*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc này Minh Vũ ôm lấy U Vương, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này cũng coi như kết thúc rồi.
Mà xem ra kết quả cũng coi như không tệ.
Ít nhất thì phụ hoàng... không có sát ý với Tần Ninh.
Sau khi vội vàng giao U Vương cho mấy vị thống lĩnh thì Minh Vũ cũng vội vàng chạy theo.
Mà lúc này, trong hoàng cung, Tần Ninh chắp tay đi từ từ. Thân hình cao gầy đó nhìn hoàng cung rộng lớn, thổn thức không thôi.
Hoàng đế Minh Ung ở bên cạnh không lên tiếng, thái độ cung kính.
Thánh Đăng Phong, Thánh Tâm Duệ, Diệp Viên Viên và Minh Vũ đi theo sau họ tầm trăm bước.
Bốn người lúc này còn chưa hoàn toàn khôi phục sự bình tĩnh, cũng chưa ai lên tiếng.
Tần Ninh dừng trước cửa một tòa cung điện.
Nhìn cung điện này, Tần Ninh hơi nhíu mày.
“Tần công tử!”
Hoàng đế Minh Ung lên tiếng: “Nơi này là trọng địa của hoàng cung Bắc Minh. Hàng chục ngàn năm qua, hoàng thất Bắc Minh từ yếu ớt đến mạnh mẽ, từ mạnh mẽ quay về yếu ớt, nhưng mỗi một đời hoàng đế đều ở đây để tiếp nhận lại di chí của tổ tiên. Ngoài hoàng đế ra thì người khác không được tự ý đi vào”.
“Các ngươi tính ra cũng còn có tâm”.
Tần Ninh gật đầu, nói: “Mở ra đi, ta muốn vào xem!”
Nghe vậy, hoàng đế Minh Ung không hề do dự mà đi thẳng lên.
Ông ta kết ấn, những ấn chú phức tạp được tỏa ra, bao phủ lên trên cửa lớn kia.
Cửa lớn từ từ mở ra, tạo nên những âm thanh cót két, lộ rõ vẻ cổ xưa của nó.
“Mời công tử!”
Hoàng đế Minh Ung cực kỳ cung kính, không hề do dự nói.
Tần Ninh lúc này hít sâu, bước vào trong.
Cửa lớn được mở ra, cả tòa đại điện ở nơi sâu thẳm. Mà bốn phía còn có huyền thiết kiên cố bao phủ. Cho dù có là cường giả vượt qua tứ linh cảnh thì cũng không thể lẻn vào được.
Tần Ninh bước vào trong đại điện, bên dưới có ánh đèn chiếu sáng.
Cả tòa đại điện lúc này tỏa ra một hơi thở bất đồng.
Nghiêm trang, yên tĩnh, hào hùng.
Tiến vào trong đại điện, người ta như rơi vào độ sâu của hàng chục ngàn năm trước.
Tần Ninh lúc này đi dạo quanh đại điện. Cả tòa đại điện có diện tích hàng trăm mét vuông, nhưng không có quá nhiều kiến trúc.
Mà chỉ có bốn pho tượng.
Bốn pho tượng đó có thứ tự cao thấp cực kỳ tỉ mỉ.
Thấy Tần Ninh đang nhìn bốn pho tượng, Minh Ung đại đế lập tức đi lên giới thiệu: “Pho tượng cao trăm mét này là tổ tiên của ta, Minh Uyên đại đế!”
“Bên trái tượng của tổ tiên ta là một pho tượng cao 80 mét, đó là Tần Nguyên Thiên, tổ tiên của nhà họ Tần đã đi theo tổ tiên sát phạt khắp nơi, lấy được thiên hạ!”
“Vị bên phải này là sư đệ của tổ tiên ta, cũng là Thiên Thanh Thạch, người sáng lập ra học viện Thiên Thần”.
“Vị ở giữa này lại chính là sư tôn của tổ tiên và lão tổ Thiên Thanh Thạch, Thanh Vân tôn giả!”
Minh Ung đại đế còn định nói tiếp thì Tần Ninh lại cắt lời: “Ta biết!”
Minh Ung đại đế nghe vậy thì cũng im lặng không nói.
Ánh mắt ông ta không có chút gì là mất kiên nhẫn hay bất mãn mà còn tỏ ra hết sức tự nhiên.
Mà lúc này, bên ngoài đại điện, Minh Vũ lại tiến lên ngăn cản ba người Thánh Đăng Phong.
“Minh Vũ, ngươi có ý gì?”, Diệp Viên Viên chau mày hỏi.
“Ba vị, nơi này chỉ có đế vương mới được vào, ba vị thì không thể!”, Minh Vũ khổ sở nói.
“Vậy tại sao Tần huynh vào được?”
Thánh Tâm Duệ lo lắng cho sự an nguy của Tần Ninh: “Có phải ngươi lừa chúng ta không?”
Nghe vậy, Minh Vũ cười khổ: “Chư vị, nơi này thật sự không thể vào đâu. Còn Tần huynh... Ta nghĩ, nếu huynh ấy muốn vào thì phụ hoàng cũng không thể ngăn nổi đâu?”
Minh Vũ nói ra, ba người do dự một chút rồi gật đầu.
Mãi một lúc sau, Thánh Đăng Phong mới lên tiếng: “Tương truyền năm xưa Minh Uyên đại đế lập ra cương quốc, không một ai trên Cửu U đại lục có thể so bì. Sau khi Minh Uyên đại đế thành danh thì đã xây nên một tòa đại điện ở trong đế quốc Bắc Minh, dựng nên bốn pho tượng, nghe nói là... trấn thủ mệnh mạch của đế quốc Bắc Minh!”
Lúc này Minh Vũ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bí mật này chỉ có số ít con cháu hoàng thất mới biết, nếu không vì mẹ hắn ta là người nhà họ Tần thì cũng không biết được chuyện này.
Nhưng không ngờ Thánh Đăng Phong lại biết.
Xem ra Thánh Đan các không hổ là một thế lực đứng đầu của Cửu U đại lục.
Bốn người yên tĩnh chờ bên ngoài đại điện.
Mà trong đại điện lúc này, hoàng đế Minh Ung cũng kiên nhẫn nhìn Tần Ninh.
“Được rồi, cho ta xem pho tượng cuối cùng đi!”
Tần Ninh lập tức lên tiếng.
Nghe vậy, hoàng đế Minh Ung tỏ ra kinh ngạc.
Ông ta đoán được thân phận Tần Ninh không đơn giản, nhưng không ngờ Tần Ninh lại biết cả pho tượng thứ năm.
Mặc dù kinh ngạc nhưng Minh Ung đại đế vẫn làm theo.
Minh Ung đại đế đi đến chân bốn pho tượng, rồi quỳ xuống đất, cúi lạy ba lần, sau đó đứng dậy, hai tay ông ta hiện ra một ấn ký.
Ngay sau đó, một giọt máu rơi xuống, ấn ký đó cháy ra phừng phừng.
Sau đó là một cảnh tượng kinh người xuất hiện.
Trong đại điện, bốn pho tượng lại chia ra làm hai, sau đó quỳ một chân, cúi đầu xuống. Ở giữa hiện ra một con đường cùng một hình ảnh.
Đó là một pho tượng cao ba trăm mét, toàn thân được làm từ kim mộc ánh đỏ, phong thần tuấn mỹ, ánh mắt hư vô, mặc đồ màu đen, nhìn vô cùng tiêu dao.
Lúc này, cả bốn pho tượng cùng quỳ xuống, đón chào pho tượng lớn bước ra.
Minh Ung đại đế không hề giới thiệu, ông ta tin rằng Tần Ninh biết pho tượng này là ai.
Nhìn pho tượng cao lớn đó, Tần Ninh cười nhẹ: “Nhìn cũng giống đấy, mà cũng đẹp trai lắm!”
Đối diện với pho tượng của chính mình trong đời thứ nhất, khen bản thân mình đẹp trai, Tần Ninh cũng rất vô sỉ mà khen ngợi bản thân.
Năm đó, thân là Cửu U đại đế, không một ai quen thuộc với cả Cửu U đại lục này hơn hắn.
“Tổ tiên các ngươi có lòng lắm!”
Tần Ninh cảm thán rồi bay lên, đến thẳng chỗ bàn tay của pho tượng đó rồi quay xuống nhìn Minh Ung.
“Tiếc là đời sau lại kém hơn đời trước!”
Nghe vậy, hoàng đế Minh Ung quỳ sụp xuống, bái lạy: “Xin Tần công tử chỉ điểm cho. Thân là hậu duệ của hoàng thất Bắc Minh, Minh Ung ta đời này nguyện dốc hết tâm sức để phục hồi lại cơ nghiệp vinh quang của tổ tiên!”
“Tiếc là quá khó, đế quốc Bắc Minh hiện giờ còn không đủ điều kiện xưng đế quốc. Các đế quốc, thượng quốc và cương quốc xung quanh đều đang nhìn chằm chằm. Còn có các thế lực đỉnh