Phong Bảo dùng hết sức lực, vừa ôm lấy cánh tay của Mặc Phùng Dương vừa đánh tới tấp. Thấy hắn chưa chịu buông tay, cậu bé giận đến dùng chân đạp, còn cắn mu bàn tay của hắn...
Cậu bé mới hơn ba tuổi, làm gì có được bao nhiêu sức lực? Tuy rằng cậu bé hết đánh lại cắn nhưng đối với Mặc Phùng Dương, đó chẳng qua chỉ là gãi ngứa mà thôi.
Nhưng hắn vẫn buông lỏng tay. Bởi vì Phong Bảo vừa mới nói "Buông mẫu thân của ta ra". "Nàng là mẫu thân của ngươi?" Mặc Phùng Dương nhìn hắn, không dám tin vào tai mình.
"Đúng!"
Thấy hắn buông lỏng tay, lúc này Phong Bảo mới lui về phía sau một bước, đưa cánh tay nhỏ bé ra che chắn trước người Vân Khương Mịch. Ánh mắt cậu bé nhìn Mặc Phùng Dương mang theo mấy phần cảnh giác, trông giống như một con sói con lanh lợi.
Tuy người của cậu bé rất nhỏ con nhưng lại kiên định che chở cho Vân Khương Mịch.
"Ta cảnh cáo ngươi! Không được động tay động chân với mẫu thân của ta! Nếu không... Nếu không ta sẽ bảo con chuột cắn ngươi!"
Phong Bảo trợn mắt, nhìn hắn đầy "hung tợn". Vân Khương Mịch thấy con trai mình bảo vệ nàng như vậy, trong lòng cực kỳ cảm động. Dù sao cũng là từ bụng nàng sinh ra! Đúng như dự đoán, mẫu tử liền tâm!
Nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau đến tám, chín phần mười của "viên thịt tròn" và Vân Khương Mịch, Mặc Phùng Dương kinh hãi!
Mãi sau mới hoàn hồn lại.
Hắn giương mắt nhìn về phía khuôn mặt đầy tự hào của Vân Khương Mịch, hít thật sâu một hơi, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Vân Khương Mịch, người giỏi lắm! Chẳng lẽ ngươi đã quên mất thân phận của mình rồi sao?!"
"Mặc dù người bị cấm túc ở viện Ảnh Nguyệt nhưng rốt cuộc vẫn là Vương phi của bổn vương!"
"Ngươi dám chụp mũ xanh cho bổn vương, còn sinh ra cả một đứa trẻ?! Nói cho bổn vương, đây là con của nam nhân nào?!"
Đôi mắt của hắn lại bắt đầu ứ máu, đôi tay nắm chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Có thể thấy, hắn lại tức giận! Cái đêm hắn tức giận từ bốn năm trước vẫn khiến cho Vân Khương Mịch sợ hãi trong lòng.
Nghe hắn nói Phong Bảo là con của nam nhân khác, nàng không thể chịu được nữa, đưa tay tát cho hắn. một cái tát vang dội cả lỗ tại: "Mặc Phùng Dương, người nổi điên cái gì?!".
"Nếu bị điện thì đi tìm đại phu, đừng có đứng ở chỗ của ta để nói nhăng nói cuội!" Tiếng của cái bạt tai này rất rõ ràng. Ngay cả Như Vân và Như Minh cũng sợ ngây người. Bọn họ vừa mới nhìn thấy cái gì vậy?
Vị Vương gia bình thường ngang tàng, không để bất kỳ ai vào mắt của bọn họ, vậy mà lại bị người trước mắt này... nữ nhân mà Vương gia ghét nhất, vị Vương phi bị cấm túc bốn năm của bọn họ bạt tai?!
Mặc Phùng Dương cũng không thể ngờ nữ nhân này lại dám đánh hắn!
Trên mặt đau nhức, hắn nghiến răng ken két: "Vân Khương Mịch, sức nhẫn nại của bổn vương có giới hạn!"
"Vương gia đã từng kiên nhẫn với ta ư?"
Vân Khương Mịch cười nhạt: "Chuyện của bốn năm trước, người còn chưa điều tra rõ ràng đã tin lời của người ngoài, hành hạ ta suýt chết rồi nhốt trong tiểu viện này, không thèm dòm ngó tới.
"Ngươi từng kiên nhẫn ư?" Lúc mới bị cấm túc, trong lòng Văn Khương Mịch đầy không phục. Nàng thường xuyên yêu cầu được gặp Mặc Phùng Dương để nói chuyện cho rõ ràng.
Nhưng Mặc Phùng Dương chưa từng chịu gặp nàng.
Hôm nay hắn lại dám nói là hắn nhẫn nại với nàng?!
Thật là nực cười!
Thấy nàng như biến thành một người khác, trong mắt Mặc Phùng Dương tràn đầy hoài nghi, ánh mắt lại rơi vào trên mặt Phong Bảo: "Vậy ngươi thử nói xem, đây là đứa trẻ của ai?"
"Của ta! Tại của người bị điếc à? Thằng bé họ Vân, tên là Vân Lâm Phong!" Vân Khương Mịch lạnh lùng nói. "Họ Vân?"
Mặc Phùng Dương híp mắt, hồi tưởng lại cái đêm bốn năm trước: "Chẳng lẽ thằng bé này là con của tên đầy tớ kia?"
Nghe thấy câu nói này, Vân Khương Mịch lại tức giận không chỗ phát tiết!
Nàng cầm cây gậy ở góc tường lên, đánh vào người Mặc Phùng Dương: "Ngươi có thể sỉ nhục ta nhưng ta không cho phép người sỉ nhục con trai của ta! Ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Mặc Phùng Dương không ngờ nữ nhân này lại dám ra tay, hắn buộc phải chạy trốn. "Nếu không phải là con của tên đầy tớ kia, vậy chẳng lẽ là con trai của bổn vương sao?"
Cuối cùng hắn cũng nhớ ra, trong đêm tân hôn của bọn họ bốn năm trước, đúng là hắn có động phòng với Vân Khương Mịch.
Nhưng vì hắn nghe được lời thưa lại của người khác, nói là Vương phi mới vào cửa đã không chịu được cô đơn, thừa dịp hắn chiêu đãi tân khách ở bên ngoài để tằng tịu với đầy tớ trong phủ.
Một cái mũ xanh cứ như thế liền chụp trên đầu hắn, khiến cho Mặc Phùng Dương bị dồn nén đến không thể thở được.
"Ta mới không phải là con trai của ngươi! Mẫu thân ta đã từng nói là phụ thân của ta chết từ lâu rồi!"
Nhìn hai người đuổi bắt ở trong sân, Vân Lâm Phong đứng ở một bên, bày ra dáng vẻ "chuyện này không liên quan tới ta".
Khi Mặc Phùng Dương chạy qua gần cậu bé, Vân Lâm Phong đưa cái chân nhỏ ngắn mập mạp ra khều một cái... Mặc Phùng Dương không để ý, bị cậu bé làm cho vấp ngã!
Cây gậy Vân Khương Mịch đang cầm trong tay liên tục đánh xuống. Vì đang tức giận nên nàng không hề nương tay. Sau lưng Mặc Phùng Dương bị đánh mấy gậy, đau hơn nhiều so với cái bạt tai kia!
Như Vân và Như Minh đứng ở một bên cũng không dám tiến lên khuyên can, chỉ có thể nhìn Vương gia nhà mình chật vật bò dậy chạy trốn, gây náo loạn cả sân nhỏ.
"Đủ rồi! Vân Khương Mịch, người mau dùng tay!"
Thấy nữ nhân này hôm nay gan lớn che trời, Mặc Phùng Dương bắt lại cây gậy: "Bổn vương có lời muốn nói với ngươi!"
Nhìn thấy Phong Bảo sắp xông lên, lúc này Vân Khương Mịch mới buông cây gậy, bể cậu bé lên: "Ngươi có lời muốn nói ư? Bốn năm nay, bao nhiêu lần ta muốn tìm người nói chuyện? Ngươi có từng để ý đến ta không?"
"Bây giờ người bảo rằng muốn nói chuyện thì ta phải nói với người sao? Xin lỗi, ta không thể tiếp ngươi!" Nàng ôm Phong Bảo đi thẳng vào phòng, đóng cửa "rầm" một tiếng. Như Vân và Như Minh trổ mắt nhìn nhau.
Hôm nay, Vương gia của bọn hắn thật sự quá thê thảm! Chẳng những bị đánh còn bị đóng sầm cửa đuổi khách.
"Vương gia..."
Như Minh thận trọng gọi một tiếng, Mặc Phùng Dương đột nhiên xoay người lại, sải bước đi ra ngoài cửa: "Triệu tập toàn bộ đầy tớ làm việc ở viện Ánh Nguyệt bốn năm trước tới cho bổn vương!"
Hắn phải thẩm vấn thật rõ, chuyện này thực sự là như thế nào!
Vì sao tính tình của Vân Khương Mịch lại thay đổi lớn như vậy? Chi phí ăn mặc của nàng là từ đâu mà có?
Vân Lâm Phong rốt cuộc là con trai của ai?!
Hắn không thể chờ đợi đến khi được biết câu trả lời của những vấn đề này.
Tiền viện.
Mặc Phùng Dương đứng trên bậc thang, sắc mặt phiền muộn, nhìn chằm chằm vào những đầy tớ. Trong sân có năm người đang đứng, năm người này chính là những đầy tớ phục vụ trong viện Ảnh Nguyệt năm đó.
Nhìn vết sưng đỏ trên mặt Vương gia nhà mình, mọi người đều suy đoán xem đến cùng là ai dám ra tay với Vương gia...
"Năm đó, Vương phi thực sự sinh ra một đứa bé sao?"
Mặc Phùng Dương lạnh lùng hỏi.
Những tên đầy tớ trố mắt nhìn nhau, một bà vú vội vàng tiến lên đáp lời: "Bẩm Vương gia, năm đó Vương phi thực sự sinh ra một đứa bé."
"Vậy tại sao các ngươi không báo lại cho bổn vương?!" Mặc Phùng Dương tức giận quát lên.
Mấy tên hạ nhân bị dọa đến bủn rủn chân tay, vội vàng quỳ xuống, bà vú lại đáp: "Bẩm Vương gia, khi Vương phi mới có thai, nô tỳ liền đến bẩm báo cho ngài! Ngài bảo nô tỳ cho Vương phi uống thuốc phá thai"
"Vương phi nhất quyết không chịu uống, Vương gia còn nói, có Thái hậu ở đây, không thể khiến cho Vương phi chết được."
"Cho nên ngài đã bảo nô tỳ thôi không làm nữa! Chỉ nói, cho dù là sinh đứa bé ra cũng không được để cho nàng bước ra ngoài, không cho người hầu đến phục vụ Vương phi"
"Nô tỳ còn nhớ, năm đó, khi Vương phi sinh con, nàng đã tự tay cắt dây rốn cho mình và đứa bé..." Hồi tưởng lại đêm hôm đó khiến cho bà vú run sợ trong lòng. Mặc Phùng Dương tỉ mỉ nhớ lại, hình như có xảy ra chuyện như vậy.
Nghĩ đến khuôn mặt tròn trịa của Vân Lâm Phong, chân mày của hắn càng nhíu chặt hơn, giọng nói lạnh. như bằng: "Vậy ngươi có biết phụ thân của đứa bé kia là ai không?!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT