*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy Vân Khương Mịch có vẻ cảnh giác, lại còn nắm chặt vạt áo, dường như là sợ hắn muốn làm gì nàng vậy.
Mặc Phùng Dương rất không có phong độ, cười lạnh: “Người cho rằng bổn vương sẽ bắt người lấy thân báo đáp? Hay người nghĩ rằng bổn vương sẽ đói bụng ăn bừa, lợi dụng ngươi?”
“Vân Khương Mịch, trong đầu ngươi chứa gì thế?”
Không có ý gì với nàng là được... Lúc này Vân Khương Mịch mới yên tâm thả ha tay xuống: “Vậy ngươi muốn ta làm gì?”
“Ngươi lừa được một ngàn lượng vàng từ chỗ ba người kia.” Mặc Phùng Dương chậm rãi nhìn nàng một cái. Tên nam nhân này. Thế mà lại để ý đến một ngàn lượng vàng kia của mình.
“Ta chín người một” Vân Khương Mịch nói ra không chút do dự. Đêm nay cho dù Mặc Phùng Dương không đến, nàng cũng có thể thoát chết dưới tay của Mặc Vân Khinh.
Nhưng hắn cũng đã vì nàng mà tự đi chuyện này, tốt xấu gì cũng nên cho hắn một chút phí giải cứu. “Mạng của người chỉ đáng chút tiền kia?” Mặc Phùng Dương nghiêng qua nhìn nàng một chút, lên giọng mỉa mai.
Mặc dù biết hắn đang cố ý khích mình, nhưng Vân Khương Mịch vẫn không nhịn được: “Ta tám ngươi hai, không hơn được nữa đâu”
“Chia năm năm”.
Mặc Phùng Dương lời ít mà ý nhiều, thái độ cứng rắn: “Nếu không bổn vương sẽ phải người giết Du Chí ngay.”
Vân Khương Mịch kinh ngạc: “Ngươi biết Du Chí?” “Bổn vương không những biết, mà còn bắt được hắn.”
Có năng lực bàn điều kiện trước mặt Vân Khương Mịch, Mặc Phùng Dương cười tà: “Nếu ngươi không đồng ý, bổn vương sẽ phải người đi giết hắn”
Mặc dù hắn không biết nữ nhân này muốn bắt Du Chí làm gì... Nhưng khi Như Minh tìm được Du Chí đã lập tức bẩm báo cho hắn. “Tên Như Minh này, lấy lợi ở chỗ ta rồi lại đi đâm thọc cho người khác”
Vân Khương Mịch nghĩ ngay đến, chắc chắn là Như Minh cáo trạng, lúc này liền tức giận đến dậm chân: “Ta phải chặt đầu hẳn nấu canh đầu cá mới được”
Mặc Phùng Dương ánh mắt có hơi lóe lên: “Thế nào? Chia năm năm?” “Mặc Phùng Dương, ngươi đúng là đồ vô sỉ" Thế mà dám lấy mạng của Du Chí ra uy hiếp nàng. Vân Khương Mịch tức giận, khuôn mặt nhỏ tràn đầy giận dữ.
Mặc Phùng Dương đắc ý, chắp hai tay sau lưng, nhìn nàng tức giận giơ tay đá chân cảm thấy rất thú vị, hài lòng nói: “Bổn vương đây là lo xa”
“Được, chia năm năm! Nhưng người phải giao Du Chí cho ta”
Văn Khương Mịch nghiến răng nhìn hắn chằm chằm.
“Thành giao”
Đêm khuya trên đường phố thành Trường An, hai người một trước một sau đi trên đường. Một người sắc mặt đắc ý, một người nghiến răng nghiến lợi.
Bóng của hai người, nhanh chóng tan vào bóng đêm.
Vân Khương Mịch nói không sai, trời vừa hứng sáng, Vân Ngọc Linh đã từ từ tỉnh lại.
Thấy Mặc Vân Khinh đang đọc sách canh giữ bên giường, hai mắt nàng ta đỏ bừng, trong lòng cảm động.
Sau khi cảm động, là đắc ý.
Chỉ bằng vào Mặc Vân Khinh thật lòng với nàng ta, Tần Nghiên Tuyết lấy cái gì mà tranh giành với nàng ta?
“Vương gia.”
Thu lại vẻ đắc ý trong mắt, nàng ta yếu ớt gọi một tiếng.
Mặc Vân Khinh vội vã buông sách trong tay ra.
Nói là sách, nhưng thật ra là một bản viết tay, là Vân Ngọc Linh dùng để ghi chép sinh hoạt thường ngày và tâm sự mỗi ngày.
Lúc trước hắn ta chưa từng mở ra bản viết tay này.
Tối hôm qua Vân Ngọc Linh hôn mê bất tỉnh, trong lúc rảnh rỗi, hắn ta bèn lấy ra đọc thử.
Lúc này mới phát hiện, hóa ra Linh Nhi yêu hắn ta sâu đậm đến như thế, thậm chí tình nguyện từ bỏ sinh. mệnh.
Trong bản chép tay còn có viết rằng nàng ta muốn ngày ngày hầu hạ bên cạnh hắn, nhưng lại mang tâm. trạng mâu thuẫn vì không muốn ép hắn phải rước nàng vào Vương phủ.
Xem hết bản chép tay của nàng ta, Mặc Văn Khinh càng cảm thấy mình nợ nàng ta.
Linh Nhi”
Hắn ta đau lòng nhìn nàng: “Nàng cảm thấy thế nào?”
“Vương Gia, thiếp làm sao thế này?” Vân Ngọc Linh cố gắng chống người lên, muốn ngồi dậy.
Thế nhưng cả người không còn chút sức lực nào, tứ chi đau nhức, nhất là hai ngón tay, cứ như thể bị người ta cắt đứt rồi vậy. Hơi động nhẹ cũng đã đau đến đổ mồ hôi lạnh.
Sắc mặt nàng ta tái nhợt, bờ môi cũng khô nứt. “Nàng trúng độc”
Ngữ khí của Mặc Vân Khinh dần nặng nề: “Linh Nhi, nàng có biết là ai đã ra tay hạ độc nàng không?” “Trúng độc?”.
Vân Ngọc Linh hiển nhiên có hơi kinh khiếp.
Rất lâu sau mới lấy lại được tinh thần: “Tại sao lại.”
Nàng ta kinh ngạc nhìn về phía Mặc Vân Khinh, hồi lâu mới nói: “Vương Gia, tại sao thiếp lại trúng độc? Vậy ai đã giải độc cho thiếp?”
“Là Vân Khương Mịch” Sắc mặt Mặc Vân Khinh trầm xuống. "Tý tý?" Vân Ngọc Linh kinh ngạc: “Thiếp cũng không biết là tỷ tỷ lại còn biết giải độc”
Chuyện này nàng ta xác thực là không biết.
Hôm qua trúng độc, nàng ta vốn không có ý định liên lụy đến Vân Khương Mịch, nên đã gọi tỳ nữ cùng nhau về kinh.
Nhưng nào ngờ Trần thị lại khiêu khích, đặt tất cả nghi ngờ lên đầu Vân Khương Mịch. Trong lúc nhất thời, tỳ nữ cũng không dám mở miệng nói gì, chỉ có thể yên lặng.
Cho nên, Vân Ngọc Linh căn bản không nghĩ đến việc Vân Khương Mịch sẽ giải độc cho mình.
“Không tệ.”
Mặc Vân Khinh chỉnh lại chăn cho nàng ta, cau chặt mày: “Linh Nhi, có phải ả tiện nhân Vân Khương Mịch kia hạ độc nàng không? Bổn vương nghe nói hôm qua nàng ta có đến phủ Quốc Công tìm nàng”
“Chuyện này.” Vân Ngọc Linh có chút khó khăn. Nàng ta không muốn Vân Khương Mịch sống tốt. Nếu có thể thừa dịp này kéo nàng xuống nước... Thôi bỏ đi, thời cơ chưa đến.
Nàng ta dường như hồi tưởng một chút, thần sắc khó xử nhìn về phía Mặc Vân Khinh, thật nhỏ giọng nói ra một cái tên.
“Thật sao?”
Nghe nàng ta nói xong, ánh mắt Mặc Vân Khánh lóe lên một chút, nhìn nàng với ánh mắt khó tin. Sau đó, vẻ âm tàn bao phủ cả khuôn mặt hắn ta: “Nàng có chứng cứ không?” Tỳ nữ Lục Dự của Vân Ngọc Linh vội vàng trình chứng cứ lên. Sắc mặt Mặc Vân Khánh lại càng thêm ấm trầm: “Chuyện này bổn vương sẽ điều tra rõ ràng.”
Nói xong, hắn ta đứng dậy, vốn định rời đi ngay, nhưng thấy dáng vẻ yếu ớt của Vân Ngọc Linh, hắn lại nhẹ nhàng, căn dặn cẩn thận: “Nàng cứ an tâm dưỡng thương.”
Chuyện này bổn vương sẽ cho nàng một câu trả lời khiến nàng hài lòng! Nàng muốn gì, bổn vương cũng sẽ tìm cách thỏa mãn nàng
“Thật sao Vương Gia?”
Vân Ngọc Linh vui mừng, nhưng lại vội vàng kìm nén cảm xúc, uất ức nói: “Thế nhưng thiếp chỉ muốn Vương Gia bên cạnh thiếp. Chỉ cần Vương Gia bên cạnh thiếp, thì những cái khác đều không quan trọng.”
Nàng ta càng kìm nén quan tâm, càng hiểu chuyện ngoan ngoãn, Mặc Vân Khánh lại càng cảm thấy có lỗi với nàng ta
“Linh Nhi cứ yên tâm, bổn vương nói được thì làm được.”
Hắn ta cúi người, nhẹ nhàng hôn nàng ta một chút, căn dặn tỳ nữ chăm sóc nàng ta cho thật tốt. Sau đó phất tay áo đi ra ngoài. Nhìn xem cửa phòng đã khép lại, Vân Ngọc Linh đắc ý cong môi. Lúc này, sắc trời đã sáng tỏ.
Mặc Vân Khinh tính toán thời gian một chút, dự định về phủ Doanh Vương trước một chuyến, sau đó mới vào triều tiến cung.
Một đêm không ngủ, hai mắt hắn ta đỏ bừng, sắc mặt khó coi. Nhìn có chút đáng sợ. Hắn không nói lời nào bước vào phủ Doanh Vương, lại đi về phía phòng ngủ của Tần Nghiên Tuyết.
Hạ nhân thỉnh an, nói rằng Vương Phi còn chưa dậy, nhưng hắn ta dường như không nghe thấy, trực tiếp. đi vào trong.
Tần Nghiên Tuyết tuy rằng chưa dậy nhưng cũng đã tỉnh.
Nhũ mẫu chăm sóc cho tiểu nữ nhi, ban đêm nàng ta không bị trẻ con làm ồn, nhưng cũng không ngủ ngon giấc.