“Cậu không xem trong nhóm sao? Cậu gần đấy rốt cuộc bận có bao nhiêu bận rộn.” Hà Khoan không nhịn được trêu chọc hai câu, “Ngày bầu chọn Qs-7 đã tới rồi!!”
Trong khoảng thời gian này cậu rất bận a, việc trì hoãn trước đó với cậu không có liên qua nhiều lắm.
“Ban đầu không phải là ngày 9 sao, nhưng tôi nghe nói rằng khả năng cao sẽ có mưa từ ngày 7 đến ngày 15 tháng sau, vì vậy trước đó chuyển thành ngày 5!” Hà Khoan hét lên.
Túc Duy An trong lòng không chút kϊƈɦ động: “…Ân”
Hà Khoan: “Cậu không đi?”
“Tôi gần đây cộng việc thực sự bận.” Túc Duy An hạ giọng, “…không cách nào xin nghỉ phép.”
Hà Khoàn hừ lạnh một tiếng, biểu thị đã nghe thấy rõ.
Túc Duy An: “…”
“An An, có phải cậu đi làm đến ngây người rồi không?” Hà Khoan giọng điệu khoa trương, “Tháng sai là lễ quốc khách, pháp luật quy định là ngày nghỉ lễ.”
“Ồ.” Túc Duy An thản nhiên đáp.
Mười giây sau-
“A !!!” Hắn đột nhiên hưng phấn đứng lên.
“Đúng, đúng không? Vậy chúng ta ngày mấy xuất phát?”
Đàm Tự nhìn bóng lưng của Túc Duy An cứ nghĩ ra được cậu nhất định là mở miệng cười, hai bên khoé miệng nhếch lên, mắt hơi cong lại, bên trong đôi mắt còn phát sáng.
Anh đã nhìn thấy bộ dạng này trước đây khi Túc Duy An được phép tham gia vai trò hoạ sĩ " Hoạt Động Tuyệt Mật".
“Vậy coi như mội chuyện đã ổn a.” Hà Khoan một bên lướt lướt mạng, lập tức ấn định ngày: “Ngày 4 đi, khách sạn và vé máy bay tôi đặt, không vấn đề gì chứ?”
Túc Duy An hưng phấn hồi lâu mới bình tĩnh lại: “Vậy vé hoà nhạc…”
Hà Khoan: “Cậu tí nữa lên mạng xin đi, không thông qua hãy nói.”
Vé ca nhạc của Qs-7 bán quá chạy, chỉ có thể dựa vào việc chọn ngẫu nhiên mới mua được vé.
Lúc cúp điện thoại, Đàm Tự đã ngồi lại vào sofa.
Trong đầu Túc Duy An bây giờ toàn là việc đi Nhật Bản, vội vàng thu dọn đồ đạc.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ, cậu đêm nay không có tâm tư nào để vẽ.
Đàm Tự quay mặt qua, nhướng mày.
Túc Duy An bắt gặp ánh mắt của anh: “Từ ca, tôi, tôi vẽ trước…”
Đàm Tự liếc mắt nhìn thời gian, “Mới vẽ 1 tiếng, cậu là tới đây lừa một bữa cơm của tôi sao?”
Tô Duy An lập tức lấy điện thoại di động ra, chuyển 781 tệ cho Đàm Tự.
Sau đó cậu ôm ba lô lên và chuồn ra khỏi văn phòng.
Túc Duy An nhìn giao diện wechat, không hiểu sao bản thân lại trai qua cái cảm giác ấm ức của Đặng Văn Thuỵ khi không thể bỏ tiền ra.
Túc Duy An xuống xe bus, một trận gió lạnh thổi qua, cậu không khỏi rút cổ.
Chớp mắt đã đến tháng 10, cái thành phố từ trước đến nay không có mùa thu này, sợ rằng qua mấy tháng nữa liền vào đông rồi.
Cậu ôm hai cánh tay xoa xoa, gia tăng cước bộ.
Về đến chung cư, vừa ra khỏi thang máy liền nghe thấy âm thanh của tiếng thuỷ tinh vỡ bên phòng cách vách.
Đột nhiên cửa bị mở, người hàng xóm trông có vẻ chán chường đi ra, nhìn thấy cậu thì đứng hình một lúc, sau đó ngay lập tức mỉm cười: “An An cậu về rồi?”
“Cút đi! Đừng quay lại nữa!” Người phụ nữ trong nhà hét lên, dứt khoát đóng cửa.
Luôn đụng phải mặt xấu hổ của người khác, Tô Duy An có chút ngượng ngùng, gật đầu coi như chào hỏi, cầm ba lô mở cửa đi vào nhà.
“Cái đó An An.” Người hàng xóm gọi cậu, “Cậu cũng thấy rồi đấy, cô ấy lại…tối nay có thể chiếu cố tôi ở lại không?”
Túc Duy An dừng lại động tác, người hàng xóm cười rộ lên: “Ban đêm rồi, tôi thực xấu hổ khi đi làm phiền những người bạn khác."
“… Xin lỗi, nhà tôi không tiện lắm.” Tô Duy An vội vàng từ chối.
Mặc dù bề ngoài cậu ấy trông hơi ngây thơ, nhưng thực ra trong lòng cậu rất cảnh giác, ngày trước ngay cả lấy đồ ăn ship đến cũng đều phải đề phòng.
Nói là hàng xóm, nhưng thật ra gặp qua chỉ có mấy lần, ngày cả tên của người đó còn không biết, Túc Duy An làm sao có thể giữ anh ta lại.
Thêm nữa, sợ làm phiền đến bạn bè, sao lại đi tìm một người chỉ tiếp xúc qua có 2 ngày xin ở nhờ?
Người hàng xóm không nghĩ rằng đối phương lại từ chối thẳng thắn như vậy, cười cười gượng: “Vậy được, ngủ ngon.”
Túc Duy An gật đầu mấy cái.
Khi cậu vừa vào nhà, nụ cười trêи mặt hàng xóm lập tức thu lại.
Với vẻ mặt bình tĩnh, anh ta lần mò trong túi một lúc lâu, lấy chìa khóa ra rồi bình tĩnh mở khóa trở về nhà, đóng cửa rất nhẹ, một lúc sau, trong phòng lại truyền đến không ít tiếng động nhỏ, kéo dài trong mười phút mới yên tĩnh lại.
Túc Duy An dựa vào cửa nghe, trong lòng có chút hoảng, cậu nhìn qua mắt mèo thấy người đàn ông sờ lấy ra chìa khoá vào phòng.
Vậy sao trước đó lại đề nghị ở lại nhà cậu?
Càng nghĩ càng cảm thấy sống lưng lạnh toát, Túc Duy An co rụt cổ lại, vội vàng chọn một bộ pyjama dài tay vào phòng tắm.
Khi cậu bước ra, hơi nước trong phòng tắm cũng bay ra.
Túc Duy An cầm lấy khăn tắm xoa xoa tóc, cầm điện thoại lên liếc mắt, trêи màn hình có vài thông báo nhở của WeChat.
Mở ra xem, cậu nhận ra rằng mình đã bị kéo vào một nhóm WeChat bởi biểu đệ của Đàm Tự.
Lăng Nguyên: @Túc Duy An, An An An An An, cậu bao giờ có thời gian cùng ra ngoài ăn cơm.
Đặng Văn Thuỵ: ???
Túc Duy An: Oh, tôi gần đây không có thời gian rảnh… [run rẩy ôm người.gif]
Lăng Nguyên: Mấy ngày lễ quốc khánh không phải ngày nào cũng bận chứ? Ra ngoài đi, nhớ cậu rồi người bạn mới.
Lăng Nguyên: Tiện thể giới thiệu cho cậu mấy người cho cậu làm quen! [/Đáng yêu]
Túc Duy An do dự một lúc, gửi đi một icon sững sờ.
Kết quả sau khi sấy tóc xong vẫn chưa thất Lăng Nguyên trả lời, đang chuẩn bị thoát wechat, phát hiện lời nhắc trò chuyện riêng tư ở góc trái màn hình.
Lăng Nguyên: An An, tôi bị kick khỏi nhóm rồi. [Ôm thân thể mập mạp trong đau khổ.jpg]
Hai phút trước, Đàm Tự đột nhiên tìm Lăng Nguyên muốn quyền quản lý của nhóm wechat.
Lăng Nguyên không biết bản thân có phải là trư du mộng liễu tâm* hay không, thuận tay liền cho rồi….
* Trư du mộng liễu tâm: Thành ngữ chỉ việc suy nghĩ không thông suốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT