Lửa của linh đan sư cũng giống như lửa của linh khí sư.  

Linh đan sư dùng lửa để luyện đan thì linh khí sư dùng lửa để luyện binh khí.  

Mà việc luyện binh khí, phải chú trọng cả chất liệu và khí văn.   

Cấu tạo của khí văn là vô cùng phức tạp và khó học, nhưng hiện tại, xem ra Tần Ninh... hình như lại làm được rồi!   

Lại…  

Diệp Viên Viên không thể không sử dụng từ “lại” này để hình dung.  

Luyện đan, tạo trận pháp, luyện binh khí, ba vai trò quan trọng nhất trong thế giới võ giả, dường như Tần Ninh đều có thể nắm bắt.  

Tần Ninh cũng không nói nhiều, hắn nhẹ nhàng vung tay, khí văn kia chậm rãi ấn lên thân cây roi dài.  

Trong khoảnh khắc, một luồng sáng mơ hồ lóe lên bên trong cây roi dài.  

Roi Thanh Lân đã toát ra một luồng ánh sáng khác từ khi nào.  

"Thử đi!"  

Tần Ninh ném cây roi dài đi.  

Diệp Viên Viên tay cầm roi dài vung ra, vút một tiếng, không khí bị quất kêu phần phật, mơ hồ như có một luồng khí tức của loài giao long vừa bay lên không trung.  

"Thần kỳ!"  

Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh mỉm cười, nụ cười như trăm hoa nở rộ.  

Tần Ninh cũng cười nhẹ, nói: "Thật ra cô dùng roi dài thì tốt nhất nên mặc nhuyễn giáp, còn có thể khiến dáng người trở nên uyển chuyển, nhìn càng... quyến rũ hơn!"  

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Diệp Viên Viên liền đỏ bừng, trầm mặc không nói.  

“Công tử không tập luyện chút sao?”, Diệp Viên Viên hỏi Tần Ninh.  

"Ta?"  

Tần Ninh hai tay ôm sau đầu, cười nói: "Ta cũng cần phải luyện tập, nhưng không phải bây giờ, phải chờ thêm mấy ngày!"  

Khoảng một nén nhang, Tần Hải cùng ba người kia quay lại.  

"Nửa ngày trời chiến đấu với đám linh thú, thu lấy linh phách, vậy mà đệ nhìn này..."  

Tần Hải mở lòng bàn tay, lệnh bài hiện lên.  

Phía trên lệnh bài, một ánh sáng lóe lên.  

Ánh sáng biến thành một cột sáng dựng đứng phía trên lệnh bài.  

Cột sáng dài khoảng một thước, nhưng lúc này chỉ có phần cao bằng ngón tay cái là hiện lên vân sáng.  

"Chỉ có thể tăng lên một chút xíu như vậy!"  

Tần Hải không nói nên lời.  

Lục Huyền ở một bên cũng khổ tâm nói: "Với trình độ như vậy, muốn thăng lên thêm một cấp, chắc phải cần ít nhất là một trăm con linh thú hạ cấp!"  

Khó trách các trưởng lão của học viện đã nói, nếu nằm trong mười người đứng đầu, tăng lên cấp chín thì có thể được nhận một môn linh quyết và một món linh khí tùy chọn ở viện Linh Quyết và viện Linh Khí.  

Tăng lên một cấp thế này đã khó rồi, muốn tăng lên cấp chín... thật sự là không thể tưởng tượng nổi sẽ còn khó khăn như thế nào.  

"Lần này học viện khảo hạch, chủ yếu không phải là để cho mọi người săn linh thú, mà là để cho mọi người tranh đoạt lẫn nhau..."  

"Thử nghĩ xem, đến lúc mọi người thăng lên cấp hai, cấp ba, sau đó những người cấp cao không ngừng tranh đoạt với những người cấp thấp, thì có thể xuất hiện những người cấp chín hay không?"  

Khi Tần Ninh nói ra, mấy người kia mới gật đầu.  

Dựa vào việc săn giết linh thú để thăng tới cấp chín, nghĩ thôi cũng đừng nghĩ tới.  

Cho dù mấy người đạt cảnh giới Linh Hải như bọn họ có ở đây săn giết linh thú một tháng không nghỉ tay thì cũng không thể nào làm được điều đó.  

Chỉ có một cách duy nhất, đó chính là tranh đoạt.  

"Nói như vậy, chúng ta càng phải cẩn thận!"  

Tần Hải liếc nhìn Tần Ninh thật sâu.  

Trong những ngày qua, hắn ta đã học được rất nhiều điều ở học viện Thiên Thần.  

Học viện Thiên Thần, từ Linh Tử đến Linh Đồ, sau đó là nội viện và ngoại viện.  

Tầng tầng lớp lớp đan xen vào nhau, đệ tử có tới mấy trăm ngàn người, ở tình huống này, bên trong học viện khó tránh khỏi sẽ xuất hiện các nhóm đệ tử liên hợp lại với nhau.  

Đó cũng là lý do xuất hiện nhiều hội đoàn đệ tử và môn phái nhỏ trong học viện.  

Thiên Tử chính là thủ lĩnh của Thiên Tử Đảng, đoàn thể lớn nhất của học viện Thiên Thần.  

Mà Lăng Thiên lại được vị Thiên Tử đó sủng ái, tập trung đào tạo, lúc nào cũng được mang theo bên người.  

Điều này đủ cho thấy vị Thiên Tử kia rất coi trọng Lăng Thiên.  

Mà Thiên Tử Đảng đã bám rễ rất sâu ở bên trong bên trong học viện.  

Với tính cách của Sở Ngưng Thi và Lăng Thiên, thì bọn chúng không thể nào để yên cho Tần Ninh được.  

Chắc chắn chuyến này chúng sẽ phái người đi giết Tần Ninh.  

Tần Ninh thăng cấp rất nhanh.  

Chẳng mấy chốc mà hắn đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 4, khiến cho người khác cũng có chút khó tin.  

Nhưng mà dù sao thì Tần Ninh cũng mới chỉ là võ giả cảnh giới Linh Hải tầng 4.  

Trong khảo hạch lần này, võ giả từ tầng 1 đến tầng 9 đều sẽ xuất hiện.  

“Nhị ca đang lo lắng về Thiên Tử Đảng sao?”, Tần Ninh cười nói: "Yên tâm đi, bọn chúng tới bao nhiêu người, ta liền giết bấy nhiêu người, vừa hay ta cũng đang muốn thăng lên cấp chín, để xem thử mấy món đồ tốt ở trong viện Linh Quyết và viện Linh Khí có còn ở đó hay không!"  

Nghe vậy, Tần Hải cười khổ lắc đầu.  

Tam đệ của hắn ta, từ sau biến cố bị cướp mất Tinh Môn, cho tới bây giờ vẫn luôn trưng ra thái độ điềm tĩnh tự tin như thế.  

Nhưng hết lần này tới lần khác, những điều mà hắn nói nghe giống như khoác lác, hắn đều có thể hoàn thành từng cái một.  

"Tiếp tục lên đường thôi, mấy ngày nay bốn người liên tục chém giết linh thú hạ cấp cấp 1, giờ đã thăng cấp rồi, chúng ta có thể đi vào chỗ sâu hơn để mài dũa rèn luyện!"  

"Được!"  

Sáu người lại lên đường.  

Diệp Viên Viên có cảnh giới Linh Hải tầng 6, còn Tần Ninh có cảnh giới Linh Hải tầng 4. Cho dù hai người muốn mài dũa rèn luyện, thì ít nhất cũng phải tìm linh thú trung cấp cấp 1.  

Linh thú hạ cấp cấp 1 đã không còn là mối đe dọa đối với hai người này nữa.  

Liên tiếp năm ngày, sáu người ở trong dãy núi, tìm linh thú hạ cấp cấp 1 chính là để cho Tần Hải và ba người còn lại xuất thủ.  

Giữa những trận chiến này, Trương Tiểu Soái đã đột phá thành công cảnh giới Linh Hải tầng 2!  

Sau đó, sáu người tìm thấy một sơn động, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc tu luyện.  

Chầm chậm, Tần Ninh nói: "Mấy ngày nay ta theo dõi quá trình tu luyện của mọi người, có một ít nhận xét muốn nói cho mọi người biết!"  

Nghe vậy, cả bốn người kia đều gật đầu.  

Tần Ninh nhìn Lục Huyền, cười nói: "Lục Huyền, thứ mà huynh tu luyện chính là Phá Bộ Đao quyết nhất phẩm, đúng không?"  

"Đúng!"  

Lục Huyền kinh ngạc, mà Tần Ninh cũng ngạc nhiên.  

Phá Bộ Đao quyết chính là linh quyết hạ đẳng nhất phẩm, đao quyết này uy lực cường bạo, nhưng ở trong đế quốc Bắc Minh rất ít người biết tới.  

Không ngờ Tần Ninh sau mấy ngày quan sát lại có nhận ra.  

Tần Ninh gật đầu, nói tiếp: "Phá Bộ Đao quyết, thật ra ý tứ không nằm ở trên chữ “đao”, mà nằm trên chữ “bộ”. Đao pháp của huynh rất thành thạo, nhưng bộ dáng lại thiếu chút linh hoạt".  

"Ví dụ như hôm nay, lúc huynh cầm đao chém ra, vốn dĩ huynh có thể một đao giết chết con báo Tử Văn, nhưng đao của huynh lại bị mắc kẹt trong xương của con báo, không cách nào rút ra, đây chính là do đao pháp của huynh có vấn đề!"  

"Kế tiếp là bộ, đối với Phá Bộ Đao quyết, thì Phá Bộ chính là điểm mấu chốt, phá vỡ được sự hạn chế trong bước di chuyển thì uy lực của đao sẽ tăng lên mấy bậc!"  

Tần Ninh chỉ thuận miệng nói, nhưng Lục Huyền càng nghe càng kinh hãi.  

Những nhận xét này, cho dù là cao thủ đao pháp, thì sợ là một số ít người cũng không nói ra được.  

Tần Ninh dường như có thể nhìn thấu hết Phá Bộ Đao quyết mà hắn ta đang tu luyện.  

Tần Ninh theo dõi đao pháp của hắn ta chỉ mới có mấy ngày, vậy mà có thể nhìn thấu tất cả sao?  

"Cảm ơn Tần huynh!"  

Lục Huyền chắp tay nói: "Những thứ mà Tần huynh nói đều là những chỗ mà ta còn mông lung, nhờ Tần huynh hôm nay chỉ điểm, ta mới có thể hiểu ra!"  

"Ôi trời..."  

Trương Tiểu Soái nhất thời kích động nói: "Tần huynh, huynh cũng nhận xét cho ta, nhận xét cho ta đi!"  

"Không cần gấp, từng người một!"  

Tần Ninh nhìn bốn người, giải thích từng cái một.  

Cuối cùng, bốn người kia nhìn nhau, hoàn toàn hoang mang.  

Tần Ninh nhận xét sắc bén, ánh mắt cay độc, dường như hiểu hết những mông lung khốn đốn trong quá trình tu luyện của bọn họ.  

Đúng là thần thánh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play