Nếu muốn nói nữ chính đại nhân còn nguyện vọng gì chưa được thực hiện, e rằng cũng chỉ có con đường đóng phim.

Trước khi nữ chính quay trở lại nhà họ Tô, cô ấy là trẻ mồ côi vẫn luôn một thân một mình. Khi đó, cô ấy ra xã hội, được Tinh Tham phát hiện, ký hợp đồng. Ban đầu cô ôm ý định làm để kiếm miếng cơm manh áo, nhưng cuối cùng cô ấy lại thích đóng phim.

Tiếc rằng từ sau khi cô ấy được nhà họ Tô nhận về, lại gả cho Phó Vũ Thần, sự nghiệp diễn xuất của cô ấy vẫn luôn giậm chân tại chỗ, bất kể cô ấy có nỗ lực bao nhiêu, cố gắng thế nào, vẫn cứ không thể nổi tiếng được.

Đây e rằng chính là nỗi nuối tiếc lớn nhất của nữ chính.

Dù sao lúc trước nữ chính đại nhân mơ ước là sẽ có một ngày đi lên đỉnh cao sự nghiệp.

Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Mộc thay đổi thái độ sa sút lúc trước, lúc này cô đang hừng hực động lực.

Có hy vọng là có động lực.

Tô Mộc trở lại nhà họ Phó, trong nhà chỉ có một mình thím Trương.

thím Trương thấy Tô Mộc trở về, bèn nhắc nhở: "Thưa mợ, hôm qua mợ đi đâu, cậu chủ cực kỳ lo lắng cho mợ đấy."

Phó Vũ Thần mà biết lo cho cô thì đúng là mặt trời mọc đằng tây.

Tô Mộc không trả lời bà ta, mà nói: "Thím Trương, tối nay tôi muốn ăn đồ cay."

Thím Trương nhướng mày: "Thưa mợ, cậu chủ không thích ăn cay."

Ý tứ trong câu nói này của bà ta là rất rõ ràng, cô đừng có ăn cay, phải theo khẩu vị của Phó Vũ Thần.

Hiện giờ thím Trương và Tô Mộc không phải người trêи cùng một thuyền, mãi tới sau này, Tô Mộc giúp con trai thím Trương một ơn huệ lớn, bà ta mới giúp cô cả trong tối lẫn ngoài sáng.

"Tôi muốn ăn cay." Tô Mộc nhắc lại.

Sau khi nói xong, cô đi thẳng lên tầng.

Thím Trương nhìn theo bóng lưng cô, thầm lắc đầu.

Tô Mộc dựa theo trí nhớ của nữ chính, dễ dàng tìm được phòng ngủ của mình.

Căn phòng được trang hoàng lộng lẫy, vừa nhìn là biết do nhà thiết kế nổi tiếng làm ra. Cô đi tới trước bàn trang điểm, nhìn thoáng qua hộp trang sức, đồ trang sức bên trong ít ỏi tới mức đáng thương, hoàn toàn không phù hợp thân phận mợ chủ của nhà họ Phó.

Lúc cô ngẩng đầu lên thì hơi khựng lại, nhìn chằm chằm người trong gương.

Cô gái trong gương có mắt ngọc mày ngài, làn da trắng nõn như ngọc, đôi chân thon dài đẹp đẽ, lại thêm vóc dáng quyến rũ uyển chuyển, hoàn toàn là một đại mỹ nhân.

Với nhan sắc và vóc dáng như nữ chính đại nhân, cho dù có ở trong giới giải trí vốn nhiều trai xinh gái đẹp thì cũng thuộc hàng ngũ có tư sắc thượng đẳng.

Theo lý mà nói, với điều kiện như của cô, cho dù không cực kỳ nổi tiếng thì chí ít cũng có thể trở sao hạng ba bốn gì đó, tiếc rằng cô chỉ là một nghệ sĩ vô danh tiểu tốt không có thành tựu mà thôi.

Nguyên nhân thì không gì khác ngoài "Tô Mộc" không biết nịnh nọt người ta, không đi theo đường dùng quy tắc ngầm.

Lúc cô mới vào giới giải trí, người đại diện cực kỳ coi trọng cô, cho không ít tài nguyên. Cô cũng không chịu thua kém, giành được các vai diễn nữ số hai, số ba. Nhưng khi nhà sản xuất hoặc người đầu tư đưa ra yêu cầu trao đổi tình cảm thì "Tô Mộc" khước từ.

Hậu quả là vai diễn bị người ta thay thế.

Một lần, hai lần... rồi sau rất nhiều lần, thím Trương cũng nóng nảy. Bất kể người đại diện khuyên can thế nào, dùng lời lẽ ngầm chỉ cách sinh tồn ở giới giải trí ra sao, đều không thể thay đổi được ý nghĩ của cô, cuối cùng người đại diện cũng hoàn toàn bỏ qua cô.

Đúng lúc này, điện thoại trêи tủ đầu giường vang lên, Tô Mộc nhìn thoáng qua cái tên hiện lên trêи màn hình, bấm nút nghe máy.

"Chị Trương."

"Tô Mộc, cô muốn tôi chờ cô ở đây bao lâu nữa?" Bên kia điện thoại vang lên tiếng rít gào phẫn nộ của Trương Vân.

Lúc này Tô Mộc mới nhớ ra hôm nay có hẹn gặp mặt Trương Vân ở quán cà phê.

"Xin lỗi, xin lỗi, dọc đường đi xảy ra chút sự cố, em lập tức tới ngay đây." Tô Mộc nghiêm trang nói hươu nói vượn.

"Cho cô mười phút. Nếu sau mười phút mà tôi không thấy cô đâu thì tự chịu hậu quả." Sau khi nói xong, Trương Vân trực tiếp cúp máy.

Tô Mộc nhìn thoáng qua cuộc điện thoại vừa chấm dứt, chậm rãi thay đồ, rồi mới ra ngoài.

Không lâu sau, điện thoại lại vang lên. Tô Mộc nhìn thoáng qua tên hiện trêи màn hình, không nhận nghe. Điện thoại vang hai lần liên tục rồi mới dừng lại.

Chờ khi Tô Mộc tới quán cà phê thì đã là nửa tiếng sau.

Cô tưởng rằng Trương Vân đã đi rồi, nhưng thật không ngờ cô ta vẫn còn ngồi ở chờ ở đây.

Tô Mộc bước tới, nở một nụ cười mỉm dịu dàng: "Chị Trương."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play