*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đàn ông không đáp lại cô.

Tim của Dung Dung đập rất nhanh. May mà Thẩm Độ không hoàn toàn giam giữ cô, cô vẫn còn có khoảng trống xoay người trốn về phòng.

“Em muốn nghỉ ngơi, anh cũng mau về phòng đi.”

Thẻ phòng vừa quẹt mở cửa, tiếng bíp báo cảm ứng từ còn chưa tắt, Thẩm Độ đã duỗi tay đè lên tay nắm cửa.

Cánh cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, sau lưng là hơi thở mát lạnh của anh.

Dung Dung lắp bắp: “Ở đây không có cà phê.”

Cô vội vàng chuồn vào phòng và bật đèn trên tường lên. Cả căn phòng tràn ngập ánh sáng mờ ảo.

Bóng của cô được phản chiếu trên tấm thảm.

Thẩm Độ cười khẽ, giọng điệu châm chọc, “Dung Dung, nếu muốn trốn thì không nên trốn vào phòng.”

Thật ra Dung Dung không uống nhiều rượu, nhưng bỗng dưng ngà ngà say.

Cô quay đầu lại, lúng túng hỏi: “Sao anh vẫn chưa về phòng?”

“Anh đến giúp em thực hiện những gì em nói.”

“Em nói cái gì?”

Cô không nhớ nổi chuyện tốt mà mình đã nói. Thẩm Độ không nhiều lời với cô, sải bước chân dài, hai ba bước đã đi đến trước mặt cô và ôm lấy eo cô.

Vòng eo nuột nà của cô bé bị ôm chặt. Người đàn ông hơi siết chặt cánh tay để giữ chặt cô vào lòng mình.

Tay còn lại rảnh rỗi nhéo má cô.

Đôi mắt của Thẩm Độ hơi tối sầm, vừa giống như gạ gẫm, vừa như nhắc nhở, “Em nói nên an ủi nỗi niềm tương tư trong hai tháng qua như thế nào đây?”

Anh để lại chuyện quan trọng nhất cho cô bé suy nghĩ.

Cô chớp mắt mơ màng, sau đó bừng tỉnh.

Trong đôi mắt nai trong veo lóe lên sự hoang mang và luống cuống, sau đó lẩn tránh anh dưới ánh đèn sáng rực, nhìn xuống sàn nhà thử giả ngu.

“Em không nhớ.”

Thậm chí còn không biết nói dối.

Thẩm Độ thở dài, nhéo má cô mạnh hơn như muốn trừng phạt, giọng điệu cũng có chút oán trách, “Chỉ biết nói ngoài miệng thôi à?”

Dung Dung trả lời yếu ớt: “Em chỉ muốn đùa giỡn với anh chút thôi.”

Hơi thở của người đàn ông đột ngột phả đến.

Cô nhắm mắt lại mong đợi. Cùng với hơi thở nặng nhọc của anh, Dung Dung cảm thấy gò má nóng lên.

“Nỗi niềm tương tư cũng là thuận miệng nói ra?”

Bị người ta nhéo cằm, Dung Dung lắc đầu, “Đó là thật.”

Người đàn ông buông cánh tay ra, cúi người nhìn vào mắt cô, nụ cười trên môi rất hời hợt, “Thì ra mức độ em nhớ anh cũng chỉ có một chút, anh không thấy em đau khổ ở đâu cả.”

Cách anh nói chuyện luôn là vậy, giữ lại ba phần để cô tự đoán.

Không bao giờ lộ liễu, lúc chưa nghe ra ẩn ý chỉ cảm thấy anh rất đứng đắn. Sau khi nghe ra ẩn ý trong lời nói liền biết rốt cuộc người đàn ông này đang ám chỉ điều gì.

Anh thật sự đang oán trách.

Vì uống rượu nên trên môi không còn bao nhiêu lớp son. Dung Dung bỗng tiến tới hôn lên mặt anh một cái.

Dù hôm nay trang điểm đậm khác hẳn ngày thường, cô vẫn đẹp sang chảnh trong chiếc đầm đen quyến rũ khi không nói câu nào.

Nhưng nội tâm vẫn không thay đổi.

Thẩm Độ nhận được câu trả lời hơi dè dặt của cô, cuối cùng trên mặt đã hiện ra một nụ cười rõ ràng.

Cô chợt cảm thấy cho dù không suy nghĩ quá nhiều về những gì mình nói trước đó, bây giờ cô cũng muốn biến nó thành sự thật.

Dung Dung khẽ hỏi anh: “Vậy anh nhớ em đến mức nào?”

“Anh sẽ trả lại những gì em nói với anh.”

Cô được người đàn ông bế lên, sau đó ngồi lên cái bàn ở gần đó.

Thẩm Độ chống hai tay bên người Dung Dung, ngẩng đầu lên để lộ ra đường viền hàm sắc nét, rồi sau đó bắt lấy môi cô rất chính xác.

Trong miệng Dung Dung có mùi rượu sâm banh.

Cô nhắm mắt lại, hàm răng tê dại, hoàn toàn không thể chống lại sự tấn công của người đàn ông.

Cô để mặc anh uốn lưỡi lên, lấy đi mùi rượu còn sót lại.

Perrier Jouet* phiên bản tùy chỉnh năm 2011 với dàn hoa dây leo quấn quanh thân chai rượu. Tài khéo léo và tâm huyết của chuyên gia làm rượu cũng được thêm vào rượu. Khi thưởng thức lại sau nhiều năm chưng cất, chỉ cần chạm đầu lưỡi vào rượu sẽ còn đọng lại hương thơm tươi mát của nho tươi và vỏ quýt ngọt.

*Perrier Jouet: xem hình minh họa



Còn có sự ngọt ngào của riêng Dung Dung.

Thẩm Độ không uống Perrier Jouet, nhưng giờ phút này anh lại say mê mùi vị này một cách khó hiểu.

Đũng quần của người đàn ông áp vào đùi trong của cô, nhiệt độ hơi nóng truyền đến cô xuyên qua lớp quần tây.

Dung Dung muốn kẹp chặt hai chân theo bản năng.

Thẩm Độ thoáng rời khỏi môi cô, vừa cười vừa thở hổn hển bên khóe môi cô, “Đừng kẹp anh.”

Anh lại chỉ nói lấp lửng rồi cố tình úp mở. Dung Dung khó hiểu nghĩ đến chuyện khác, sau đó vội vàng tách chân ra một chút.

Nụ cười bên khóe môi của người đàn ông càng sâu, “Tách ra như vậy nè.”

“…”

Dù gì kẹp hay tách ra đều không đúng, Dung Dung chống tay ra đằng sau, tạo ra một khoảng cách với anh.

Thẩm Độ dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô khiến cô hơi ngứa ngáy, nghiêng mặt sang một bên né tránh tay anh.

Bàn tay ấm áp nhất thời mất đi sự dịu dàng, giữ lấy cái gáy của cô.

Lấy hơi cũng đã đủ rồi, vậy thì hôn tiếp nào.

Cô muốn né tránh, nhưng lại không ngăn nổi thủ đoạn của người đàn ông.

Bông tai Bellagraph 5ct được đặt làm riêng trĩu xuống trên đôi tai xinh xắn của Dung Dung. Bốn con bướm trắng muốt hình lưỡi liềm với kích cỡ khác nhau, bốn cái cánh được đính từng viên kim cương. Viên kim cương hình tròn ở phần đuôi trĩu xuống đung đưa rất dữ dội.

Trước giờ kim cương không hề có giá trị.

Kim cương làm tôn thêm vẻ sang trọng cho phụ nữ mới có giá trị.

Thẩm Độ đung đưa chiếc bông tai nhẹ nhàng như đang chơi đồ chơi.

Bàn quá cứng, cô ngồi lâu đã cảm thấy hơi khó chịu.

Với ý định muốn kết thúc nụ hôn dài này, cô đẩy vai Thẩm Độ ra, khẽ nói: “Chân em sắp tê rần rồi.”

Cô ngại nói là cái mông, vì vậy đã đổi sang bộ phận khác.

Thẩm Độ ngạc nhiên nhìn cô, tỏ vẻ không nghe rõ, “Cái gì?”

“Tê chân.”

Anh phối hợp chớp mắt, “Chẳng phải chúng ta vẫn chưa làm sao?”

Nền văn hóa Trung Quốc thật phong phú.

Dung Dung che mặt lại, la lên: “Ngồi xuống ghế đi.”

Thẩm Độ ôm cô và bật cười.

Sau đó, cánh tay mạnh mẽ kéo cô dậy, đi về phòng ngủ.

Dung Dung ôm lấy vai anh, “Anh muốn làm gì?”

“Đổi sang chỗ mềm hơn.”

“… Miệng anh không đau à?” Cô dè dặt lén nhìn môi của Thẩm Độ.

Trước giờ môi của anh luôn hồng hào, bây giờ đã đỏ như rỉ máu, cô nhìn mà cảm thấy đau đớn.

Sức hôn của Thẩm Độ vốn cũng không dịu dàng mấy.

“Chân đã bủn rủn rồi à?” Thẩm Độ nhẹ nhàng đặt cô lên giường, ngón tay xoa bóp đầu gối của cô, “Dung Dung, nếu đã nói ra thì phải làm được.”

Mặt của Dung Dung đỏ bừng vì câu nói chòng ghẹo lấp lửng của anh.

Bọn họ đã hôn nhau hai mươi phút, tay của Thẩm Độ vẫn rất nghiêm chỉnh.

Không phải ôm eo thì là vuốt ve tai cô. Có lẽ do thay đổi địa điểm nên công tắc bất ngờ nào đó được bật lên.

Khi đầu cô đập vào đầu giường, bàn tay đang ôm eo cô từ từ dời lên trên.

Hơi thở của Dung Dung trở nên gấp gáp, vô thức nhắm chặt mắt, hai tay nắm chặt áo sơ mi của anh.

Khi bàn tay hoàn toàn bao phủ lấy nơi mềm mại, hơi thở của Thẩm Độ cũng không còn ổn định nữa.

Cô lặng lẽ mở mắt ra nhìn anh.

Người đàn ông thường ngày luôn lạnh lùng đang nhắm mắt lại, ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đầu giường chiếu vào khuôn mặt anh, vậy mà lại có thể thấy gò má anh đang nóng lên.

Có lẽ ăn ý với nhau, Thẩm Độ cũng mở mắt ra. Trong đôi mắt mông lung ẩn giấu những cảm xúc không thể nói rõ.

Bàn tay kia còn đặt trên eo cô cũng dời lên, che đi đôi mắt cô.

Tầm mắt bị che tối, cơ thể càng nhạy cảm hơn. Người đàn ông mạnh tay hơn, Dung Dung không kìm được tiếng rên rỉ trong cổ họng. Bầu không khí vốn dĩ mập mờ bỗng chốc tăng thêm sắc màu ấm áp nồng nàn.

Cô cắn chặt răng, kiên quyết không chịu phát ra âm thanh nào nữa.

Thẩm Độ cười khẽ, ngón tay thon dài lại tìm đến xương quai xanh của cô.

Vốn định luồn vào theo đường cổ áo, nhưng lại bị Dung Dung bỗng sực tỉnh đánh một cái.

“Bốp ——”

Một cú đánh này làm mu bàn tay của Thẩm Độ hơi ửng đỏ.

Bị cô đánh một cái, đầu ngón tay của anh vốn đang định duỗi vào vô thức siết chặt thứ mà mới vừa nắm được, kéo ra ngoài chung với bàn tay.

Dây áo ngực vốn là một phép thử chu vi.

Ngực trái của Dung Dung đột nhiên phẳng đi, bị trống một mảng vải.

Cô nhìn miếng lót độn ngực vừa đúng kích thước cúp nằm nghênh ngang trên ga trải giường trắng tinh.

“…”

Giờ phút này cô muốn chết quách cho xong.

Lúc này, bầu không khí lãng mạn đã hoàn toàn biến mất. Ban đầu Thẩm Độ cũng hơi lúng túng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ chán đời, muốn đi chết của cô bé, không hiểu tại sao anh lại bật cười.

Anh càng cười, Dung Dung càng giận.

Hai người đều chưa từng gặp phải tình huống này, nhất thời không biết nên nói gì để phá vỡ sự im lặng chết tiệt này.

Miếng lót độn ngực đã văng ra rồi, nhét vào lại cũng vô dụng. Dung Dung đau khổ nói: “Anh cũng đã thấy rồi đấy, của em là cúp A.”

Thẩm Độ: “…”

“Sớm muộn gì anh cũng phải biết.” Dung Dung phó mặc cho số phận, “Biết sớm một chút cũng tốt, để anh còn chuẩn bị tâm lý.”

“…”

Người đàn ông vẫn không lên tiếng, Dung Dung cảm thấy có gì đó không đúng, nhẫn nhục hỏi anh: “Anh không để ý đến chuyện này đúng chứ?”

Nhìn anh không phải là loại đàn ông nông cạn.

Rõ ràng con gái ngực lép là báu vật của thế giới.

Thẩm Độ làm công tác chuẩn bị rất lâu, đối mặt với cô, bình tĩnh hỏi: “Tại sao em cho rằng anh sẽ để ý đến chuyện này?”

Ẩn ý là anh không phải là loại đàn ông nông cạn đó.

Dung Dung thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông tiếp tục hỏi ngược lại cô.

“Vậy nếu đổi lại là anh, em có để ý không?”

Đối mặt với câu hỏi không đầu không đuôi này, não của Dung Dung nhất thời chưa kịp xử lý, liếc nhìn ngực anh.

Đàn ông ngực phẳng sẽ tốt hơn. Nếu quá lớn chẳng phải sẽ khiến hội chị em ngực lép ấm ức sao?

Sau đó, cô động não một chút đã bừng tỉnh.

Chắc là đang hỏi cái đó.

Dung Dung nghi ngờ chuyển mắt xuống dưới một chút.

Nếu Thẩm Độ không được…

Cô đã cố gắng kìm nén suy nghĩ thật trong lòng mình, nhưng không hiểu tại sao ánh mắt lại quá trắng trợn và không che giấu được cảm xúc, cứ thế để lộ ra vẻ chán ghét hời hợt.

Sau đó, cô lại lắc đầu rất dối trá, rất ngập ngừng, “… Em không để ý đâu.”

Đâu.

Thẩm Độ: “…”

Con gái đều là đồ ba phải.

Cho dù trong lòng Thẩm Độ đang bốc lửa, nhưng trước giờ tính tự chủ của anh luôn mạnh mẽ. Anh vẫn giữ ý định tạm thời bỏ qua cho cô gái ba phải đáng chết này.

***

Vài ngày sau khi kết thúc tiệc từ thiện, Dung Dung vừa đi mua sắm thả ga với bà Lộ Thư Nhã, vừa phải đi hốt sỉ với lão Phật gia Dung Thanh Từ, cuối cùng thỏa mãn chuẩn bị về nước.

Vì bố Thẩm có công việc phải giải quyết ở Paris, cho nên bố mẹ Thẩm Độ tạm thời không vội về nước.

Dung Dung đã ngồi ké máy bay tư nhân của Thẩm Độ về nước.

Hai người mặt dày Dung Thanh Từ và Từ Bắc Dã vừa nghe có máy bay miễn phí liền trả lại vé máy bay vừa mới mua, nghênh ngang lên máy bay chung.

Chó Lương là quần chúng cứ thế nhìn hai chị em phân chia đồ đạc giống như đang chia của.

“Lần này trở về mày có quay video dài chia sẻ đồ đã mua không?”

Dung Dung lắc đầu, “Chỉ chọn một số món để quay thôi.”

Chó Lương ghen tị chỉ vào mấy cái hộp Hermes của cô ấy, “Không quay mấy cái này sao?”

“Không quay.” Dung Dung mỉm cười, “Phải khiêm tốn.”

“Mày khiêm tốn con khỉ.” Chó Lương lầm bầm rồi lại hỏi: “Hè đến rồi, sắp tổ chức BML nữa rồi, mày đã được mời chưa? Năm nay có đi không?”

Dung Dung gật đầu, “Đi chứ. Tao cũng thích một số chủ đăng, định đến đó xin chữ ký của họ.”

“Vậy sau khi kết thúc BML, mày có đi Nhật Bản không?”

“Nhật Bản gì?”

“Chuyến du lịch lớn hằng năm của blogger làm đẹp đó.” Chó Lương nhún vai, “Mấy năm trước mày không bao giờ tham gia, năm nay họ định đến Nhật Bản bằng du thuyền.”

Dung Dung à lên, “The World hả?”

Chó Lương vội vàng xua tay, “Chị Hai à, chi phí chia đều, mày nghĩ ai cũng giống như mày hả? Chúng ta làm gì được ngồi trên The World. Tao nghe nói The World đã được ông lớn Dream Cruise mua lại rồi. Chúng ta chỉ ngồi tàu du lịch thuê cỡ nhỏ bình thường thôi.”

Dung Thanh Từ đang mải mê đập hộp bỗng tiếp lời: “Nghe nói được một doanh nghiệp Đại lục mua lại.”

Ngành tàu du lịch đang phát triển mạnh mẽ trong những năm gần đây. Không chỉ có công ty du lịch ven biển, các công ty du lịch trên đất liền cách xa biển cũng muốn được chia lợi ích, vì vậy đã phát triển hẳn tàu du lịch tại khu Trường Giang Tam Hiệp, mở ra ngành tàu du lịch đường thủy nội địa.

Trong những năm qua, các doanh nghiệp Đại lục ngày càng ăn nên làm ra, dần dần mở rộng tầm ngắm sang Hồng Kông và Ma Cao.

“The World” là một trong những tàu du lịch hạng sang hàng đầu của tập đoàn Hồng Kông Star Dream, cũng là hãng tàu du lịch xa xỉ đầu tiên tại khu vực châu Á. Ban đầu dự định chính thức ra khơi vào hè năm nay, bây giờ đã bị công ty Đại lục mua lại, không biết liệu năm nay có thể ra khơi suôn sẻ không.

Năm nay Dung Dung còn định lên “The World” đi du ngoạn biển một lần.

“Chị Thanh Từ, chị có biết doanh nghiệp nào mua không?” Chó Lương tràn trề thích thú, đi đến bên cạnh Dung Thanh Từ nịnh hót, “Em thấy trên diễn đàn nói “The World” đã được mua lại, nhưng không biết ai mua. Nếu chị biết thì có thể tiết lộ cho em chút được không? Để em làm người nội bộ trên diễn đàn một lần nha.”

Dung Thanh Từ lại không có nhiều phản ứng với tiếng gọi chị thân thiết của chó Lương, chỉ nói hờ hững: “Tin tức mà chị biết lúc nãy cho thấy nó xa lắc xa lơ, cùng lắm chỉ là giao dịch ngoài miệng thôi. Chuyện kinh doanh chỉ cần không ký vào hợp đồng, tất cả rủi ro đều có thể xảy ra. Làm sao người ta có thể tung tin trước khi mọi việc chưa được giải quyết?”

Nói trắng ra là bản thân cô cũng không biết.

Cô phải tìm một lý do hợp lý để giải thích mình không có mạng lưới giao tiếp, không nghe ngóng được tin tức.

Chó Lương “Ồ” lên đầy mất mát, chống cằm tiếp tục nhìn hai chị em thu dọn chiến lợi phẩm.

“Nếu nhàn rỗi ngồi đó nhìn thì chi bằng thu dọn giúp chúng tôi đi.” Dung Thanh Từ nhìn cô ấy, chỉ vào hộp đựng đồ cao bằng nửa người bên cạnh chỗ ngồi của mình, “Kiểm kê hóa đơn thanh toán giúp chị đi.”

“Em không muốn.” Chó Lương kiên quyết từ chối, “Em sợ em sẽ rụng răng vì gato.”

Một cái túi bằng hơn nửa năm tiền lương của cô. Mặc dù chó Lương lười biếng, nhưng rất biết thân biết phận.

Dung Thanh Từ nhướng mày, trêu chọc: “Sao tầm nhìn của cô bé hạn hẹp thế? Thấy mối quan hệ giữa cưng và em gái chị khá tốt, chị đây tặng cưng một cái túi.”

Sau đó, cô tiện tay rút một cái hộp ra ném cho cô ấy.

Chó Lương rút tay lại, không dám nhận.

“Cầm đi, không tặng cưng đồ quá đắt tiền đâu.” Dung Thanh Từ khẽ cười, cúi đầu tiếp tục kiểm kê chiến lợi phẩm, “Từ nhỏ con nhóc Dung Dung không có bạn bè, suốt ngày bám đuôi chị và anh nó, bây giờ ngày nào cũng ở chung với con mèo. Nếu có một ngày nó bị trầm cảm, chúng tôi sẽ là người gặp phiền phức. Cưng đi chơi nó nhiều hơn nhé, nếu nó có gì bất ổn thì báo cho chị biết.”

“Trầm cảm?” Chó Lương nghiêng đầu qua, luôn cảm thấy lời nói của Dung Thanh Từ như lo bò trắng răng quá mức, “Làm gì dễ bị như vậy?”

“Mẹ nó…” Dung Thanh Từ bỗng ý thức được chuyện gì đó, kịp thời dừng lại câu chuyện, nhếch môi, “Ai biết được, đề phòng trước khi xảy ra.”

Chó Lương mím môi, nhận lấy hộp quà, lễ phép nói cảm ơn.

Quả thật nó không quá đắt. Chẳng qua sau này lúc đi du lịch ở đâu đó, cô sẽ mua nhiều quà hơn cho chó Dung và chị cô ấy, ân tình này cũng sẽ được trả lại.

Dung Dung rưng rưng nước mắt nhìn Dung Thanh Từ, không nói ra được một câu cảm động nào.

Dung Thanh Từ liếc nhìn con bé, rồi cúi đầu tiếp tục xem hóa đơn của mình.

Ba cô gái ngồi kiểm kê chiến lợi phẩm trong cabin nhỏ của máy bay. Cho đến khi Ngụy Sâm tới hỏi các cô muốn ăn trưa món gì, một đống đồ vẫn chưa kiểm kê xong.

Nhìn những chiếc hộp nằm ngổn ngang trên mặt đất, Ngụy Sâm âm thầm thề rằng nhất định phải cố gắng làm việc, bằng không sau này không nuôi nổi bạn gái mình.

Dung Thanh Từ thấy Ngụy Sâm tới bèn ngoắc cậu ta lại cùng làm cu li.

Ngụy Sâm rất không muốn, ngồi bên cạnh Dung Thanh Từ nhìn một đống đồ của phụ nữ là không thấy hứng thú nổi.

Dung Thanh Từ nhoẻn miệng cười khoái chí, “Lẽ nào trợ lý Ngụy muốn tôi trả tiền cho cậu mới chịu làm việc?”

“Bây giờ tôi đang trong thời gian nghỉ phép.” Ngụy Sâm thở dài, luôn cảm thấy giá trị thặng dư của mình sắp bị người phụ nữ trước mặt vắt kiệt, “Đối với đàn ông, công việc này còn mệt hơn cả làm việc.”

“Được rồi được rồi, không phải chỉ là tiền công thôi sao?”

Dung Thanh Từ hào phóng quăng cho cậu ta một hộp đồ.

Ngụy Sâm cau mày, “Đây là cái gì?”

“Tặng cậu.” Dung Thanh Từ nghiêng đầu cười với cậu ta, “Cảm ơn hôm đó cậu đã nghe điện thoại giúp tôi.”

Ngụy Sâm đảo mắt, ngay sau đó hiểu ra, lắc đầu trả lại hộp quà, “Chuyện nhỏ ấy mà, sếp Dung nhỏ không cần khách sáo.”

“Ai khách sáo với cậu. Đây vốn là quà tặng, nhưng bây giờ là tiền công.” Dung Thanh Từ chớp mắt, chỉ vào một đống đồ trước mặt với cậu ta, “Qua đây làm việc giúp tôi.”

Ngụy Sâm bất mãn, “Tôi không muốn.”

Dung Thanh Từ cười nói: “Nếu cậu không muốn, tôi sẽ mách lẻo với sếp Thẩm của cậu, bảo anh ta đuổi việc cậu. Sau đó khi cậu cùng đường, tôi sẽ nhận cậu vào làm, chỉ trả lương tháng ba nghìn tệ cho cậu.”

Kế hoạch quá độc ác, Ngụy Sâm run lẩy bẩy.

Chó Lương thúc vào cánh tay Dung Dung, “Đi rót nước trái cây với tao.”

“Mày cứ bảo tiếp viên hàng không đưa tới đi.” Dung Dung không thèm nhìn cô ấy.

Chó Lương tặc lưỡi, nhấc cánh tay Dung Dung lên kéo cô ấy ra khỏi khoang hành khách.

Rèm cửa của khoang hành khách bị kéo lại, chó Lương hỏi với vẻ nghi ngờ: “Có phải chị mày rất thích tặng quà cho người khác không?”

“Hình như là vậy.” Dung Dung sờ cằm nhớ lại, “Chị ấy thường xuyên sẵn tiện tặng đồ cho tao.”

Điểm nhấn trong câu nói của cô nằm ở hai chữ “Sẵn tiện”.

“Ờ.” Chó Lương thở phào, “Ban đầu tao còn hơi lo lắng khi nhận quà của chị mày. Có điều tao thấy chị mày sẵn tiện tặng một chiếc thắt lưng da vài chục nghìn tệ cho trợ lý Ngụy, xem ra chị mày đúng là người cuồng tặng quà.”

Dung Dung gãi đầu khó hiểu, “Chắc là vậy.”

“Thật ra trợ lý Ngụy cũng rất đẹp trai, chẳng qua bị lu mờ khi đi theo tổng giám đốc Thẩm thôi.” Chó Lương tái phát bệnh cũ, lại bắt đầu soi mói đàn ông, “Nếu không phải do trong lòng tao đã có tổng giám đốc Ôn, trợ lý Ngụy cũng là một ứng cử viên bạn trai khá tốt.”

Dung Dung gật đầu, hiếm khi không thấy bới móc.

Chó Lương liếc nhìn cô, trêu ghẹo: “Đúng rồi, rốt cuộc mày và tổng giám đốc Thẩm sao rồi? Người ta đã giúp mày giải quyết những tin đồn kia, cố tình gác lại công việc để đến Paris gặp mày, tiền xăng bay đi bay về của chiếc máy bay này có đáng bao nhiêu. Người ta đã làm đến mức này rồi, mày còn không đồng ý người theo đuổi sao?”

“Hả?”

Dung Dung sửng sốt một lúc mới phát hiện mình lại quên nói chuyện của Thẩm Độ cho chó Lương biết.

Cô mở lời: “Thật ra anh ấy đã là bạn trai của tao rồi.”

Nụ cười nham nhở trên môi chó Lương cứng đờ.

Cô trợn mắt nhìn Dung Dung đang chột dạ sờ mũi, cười khẩy định bỏ đi.

“Mày đi đâu vậy?”

“Tao trả lại quà cho chị mày, sau đó chính thức tuyệt giao với mày.” Chó Lương chống nạnh, chỉ vào đầu mũi Dung Dung và trách móc: “Kệ tía mày, để mày bị trầm cảm rồi nhảy lầu tự tử luôn.”

Dung Dung mở to hai mắt, ngớ người lặng im.

Cả người nhất thời chết lặng.

Chó Lương cho rằng cô ấy đã nhận ra lỗi sai của mình, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng oán trách cô ấy: “Đã là bạn thân thì mày nên nói chuyện yêu đương với tao trước. Làm hại ngày nào tao cũng nghĩ cách giúp mày và tổng giám đốc Thẩm, rồi đây là cách mày báo đáp tao hả?”

Dung Dung mím môi, “Xin lỗi, lúc đó tao chỉ nghĩ đến chuyện buổi từ thiện, không kịp nói cho mày biết.”

Cô bỗng dưng cúi đầu, trông có vẻ tủi thân.

“Mày sao vậy?” Chó Lương giật mình, vội vàng đi tới nắm lấy tay cô ấy, “Tao nói đùa quá trớn hả? Xin lỗi, tao không có ý đó, cũng không có giận mày thật. Tao chỉ cảm thấy hơi mất mát khi mày gạt tao chuyện này thôi.”

Sắc mặt nhợt nhạt của Dung Dung nhanh chóng biến mất, dần dần thả lỏng nắm tay đang buông xuôi bên người.

Cô khẽ mỉm cười, lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn chó Lương, bật cười, “Lừa được mày rồi nhé.”

Sau đó, cô lại lè lưỡi với chó Lương, nở nụ cười đắc thắng.

Chó Lương kịp thời phản ứng, hét to: “Mày chơi tao!”

Nói xong bèn muốn dạy dỗ cô ấy. Dung Dung nhanh nhẹn né tránh, vén rèm lên chạy ra ngoài.

Chó Lương chụp được cổ tay của cô, ôm cô vào lòng, nở nụ cười ớn lạnh, “Bé cưng, xem cưng còn chạy đi đâu.”

Dung Dung giãy giụa trong lòng cô ấy.

Chó Lương càng ôm chặt cô hơn, dùng tay còn lại nâng cằm cô lên, đôi mắt sâu thẳm, “Bé cưng hư quá, xem ông đây chỉnh đốn cưng như thế nào!”

Nói xong liền chu môi muốn cưỡng hôn cô ấy.

Dung Dung mở to mắt, phối hợp lắc đầu nguây nguẩy, “Đừng mà.”

Chó Lương cười ha ha, “Người đẹp, tới đây để ông hôn cái miệng anh đào chúm chím của cưng nào.”

Một ông lớn và một người đẹp, ông lớn giả vờ muốn hôn, người đẹp giả vờ muốn tránh. Thật ra không có ai dùng sức, cùng lắm chỉ là đùa giỡn thôi.

Bình thường hai cô gái trẻ cũng xem khá nhiều phim truyền hình, bắt chước dáng điệu và giọng nói giống đến 70 – 80%.

Các cô trực tiếp diễn cảnh ác bá chọc ghẹo gái nhà lành ngay tại hành lang trong cabin.

“Lại đây, lại đây, lại đây.”

“Đừng mà, đừng mà, đừng mà.”

Ngay lúc hai cô gái gần như đã chơi đủ rồi, một giọng nam trầm khàn bỗng vang lên bên cạnh hai người, “Hai người đang làm gì vậy?”

Chó Lương còn đang chu môi như đóa hoa cúc nở rộ, nghe thấy vậy liền quay đầu sang nhìn, ngây người như con gà chết.

Thẩm Độ dùng một tay vén rèm lên, tay kia chống lên khung cửa.

Nét mặt nghiêm túc giống như đi bắt gian.

Bên cạnh còn có Từ Bắc Dã, nhưng anh ấy không nghiêm túc giống vậy, khóe miệng nở nụ cười thoáng qua.

Bọn họ vốn đang mở buổi họp nhỏ ở khoang chính, dù sao hai người đã nghỉ hơn mười ngày, công việc chồng chất khá nhiều. Trên máy bay không có chuyện làm nên đã bàn công việc, nói về chuyện kinh doanh.

Nói tới khi miệng đã hơi khát, hai người định nghỉ một lát.

Mới đầu Thẩm Độ muốn bảo tiếp viên hàng không mang trà vào để thấm giọng, nhưng Từ Bắc Dã cứ muốn đi xem thử trên máy bay có giấu đồ quý giá gì không. Thẩm Độ đành phải dẫn anh ta đến khoang chứa đồ.

Hai người vừa định vén rèm lên thì nghe thấy một cô gái bên ngoài cố gắng bóp méo thành giọng tục tĩu, nói cái gì mà “Để ông hôn cái nào”.

Sau đó lại là giọng của một cô gái giả vờ nói “Đừng mà” rất buồn nôn về mặt sinh lý.

Thẩm Độ cau mày, dứt khoát vén rèm lên.

Hai người đàn ông cùng quan sát chừng một phút. Thấy Thẩm Độ sắp “đội mũ xanh” thật, cuối cùng anh cảm thấy hơi chướng mắt bèn lên tiếng ngăn cản hai cô gái đang diễn sâu.

Chó Lương đột ngột buông người đẹp trong lòng ra, cười ngại ngùng, “Tổng giám đốc Thẩm, chúng tôi giỡn ấy mà.”

Dung Dung cũng hơi chột dạ, đỏ mặt không dám nói câu nào.

Từ Bắc Dã nhướng mày, giọng điệu lười biếng, “Giống les nhỉ.”

“…”

“Tụi em chỉ giỡn thôi.” Dung Dung cũng không biết nên giải thích như thế nào, “Bắt chước trong phim truyền hình, không phải như các anh nghĩ đâu.”

Thẩm Độ và Từ Bắc Dã không phải là kẻ ngu, hiển nhiên biết rõ không thể nào là thật.

Thẩm Độ im lặng một lúc, cuối cùng mở miệng hỏi cô: “Bình thường hai người đều chơi những trò này à?”

Cho dù anh che giấu cảm xúc tốt đi chăng nữa cũng không thể giấu nổi sự khinh bỉ tận sâu trong lòng mình.

Đàn ông và phụ nữ đến từ hai hành tinh khác nhau, vốn dĩ không thể hiểu rõ đối phương.

Hơn nữa Thẩm Độ cảm thấy khi ở trước mặt anh, Dung Dung còn chẳng e thẹn như khi ở trước mặt bạn cô.

Cảm giác thất bại này khiến tâm trạng của anh càng tồi tệ hơn.

“…”

Dung Dung có cảm giác xấu hổ giống như hồi còn nhỏ khoác ga trải giường lên người giả làm Hoàn Châu cách cách, kết quả là bị người lớn bắt tại trận.
Lời của tác giả:

Perrier Jouet: Thương hiệu rượu sâm banh, không đắt lắm, trên Taobao có bán. Nếu thấy hứng thú có thể lên đó xem thử.

Bellagraph: Thương hiệu đặt làm trang sức cao cấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play