*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mấy ngày trước.
“Đầu tư vào Tự Thuần là bước đầu tiên phát triển ngành công nghiệp hóa trước đây của Trung Nhuận. Nếu hiệu quả và lợi ích tốt đẹp, chúng tôi sẽ cân nhắc tiếp bước thu mua.”
Trên phông nền máy chiếu lớn ngay phía trước phòng họp, biểu đồ đường đã nêu rõ thị phần từ năm 2015 cùng với những cải tiến kỹ thuật và kết quả thị trường mà thương hiệu Tự Thuần đã tạo ra trong những năm qua.
Sau khi chiếu PowerPoint xong, đèn phòng họp lại sáng lên.
Người phụ trách thở phào, nhìn về phía sếp với ánh mắt mong đợi, “Sếp Thẩm? Anh cảm thấy thế nào?”
Thẩm Độ khẽ gật đầu, “Cứ làm theo kế hoạch của anh, tôi sẽ duyệt kinh phí, đến lúc đó đến tìm tôi ký tên.”
Người phụ trách cúi đầu cười, “Cảm ơn sếp Thẩm. Bây giờ tôi sẽ gửi kế hoạch cho bên Tự Thuần.”
Thẩm Độ nhìn về phía mọi người, “Anh ta ở lại đây một lát, mọi người giải tán đi.”
“Vâng.”
Với tư cách là trợ lý, dĩ nhiên Ngụy Sâm sẽ ở bên cạnh sếp mọi nơi mà không cần dặn dò. Tất cả mọi người đều rời khỏi phòng họp, trong chốc lát chỉ còn lại cậu, sếp và người phụ trách.
Chỉ thấy sếp cầm một bản văn kiện trên bàn lên, có vẻ vẫn còn xem xét kỹ.
Sếp đúng là một người cẩn thận.
“Sếp Thẩm.” Người phụ trách tươi cười, “Anh còn gì dặn dò không?”
“Kế hoạch quảng cáo mà anh đề cập đã tiến hành chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa. Vì Tự Thuần không hiểu sâu về quảng cáo thương mại nên vẫn còn đang bàn bạc về ứng cử viên hợp tác.”
Thẩm Độ nhàn nhạt hỏi: “Vẫn chưa quyết định à?”
“Vẫn chưa.”
Anh hơi cau mày, hiển nhiên là chê tiến độ quá chậm, “Nhiều người có thể nhận quảng cáo mà không tìm được một ai hả?”
Người phụ trách khựng lại, nhoẻn miệng cười, “Là như vầy, vì đây là lần đầu quảng cáo thương mại, cho nên phía Tự Thuần muốn tìm một người hợp tác phù hợp với đặc tính thương hiệu của họ về mọi mặt. Tốt nhất là người hợp tác đông fan, danh tiếng tốt, không nhận nhiều hợp tác quảng cáo thương mại, có sức thuyết phục mua hàng. Hơn nữa họ không có ý định tìm nghệ sĩ, mà muốn tìm một người hiểu rõ về mỹ phẩm dưỡng da.”
Ngụy Sâm hiểu ra, “À, là blogger làm đẹp.”
Người phụ trách gật đầu, “Vâng, đúng vậy. Phía Tự Thuần vẫn còn đang sàng lọc.”
Thẩm Độ nhướng mày, lạnh nhạt hỏi: “Ngoài những thứ anh vừa nói còn có yêu cầu gì khác không?”
“Tạm thời không có.”
“Có yêu cầu về tuổi tác không?”
Bộ phận đầu tư đã tìm hiểu qua khía cạnh này trước khi quyết định kế hoạch. Các sản phẩm dưỡng da này được phân chia theo từng độ tuổi. Tuổi tác không đồng đều, vì vậy sản phẩm phù hợp đều sẽ khác nhau.
“Hình như không có. Nhưng sản phẩm chủ lực trước mắt của bọn họ nhắm vào các cô gái trẻ.”
“Cô bé cũng được à?”
Người phụ trách: “…Vâng.”
Thẩm Độ chợt cười khẽ, “Tôi đề cử một cô bé được không?”
Cuối cùng người phụ trách và trợ lý Ngụy Sâm cùng bước ra khỏi phòng làm việc.
Người phụ trách nhìn cô gái xinh đẹp đang trang điểm trong video, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn hỏi: “Xin hỏi bình thường sếp Thẩm có sở thích gì vào lúc rảnh rỗi không?”
Ngụy Sâm cẩn thận nhớ lại, “Một tuần thỉnh thoảng đến trường đua ngựa hai ba lần, còn lại đều ngồi trong phòng làm việc.”
“Không có sao?”
“… Chắc là không.” Ngụy Sâm chuyển sang chuyện khác, giọng điệu mơ hồ, “Nhưng có khi sếp Thẩm ngồi một mình trong phòng làm việc, ai biết anh ấy đang làm gì…”
Hai người đàn ông nhìn nhau, gật đầu ăn ý.
Chúng ta phải giữ kín bí mật nho nhỏ của sếp Thẩm.
Đó mới là nhân viên tốt.
***
【Không cần đồng tiền thối của anh.】
Dung Dung trả lại tiền cho Thẩm Độ đầy khí thế.
Kết quả là bên kia không đáp lại, mà là gọi thẳng qua.
Dung Dung giật mình, căng thẳng vài giây rồi bắt máy.
“Chuyện gì?”
Giọng nói rõ ràng của người đàn ông vang lên ở đầu dây bên kia, “Cô làm gì vậy?”
“Trả lại tiền đó.” Dung Dung nghĩ chẳng lẽ anh ta vẫn còn đang giả ngu, nói với hàm ý nhắc nhở: “Tiền tặng quà.”
Bên kia im lặng một hồi, nói: “Không đáng bao nhiêu, không cần trả.”
Quả nhiên là anh ta tặng.
Chỉ cần Dung Dung nghĩ tới mình để mặt mộc, mặc quần áo ở nhà, tóc mái dính vào trán, trang điểm trước ống kính, bộ dạng này bị hai mẹ con nhìn hết sạch, cô có cảm giác quần áo của mình bị người ta lột xuống, cởi trần truồng đi lêu lổng ngoài đường.
Cả người nóng bừng.
Cô cắn môi, oán trách: “Anh xem tôi livestream làm gì?”
“Muốn xem thử cô kiếm cơm bằng mặt như thế nào.” Thẩm Độ thản nhiên trả lời, lý do vô cùng thuyết phục.
Dung Dung khó chịu, lại hỏi: “Vậy anh đã thấy chưa?”
Thẩm Độ “Ừ” một tiếng, “Thấy rồi, có rất nhiều người tặng quà cho cô.”
“… Vậy anh tặng cho tôi làm gì?” Cô bĩu môi, trách móc.
Tiếng cười khẽ của người đàn ông truyền đến tai cô qua đường truyền, tê dại khiến mặt cô ửng đỏ, không biết anh ta đang cười cái gì.
“Tôi thấy bọn họ tặng quá ít.” Giọng điệu của Thẩm Độ thoải mái, lên giọng: “Sợ cô không đủ tiền ăn cơm.”
Dung Dung bực bội, “Tôi có tiền ăn cơm, tôi là phú bà đấy.”
“Được rồi, phú bà.” Thẩm Độ miễn cưỡng thừa nhận danh xưng này của cô.
“Cho dù tôi không có tiền ăn cơm, quà của anh cũng không đủ để tôi ăn, hơn nữa còn phải trích ra cho phí nền tảng.” Cô xòe ngón tay phân tích cho anh.
“Cô muốn bao nhiêu?”
Dung Dung nhất thời không kịp phản ứng, “Cái gì?”
Giọng nói êm dịu của người đàn ông giống như một cơn gió thoảng qua tai cô, “Tôi sẽ cho cô.”
Dung Dung cứng người tại chỗ, lẩm bẩm: “Anh không cho nổi đâu.”
“Không có gì là không cho nổi, chỉ có cô muốn hay không.”
Sau khi cúp máy, Dung Dung ngã nhào xuống giường, cầm lấy con gấu bông cao gần bằng người ôm chặt vào lòng, lăn lộn vài vòng.
Sau khi lăn lộn, Dung Dung che mặt và phát ra hai tiếng “A”.
Mặt nóng kỳ lạ.
Dẹp, ai muốn tiền của anh ta? Cô là phú bà mà.
Mà ở đầu dây bên kia, lúc này Thẩm Độ đang cầm điện thoại ngẩn người.
Thậm chí Ngụy Sâm vào lúc nào cũng không hay.
“Sếp Thẩm?”
Cho đến khi Ngụy Sâm cất tiếng gọi, Thẩm Độ mới từ từ hoàn hồn, “Sao?”
“Ký tên.” Ngụy Sâm đưa xấp văn kiện trên tay cho anh.
Thẩm Độ cầm cây bút trên bàn lên, nhanh chóng nhìn lướt qua văn kiện, ký tên xong rồi trả lại cho Ngụy Sâm.
Lúc này Ngụy Sâm nên đi ra ngoài.
Thẩm Độ không để ý tới cậu ta, cầm điện thoại lên nhấp mở một video.
“Hello, xin chào mọi người, chào mừng mọi người đến với kênh của mình. Hôm nay là video dạy trang điểm thiếu nữ mà mọi người mong đợi đã lâu ~”
Giọng nữ ngọt ngào phát ra từ trong điện thoại của sếp Thẩm.
“Như thường lệ, chúng ta sẽ làm công việc dưỡng da trước, sau đó đến kem lót. Kem lót vẫn là
CPB Clarinet cách ly* cũ rích này.”
*CPB Clarinet cách ly: Kem lót với chức năng kiểm soát kéo dài được tăng cường giúp chống lại sự bóng và nhờn do bã nhờn dư thừa, duy trì lớp nền mịn mượt lên đến tám giờ.CBP Clarinet cách ly (hình minh họa)Hướng dẫn rất chi tiết, hình như sếp Thẩm xem rất nghiêm túc.
Ngụy Sâm ôm lấy trái tim bé bỏng của mình, đi ra khỏi phòng làm việc.
Cậu gửi tin nhắn cho người đầu tư.
【Sếp Thẩm là fan của blogger làm đẹp đó, bằng chứng rõ ràng.】