Túc Duy An ngay lập tức nhận ra họ đang nói về trò chơi hợp tác với Qs-7, tai cậu liền vểnh lên.

Đàm Tự cười hừ một tiếng: “Lão già 35 tuổi như anh vẫn còn nghĩ đến ăn cỏ non.”

“35 tuổi già?” Đàm Văn Thuỵ mắng hắn, “Ta đây đào hoa phong nhã. Không đôi co với cậu về chuyện này, nghĩ xong chưa, dẫn bao nhiêu người đi làm?”

Đàm Tự nói: “Người bộ phận khác gần như đã chọn xong, còn thiếu một người giỏi vẽ phong cách Nhật Bản. Tôi nghĩ để…”

“Tôi có thể!” Cậu trai luôn bảo trì im lặng đột nhiên ngẩng đầu.

Âm thanh khiến cả hai đều giật mình.

Túc Duy An: “Tôi…tôi khá quen thuộc với phong cách Nhật Bản, kimono, trang phục biểu diễn tôi đều có thể vẽ được.”

“Cậu thật sự đã tốt nghiệp đại học?” Đàm Tự nhìn cậu, đột nhiên hỏi.

Vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông khiến Túc Duy An có chút căng thẳng, cậu gật đầu: “Tốt nghiệp hơn một năm rồi.”

“Làm sao, cháu của tôi đẹp trai quá.” Đặng Văn Thuỵ tự hào vỗ vai cháu mình.

Đàm Tự không để ý đến hắn, tiếp túc hỏi Túc Duy An: “Tốt nghiệp lâu như vậy, đã đi làm đâu rồi?”

Túc Duy An xoa đầu: “Vẫn chưa.”

“Trường đại học không sắp xếp thực tập?”

“Có,” Túc Duy An dừng lại một lúc, “nhưng tôi không đi”

Đàm Tư: “Ân, chẳng trách lại không biết, cậu về nhà hãy tra từ “thời gian thử việc.”

Đặng Văn Thuỵ nói: “Cậu sao lại cứng nhắc như vậy.”

Đàm Tự nhìn Túc Duy An: “Tự tin là tốt, nhưng đừng tự tin quá, cậu đừng học theo ông chú của mình.”

Túc Duy An im lặng một lúc lâu, hỏi: “…muốn vào công ty, nhất định phải qua thời gian thử việc sao?”

“Không,” Đàm Tự lau miệng, “Có người không cần, người nhảy việc có năng lực xuất sắc, còn có con trai của ông chủ.”

Túc Duy An không nói nữa, ban đầu cậu cho rằng sẽ được chỉ đạo làm game mobile hợp tác với Qs-7, cuối cùng đến lúc thời gian thử việc của cậu hết, thì dự án đó cũng đã bắt đầu, như vậy thì phải làm sao.

Đặng Văn Thuỵ lên tiếng hoà giải: “An An, đừng nghe cậu ta, con người cậu ta lúc nào cũng như vậy, thời gian thử việc thật ra là có, nhưng nếu năng lực xuất sắc, tham gia dự án này cũng không hẳn là không thể.”

“Nhưng nếu như muốn tham gia dự án lớn này, thì căn bản là không có hy vọng.” Đàm Tư lạnh lùng bổ sung.

Thời gian sau đó, Túc Duy An ngồi yên lắng nghe, căn bản không mở lời, hai người bên cạnh tiếp tục bàn về dự án, từ game thẻ bài nói đến game thể thao.

Đây là thời đại mà mọi người đều có điện thoại di động, ngành công nghiệp game mobile đã trở thành một lĩnh vực mà các nhà kinh doanh đều muốn khai thác. Nhiều người do hoàn cảnh khác nhau, không thể thường xuyên dùng máy tính, vì vậy game mobile trở thành một gia vị mới cho cuộc sống, ẩn chứa cơ hội kinh doanh rất lớn, đây cũng là nguyên nhân mà hai người đàn ông ưu tú này đang tại phòng riêng của một khách sạn cao cấp thảo luận về nhân vật game.

“Minh hoả truyền kì của Kì Thuỵ đoạn thời gian trước đã mất rất nhiều người chơi, nhóm của bọn họ đã làm một cuộc khảo sát điều tra, cậu có biết lý do khiến cho tỷ lệ người chơi bỏ game cao nhất là gì không?” Đặng Văn Thuỵ hỏi.

Đàm Tự: “Nhân vật cải biên quá xấu.”

“Làm sao mà cậu biết?” Đặng Văn Thuỵ ngạc nhiên hỏi

Đàm Tư khinh thường nói: “Đã down xuống, vừa vào game thì bị nhân vật đầu game doạ đến nỗi phải gỡ bỏ, cái này còn phải điều tra sao?”

Túc Duy An: “….”

Một ông chú độc mồm độc miệng.

Bữa cơm kết thúc, Đặng Văn Thuỵ hỏi người bên cạnh: “An An, cháu đi bằng gì đến đây?”

“Ngồi xe bus.” Túc Duy An nói.

“Vậy để chú đưa cháu về.”

Túc Duy An sờ sờ đầu: “Làm phiền chú rồi.”

Đặng Văn Thuỵ vừa nghĩ muốn nói cái gì, thì nhận được điện thoại, sau khi tắt máy đáp: “Bây giờ muốn đưa về cũng không đưa được, có việc gấp, chú phải đi trước.”

Nói xong, hướng hai người tạm biệt, vội vàng ra khỏi phòng ăn.

Đàm Tự thở dài một tiếng, người này không phải là trốn thanh toán đi?

Túc Duy An nghĩ cũng muốn đi, lại ngại để Đàm Tự một mình ngồi đó, chỉ có thể tiếp tục ở lại. Thanh toán xong. Đàm Tự đứng lên: “Đi thôi”

“Vâng”

Vẫn chưa ra đến cửa, liền nghe thấy bên ngoài một trận mưa lớn.

Điện thoại của Đàm Tự đổ chuông, nghe thấy giọng nói lớn của Đặng Văn Thụy: “Tôi vừa lái xe đi mấy phút liền đổ mưa lớn, cái thời tiết thất thường này. Cháu trai tôi dường như không có ô, cậu giúp tôi đưa nó về.”

“Để ông chủ giúp anh đưa về?’ Đàm Tự đi sang một bên, nheo mắt hỏi.

Đàm Thuỵ Văn: “Cảm ơn ông chủ, chúc cậu ngày càng phát tài.’

“….”

Ngắt điện thoại, hắn quay người nhìn Túc Duy An đứng ở cửa, hình như đang do dự có hay không xông ra ngoài.

Cậu ta mặc một chiếc áo phông đơn giản và quần short, đi giày thể thao, vẫn là bộ đồ lúc chiều, Đàm Tự nhìn cánh tay gầy guộc của cậu ta kết luận, đứa trẻ này hơi còi cọc.

Ngay sau đó một nhân viên khách sạn giúp hắn lái xe ra cửa. Hắn đi qua Túc Duy An, sau đó quay đầu nhìn cậu.

Túc Duy An bị nhìn không biết nói gì, suy nghĩ hồi lâu, mới ra được câu: “Tạm biệt, phó chủ tịch.”

Đàm Tự: “Lên xe, tôi đưa cậu về.”

Sau khi lên xe, hắn hỏi: “Ở đâu?”

“Đường Nghênh Hà, toà nhà Tây An.” Túc Duy An đáp.

Đàm Tự miệng độc, nhưng không phải là người nhiều lời, hỏi xong địa chỉ cũng không nói thêm nữa.

Trêи xe bật bài hát tiếng nhẹ nhàng, Túc Duy An nghe, trong đầu toàn là chuyện thời gian thử việc.

Nhịn một hồi lâu, về đến chung cư, cậu đều không hỏi thêm câu nào, trầm mặc xuống xe: “Cảm ơn phó tổng”

Cậu nói xong liền đứng tại đó, nửa ngày vẫn không đóng cửa xe.

Đàm Tự: “Cậu…”

Túc Duy An bị gọi định hồn lại, nhìn chằm chằm Đàm Tự hai giây, vội vàng buông xuống một tiếng “tạm biệt”, sau đó dùng lực đóng cửa xe.

Đàm Tự ngồi trong xe cả người bị lực đạo này làm cho lắc lư.

“…”

Đàm Tự nghĩ, thằng nhóc này gầy như vậy, lực đạo lại khá lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play