Bá Trường đã chờ đợi nụ hôn này từ rất lâu rồi. Anh đã buồn rất nhiều vì người yêu không chịu gần gũi với mình. Vậy mà, thời khắc môi Hạnh Trân tình nguyện chạm vào môi anh, anh không cảm thấy vui mừng hay phấn khích gì cả. Anh thấy rất hổ thẹn vì sự vô cảm của mình. Trong khi Bá Trường hoang mang không hiểu mình bị làm sao thì Hạnh Trân lại vô cùng vui vẻ. Cô dụi đầu vào người anh, hai má cô đỏ ửng, giọng nói lí nhí:

- Đừng chê cười người ta hôn kém nha. Đã bao giờ hôn ai đâu mà hôn giỏi được.

Bá Trường ôm Hạnh Trân. Anh cười gượng nói:

- Không sao, kém cỏi đến đâu sau này được anh dạy dỗ thì sẽ giỏi ngay ý mà.

- Xạo! Anh làm gì có kinh nghiệm à mà đòi dạy dỗ em? Hai đứa mình coi phim rồi học hỏi người ta thôi, cùng nhau học, cùng nhau tiến bộ.

Hạnh Trân vô tư nói. Do đã nghĩ thông nên tâm trạng Hạnh Trân có chút khởi sắc. Cô cảm thấy những lúc ốm đau, có một người đàn ông để dựa dẫm thật tốt. Cô không đành hanh sai vặt Bá Trường nhiều nên khi cô khỏi ốm, anh cũng khỏi đau chân. Hằng ngày sau khi tan làm anh lại qua chở cô đi diễn, đợi cô diễn xong lại chở cô đi ăn. Cuối tuần nếu Hạnh Trân rảnh, cô sẽ qua nhà Bá Trường chơi. Cô thường mua những món quà đắt giá tặng gia đình Bá Trường. Ông Nhật cưng Hạnh Trân khéo còn hơn cả Bá Trường, đi chơi ở đâu có nữ trang đẹp ông cũng mua về cho cô. Ông còn thường xuyên hỏi cô:

- Bá Trường đối xử với con có tốt không?

- Dạ, anh đối xử với con tốt lắm bác ạ.

Hạnh Trân lễ phép trả lời. Ông Nhật cười cười nói:

- Con đừng bao che cho nó nhé! Nó có điểm xấu gì con cứ kể hết ra, để bác rèn giũa lại nó.

Ở Bá Trường đôi khi cũng có vài điểm khiến Hạnh Trân không hài lòng. Cô thẳng thắn góp ý với anh là để anh hoàn thiện bản thân mình và cũng để anh hiểu con người cô hơn chứ cô không có ý chê bai anh gì cả. Bá Trường là chàng trai xuất sắc nhất trong những chàng trai theo đuổi Hạnh Trân nên tất nhiên cô thấy tự hào về anh và hãnh diện vì được trở thành người yêu anh. Cô cũng không dại gì mà nói xấu anh trước mặt phụ huynh của anh bởi vì cô không muốn bản thân mình trở thành một đứa con gái lẻo mép. Thường thì những người xem trọng thể diện như bác Nhật sẽ thích rước về những cô con dâu thanh lịch, kín kẽ, biết suy nghĩ trước sau hơn là những đứa con gái có cái mồm to hơn cả cái loa phát thanh. Hạnh Trân nhẹ nhàng bảo:

- Anh Trường làm gì có điểm xấu gì đâu bác. Người có nhiều tật xấu là con bác ạ. Con vẫn đang cố gắng trau dồi mỗi ngày để hoàn thiện mình.

- Ôi chao cái con bé này! Người nhà với nhau có gì con cứ nói thật đi, khách sáo làm gì lại thành giả tạo.

Bà Nhung nhắc nhở Hạnh Trân khiến cô hơi buồn. Ông Nhật quắc mắt lườm vợ rồi quát:

- Cái loại dốt nát như bà thì biết cái gì mà phát biểu! Mau cút vào trong bếp dọn dẹp đi!

Bà Nhung sợ sệt đi vào trong bếp. Bá Trường biết mẹ buồn nên anh đi vào bếp an ủi mẹ:

- Tính ba xưa nay đã nóng nảy vậy rồi, giờ ba bực nhưng lát nữa ba lại nguôi ngay ý mà, mẹ đừng để bụng.

- Ừ. Mẹ không để bụng đâu. Con đừng lo.

Bá Trường rất thương mẹ Nhung, bởi vì mẹ của anh hơi khờ chứ không khôn như người trong mộng của ba. Ba Nhật từng yêu say đắm một người con gái có tính cách gần giống Hạnh Trân, nhưng hồi xưa ba nghèo nên gia đình bên đó không đồng ý gả con gái cho ba. Cô gái đó cũng không đủ dũng khí cãi lời phụ huynh, cô ấy quyết định chia tay ba để lấy chồng giàu. Chỉ có mẹ Nhung của anh là ngu ngốc, mẹ đem toàn bộ tiền tích cóp do mẹ đi bán bún chả cá trong suốt chín năm trời cho ba để ba mở công ty Nhật Trường. Thấy ba cô đơn, mẹ còn tình nguyện ở bên cạnh cơm nước phục vụ ba. Nhờ nỗ lực cộng thêm may mắn, công ty của ba ngày càng lớn mạnh. Vì nhớ ơn mẹ nên hai năm sau ba đem trầu cau tới nhà mẹ hỏi cưới. Tuy nhiên, một người đàn ông biết ơn một người phụ nữ không có nghĩa là họ yêu người đó, đặc biệt khi tính cách hai người quá khác biệt. Ba anh cư xử nhã nhặn bao nhiêu thì mẹ anh hổ báo bấy nhiêu. Anh nghe mẹ kể có lần chỉ vì cô bán xoài cân thiếu cho mẹ nửa lạng mà mẹ đứng lì ở cửa hàng nhà người ta chửi bới inh ỏi. Cô đó sợ quá phải sai chồng đi gọi ba anh. Ba điên tiết lôi mẹ về chửi cho một trận. Lại có lần mẹ anh vì ghen tuông mù quáng mà tới công ty đánh cô thư ký của ba thâm tím mặt mày. Ba Nhật giận quá tát cho mẹ hai phát, còn doạ sẽ bỏ mẹ.

Mẹ Nhung chẳng sợ gì cả, chỉ sợ bị ba bỏ. Bởi vậy nên từ khi Bá Trường còn nhỏ xíu, mẹ đã luôn dặn Trường phải trở thành một đứa con khiến ba tự hào, để phòng khi ba bị mẹ làm cho uất nghẹn, ba cũng sẽ nể mặt Trường mà tha thứ cho mẹ. Trường rất sợ ba sẽ bỏ mẹ, cộng thêm anh vô cùng ngưỡng mộ ba nên từ nhỏ tới lớn, anh đã luôn là một đứa con ngoan. Đối với Bá Trường, những lời răn dạy, khuyên bảo của ba đều là chân lý nên anh chưa bao giờ cãi lại ông, cũng chẳng bao giờ bứt phá ra khỏi cái kén mà ba tạo dựng cho mình. Trường từng mơ ước trở thành biên kịch chuyên viết kịch bản phim hài, nhưng ba muốn anh giúp ba điều hành công ty, anh liền từ bỏ giấc mơ của mình. Trường thích ăn bún riêu cua, nhưng ba Nhật thích ăn bún chả cá nên Trường cũng tập ăn và yêu thích món đó giống ba. Hồi nhỏ, Trường thích chơi với những bạn nữ có cá tính giống mẹ Nhung, nhưng ba ghét bọn con gái đành hanh kiểu đó nên Trường liền nghỉ chơi với bọn họ và chuyển sang chơi với Hạnh Trân. Dần dần, hai người trở nên thân thiết. Hạnh Trân học giỏi toàn diện các môn, ở bên cô, Trường cũng tiến bộ theo nên anh càng cảm thấy ba mình đúng đắn. Ngày Hạnh Trân nhận lời làm người yêu của Trường, Trường sướng phát rồ, bởi vì ba Nhật bảo chàng trai nào xuất sắc lắm mới cưa đổ được Hạnh Trân. Cảm giác lúc ấy đã thực sự, nó không chỉ giống như cảm giác chiến thắng vì chinh phục được đỉnh núi cao mà còn là cảm giác được trở thành đứa con khiến ba mình tự hào.

Cảm xúc của Hạnh Trân vào thời điểm đó cũng gần giống như Trường, cái ngày biết tin cô và Bá Trường chính thức hẹn hò, gương mặt của ba Trương vô cùng rạng rỡ. Khi ấy, cô vui lắm, bởi vì cô biết, ba đang rất tự hào về cô, niềm tự hào mà ba không bao giờ có được đối với Ái Trân. Việc quên đi một người mình từng yêu thầm rất lâu thực sự hơi khó, nhưng bây giờ Hạnh Trân đã biết kiểm soát cảm xúc của mình hơn. Cô gói ghém những rung động ngọt ngào xưa cũ cất sâu vào một góc trong tim để có thể cảm nhận trọn vẹn được hạnh phúc của thời điểm hiện tại. Thấy người yêu đi vào bếp với mẹ, cô biết ý xin phép bác Nhật đi vào bếp, hiền dịu nói:

- Anh Trường! Việc trong bếp là của đàn bà con gái, để em giúp bác. Anh ra phòng khách chơi với ba đi ạ!

Bá Trường tủm tỉm cười. Hạnh Trân ở bên anh rất biết nhõng nhẽo nhưng ở trước mặt phụ huynh của anh, cô xử sự rất khôn khéo, khiến anh vô cùng hài lòng. Anh vui vẻ ra ngoài phòng khách với ba. Ở trong bếp, sau khi giúp bà Nhung lau bàn ghế, Hạnh Trân dò hỏi:

- Tháng trước con gửi tặng bác một chiếc đồng hồ đính kim cương, bác có thích không ạ?

- Bác thích lắm. Bác cảm ơn Hạnh Trân.

Bà Nhung lịch sự nói. Hạnh Trân nhỏ nhẹ bảo:

- Đó là chiếc đồng hồ cao cấp, phiên bản giới hạn, giá của nó cao ngang ngửa giá của một căn hộ trong chung cư phía đối diện nhà bác đó ạ.

- Vậy à? Bác không biết con ạ.

- Con cũng nghĩ là bác không biết nên bác mới không hiểu được hết tấm lòng của con. Con đối xử với bác rất chân thành. Con chưa bao giờ tiếc tiền mua quà tặng bác cả, con chỉ mong bác bớt thành kiến với con ạ.

Hạnh Trân nói năng rất dịu dàng nhưng bà Nhung vẫn cực kỳ khó chịu. Bà cảm thấy như nó đang nhắc khéo bà là tao mua quà tặng mày thì mày phải biết ơn tao, phải quý mến tao và cấm mày được phép ghét tao hay ý kiến ý cọ gì với tao. Gớm! Hạnh Trân tặng quà bà là nó tự nguyện chứ bà đâu có ép nhỉ? Chồng bà giàu, con trai bà giàu, bà đây thèm vào mấy cái món quà của nó. Có lần Hạnh Trân tặng bà một đôi giày nom rất đẹp, nhưng trẻ quá, không hợp với mình nên bà thật thà bảo nó bán lại cho người khác để lấy tiền cho đỡ phí. Ai ngờ, nó tủi thân hỏi ông Nhật là có phải bà khinh hay ghét bỏ gì nó không mà lại chê quà nó tặng hại bà bị chồng chửi xơi xơi. Ông mắng bà kém duyên, thiếu tế nhị. Nói tóm lại, dù nhận quà hay không nhận quà của Hạnh Trân thì đều khiến bà không mấy vui vẻ. Bà bực mình nói:

- Người ta bảo của cho không bằng cách cho con ạ. Con có lòng tốt, bác ghi nhận. Nhưng đừng vì bố thí cho bác mấy món quà mà yêu cầu bác phải thế này thế nọ.

- Bác Nhung! Con chỉ muốn thân thiết hơn với bác thôi chứ đâu có ý gì, sao bác nặng lời với con thế?

Bà Nhung bị dị ứng với những đứa con gái nói năng điệu đà và luôn đóng vai yếu đuối, dễ bị người khác bắt nạt như Hạnh Trân. Bà điên người quát:

- Thế mà đã là nặng lời thì thế nào mới là nhẹ lời? Hay là cô muốn bà đây phải nhỏ nhẹ kính thưa, cô gọi bà dạ, cô bảo bà vâng thì cô mới vừa lòng?

Ông Nhật và Bá Trường nghe tiếng bà Nhung oang oang liền vội vã chạy vào bếp. Thấy Hạnh Trân tủi thân khóc lóc nức nở, Bá Trường hỏi mẹ:

- Hạnh Trân có gì không tốt thì mẹ chỉ bảo cô ấy dần dần, sao phải quát to thế?

- Anh đừng trách mẹ. Là tại em nói năng chưa khéo nên khiến bác bực mình thôi. Lỗi là của em.

Hạnh Trân sụt sịt bảo. Bà Nhung đồng tình:

- Đúng rồi. Lỗi tại nó đấy! Ai kêu nó nói ngứa!

Ông Nhật thấy thái độ vợ vênh váo thì tức tím tái mặt mày. Ông thẳng tay vả cho bà một cái rồi chửi bới:

- Con đàn bà điên khùng! Hạnh Trân còn trẻ mà nó đã biết nghĩ, nó ngoan ngoãn, lễ phép, đi chơi ở đâu cũng nhớ mua quà về cho bà. Còn bà, già đầu rồi mà chẳng có chuyện gì cũng rồ dại lên. Làm mất mặt chồng con bao nhiêu phen vẫn chưa đủ hả?

- Tôi... tôi... tôi cũng biết Hạnh Trân tốt, nhưng nó cứ nói những câu khiến tôi rồ hết cả người.

Bà Nhung lý sự. Ông Nhật quát:

- Bà rồ là tại tính bà bốc đồng chứ liên quan gì tới Hạnh Trân mà đổ lỗi cho nó. Hoặc là bà xin lỗi Hạnh Trân, hoặc là bà cút ngay ra khỏi nhà cho tôi nhờ.

Rất sợ bị chồng đuổi nên bà Nhung nói ngay:

- Bác xin lỗi Hạnh Trân.

- Dạ, không có gì đâu bác ạ.

Hạnh Trân nhỏ nhẹ nói, nhưng tất nhiên, trong lòng cô vẫn còn ấm ức. Khi về nhà mình, cô gọi điện cho em gái kể lể mọi chuyện xảy ra ở nhà Bá Trường. Ái Trân khuyên chị đừng chấp nhặt cho nhẹ đầu, Hạnh Trân thở dài bảo:

- Chị kể với em cho nhẹ lòng thế thôi chứ chị đâu thèm chấp những người không cùng đẳng cấp với chị. Khiếp! Hồi xưa cũng chỉ là cái đứa bán bún chả cá ngoài chợ thôi mà, lấy được chồng giàu vênh váo hẳn lên.

- Anh Trường mà nghe thấy chị nói vậy anh buồn đấy!

- Em khỏi nhắc nhở. Chị có bị khùng đâu mà chị nói thế trước mặt anh Trường. Đôi khi chị thấy mẹ anh hâm thực sự ý em ạ, người yêu con trai tốt với mình như vậy mà không biết trân trọng gì sất. May mà chị hiền với cả chị rộng lượng chứ như đứa khác nó chả ghi hận từ lâu rồi.

Ái Trân thảo mai nói:

- Vâng. May mà công chúa nhà em hiền với cả rộng lượng chứ không thì cãi nhau to rồi.

- Giá kể mẹ anh Trường chịu hiểu chuyện như em thì tốt. Mà bao giờ em về thế? Chị nhớ em ra phết rồi đấy!

- Em chưa biết chị ạ. Ban đầu anh Vinh chỉ dự định quay mười lăm tập thôi, nhưng mới phát sóng một tập thấy hot quá nên anh ấy muốn quay thêm năm tập nữa để kiếm thêm tiền quảng cáo.

- Ừ. Chị vào trang nào cũng thấy người ta bàn luận về em và Minh Tiến. Em giờ hot hơn chị nhiều rồi. Ghét thế!

- Ôi dào. Em có hot đến đâu thì người ta cũng chỉ nhớ tới em qua vài chương trình truyền hình thực tế hay mấy cái phát ngôn lăng nhăng, đâu có ai ngưỡng mộ em vì tài năng như cái cách họ ngưỡng mộ chị đâu.

Ái Trân nịnh nọt, Hạnh Trân cười cười bảo:

- Thì người có tài nó phải khác chứ em. Mà chị bảo này, cái lần ê-kíp của chị tổ chức cuộc thi cover bài hát trong MV của chị ý, tuy clip cover của em có tương tác cao nhất nhưng chị không trao giải cho em đâu, tại em là em gái chị mà, chị sợ người ta nói ra nói vào lắm.

- Chị làm vậy không sợ khán giả nói chị đối xử bất công với em à? - Ái Trân hỏi trêu.

- Không, chị tuyên bố chị tặng quà riêng cho em rồi, còn giải tương tác cao nhất trao cho bạn khác. Người ta khen chị tinh tế quá chừng luôn, có gì mà nói. Chị mua cho em một chiếc vòng tay ngọc bích rồi đấy. Nếu em cần đeo lúc ghi hình thì mai chị gửi lên chỗ em luôn.

- Hí hí. Thích quá! Mai chị gửi luôn cho em nhá! À, mà em đăng lên mạng xong nói phét là vòng tay anh Tiến tặng em được không chị?

- Được. Suốt ngày phông bạt, không chán à?

- Chán thì cũng phải phông bạt thôi chị. Cả ê-kíp đã làm việc hết sức vất vả rồi, em phông bạt tí mà chương trình hot rồi thu về nhiều tiền quảng cáo, mọi người đều được thưởng nhiều thì cũng tốt mà.

- Em nói ngang như cua. Ê-kíp nào chả làm việc vất vả, nhưng đâu phải ai cũng chọn đi đường tắt như em đâu. Thôi, kệ em. Chị mệt rồi. Chị đi ngủ đây. Ở trên đó thiếu thốn gì thì bảo chị, chị gửi lên.

- Dạ, chị ngủ ngon ạ.

Khi nói chuyện với Hạnh Trân, Ái Trân khá vui vẻ. Nhưng lúc ở một mình, lòng cô lại nặng trĩu. Dạo gần đây Bá Trường không hề liên lạc với cô. Cô nhắn bao nhiêu tin hỏi han anh cũng chẳng thèm nhắn lại. Phải chăng do cô ở xa quá nên anh đã chọn một người khác giúp mình giải quyết những vấn đề khó nói? Nghĩ vậy, Ái Trân buồn thiu. Cô mặt dày nhắn tin hỏi Trường:

"Trường! Sao anh không trả lời tin nhắn của em vậy? Anh bận hay là anh không cần em nữa?"

Cô đợi rất lâu nhưng không nhận được tin nhắn hồi âm. Tối hôm sau, cô lại nhắn:

"Anh không cần em nữa à?"

Đợi một ngày trôi qua, cô lại gửi thêm một tin nữa:

"Anh thực sự... không cần em nữa ư?"

Đọc đi đọc lại những tin nhắn của Ái Trân, tâm trạng Bá Trường vô cùng hỗn độn. Anh có cần Ái Trân nữa không? Không! Anh không cần cô! Cô đâu phải là người anh yêu mà anh cần cô? Cô suy cho cùng cũng chỉ giống như một thứ đồ chơi chẳng đáng giá giúp anh giải toả phiền muộn sau những trận cãi nhau chẳng đâu vào đâu với Hạnh Trân thôi mà. Anh suy cho cùng cũng chỉ là lợi dụng cô để làm vơi đi nỗi cô đơn trong lòng. Hiện tại, người yêu anh đã thân mật với anh hơn rồi, dạo này ba anh cũng hay nhắc khéo chuyện cưới xin của anh. Anh sẽ cầu hôn Hạnh Trân sớm thôi, vậy anh còn tiếp tục dính líu tới Ái Trân làm gì nữa? Việc gì anh phải quan tâm tới những tin nhắn của cô? Việc gì anh phải lo nếu anh không nhắn lại, cô sẽ buồn? Ái Trân sẽ không buồn đâu, cô đang bận rộn với ai kia như thế, buồn sao nổi? Chương trình "Hẹn hò với người nổi tiếng" mới phát sóng có một tập thôi mà anh Tiến chị Trân đã thả thính nhau ầm ầm, cái phân cảnh chị Trân đi lẽo đẽo đằng sau anh Tiến, rồi anh Tiến bất ngờ quay lại, môi anh đột ngột chạm vào trán chị Trân rõ ràng là dàn dựng, mọi người không nhìn ra hay sao mà cứ đẩy thuyền điên đảo thế nhỉ? Chương trình nhạt nhẽo thế mà bao nhiêu người xem, chối dễ sợ! Mà xem thì cứ lặng im mà xem, việc gì phải chụp lại những khung hình nam chính tình cảm với nữ chính rồi đăng bài tràn ngập hết cả mạng xã hội khiến Trường lướt đâu cũng thấy hình ảnh của đôi đó, ngán ngẩm thực sự. Một anh kinh doanh dốt, một chị có giọng hát chua hơn cả nước chanh nguyên chất, cả nền anh lẫn nền chị cùng thích tạo chiêu trò để nổi tiếng, được cả đôi!

Càng nghĩ, Bá Trường càng cảm thấy phẫn nộ, anh không thể hiểu vì sao bản thân mình lại nghĩ quá nhiều về loại con gái bất tài, trơ trẽn như Ái Trân? Sau nhiều ngày ăn không ngon, ngủ không yên, hay cáu gắt, bực bội, Bá Trường quyết định mở cho mình một lối thoát. Anh đặt phòng VIP ở tầng cao nhất thuộc khách sạn mà Ái Trân đang ở. Sau khi lái xe tới đó, anh gọi điện yêu cầu cô tới phòng mình. Bá Trường dự định sẽ nói chuyện đàng hoàng với Ái Trân để chấm dứt mối quan hệ bẩn thỉu với cô. Nhưng thời khắc gặp cô, ngửi thấy trên người cô nồng nặc mùi nước hoa nam, Bá Trường phát điên. Anh giận dữ lôi cô vào phòng tắm, mở nước vòi hoa sen cỡ lớn rồi phụt nước thẳng lên người cô. Ái Trân rét run, cô sợ hãi hỏi:

- Trường! Anh sao vậy?

- Anh chẳng sao cả! Người bị làm sao là em đó! Con gái con đứa gì mà hôi rình! Tởm lợm!

- Em đi ghi hình cả ngày ở ngoài trời chứ có ngồi trong phòng mát như anh đâu mà thơm cho được? Em hôi thì anh góp ý để em đi tắm là được rồi mà... anh xả nước vào người em như vậy em lạnh lắm... nhỡ em ốm thì sao?

- Ốm thì kệ em!

Bá Trường nói phũ nhưng tay anh đã vô thức vặn sang mức nước ấm hơn. Anh ngang nhiên cởi váy của cô, dùng khăn chà sát lên người cô đến khi hết mùi nước hoa nam mới chịu tắt vòi nước. Anh đẩy cô dựa vào tường, hung hăng nhá lên má, cổ, bả vai, xương quai xanh và cả nơi kiều diễm nhất của cô.

- Trường! Anh sao vậy? Anh giận chuyện gì à?

Ái Trân lo lắng hỏi. Nhưng Bá Trường không trả lời, anh đột ngột chiếm lấy cô. Sau một hồi bị anh hành hạ, hai chân của cô mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã khuỵ, nhưng rất may, anh đã kịp thời bồng cô lên. Anh ôm cô đi tới phòng ngủ, ném cô lên giường rồi lại tiếp tục nhấn chìm cô bởi những cơn sóng dữ tợn của mình. Suốt một đêm dài, anh không hề nói chuyện với cô. Có những lúc, Ái Trân mệt đến mức thiếp đi, khi cô tỉnh lại vẫn thấy anh đang trút giận lên người mình. Cả người cô, chỗ nào cũng đỏ rực. Bảy giờ sáng, Minh Tiến gọi điện tới, anh liền nổi đoá ném vỡ điện thoại của cô. Cô xin anh cho cô dậy đi ghi hình, anh liền ôm chặt cô không buông. Lúc bấy giờ, anh chỉ ôm thôi chứ không bắt nạt cô gì cả. Gương mặt anh rất buồn. Chưa bao giờ thấy Bá Trường thảm như thế nên Ái Trân đành nằm im, ngoan ngoãn ở cạnh anh. Cô xoa xoa hàng lông mày dày rậm của anh, khẽ nói:

- Em thương mà!

Bá Trường khẽ thở dài. Mười hai giờ trưa, tiếng chuông điện thoại của Bá Trường reo vang, màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Hạnh Trân khiến anh chợt thức tỉnh. Anh chợt nhớ ra mục đích của mình khi tới đây để gặp Ái Trân. Anh chợt nhận ra mình lại vừa sa ngã. Anh là một thằng đàn ông, nhưng anh lại không kiểm soát được hành động của mình. Anh khinh bỉ chính bản thân mình. Anh hổ thẹn đến mức không dám nghe máy. Anh đẩy Ái Trân ra, vội vàng bật dậy thay đồ rồi nói với cô:

- Ái Trân! Có lẽ... anh sắp lấy vợ rồi!

Ái Trân nghẹn ngào hỏi:

- Anh lấy vợ thì cứ lấy, báo cáo với em làm gì? Muốn em chuẩn bị tinh thần để sau này dây dưa với người đàn ông đã có gia đình à?

- Nếu anh muốn như vậy, em có chịu không?

- Chịu. - Ái Trân chua xót nói.

- Em đừng sống hèn như vậy nữa. Em là con gái mà... em phải kiêu chứ... hiểu không em?

- Nếu em kiêu mà anh yêu em thì em sẽ kiêu.

Bá Trường lạnh lùng bảo:

- Ái Trân! Anh không yêu em! Anh cũng không thể tiếp tục sa ngã với em thêm nữa. Mối quan hệ sai trái giữa tụi mình, kết thúc tại đây đi em!

Sự phũ phàng của Bá Trường như nhát dao khoét dần khoét mòn trái tim Ái Trân. Cô biết rõ quyết định của anh là đúng đắn, nhưng trái tim cô dường như đang rỉ mau. Nỗi đau tê tái bủa vây tâm trí cô. Cô rất muốn khóc, nhưng cô cố kìm nén để không trở nên quá bi luỵ trước mặt anh. Cô buồn bã đi vào phòng tắm, mặc tạm chiếc váy còn ẩm rồi chạy về phòng khách sạn của mình thay đồ mới để tới địa điểm ghi hình. Do Ái Trân đến trễ khiến nhiều người phải chờ đợi nên cô bị đạo diễn chương trình mắng cho một trận tơi tả. Ông nói loại người đã không có tài năng như cô thì thái độ phải tốt một chút chứ đừng chảnh chó quá. Ái Trân cuống quít xin lỗi mọi người, nhưng đầu óc cô không tập trung được, cô liên tục làm hỏng nhiều cảnh quay, và tất nhiên, liên tục bị ăn chửi. Cứ như vậy tới hơn mười một giờ đêm Ái Trân mới hoàn thành xong các cảnh quay của ngày hôm đó. Cô rệu rã đi bộ về phòng khách sạn, đã phải nín nhịn rất lâu nên hiện tại, cô gần như kiệt quệ. Cửa phòng vừa mở, cô đã ngã vật ra sàn. Nước mắt cô chảy ướt đẫm hai bên gò má, từng giọt, từng giọt rơi tí tách xuống sàn đá hoa lạnh buốt.

Ái Trân hiện tại... còn chẳng có đủ tư cách để oán than Bá Trường vì anh đá cô quá dứt khoát. Bởi vì ngay từ đầu, giữa bọn họ vốn không có cam kết hay hứa hẹn gì cả. Là tại cô biết anh không yêu mình, nhưng vẫn cứ tha thiết muốn được ở bên anh, là tại cô mặt dày chen vào mối quan hệ giữa anh và chị gái, là tại cô tự nguyện làm người thứ ba, mà người thứ ba thì... luôn thừa thãi. Ái Trân biết những đứa con gái vô liêm sỉ như mình thì sẽ chẳng bao giờ được đàn ông tôn trọng, bị vứt bỏ cũng không có gì là oan ức, nhưng nhận thức được vấn đề là một chuyện, còn trái tim có đau đớn hay không lại là chuyện khác. Ái Trân thích Bá Trường rất nhiều và từ rất lâu rồi. Hồi nhỏ, sau khi chuyển về nhà ba ở, Ái Trân cũng chuyển tới trường của Hạnh Trân, học cùng lớp với chị và Bá Trường. Buổi học đầu tiên, Ái Trân vô tư đứng lên giới thiệu với các bạn mình là em gái của Hạnh Trân. Có bạn chau mày thắc mắc:

- Hạnh Trân! Sao tự dưng cậu lại có em gái? Ái Trân là em gái nuôi hả?

Câu hỏi của bạn như muối mặn xát vào tim Hạnh Trân. Ở thời điểm đó, cô không hề thích có em gái. Cô chỉ muốn mình là công chúa duy nhất của ba Trương mà thôi. Do tâm trạng không tốt nên Hạnh Trân thở dài bảo:

- Ái Trân không phải em gái nuôi của tớ. Em ấy là con rơi của ba tớ.

- Á há! Con rơi á! Hay ghê vậy!

- Lêu lêu! Đồ con rơi!

Đã có rất nhiều bạn học trêu chọc Ái Trân chỉ vì cô là con rơi, cũng có rất nhiều bạn tẩy chay cô vì các bạn nghe được ở đâu đó người ta bảo rằng, con rơi chính là đứa con được sinh ra bởi người đàn bà đi phá hoại hạnh phúc của gia đình người khác. Hồi ấy cô bị ghét bỏ như thế, vậy mà Bá Trường vẫn chơi với cô. Anh và cô ngồi cùng bàn. Anh thích kể chuyện hài, cô thích chen ngang bịa chuyện cùng anh. Mỗi buổi sáng, cô chia cho anh một nửa gói xôi mà mẹ Ngọc chuẩn bị cho mình đem đi học, anh chia cho cô một nửa chiếc bánh mì kẹp mẹ Nhung nhét vào cặp anh trước khi anh tới trường. Giờ ra chơi, anh thường lấy tiền tiêu vặt của mình đi mua nước mía và xoài dầm, bọn cô ngồi dưới tán lá phượng vừa ăn thun thút vừa rôm rả cười đùa. Anh có một quyển sổ dày cộp chứa rất nhiều truyện hài do anh tự viết, mỗi lần viết được thêm truyện mới, anh liền cho cô đọc đầu tiên. Anh viết rất hay, cô cười rất giòn giã. Cô thậm chí còn hoá vai vào nhân vật trong truyện để trêu anh khiến anh cười sặc. Bởi vì thành tích học tập hơi tệ nên cô và anh trong mắt mọi người là đôi bạn cùng lùi. Ái Trân chẳng thấy xấu hổ gì cả. Kết thúc học kỳ một, thay vì buồn bã do xếp thứ bét lớp, cô vẫn vui vẻ rủ Bá Trường đi mua kẹo bông. Hai đứa đang đứng xếp hàng ngoài tiệm thì ba của Bá Trường xuất hiện. Ái Trân ngoan ngoãn chào bác Nhật, nhưng bác lại cau có lườm cô một cái rõ dài rồi cáu gắt nói với con trai:

- Bây giờ thì ba đã hiểu vì sao thành tích học tập của con lại kém đến thế! Hoá ra là... gần mực thì đen...

Dứt lời, bác Nhật lôi Bá Trường về. Sang học kỳ hai, Bá Trường nghỉ chơi với cô, anh chuyển lên ngồi cùng bàn với Hạnh Trân. Thành tích học tập của anh tăng chóng mặt, Ái Trân có cảm giác sự ghét bỏ và khinh thường của anh dành cho cô cũng từ đó mà tăng dần đều. Dần dần, anh trở nên xa cách. Mặc dù suốt nhiều năm liền cô kiên trì thả thính nhưng anh rất thờ ơ. Có lẽ ở bên một người xuất sắc như Hạnh Trân đã khiến anh nhận ra cô kém cỏi như nào. Sau này, giữa bọn họ xảy ra chuyện sai trái, có lẽ cũng chỉ là phút yếu lòng của anh khi bị áp lực trong mối quan hệ với Hạnh Trân. Khi tỉnh táo trở lại, tất nhiên, anh sẽ chọn chị. Ái Trân cười khẩy, nếu cô là đàn ông, cô cũng sẽ chọn chị. Chuyện đến nước này, chẳng trách ai cả, chỉ trách cô hèn mọn. Cô tự làm, tự chịu!

Quá u uất nên Ái Trân cứ nằm thất thần trên sàn nhà như vậy cả đêm. Rạng sáng hôm sau, lúc đem đồ ăn sáng lên phòng cho cô, nhân viên khách sạn đưa cho cô một chiếc điện thoại mới đã được lắp sim cũ của cô. Biết Bá Trường đền điện thoại cho mình nên Ái Trân lại nhớ anh, lại ủ rũ. Cảm thấy rất nhọc nên cô gọi điện xin đạo diễn cho nghỉ quay. Đạo diễn nghe tin điên hết cả người, nhưng ông thông minh tận dụng cơ hội quay luôn tập mới với nội dung Ái Trân bị ốm và được Minh Tiến tận tình chăm sóc. Khi ê-kíp tung ảnh hậu trường, có một vài anti-fan của Ái Trân cho rằng cô giả ốm để tạo chiêu trò, fan của cô thì vô cùng sốt sắng, họ mắng anti-fan rằng người ta đã mệt như vậy, không nói được lời tử tế thì thôi im miệng đi. Anti-fan tất nhiên không im lặng chịu trận. Đôi bên tranh luận nảy lửa khiến chương trình đã hot nay trở thành siêu hot. Tuy ánh mắt lo lắng mà anh Tiến dành cho chị Trân trong bức ảnh hậu trường khiến nhiều người tan chảy, nhưng ông Trương lại không hề vui. Bởi vì ông biết những cử chỉ thân mật giữa Ái Trân và Minh Tiến chỉ đơn giản là diễn để cùng nhau đánh bóng tên tuổi. Lo lắng cho con gái út vì yêu đương nhăng nhít, mãi chẳng kiếm được mối nào tốt nên hôm qua đi nhậu cùng bạn bè, ông Trương cố ý gạ mấy ông bạn cùng trang lứa có con trai cỡ tuổi Ái Trân làm thông gia với mình. Ngặt nỗi, các ông kia chỉ cần nghe thấy tên Ái Trân là sợ chạy mất dép. Ông Trương buồn bã tâm sự với ông Nhật:

- Tôi chỉ muốn tìm một chàng rể tốt thôi mà! Sao mọi người cứ giãy nảy lên ghê vậy?

Ông Nhật thẳng thắn chia sẻ:

- Nói thật ông đừng buồn, ông đừng bao giờ hi vọng tìm được một chàng rể tốt khi con gái mình chưa đủ tốt. Không có thằng đàn ông biết nghĩ nào lại ngu dại chọn Ái Trân làm vợ, cũng không có vị phụ huynh nào đủ can đảm để rước một đứa con gái tai tiếng về làm dâu.

Lời ông Nhật nói như tát thẳng vào mặt ông Trương. Tuy đau, nhưng mà thấm. Ông hiểu con gái mình có quá nhiều thiếu sót, ông từng khuyên răn con nên học tập chị Hạnh Trân sống khép mình, bớt chiêu trò, nhưng rồi lại như nước đổ lá khoai. Một người con gái nếu không có lòng tự trọng thì đừng bao giờ mong được tôn trọng, nếu không có giá trị thì đừng bao giờ mong có được những sự lựa chọn tốt. Nhưng mà thôi, suy cho cùng, tuổi trẻ ý à, cứ phải tự mình trải nghiệm, tự mình vấp ngã thì mới rút ra được bài học. Chứ giờ ông có nói nhiều cũng vô tác dụng. Ông thở dài gọi điện cho Ái Trân hỏi han:

- Ái Trân! Con ốm thật hay giở chiêu trò để tạo nhiệt cho chương trình đấy?

- Con ốm thật ba ạ. Người ta sốt nặng lắm ý!

Ái Trân tranh thủ cơ hội làm nũng ba, hi vọng sẽ được ba cưng chiều thêm một xíu, nhưng ba chỉ động viên cô cố gắng lên thôi. Nếu chị Hạnh Trân bị ốm chắc ba đã cuống lên rồi. Ái Trân không trách ba, chuyện một người cha thương đứa con này hơn đứa con khác chẳng phải chuyện gì lạ lùng, cô chỉ hơi tủi thân thôi. Cô nghẹn ngào dặn ba giữ gìn sức khoẻ rồi cúp máy. Cô thì dù mệt mỏi như thế nào vẫn phải cố gắng. Chỉ có duy nhất một tập lợi dụng quay lúc cô nhọc được thôi, những tập khác mà khai thác lại chủ đề đó thì nhạt lắm, nên cô phải cố ăn uống đầy đủ để những ngày sau có sức quay tiếp. Ái Trân cũng không thể cứ mãi ủ rũ hay thất thần để ảnh hưởng tới đoàn làm phim được, ban ngày cô giấu những nỗi buồn vào sâu trong tim, tập trung làm việc. Ban đêm về khách sạn, cô mới dám khóc, nhưng sợ bị sưng mắt nên cô chẳng dám khóc nhiều. Mỗi ngày cô chỉ khóc chút xíu để giải toả những cảm xúc tiêu cực thôi. Ba tuần sau, khi đã hoàn thành tất cả các cảnh quay cho chương trình "Hẹn hò với người nổi tiếng", Ái Trân lái xe trở về nhà. Cô vừa về tới nơi thì Hạnh Trân đã ra lệnh cho cô phải đi tới địa điểm quay quảng cáo cùng chị để còn giúp chị trang điểm. Ái Trân chau mày hỏi:

- Chuyên viên trang điểm của chị đâu hết rồi?

- Một đứa đi du lịch, một đứa về quê thăm mẹ ốm, một đứa bị táo bón.

- Chị không tìm người khác trang điểm được à?

- Không tìm được. Muốn tìm được người trang điểm để tôn lên sự thanh cao của chị đâu có dễ. Chị phải tuyển chọn cả tháng mới được ba người ưng ý. Phòng trường hợp rủi ro nên chị cẩn thận thuê cả ba người bọn họ, để người này bận thì còn có người kia... nhưng thế nào mà... vẫn nhọ.

- Em vừa lái xe đường dài về nhà, mệt quá chị ạ.

- Gớm! Lái xe thì em chỉ ngồi lái, cái xe nó chạy chứ em có chạy đâu mà mệt với chả mỏi. Làm màu!

- Em không làm màu đâu. Em mệt thực sự đấy. Cả người mỏi nhừ chẳng có tí sức sống nào, đầu óc thì quay cuồng như chong chóng, chỉ thèm ngủ thôi.

- Ngủ cái gì tầm này? Chiếc vòng ngọc bích đắt như thế chị vẫn mua tặng em, vậy mà lúc chị có việc cần, nhờ em có chút xíu, sao em lại kiếm cớ trốn tránh thế? Em chẳng coi chị là chị gái hay sao ý? Em ích kỷ quá đấy!

Hạnh Trân giở giọng dỗi hờn nên Ái Trân bất đắc dĩ phải chiều lòng chị. Hai người đi xe của Hạnh Trân nhưng chị còn bận đọc kịch bản quảng cáo nên Ái Trân là người lái xe. Tới nơi, do phải quay ở ngoài trời, nắng gắt nên Hạnh Trân rất mệt, không thể trút giận lên người ngoài nên cô chỉ có thể càu nhàu Ái Trân. Ái Trân trang điểm khá tốt rồi nhưng cô vẫn cố bới móc chỗ thì chưa đậm, chỗ thì nhạt quá. Ái Trân cố gắng mãi mới khiến chị hài lòng, cô đang định xin về thì chị bảo:

- Em ngồi đợi chị. Quảng cáo có tất cả ba phân cảnh cơ, mỗi phân cảnh chị cần một kiểu trang điểm khác nhau.

Ái Trân thở dài ngồi đợi chị. Nắng chói chang khiến cô cảm thấy choáng váng. Hạnh Trân cầu toàn nên chị quay một phân cảnh rất lâu. Mãi hai tiếng sau Ái Trân mới được phép đứng dậy tẩy trang và trang điểm kiểu khác cho chị quay phân cảnh số hai. Lúc đó trời bắt đầu mát rồi nên Hạnh Trân không cáu nữa. Nhưng Ái Trân thì lại không được khoẻ, cô nhăn nhó bảo chị:

- Hạnh Trân! Em bị đau bụng quá!

- Thôi, chị lạy em. Em đừng có xàm nữa. Đang yên đang lành sao tự dưng lại đau bụng đúng lúc thế hả? Rõ ràng em muốn lấy cớ để chuồn!

- Bụng em đau thật mà... đau dữ dội...

- Em im đi, đừng giở chiêu trò nữa. Chiêu trò chỉ lừa được lũ fan ngu của em thôi, không qua mắt được chị đâu. Em mau tập trung trang điểm đi!

Mệt không thể tranh luận được với chị, Ái Trân đành im miệng. Trang điểm xong cho chị, phát hiện ra vệt máu đỏ loang lổ trên chiếc váy màu trắng sữa của mình, Ái Trân hơi hoảng. Do có một người bạn làm việc ở bệnh viện tư cách đó vài trăm mét nên cô chạy vội tới bệnh viện nhờ bạn khám cho mình. Ái Trân sẽ không bao giờ quên được cái khoảnh khắc mà Diệu Ánh thông báo cho cô biết rằng, cô bị sảy thai. Cô còn chẳng hề biết là mình có thai, vậy mà lại nhận được tin sảy thai. Giây phút ấy, Ái Trân thực sự căm ghét chính bản thân mình. Mẹ Ngọc từng nhắc nhở cô không bao giờ được coi thường những lần trễ kinh, vậy mà cô chẳng hề nghe lời, cô vẫn nghĩ đó là chuyện bình thường. Giá như cô tinh tế hơn một chút thì đâu đến nỗi? Con từng nằm trong bụng mình mà cô không hề cảm nhận được, giờ con bỏ cô mà đi rồi, cô khóc thì giải quyết được gì? Chẳng giải quyết được gì cả, nhưng cô vẫn khóc. Vì giờ ngoài khóc ra, cô thực sự không biết phải làm gì cả. Những giọt nước mắt đua nhau lăn dài trên đôi gò má gầy gò của cô. Ái Trân cảm thấy toàn thân mình lạnh cóng. Chân tay cô tê buốt. Trái tim cô đau thắt lại. Ôm trong mình nỗi chua xót tột cùng, cô lịm dần đi trong tiếng chuông điện thoại réo rắt. Thấy em gái không nghe máy, Hạnh Trân nhắn tin trách móc:

"Em bị điên à mà tự dưng biến mất không nói một lời? Là em làm việc vô trách nhiệm hay là em cố tình chơi đểu chị vậy hả? Chị thực sự quá thất vọng về em!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play