Tiếng hét đó không dọa được Từ Bắc Dã đang ngồi trên xích đu, ngược lại khiến con chó Becgie Đức già nua, yếu ớt đang nằm trong cũi dưỡng lão giật mình.

Dung Dung chỉ thấy một bóng đen chạy vọt đến bên cạnh mình.

Con chó to lớn màu nâu đen dồn sức sủa to hai tiếng, đôi tai nhọn dựng đứng lên, đứng chắn trước mặt Dung Dung.

Nó nhìn Thẩm Độ, trong cặp mắt đen láy ngập tràn cảnh giác.

Thẩm Độ cứ thế nhìn nó, giọng điệu nặng nề, “Thưởng thiện phạt ác?”

Không biết đang nói cho Dung Dung hay con chó nghe.

Dù sao sắc mặt của người và chó đều rất tệ.

Dung Dung cúi người xoa gáy con chó Becgie Đức, “Hoa Hoa, tao không sao.”

Con chó Becgie Đức đứng lên chắc cao bằng người bình thường lại có tên là Hoa Hoa.

Hoa Hoa rên ư ử trong cổ họng, ngoan ngoãn nằm bên chân Dung Dung.

Từ Bắc Dã ngỡ ngàng đi vào nhà, hơi ngạc nhiên, “Sao nó lại ra đây?”

“Anh nên cảm ơn nó đã cứu anh một mạng.” Ánh mắt của Dung Dung thâm thúy, ngồi xổm vuốt lông cho Hoa Hoa.

Từ Bắc Dã nhìn cô rồi nhìn sang Thẩm Độ, dần dần sa sầm nét mặt.

Anh nhíu mày, “Sao sếp Thẩm không ở trên lầu nói chuyện với ông mà lại chạy đến đây nghe lén?”

Thẩm Độ chẳng hề xấu hổ, nhướng mắt nhìn anh ta, phản công, “Không được nghe à?”

Từ Bắc Dã nhăn răng cười khẩy, “Quả nhiên da mặt đủ dày mới có thể làm bất động sản.”

Thẩm Độ bình tĩnh đáp trả: “Da mặt không dày cũng không làm được luật sư có tiếng.”

“Vẫn còn thua kém sếp Thẩm.” Từ Bắc Dã nhếch mép, mở miệng mỉa mai: “Tốn nhiều thời gian mà vẫn không theo đuổi nổi một cô bé.”

Từ Bắc Dã làm gì không hiểu cô gái mà Thẩm Độ nói đang theo đuổi lúc ăn cơm là ai.

Hóa ra đã lừa về nhà rồi mà vẫn chưa theo đuổi được.

Đồ vô dụng trong cánh đàn ông, chiến binh trong đám vô dụng.

Lúc này Từ Bắc Dã rất khinh bỉ ông sếp tạm thời của mình.

Thẩm Độ thờ ơ nói: “Nếu có hai mươi mấy năm giống luật sư Từ thì chắc chắn sẽ theo đuổi được.”

“…”

Là công cụ đấu khẩu của bọn họ, Dung Dung càng ngày càng khó chịu.

Nói thật ra thì nếu bây giờ cô nói một câu “Đủ rồi! Đừng cãi nữa! Hai người đừng bất hòa vì em!” chắc là thích hợp nhất.

Dung Dung lạnh lùng đưa ra kết luận cuối cùng, kết thúc trận chiến không khói súng này, “Được rồi, đừng so đo nữa. Mặt của hai người đều dày như nhau, dày hơn tầng ozon, dày hơn dải ngân hà, còn dày hơn cả tập đoàn Visual China.”

Nghĩa là siêu dày.

Cô trợn trắng mắt, dắt Hoa Hoa về cũi.

Đi được hai bước, Dung Dung cảm thấy sau lưng có gì đó sai sai. Cô và Hoa Hoa đồng thời quay đầu lại.

Hai người đàn ông đi theo sau cô, mặc dù không nhìn cô nhưng cơ thể rất thành thật đi theo cô.

Dung Dung bất mãn, “Hai người đi theo em làm gì?”

Hiếm khi thấy hai người ăn ý với nhau, “Không được à?”

“Không được.” Dung Dung tàn nhẫn hất tay, “Em ghét người mặt dày.”

“…”

“…”

Dung Dung và Hoa Hoa bám dính nhau được nửa phút, có người đẩy cửa đi thẳng vào phòng mà không đánh tiếng. Dung Dung không thèm quay đầu lại, bực bội nói: “Còn như vậy nữa em sẽ bảo Hoa Hoa cắn hai người đó.”

“Con nhóc chết tiệt ăn phải thuốc súng hả!”

Đi kèm với tiếng quở trách thậm tệ là tiếng giậm chân nặng nề, to rõ lọt vào tai.

Dung Dung nhanh chóng đứng nghiêm, cung kính mỉm cười, “Ông nội.”

“Con đến phòng của Hoa Hoa làm gì? Nó không giống con, không có sức giận ông, cũng không có sức càn quấy như con.” Ông cụ đi tới, nhấc chân lên đá một phát, khẽ xua đuổi, “Đi ra!”

Sau đó, ông đứng bên cạnh cũi chó thế chỗ Dung Dung, vất vả ngồi xổm xuống xoa đầu Hoa Hoa, “Hoa Hoa, con nhóc đó có ức hiếp con không?”

Dung Dung bất mãn, “Ông nội, ông nói như vậy con rất không vui.”

“Con vui hay không chẳng liên quan tới ông. Con còn chẳng hiểu chuyện như Hoa Hoa.” Ông cụ cụng trán với Hoa Hoa và chép miệng, “Có đúng không Hoa Hoa già của ông?”

Dung Dung thuận theo ngồi xổm bên cạnh ông nội, dựa vào người ông, “Ông nội, cảm ơn ông.”

Ông cụ tặc lưỡi, “Cảm ơn cái gì?”

“Căn nhà đó.” Dung Dung chớp mắt, cười hì hì, “Lúc nãy hỏi mua giúp con.”

“Chẳng phải chê rộng sao?” Ông cụ lườm cô, tiếp tục chơi đùa với chó.

Dung Dung rót lời mật ngọt, “Con dè đặt ấy mà. Giống như hồi nhỏ ông lì xì cho con, lúc nào con cũng phải dè dặt một lúc.”

“Con chỉ biết kiếm cớ.” Ông cụ thở dài, vịn đầu gối đứng dậy.

Dung Dung vội vàng đỡ ông ngồi xuống ghế sô pha.

Ghế sô pha trông còn khá mới, mặc dù được đặt trong phòng chó, nhưng vì Hoa Hoa già rồi nên không còn sức để chơi.

Hoa Hoa nằm trong cũi chó nhìn hai ông cháu, từ từ cúi đầu xuống, dựa vào đệm mỏng thở hổn hển.

Chỉ đi có chút xíu mà nó đã kiệt sức.

Ông cụ bỗng bật cười.

“Ông cũng già như Hoa Hoa vậy, có một số việc sắp không quản lý nổi rồi.” Ông thở dài, thoải mái tựa người vào ghế sô pha, “Nói không chừng một ngày nào đó vừa nhắm mắt sẽ ra đi.”

Dung Dung cau mày, “Ông nói bậy bạ.”

Ông cụ lẩm bẩm: “Cho dù con đi làm văn phòng bình thường cũng được, ông sẽ không lo lắng gì nhiều. Nhưng hiện giờ con đang làm chủ livestream trực tuyến gì đó, đó được xem là nghề nghiêm túc sao?”

Dung Dung nắm lấy tay ông cụ, “Rất tốt, thật đó.”

“Con đừng tưởng ông là một ông già cổ hủ, không biết gì cả.” Ông cụ nghiêng đầu nhìn cô, ôn tồn nói: “Thanh Từ đã nói với ông rồi, mặc dù bây giờ có rất nhiều người thích con, nhưng con có thể đảm bảo những người đó mãi luôn thích con không? Trên thực tế đã có nhiều ví dụ tan đàn xẻ nghé, con có đảm bảo những người thậm chí chưa từng gặp mặt con sẽ bảo vệ con cả đời không? Giới trẻ tụi con chỉ biết hưởng thụ hiện tại, không bao giờ cân nhắc cho tương lai.”

“Con chỉ muốn làm chuyện mình thích.”

“Ai chẳng thích loại công việc hào nhoáng đó? Không ai không thích được tung hô, khen ngợi cả.” Đôi mắt của ông cụ sáng suốt, chậm rãi nói: “Nói trắng ra đó gọi là sĩ diện, cái nghề đó có tiếng nhất nhưng cũng tạm bợ nhất.”

Dung Dung không biết nên biện minh như thế nào, bởi vì mỗi câu nói của ông nội đều đúng.

Đúng là cô rất thích cuộc sống hào nhoáng này, không ai có thể kháng cự nổi lòng hư vinh được thỏa mãn đầy đủ. 

“Nếu mẹ con còn sống, chắc chắn sẽ không muốn con làm công việc này.” Ông cụ tạm dừng, nhưng vẫn kiên quyết nói ra hết: “Mẹ con mất như thế nào… con không quên chứ?”

“…Con không quên.”

Bầu không khí trò chuyện vốn đang ấm cúng, nhưng vì nhắc tới người đã lâu chưa từng đề cập nên trở nên tĩnh mịch.

“Vợ chồng bọn nó đều đã mất lâu rồi…” Ông cụ chuyển đề tài, đột nhiên cảm thán, nhìn về xa xăm, “Đã lâu rồi không đi xem con ngựa ô mà bố con nuôi, chắc là tràn trề sinh lực hơn Hoa Hoa rất nhiều.”

Dung Dung cười khẽ, “Đi xem thử là biết ngay.”

Ông cụ bỗng ngồi thẳng lưng, “Đúng vậy. Mặc dù ông già rồi không cưỡi được, nhưng hôm nay có nhiều người trẻ mà.”

Nói đi là đi, Dung Dung còn chưa kịp phản ứng, ông cụ đã hăng hái đứng dậy, bắt đầu chuẩn bị vận động.

“Lái xe đến trường đua ngựa đi.” Ông cụ quay đầu nhìn cô, “Năm nay vẫn chưa đến đó lần nào.”

Dung Dung dở khóc dở cười, “Ông nội, ông cũng không cần hăng hái như vậy chứ.”

“Nếu nói đứa nào vô lương tâm nhất thì vẫn là con nhóc xấu xa này. Con đã quên con ngựa trắng mà trước đây con ôm mãi không buông rồi sao?” Ông cụ nhướng mày, giọng nói hùng hồn, “Không muốn đi xem hả?”

Dung Dung bị ông cụ thuyết phục cũng đứng lên theo.

Hồi còn nhỏ bị truyện cổ tích đầu độc, cô chỉ thích con ngựa nào ngay đến cái đuôi cũng trắng tinh.

Vó ngựa đạp nhẹ, không có hoàng tử khoác áo choàng đến từ giấc mơ, mà chỉ có một mình cô.

***

Trường đua ngựa tư nhân của ông cụ nằm trên một khu đất trống ngoại ô cách nhà hơn chục cây số, lái xe đến đó rất thuận tiện. Dung Dung lười tự lái xe, vì vậy đã chen lên chiếc xe limo có sức chứa đủ lớn.

Sau đó, cô phát hiện Dung Thanh Từ cũng rất lười.

Nhạc K-pop với giai điệu cực mạnh vang vọng khắp xe.

“Nếu mấy đứa đã có xe riêng còn chen lên xe ông làm gì? Bật nhạc nhảm nhí, ồn ào chết đi được.” Ông cụ bực bội, nhìn hai đứa cháu gái trước mặt, “Ông mua xe rộng còn có nghĩa gì?”

Dung Thanh Từ nâng ly rượu lên, thỏa mãn nhấp một ngụm, “Ông nội, bình thường ông đều không ra ngoài, vừa khéo hôm nay phát huy hết công dụng.”

“Ai cho phép con uống rượu của ông?” Ông cụ nghiến răng, nghiêm nghị quát: “Con bỏ xuống cho ông! Cuốn gói đến xe của bố mẹ con đi!”

Dung Thanh Từ chẳng thèm đoái hoài, “Con mà ngồi trên xe bọn họ sẽ khó tránh khỏi bị chai tai, ngồi với ông nội vẫn sướng hơn.”

Nói xong, cô rót một ly cho Dung Dung, nhướng mày cười nói: “Báu vật năm 2004, mau nếm thử đi.”

Dung Dung vừa đưa miệng ly đến gần chóp mũi đã ngửi thấy mùi cacao hạnh nhân hơi đắng.

Đầu lưỡi chạm nhẹ thì có vị khét của hoa khô, dư vị rất đậm. Chỉ nhấp một ngụm nhỏ, trong miệng đều là dư âm mùi rượu.

Đó là Dom Pérignon quý báu của ông cụ.

Vậy mà lại bị hai con nhóc dùng làm đồ uống ngay trong xe.

Ông cụ tức tối nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói câu nào cho đến khi đến trường đua ngựa.

Cỏ xanh và hàng rào trắng phản chiếu lẫn nhau, bầu trời trong xanh bao la.

Bước trên bãi cỏ mềm, Dung Dung cảm thấy lòng bàn chân hơi nhột.

Làn gió nhẹ lướt qua gò má thổi bay những sợi tóc bên tai. Dung Thanh Từ đứng cách đó không xa ngoắc cô, “Mau lại đây thay quần áo.”

Dung Dung cúi đầu nhìn chiếc váy ngắn và đôi boot Stuart Weitzman qua đầu gối của mình.

Vóc dáng cô không hẳn cao gầy, loại giày boot qua đầu gối này sẽ làm đôi chân trông dài hơn, diện cùng váy ngắn là một sự kết hợp hoàn hảo vào đầu xuân.

Những người muốn cưỡi ngựa đều phải đi thay quần áo.

Chú Hai và thím Hai chỉ đến đây góp vui, đứng sau hàng rào trò chuyện với ông cụ.

Ông cụ khẽ cười nói: “Nếu Tử Nho còn sống chắc không cưỡi ngựa được như con.”

“Cơ thể của anh Cả khỏe mạnh, sao con có thể sánh bằng?” Chú Hai chống hai tay lên hàng rào, trong mắt ngập tràn hoài niệm, “Con vừa mới đi xem con ngựa của anh Cả, vậy mà nó vẫn còn hoạt bát. Không hổ là ngựa do anh ấy nuôi từ nhỏ đến lớn.”

Ông cụ ho khan, gật gù nói: “Cơ thể có khỏe mạnh đi chăng nữa cũng không chịu nổi sự lãng phí của nó. Nó còn chết sớm hơn ông già này mà.”

Thím Hai cau mày, cắt ngang lời của ông cụ: “Bố, đừng nói mấy chữ xui xẻo đó nữa.”

“Bố không kiêng kị, ngược lại mấy đứa đã kiêng kị thay bố rồi.” Ông cụ bất lực, chỉ vào mấy bóng dáng trên trường đua ngựa, “Mấy thằng nhóc nhà họ Từ ra rồi.”

Ba anh em đều đẹp trai, tài giỏi, đứng ở đó tạo thành một cảnh quan.

“Hiếm khi thấy bọn nó đi cùng nhau.” Thím Hai nhìn xung quanh, sự chú ý lại không đặt trên người bọn họ, “Tại sao vẫn chưa thấy Thẩm Độ?”

“Chắc đang chọn ngựa, dù gì đây là lần đầu cậu ta tới trường đua ngựa này.” Ông cụ không hề để ý, hiển nhiên biết tại sao con dâu lại chú ý tới Thẩm Độ như vậy, “Được rồi, Thanh Từ không có cảm giác với cậu ta, vậy là đã được định sẵn làm con rể của người khác rồi.”

Thím Hai rời mắt, hơi cau mày, “Bố, lời của bố chắc nịch quá đấy, chuyện tình cảm không thể nói chính xác được.”

“Bố đã hỏi qua Thanh Từ rồi.” Ông cụ nhún vai, bĩu môi nói: “Con bé đã tỏ thái độ rõ ràng.”

Chú Hai cũng đột nhiên lên tiếng: “Có lẽ Thẩm Độ và Dung Dung có duyên. Lúc nãy ở nhà, con thấy bọn nó và Bắc Dã đứng cạnh nhau, có vẻ rất thân quen.”

Ông cụ và thím Hai cùng nghiêng đầu nhìn ông, cùng lên tiếng: “Không thể nào.”

“Con nhóc Dung Dung đó chưa mọc đủ lông đủ cánh, chỉ có khuôn mặt xinh đẹp.” Ông cụ hiểu rõ thời thế, lắc đầu nói thẳng: “Thẩm Độ trưởng thành chững chạc, sẽ không thích dạng con gái thất thường như nó đâu.”

Thím Hai phụ họa: “Vẫn xứng đôi với Thanh Từ hơn.”

Chú Hai bị hai người liên hợp chèn ép, không nói được gì.

Mọi người lại hướng mắt về phía trường đua ngựa.

Lúc Thẩm Độ chọn xong ngựa ra sân, Dung Dung đang ở cùng con ngựa trắng thân thiết của mình.

Dung Thanh Từ chọt vào eo cô, “Chắc kiếp trước cô đã cứu vớt dãi ngân hà nên mới cua được một người đàn ông đẹp trai như vậy.”

Dung Dung nhìn sang, sau đó cặp mắt vô cùng hời hợt bắt đầu sáng lên.

Vì đây là lần đầu Thẩm Độ tới đây, ở đây không có trang phục cưỡi ngựa của anh, vì vậy nhân viên đã đưa một bộ mới cho anh.

Đồng phục cưỡi ngựa được chuẩn bị riêng cho khách rất tinh tế, không giống như áo polo rộng thùng thình mà họ thường mặc.

Thẩm Độ trực tiếp cưỡi ngựa vào sân.

Con ngựa xám đó ngước đầu lên, bước uyển chuyển từng bước trên bãi cỏ.

Anh cầm cương ngựa, mặc trang phục kỵ sĩ hai hàng khuy. Chiếc quần bò bó sát chân làm nổi bật bắp đùi rắn chắc của anh. Đôi giày boot bằng da vừa tới đầu gối đạp lên yên ngựa. Khuôn mặt đẹp trai, dáng vẻ thong dong.

Mới đó đã quen với con ngựa rồi.

Dung Dung nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy hoàng tử cưỡi ngựa xám cũng được phết.

Từ Bắc Dã cười xùy, lên ngựa lưu loát. Vừa mới khép hai chân lại, con ngựa của anh đã phi nhanh ra ngoài.

Hai người đàn ông điển trai lần lượt chiếm giữ phía Nam – Bắc trường đua ngựa. Bên nào cũng là cảnh quan, Dung Dung sắp không nhìn nổi nữa rồi.

Từ Bắc Dã hô khẩu lệnh, con ngựa bên dưới thông minh chuyển hướng, chạy chậm về phía Thẩm Độ.

Thẩm Độ cũng nhìn thấy anh ta, hình như còn cố tình chấp nhận khiêu khích nên không tránh.

Vì tật xấu khó bỏ của đàn ông, Từ Bắc Dã không tin con ngựa mà mình đã gắn bó lâu năm lại không bằng con ngựa vừa gặp đã thích của Thẩm Độ.

Sau đó, không biết tại sao tốc độ dần dần hơi nhanh.

Giọng nói vừa xa vừa dài của Dung Dung vang lên, “Hai anh cẩn thận một chút, đừng đụng vào nhau!”

Từ Bắc Dã cười khẩy, nếu đụng vào nhau, kỹ năng cưỡi ngựa của anh coi như đổ sông đổ biển.

Anh đắc ý chưa được hai giây lại nghe thấy Tiểu Dung Tử hét lên: “Ông nội nói ngựa của Thẩm Độ là ngựa mới, mới tới đã kết con ngựa của anh Tiểu Bắc!”

Từ Bắc Dã: “?”

Thẩm Độ cũng nghe thấy: “?”

Cả hai cùng kéo dây cương.

Rõ ràng hai con ngựa này theo chế độ mẫu hệ khá chủ động. Con ngựa trắng mà Từ Bắc Dã vất cả nuôi nhiều năm cứ thế chạy như bay về phía con ngựa xám.

Từ Bắc Dã chỉ cảm nhận được một cú va chạm, anh bị té ngã.

Sau đó có một đệm thịt mềm mại, vững chắc chịu thương thay anh.

Anh cúi đầu nhìn Thẩm Độ.

Thẩm Độ hạ giọng hỏi anh: “Không sao chứ?”

Từ Bắc Dã: “…”

Lời thoại này quá tởm lợm.

Hai con ngựa chỉ đụng đầu rồi quấn lấy cổ nhau. Lực tác động không lớn, Từ Bắc Dã đeo dụng cụ bảo hộ, thật ra cũng không bị thương gì cả.

Nhưng lúc này Thẩm Độ phát huy hết tinh thần nhân đạo, thế mà lại tình nguyện làm đệm thịt cho anh.

Đột nhiên Từ Bắc Dã cảm thấy nhân phẩm của tên tình địch này khá tốt.

Tình nghĩa đàn ông đến thật nhanh.

Anh đứng lên, thậm chí không kịp sửa sang lại quần áo đã vội vàng cúi người định đỡ Thẩm Độ dậy.

Giọng nói gấp gáp của Dung Dung vang lên từ xa, “Hai anh không sao chứ!”

Từ Bắc Dã cứ thế trơ mắt nhìn Thẩm Độ bỗng nhíu mày, dáng vẻ như bị đau bên trong.

Dung Dung lo lắng ngồi xổm bên cạnh anh, “Ngã có đau không?”

Thẩm Độ chỉ mỉm cười, “Không sao.”

Kỹ năng diễn xuất chân thật “Mặc dù tôi bị thương, nhưng tôi không muốn em lo lắng nên ép buộc mình nói không sao” khiến Từ Bắc Dã không thể không quỳ lạy.

Từ Bắc Dã: “???”

Thẩm Độ đúng là con cún ngoan.

Người ta đều nói phụ nữ nhận biết em gái thảo mai rất chính xác. Hoán đổi giới tính, thật ra đàn ông nhận biết đàn ông cũng theo cách này.

Tên khốn mưu mô.

Cảm giác ngưỡng mộ vì tinh thần Lôi Phong* của Thẩm Độ vừa nảy sinh trong lòng Từ Bắc Dã bỗng chốc tan thành mây khói.

*Lôi Phong:là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.

Tình nghĩ đàn ông đi cũng thật nhanh.
Lời của tác giả:

Thẩm Độ – Tên khốn mưu mô: Anh không thắng được tôi đâu.

Từ Bắc Dã – Ngây thơ trong sáng: Đồ chó đ*.

Dung Dung – Tên cặn bã: Hu hu hu hu Đỗ Đỗ của chúng ta bị ngã rồi.

***

Stuart Weitzman: Nổi tiếng nhất là giày sandal cao gót một quai.

Dom Pérignon: Sản xuất tại Pháp, chưa từng uống thử, viết cho có thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play