Cô nhìn về phía khu nghỉ ngơi, phát hiện chỉ có Dung Thanh Từ đang vẫy tay với mình. Vì khoảng cách khá xa, Dung Dung không thấy rõ nét mặt của chị ấy.

Thẩm Độ và Từ Bắc Dã đang dắt ngựa đi về phía cô.

Dung Dung đang đứng tại điểm xuất phát chướng ngại vật. Từ Bắc Dã thấy cô đứng cản đường bèn xua tay đuổi người, “Tránh chỗ nào.”

“Hai anh muốn làm gì?” Dung Dung ngập tràn hứng thú, cúi đầu nhìn hai người đàn ông,  “Tranh tài à?”

Từ Bắc Dã cười toe toét, “Biết rồi còn hỏi.”

Dung Dung kéo dây cương rồi nhường chỗ cho hai người đàn ông, sẵn tiện cổ vũ: “Cố lên.”

Từ Bắc Dã hào hứng hỏi cô: “Em đang cổ vũ cho ai? Anh hay là sếp Thẩm?”

Cô nhìn về phía Thẩm Độ theo bản năng.

Người đàn ông không hề có ý định nhìn cô, quay đầu vuốt lông ngựa, chỉ để lại cho cô cái gáy lạnh lùng.

Dung Dung cảm thấy mất mát, lẩm bẩm: “Cổ vũ cho cả hai anh.”

Từ Bắc Dã rất không hài lòng với câu trả lời này, “Em nói vậy là sao? Cổ vũ dĩ nhiên là chỉ cho một người thôi. Nói đi, em mong muốn ai thắng?”

Ban đầu anh chỉ thuận miệng hỏi cho vui, nhưng giọng điệu ấp úng của Dung Dung lại vô tình khiến anh càng để tâm đến thắng thua. Cho dù lát nữa có thua Thẩm Độ, nhưng ít ra Tiểu Dung Tử đã ủng hộ anh, anh thua vẫn không bị mất mặt.

Đối mặt với lời dụ dỗ của Từ Bắc Dã, Dung Dung vẫn liếc nhìn về phía cái gáy đó.

Thẩm Độ không tỏ bất kỳ thái độ gì.

Cô cắn môi, chỉ vào Từ Bắc Dã, “Anh Tiểu Bắc, anh cố lên.”

Dù thua cũng không sao, Từ Bắc Dã cười toe toét, đắc ý nhìn về phía Thẩm Độ.

“Ngại quá sếp Thẩm.” Từ Bắc Dã nhún vai, tỏ vẻ bất lực, “Tạm thời tôi đã thắng trận đầu tiên rồi.”

Cuối cùng Thẩm Độ quay đầu lại khi nghe thấy vậy, ánh mắt hờ hững, “Chúc mừng.”

Người không nhận được sự cổ vũ thì hoàn toàn thờ ơ, còn người cổ vũ lại nổi giận.

Cô hừ mũi, kiêu ngạo dắt ngựa xoay mình, chạy đi mà không thèm quay đầu lại.

Khi về khu nghỉ ngơi ngồi, Dung Dung bực bội chống cằm, không thể hiểu nổi rốt cuộc người đàn ông đó bị cái gì.

Đột nhiên có một lon nước cản trở tầm nhìn.

Cô ngẩng đầu lên, Dung Thanh Từ huơ nhẹ rượu đào trên tay, áp lon nước lạnh ngắt vào má cô, “Uống không?”

Dung Dung cầm lấy rượu đào, cảm thấy kỳ lạ, “Tại sao trong trường đua ngựa lại có cái này?”

“Lần trước đi Nhật Bản sẵn tiện mua về.” Dung Thanh Từ bật nắp lon lưu loát, đeo nắp khoen vào ngón áp út.

Đây là thói quen từ nhỏ đến lớn của cô và Dung Dung.

Hồi đó hai chị em không hiểu gì cả, bắt chước cảnh đám cưới trong phim truyền hình, dùng nắp khoen làm nhẫn. Một người đóng vai chú rể, một người đóng vai cô dâu.

Dung Thanh Từ là chị, dù rất muốn làm cô dâu nhưng vẫn miễn cưỡng nhường vai cô dâu cho em gái, đội khăn voan trắng mỏng lên đầu em ấy.

Nó là từ chiếc đầm công chúa mà các cô âm thầm cắt ra.

Dù hiện giờ hai chị em có đeo một số nhẫn trang trí trên tay, nhưng vẫn không từ bỏ thói quen này.

Dung Thanh Từ uống một ngụm, nói ậm ờ: “Cô giới thiệu cho tôi uống, mặc dù hơi ngọt, nhưng bình thường lúc rảnh rỗi uống vài ngụm vẫn khá ngon, vì vậy tôi đã mang một vài lon đến trường đua ngựa.”

Dung Dung hơi ngửa đầu, rượu đào ngọt chảy vào miệng. Tuy độ cồn chỉ có 3%, nhưng cổ họng vẫn hơi nóng.

Chẳng mấy chốc, trong miệng toàn là mùi đào.

Trái đào hồng căng tròn nằm ngay ngắn trên thân lon, Dung Dung lấy ngón cái nhéo một cái, giơ tay lên rồi uống tiếp một ngụm.

“Uống rượu trong lon mà lại có dáng vẻ như đấu rượu.” Dung Thanh Từ cắn vào miệng lon, tiếng nói lọt vào lon, loáng thoáng phát ra tiếng vọng, “Ai chọc cô vậy?”

Dung Dung tự trách tại sao mình lại không thể che giấu cảm xúc, đành phải trả lời qua loa: “Không có, chỉ là đã lâu không uống.”

Dung Thanh Từ vỗ vai cô, “Sợ rằng hai người kia không thể so tài được rồi.”

“Sao cơ?”

Cô vừa hỏi đã biết được đáp án.

Ngựa của hai người đàn ông chỉ lo yêu đương, không để ý tới sắc mặt đen sì của chủ nhân.

Ngay cả cái đuôi của chúng chỉ muốn quấn quýt bên nhau, trong cặp mắt trong veo của chúng chỉ có đối phương.

Mọi người xung quanh đều dở khóc dở cười.

Dung Dung chỉ bật cười vài tiếng rồi lại chán chường cúi thấp đầu.

Mùa xuân đã đến, ngay cả ngựa cũng yêu nhau.

Thẩm Độ còn đang giận cô.

Rõ ràng tìm kiếm trên Baidu sẽ biết ngay câu trả lời, cô nghi ngờ Thẩm Độ là một ông già.

Đổ hết tội lỗi lên đầu người khác, Dung Dung tỏ vẻ tủi thân.

“Cái tên Từ Bắc Dã ngốc này.” Dung Thanh Từ ngả người ra sau, không nhịn được cười, “Chỉ chửi mắng con ngựa của mình thì có ích gì. Chuyện yêu đương này một cây làm chẳng nên non.”

Cách đó không xa, Từ Bắc Dã đang dạy dỗ ngựa của mình, hận không thể rèn sắt thành thép.

Ngựa cũng có trí thông minh, cúi đầu không thèm nhìn anh.

Hiếm khi thấy giọng điệu của Dung Thanh Từ nhỏ nhẹ như vậy, khiến Dung Dung không nhịn được nghiêng đầu quan sát tỉ mỉ chị ấy.

Nếu không nhờ lối trang điểm già dặn, lúc này Dung Thanh Từ cười nhìn về phía xa cũng không khác gì cô.

Lúc chị ấy cười vẫn không có gì khác so với thời thiếu nữ, khuôn mặt tươi tắn và xinh đẹp.

Rất khác hẳn lúc xụ mặt.

Trước khi tỏ tình, Dung Thanh Từ luôn cho rằng không ai biết mình thích Từ Bắc Dã.

Nhưng cô không biết cô chỉ đang tự mình lừa mình.

Ngoại trừ cô, mọi người đều biết hết.

Dung Dung chợt cầm lon rượu lên, cụng vào lon của chị ấy.

Chị ấy kinh ngạc nhìn cô, “Làm gì vậy?”

“Cụng lon.” Dung Dung chỉ giơ tay lên, uống một ngụm lớn trước.

Vị ngọt trong cổ họng thoáng che giấu nỗi thất vọng trong lòng.

Dung Thanh Từ như có thần giao cách cảm với cô, đột nhiên nhướng mày cười, “Ngay cả ngựa cũng biết yêu, cô còn chẳng bằng ngựa.”

Nói xong, cô lại khẽ thở dài, “Làm hại trước đây tôi vẫn cho rằng cô rất giống mẹ mình, kết quả cô cũng chỉ là thừa hướng vẻ ngoài của bà ta. Gặp được người đàn ông mình thích mà còn do dự, nghiện còn ngại, không chịu tiến tới. Nếu mẹ cô có tính cách như cô, cô sẽ không có cơ hội chào đời.”

Trước giờ chị ấy vẫn luôn chán ghét bà bác Cả rơi từ trên trời xuống. Dù người ta đã mất nhiều năm, Dung Thanh Từ vẫn khịt mũi khinh thường bà ta.

Không nhắc đến người phụ nữ đó thì thôi, hễ nhắc tới là chắc chắn sẽ châm chọc Dung Dung.

Nhưng lần này Dung Dung lại không chán ghét mấy.

Dù lúc đó còn nhỏ, cô vẫn biết mẹ mình gả vào nhà họ Dung như thế nào.

Cho dù kết quả ra sao, ít nhất lúc đó bà rất thành công. Bất kể nhà họ Dung phản đối như thế nào, bố vẫn kiên quyết muốn kết hôn với bà.

Dung Dung hỏi chị ấy: “Chị ghét mẹ em lắm à?”

Dung Thanh Từ giễu cợt, “Nếu không có mẹ cô, hiển nhiên sẽ không có cô. Không có mấy người, hiện giờ bác Cả vẫn sống rất tốt. Cho dù Từ Bắc Dã không thích tôi cũng sẽ không thích em gái tôi, khiến tôi bị mất mặt ê chề.”

Ông nội thích ai không quan trọng, cô không phải là cháu gái duy nhất của nhà họ Dung cũng không quan trọng. Dung Thanh Từ tự ép mình đừng quan tâm đến những khoảng cách vốn có giữa cô và Dung Dung.

Nhưng cô không thể không quan tâm đến chàng trai mình thích từ nhỏ đã từ chối cô bằng cách nhục nhã đó.

Cô thản nhiên đối mặt với sự bỉ ổi và ích kỉ của mình, cho dù làm vậy sẽ tổn thương đến Dung Dung vô tội.

Chỉ cần hai người họ không ở bên nhau là được.

Dung Dung lấy hết dũng khí, nói ra một câu mà mình luôn muốn nói: “Thật ra chị có thể chuyển sang thích người khác.”

Dung Thanh Từ hỏi ngược lại cô: “Bây giờ tôi bảo cô đừng thích Thẩm Độ nữa, cô có làm được không?”

Thấy Dung Dung không trả lời, cô lại cười nói: “Mặc dù tôi không có cảm giác với Thẩm Độ, nhưng chuyện Thẩm Độ không thích tôi vẫn khiến tôi thấy hơi khó chịu. Nhân lúc tôi chưa làm chuyện xấu, cô mau đi nói cho anh ta biết đi. Con gái không nên chủ động, nhưng mãi bị động sẽ xua đuổi người ta đấy. Sau khi hai người có kết quả, nói không chừng nhân cơ hội này tôi có thể nhảy vào khoảng trống với Từ Bắc Dã.”

Chị ấy thật là thẳng thắn.

Dung Dung nghĩ nếu mình có được tính thẳng thắn như chị ấy, vậy sẽ không đến nỗi tỏ tình ngầm.

Rượu đào trên tay đã uống hết.

Dung Thanh Từ đứng dậy, “Tôi đi lấy lon nữa, cô muốn uống nữa không?”

“Dạ muốn.”

Thấy Dung Dung vẫn dán mắt vào người đàn ông cách đó không xa, Dung Thanh Từ biết lời nói của mình đã có tác dụng.

Nó vẫn luôn dè dặt, đi ba bước lùi hai bước, đúng là nên tạo chút chất xúc tác.

Dung Thanh Từ quay lại lấy rượu thì vô tình gặp anh Cả và anh Hai.

Từ Nam Diệp liếc nhìn lon nước màu hồng trên tay cô vẫn chưa kịp vứt đi, cười nói: “Em cũng thích uống loại nước giống Dung Dung à?”

Cô hơi ngượng ngùng, rút tay về, “Uống chơi thôi. Anh Hai muốn thử không?”

“Không cần, anh vẫn quen uống bia hơn.” Từ Nam Diệp xua tay, lấy bia ra khỏi tủ lạnh, trước khi đi còn thúc giục Từ Đông Dã vẫn đang tìm rượu, “Anh, nếu anh không tìm được loại rượu đó thì đổi sang uống cái khác luôn đi.”

Dung Thanh Từ tò mò đi tới, “Anh Cả, rượu gì mà anh không tìm được vậy?”

Người đàn ông đứng thẳng người, giọng điệu trầm khàn, “Rượu vẫn quen uống, có lẽ bị người khác uống hết rồi.”

“Vậy anh có muốn thử chút rượu đào không?” Dung Thanh Từ chỉ vào dưới đáy của thùng trữ rượu, “Còn rất nhiều.”

Bản thân cô không tự tin khi nói ra câu này, dù gì Từ Đông Dã còn chẳng muốn đổi sang hãng bia khác.

Lông mày sắc nhọn của người đàn ông giãn ra, gật đầu hời hợt, “Được.”

Vậy mà bàn tay dày rộng lại thật sự lấy một lon rượu đào từ dưới đáy ra, bật nắp lưu loát và ngửa đầu uống một ngụm.

Quả nhiên cau mày, “Quá ngọt.”

Dung Thanh Từ nhịn cười, “Chỉ là hơi ngọt.”

Anh rủ mắt, nhìn vào nắp khoe trên ngón áp út của cô, thả lỏng cơ mặt, “Thói quen đó của em vẫn không thay đổi.”

Dung Thanh Từ thốt lên một tiếng “Dạ”, vẻ mặt quẫn bách, vội vàng muốn tháo nắp khoe ra.

Anh cầm lấy nắp khoen trên lon nước của mình, ngón cái và ngón trỏ vặn nhẹ nó, đeo vào ngón áp út của cô trước khi cô duỗi tay muốn tháo ra.

Dung Thanh Từ sững người.

Trong mắt người đàn ông như có nụ cười khó phát hiện, “Cho em chơi.”

Lúc cô quay về phòng nghỉ, Dung Dung cười chỉ vào ngón tay của cô, “Sao lại đeo hai cái vậy?”

Dung Thanh Từ nhún vai, “Anh Cả đeo cho tôi.”

“Nhắc mới nhớ, hồi nhỏ chúng ta chơi trò này, bật nắp lon ở khắp nơi. Vì chú Hai không cho phép chúng ta uống nhiều nước ngọt nên đã giấu đi.” Dung Dung nhớ lại, nở nụ cười hoài niệm thoáng qua, “Lúc đó toàn là đến nhà các anh ấy vơ vét. Anh Hai không thích uống nước ngọt nên không thể giúp chúng ta. Mỗi ngày sau khi tan học, anh Tiểu Bắc thường mời bạn bè của anh ấy đi uống nước, nhưng vẫn không bằng anh Cả mua luôn vài hộp sưu tập bằng tiền tiêu vặt.”

***

Mặt trời lặn hướng Tây, nắng chiều dần tắt.

Sân cỏ dần dần nhuốm một màu đỏ nhạt.

Ông cụ ngồi trong xe hối thúc hai đứa cháu gái: “Sao còn chưa lên xe hả?”

Dung Thanh Từ lôi kéo Dung Dung, muốn kéo cô ra ngoài.

Dung Dung sống chết dùng chân chống đỡ, không chịu thỏa hiệp.

“Thẩm Độ sắp về nhà rồi, hôm nay cô lại định cho qua như vậy hả?” Dung Thanh Từ tỏ vẻ chán ghét, “Với tiến độ này của cô, con trai của Thẩm Độ đã biết đi mua nước tương rồi, còn cô vẫn còn ngồi suy nghĩ nên bày tỏ tình cảm của mình như thế nào.”

Dung Dung khó xử, “Hình như hôm nay anh ấy không vui, em vẫn không nên đến chọc anh ấy.”

“Anh ta không vui cũng tám chín phần do cô gây ra, bình thường bớt xem phim Hàn lại. Vả lại phim Hàn đến tập 8 đều theo định luật ở bên nhau, còn cô đến tập cuối cùng 16 mà vẫn không có động tĩnh gì. Cái tốt không học, cứ đâm đầu học mấy thứ tào lao.”

Dung Dung cảm thấy kỳ lạ, “Chẳng phải chị không xem phim Hàn sao?”

“Tôi không biết tìm kiếm hả?” Giọng điệu của Dung Thanh Từ sắc bén, “Mau, đi tìm Thẩm Độ.”

“Em không đi.” Dung Dung thề sống chết không làm theo, “Em ngại.”

Dung Thanh Từ gật đầu, cười nhạt, “Ngại đúng không? Được, tôi qua đó ngồi. Nếu tôi vô tình nói hớ cái gì đó, cô cũng đừng trách tôi.”

Nói xong, cô thờ ơ nhìn về phía ông nội, không nhịn được hét lên: “Ông nội, con qua ngồi…”

Lời còn lại đã bị Dung Dung chặn miệng.

Cô che miệng Dung Thanh Từ, giậm chân chịu chua, “Em biết rồi, em biết rồi.”

Dung Thanh Từ hài lòng kéo cô đi đến bên cạnh xe Thẩm Độ.

Gõ cửa kính xe Thẩm Độ một cái, người bên trong hạ cửa kính xuống, lộ ra vẻ mặt ngờ vực.

“Sao hôm nay tổng giám đốc Thẩm tự lái xe vậy?” Dung Thanh Từ cười hì hì, tìm một chủ đề, “Trợ lý Ngụy đâu?”

Thẩm Độ nhàn nhạt trả lời: “Cậu ta xin nghỉ rồi.”

“Trợ lý Ngụy tham công tiếc việc, lấy tăng lương và thăng chức làm mục tiêu cuối cùng của đời người mà lại biết xin nghỉ?” Dung Thanh Từ hơi ngạc nhiên, “Có phải anh ngược đãi cậu ta không?”

Thẩm Độ méo miệng, “Nếu sếp Dung nhỏ cho rằng tôi ngược đãi cậu ta thì có thể thu nhận cậu ta.”

Dung Thanh Từ lắc đầu, “Thôi đi, tôi không muốn trợ lý cảm thấy mệt mỏi khi đi mua sắm với sếp.”

Thẩm Độ rời mắt, hỏi cô ấy: “Có chuyện gì?”

“Lái xe một mình rất chán, có cần một người bầu bạn nói chuyện không?” Dung Thanh Từ đẩy Dung Dung tới trước mặt anh ta bằng hai tay, “Cân nhắc thử không?”

Dung Dung nắm lấy ngón tay, cẩn thận nhìn anh.

Thẩm Độ chỉ nheo mắt nhìn cô, thản nhiên từ chối, “Không cần.”

Hai chị em không ngờ Thẩm Độ sẽ từ chối.

Nhất là Dung Dung.

Cô cảm thấy lòng tự ái của mình đã bị giẫm đạp tàn nhẫn dưới đất.

Dung Thanh Từ nhìn cô đầy thông cảm.

Bình thường cô luôn nổi tiếng kiểu cách và bị động, nhưng bị ép đến mức độ nhất định, da mặt cũng có thể không cần.

Lý trí cũng tạm thời bị gạt sang một bên.

Dung Dung tức đến nỗi đầu bốc khói, không nói nhiều lời bèn đi vòng qua ghế phụ bên kia, lưu loát mở cửa ra ngồi vào xe.

Cô giận dữ thắt dây an toàn vào, vẻ mặt bạo dạn, “Anh nói không cần là không cần hả? Vậy chẳng phải tôi sẽ bị mất mặt sao?”

Dung Thanh Từ: “…”

Lên cơn rồi.

Thẩm Độ ngạc nhiên nhìn cô, mím môi kìm nén cảm xúc khó nói thành lời, lạnh nhạt thỏa hiệp, “Được thôi.”

Dung Dung nắm lấy dây an toàn, “Đừng nói anh đồng ý ngoài miệng, nhưng thật ra định bỏ tôi giữa đường đấy nhé?”

“Bị em phát hiện ra rồi.” Thẩm Độ kéo phanh tay xuống, khởi động xe, “Nhưng mà rất tiếc, không còn kịp nữa rồi.”

Lúc Dung Thanh Từ mất cảnh giác ngoài xe, chiếc Aston Martin bên người với động cơ cực đỉnh gần như lao về phía trước trong tích tắc, sau đó biến mất khỏi sân cỏ này.

Dung Dung ngồi trên xe dựa chặt vào lưng ghế theo quán tính, có cảm giác bị đùa giỡn.

Nhưng cô lại thật sự lo lắng Thẩm Độ sẽ bỏ cô giữa đường, nuốt nước miếng xác nhận lại, “Anh thật sự muốn bỏ tôi giữa đường?”

Thẩm Độ không nhìn cô, trả lời ngắn gọn: “Ừ.”

“Đừng có ác như vậy chứ.” Dung Dung rối rắm, định giả vờ đáng thương, “Dù gì cũng đã từng tỏ tình mà.”

Thẩm Độ tỏ vẻ ngạc nhiên, “Thì ra em còn biết chuyện đó.”

Dung Dung mím môi, “Tôi không bị mất trí nhớ, dĩ nhiên là biết.”

“Tôi tưởng em chỉ biết hỏi tôi có thích Messi không.” Giọng điệu của Thẩm Độ hời hợt, khuôn mặt vô cảm, “Còn lại đều không biết.”

Chiếc xe bất ngờ chạy ra khỏi đường cao tốc, chạy về phía khúc sông gần bên.

Đoạn đường này chim không thèm ỉa, đa số đều là khu vực chưa khai phá hoặc đang đợi khai phá, thậm chí không có nổi một trạm dừng chân. Dung Dung cảm thấy không ổn, vội vàng giải thích: “Tôi tỏ tình rồi đó!”

Thẩm Độ không nghe cô nói, lái thẳng về phía trước.

“Anh đừng bỏ tôi ở đây.” Dung Dung cho rằng anh thật sự bị cái tính kiểu cách của mình giày vò không chịu nổi, lúc này mặt mũi đâu quan trọng bằng tính mạng, nhắm hai hét lớn: “Tôi thích anh mà!”

Xe dừng lại.

Dung Dung hoảng hồn mở mắt ra.

Vừa mở mắt ra, ánh mặt trời chói chang liền chiếm hết toàn bộ tầm mắt của cô.

Thẩm Độ cười nói: “Tôi nói cái gì là em tin cái đó à?”

Trước mặt là khúc sông gợn nước, bọn họ đã bắt kịp khoảnh khắc nắng chiều sắp tắt. Những tia nắng từ từ lọt vào mắt, khắp nơi đều là một mảng màu đỏ nhạt.

Dung Dung thở hổn hển, mặt và tai còn đỏ hơn cả nắng chiều.

Cô cắn chặt môi, suýt chết vì xấu hổ.

Phải mất vài phút sau, Dung Dung mới nói ra một sự thật: “Anh đùa giỡn tôi.”

Thẩm Độ gõ nhẹ đầu ngón tay vào vô lăng, không hề áy náy, nhếch môi, “Đúng vậy.”

“Cái ông già xấu xa này hư quá.” Dung Dung xì một tiếng, tháo dây an toàn ra muốn xuống xe.

Thẩm Độ thong dong nhắc nhở cô: “Xuống xe thì tôi sẽ bỏ em ở đây thật đó.”

Dung Dung thà tự sinh tự diệt ở đây còn hơi đối mặt với ông già xấu xa kia. Cô rất hùng hồn, kiên quyết xuống xe.

Sau đó cô cất bước đi về phía trước, bước chân rất phóng khoáng.

Càng đi càng thiếu tự tin, dần dần đi chậm lại.

Sao không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo?

Cô dừng lại, muốn quay lại, nhưng lại không muốn quay đầu lại.

Đột nhiên có tiếng cười khẽ của người đàn ông vang lên bên tai, “Sao không đi tiếp?”

Tim của Dung Dung bỗng chốc đập loạn xa. Cô bịt chặt tai, quay đầu lại lườm anh đầy cảnh giác, “Anh cố tình không lên tiếng! Anh bắt nạt tôi!”

Thẩm Độ bật cười, “Có tiếng thì làm sao bắt nạt em?”

“Bây giờ da mặt của tôi hết dày rồi.” Dung Dung từ bỏ khát vọng sống, xấu hổ ngồi xổm xuống, ôm đầu gối với bộ dạng mặc cho người ta chém giết, “Muốn chém muốn giết tùy anh.”

Thẩm Độ cúi người, chống vào bắp đùi nghiêng đầu nhìn cô, “Thật à?”

“Ừ.” Cô đáp lại bằng giọng mũi, nghe có vẻ yếu đuối.

Người đàn ông ngồi xổm xuống, hơi thở mát lạnh chợt phả lại gần.

Dung Dung không biết mình căng thẳng hay là lo sợ, nhắm hai mắt lại.

Trên gò má của mình có sự tiếp xúc nhẹ nhàng.

Người đàn ông hơi hé môi, cắn lên làn da mềm mại của cô.

Gò má của Dung Dung vốn dĩ có chút thịt, bị anh đùa giỡn trong miệng có cảm giác như bị ngoạm mất một miếng.

Cô mở to mắt, anh tiện thể lùi về sau, vươn tay nhéo vào gò má bên kia của cô không chút thương tiếc.

Dung Dung bị đau, ngỡ ngàng hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Người đàn ông khẽ nói: “Bắt nạt em.”

Cô đỏ mặt, thất thần nhìn chằm chằm vào người đàn ông điển trai.

Bắt nạt cái khỉ gì…

Làm người ta xấu hổ thì có…

“Dung Dung.” Thẩm Độ tha cho gò má của cô, sau đó lại nhéo mũi cô, trong mắt đều là sự dịu dàng nhuốm màu nắng chiều tà, “Làm bạn gái của anh được không?”

Ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng.

Sau khi chai Coca trong lòng cô bị lắc lên lắc xuống hàng trăm lần, vặn nhẹ nắp chai ra, tất cả bọt khí đều tràn ra.

Niềm vui sướng và ngượng ngùng nổ tung.

Xụi lơ từ đầu đến chân.

“Ông già xấu xa hư quá đi.”

Dung Dung âm thầm xỉa xói.
Lời của tác giả:

Rượu đào: Của hãng Suntory, uống rất ngon, lên Taobao sẽ mua được, mọi người có thể thử một lần ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play