Do xét nghiệm máu và nước tiểu từ lúc sáu giờ sáng nên Hứa Gia Ngôn chỉ cần đi siêu âm và chụp X-quang phổi khi đến phóng khám ngoại trú, sau đó quay về lại khoa làm điện tâm đồ.
11 giờ, Hứa Gia Ngôn đã chụp X-quang phổi xong, được y tá đẩy ra khỏi phòng kiểm tra, Tiêu Nhược lập tức đứng dậy khỏi ghế ở hành lang và chạy đến, lấy tay vịn xe lăn từ tay y tá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi ngang qua khu vườn phía sau dãy nhà ngoại trú, một số người thì có người thân đi chung, một số người thì đi một mình.
Hứa Gia Ngôn vốn đang im lặng cúi đầu, đột nhiên ấn vào bánh xe, xe lăn liền dừng lại.
Tiêu Nhược cúi đầu xuống, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Anh khó chịu chỗ nào sao?” Hứa Gia Ngôn im lặng không nói.
Tiêu Nhược nhìn xung quanh, nhiều bệnh nhân đang ngồi trên ghế dài trong vườn hoặc trên ghế hành lang, những người này đang phơi nắng.
Khóe miệng nở nụ cười, cô cúi người nghiêng đầu hỏi anh: “Nếu không chúng ta ở đây phơi nắng được không?”
Giữa vườn có một cái hồ nước hình tròn, có vài bông hoa súng đang trôi lơ lửng. Trong hồ còn có mấy con cá chép đỏ, có mấy đứa nhỏ ném những viên sỏi xuống hồ.
Tiêu Nhược đẩy anh đến ghế dài, cô ngồi xuống băng ghế dài, tay đặt lên tay vịn của xe lăn.
Bàn tay cô rất nhỏ, không có sơn móng tay nhưng có cô gái cùng tuổi thích bôi cái gì đó lên móng tay, những đường vân trắng nhạt nổi lên trên móng tay màu hồng, rất trắng và sạch sẽ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh cho đến khi Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu lên, Tiêu Nhược mới đột nhiên quay mặt đi chỗ khác.
Trong mắt anh có một màu ảm đạm, giống như mặt hồ lạnh giá, tay anh đặt trên đùi, chiếc quần dài dưới đầu gối trái của anh trống rỗng.
Trước hai mốt tuổi, anh với tinh thần tràn đầy sức sống, anh không chỉ là đội trưởng đội bóng rổ của trường mà còn là phó trạm trưởng đài phát thanh của trường.
Vào thời điểm đó, mọi chuyện trong cuộc sống anh đều được tắm trong ánh sáng mặt trời, nhưng tất cả những gì hào nhoáng đó đều bị phá hủy trong chốc lát.
Anh tỉnh dậy trong bệnh viện, bố mẹ anh đã chết và chi dưới bên trái của anh bị cắt cụt.
Tất cả đều là tin tuyệt vọng.
Từ đó thế giới của anh u ám, không có sức sống nào.
Đôi mắt anh rũ xuống, trong mắt anh không chỉ có sự u ám nặng nề mà còn có sự cô đơn. Giọng anh trong trẻo như suối nước lạnh, “Đừng lãng phí thời gian của cô trên người tôi.”
Anh nói đơn giản, ngắn gọn.
Đôi mắt cô ngay lập tức đỏ lên.
Cô thậm chí còn chưa nói với anh rằng cô thích anh. Trước khi cô kịp tỏ tình với anh, anh đã từ chối cô.
Nói xong anh lại nói: “Thực xin lỗi.”
Sau đó anh chống tay đẩy xe lăn đi.
Hai mắt cô đầy vẻ hoảng sợ, cô hoảng loạn kéo cổ tay áo của anh, giọng nói khẽ nghẹn ngào: “Trước tiên anh đừng từ chối em được không, chúng ta có thể làm bạn trước.”
Ở trước mặt người mình thích, cô hạ thấp mình xuống nhất có thể.
Hứa Gia Ngôn rút tay áo mình lại, vẫn là ba chữ “Tôi xin lỗi.” Anh che dấu rất tốt cảm xúc của mình.
Nói xong anh đẩy xe lăn đi.
Anh tự nhủ chính mình không được quay đầu lại, sẽ mềm lòng, sẽ cho cô hy vọng, sẽ làm chậm trễ cô.
Cô ấy là một cô gái rất tốt, cô ấy không nên lãng phí hủy hoại tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình trên người anh.
Anh muốn chặt đứt ý niệm của cô.
Nhưng anh không biết rằng cô gái sau lưng anh đã thích anh suốt ba năm, vẫn cố chấp thích anh không tiếc gì dù biết thể trạng và gia cảnh nhà anh.
Tiêu Nhược thất hồn lạc phách mà đứng đó, trong mắt cô là nửa tấm lưng cô đơn.
Cô lấy ngón tay lau nước mắt trên má, đôi mắt đầy vẻ bướng bỉnh.
Cô nói với chính mình: “Hứa Gia Ngôn, em sẽ không bỏ cuộc.”
Hứa Gia Ngôn một mình quay về phòng, anh không ra khỏi xe lăn, trong mắt anh không có hình ảnh phản chiếu nào, cả người anh trống rỗng.
Bệnh nhân chung phòng bệnh chào anh hai lần, nhưng anh không nghe thấy, yên lặng trong suy nghĩ của chính mình.
Tiêu Nhược không bỏ đi, mà đi đến văn phòng của bác sỹ Lưu.
“Cốc cốc.”
“Vào đi.”
Tiêu Nhược mở cửa, hai mắt còn đỏ hoe, bước đến kêu: “Chú Lưu.”
Bác sỹ Lưu đã ngoài bốn mươi tuổi, về phương diện tình cảm cũng xem như là người từng trải, ông trực tiếp chọc vào tâm tư cô: “Thích Hứa Gia Ngôn.”
Tiêu Nhược sửng sốt một lúc.
Hứa Gia Ngôn đã từ chối cô khi cô còn chưa tỏ tình, chú Lưu không mấy quen thuộc lắm cũng nói toạc tâm tư của cô.
Cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
Bác sỹ Lưu bật cười: “Bố mẹ cháu có biết không?” Biết cô thích một người tàn tật không?
Cô vội vàng xua tay, hoảng sợ: “Chuyện này chú đừng nói với chú của cháu.”
Bác sỹ Lưu hỏi: “Cháu có biết tình trạng của cậu ấy không?”
“Cái gì?” Tiêu Nhược hỏi: “Ý chú là ở khía cạnh nào?”
“Còn là phương diện nào nữa?” Quan trọng nhất là cơ thể của cậu ấy.
Tiêu Nhược gật đầu: “Cháu biết một chút.” Thật ra cô chưa nói cô thiếu điều đã đem ba đời tổ tổng nhà Hứa Gia Ngôn tra xét một lần rồi.
Vì có mốt quan hệ tốt với Phan Phong, bác sỹ Lưu không coi cô như người ngoài, ông thẳng thắn nói: “Chân của cậu ấy đã trải qua hai lần phẫu thuật, cộng thêm lần này nữa là ba lần. cắt chi sẽ ảnh hưởng trở ngại về mặt tâm lý. Có một khoảng trống trong trái tim và vì cắt cụt, tuần hoàn máu của bệnh nhân sẽ chậm lại và sự trao đổi chất trong cơ thể cũng sẽ chậm lại. Điều này sẽ dẫn đến một số loại bệnh. Cháu__”
“Chú Lưu.” Tiêu Nhược cắt ngang lời của ông: “Những gì chú nói cháu đều biết.” Lợi và hại cô đều cân nhắc qua, còn từng ngăn cản mình không thích anh nữa, không được nghĩ về anh.
Cô nói rất rõ ràng: “Cháu đối với Hứa Gia Ngôn không phải đầu óc nhất thời nóng lên, cháu thích anh ấy ba năm, cháu không nghĩ ỷ vào mình còn trẻ tuổi tìm sự kích thích và mới mẻ để hưởng thụ, gặp được anh ấy cháu đã quyết định phải là anh ấy.”
Bác sỹ Lưu có chút kinh ngạc “Nhược Nhược, chú nhớ không lầm, cháu năm nay mới hai hai, hai ba tuổi nhỉ?”
“Hai mươi tư ạ.” Cô nói.
“Hai tư…” Bác sỹ Lưu nghiêm túc nói: “Cả đời còn rất dài…”
“Chú Lưu.” Cô biết ngắt lười người khác là bất lịch sự nhưng cô vẫn chen ngang, lưng thẳng tắp, lời nói chắc nịch và mạnh mẽ: “Ở trong mắt chú cháu vẫn còn trẻ, nhưng cháu hiểu rõ cảm giác đối với Hứa Gia Ngôn. Có thể chú sẽ nghĩ rằng cháu là người trong cuộc không rõ bằng người ngoài cuộc, như cái này không phù hợp với chuyện của cháu. Cháu đã quyết định trong lòng mình.” Cô quyết định sẽ kết hôn, đối với cô mà nói, dù lý do anh từ chốt là gì cô cũng không quan tâm, dù sao cô còn trẻ, còn cả thanh xuân để chờ. Cô cười: “Không chừng, ngày nào đó ngoài ý muốn, cháu lại đi trước anh ấy?”
Bác sỹ Lưu cau mày, nhìn cô gái nhỏ trước mặt có vẻ ngoài hơi ngốc nghếch lại rất nghiêm túc với mối quan hệ này.
“Chú Lưu.” Tiêu Nhược đổi chủ đề: “Chú có thể giúp cháu một chuyện không?”
“Cháu nói đi.”
“Cháu muốn đổi phòng khác cho anh ấy.” Mặc dù cô không biết hết về anh nhưng cô có điều tra và theo dõi biết được anh là một người thích yên tĩnh.
Bác sỹ Lưu hừ cười: “Cháu tự làm chủ làm tăng thêm gánh nặng tài chính cho câu ấy.”
“Đừng tưởng cháu không biết, phòng đơn đó không đắt hơn phòng hai người là bao!” Mặc dù bệnh viện có mở cho người đặc biệt gọi phòng đó là VIP hay phòng đơn, thật ra là mở cho những ai có quên hệ cửa sau.
Thay đổi phòng bệnh không phải là vấn đề lớn đối với một giám đốc, ông hứa: “Được rồi.”
“Cảm ơn chú Lưu.”
Lúc 3 giờ 30 phút chiều, Hứa Gia Ngôn được đẩy vào phòng mổ.
Kể từ khi Hứa Gia Ngôn từ chối Tiêu Nhược vào buổi trưa, cô ấy đã không quay lại phòng bệnh một lần nào nữa.
Tranh thủ lúc anh phẫu thuật, Tiêu Nhược đã đến phòng để thu dọn đồ đạc cho anh.
Hứa Gia Ngôn có rất ít đồ, chỉ có ba cái đồ lót trong một cái túi nhựa đen, được đựng trong túi du lịch nhỏ màu đen. Ngoài ra còn có dao cạo điện, bàn chải đánh răng, khăn tắm, sữa rửa mặt và dầu gội đầu, tất cả đều là những thứ cần thiết cho cuộc sống.
Phòng bệnh đơn nằm ở cuối hành lang, Tiêu Nhược chạy tới chạy lui ba lần. Một lần xách hai cái chậu và túi du lịch, một lần cầm phích nước trên tay, lần khác là xe lăn và nạng.
Sau khi hoàn thành mọi việc, Tiêu Nhược lên phòng mổ ở tầng 12, ngồi vào ghế cạnh cửa.
Cũng như bao người nhà khác, vẻ mặt lo lắng ngồi một lúc thì hai lần đứng dậy đi vòng qua cửa phòng mổ.
Lúc Hứa Gia Ngôn ra khỏi phòng mổ trời đã tối, thuốc mê chưa hết, anh vẫn chưa tỉnh lại, trong mũi anh có một ống thở oxy.
Tám giờ, Hứa Gia Ngôn cử động ngón tay, Tiêu Nhược đang nằm ở trên giường nắm tay anh, lập tức đứng dậy cúi xuống nhìn anh.
Hứa Gia Ngôn mí mắt run rẩy, yếu ớt mở ra, khuôn mặt hiện lên trong con ngươi dần dần rõ ràng, chính là cô gái đã bị anh từ chối trước khi cô có thể tỏ tình.
Tại sao cô vẫn còn ở đây, anh đã nói rõ ràng như vậy tại sao cô không rời đi?
Trái tim Hứa Gia Ngôn run lên, lông mày cau lại, sắc mặt tái nhợt sau ca phẫu thuật gần như không còn chút máu.
Tiêu Nhược thấy sắc mặt anh tái nhợt còn cau mày khó chịu, vội vàng hỏi: “Anh khó chịu ở đâu không? Hay đau ở đâu?” Cô nóng lòng muốn nghe câu trả lời nên nói: “Em… Em sẽ gọi bác sỹ giúp anh.”
Một lòng bàn tay ấm ấp phủ lên bàn tay cô, mới nãy vừa được cô nắm lấy.
Anh chậm rãi chớp chớp mắt, cổ họng có phần khô khốc nuốt xuống, nói: “Tôi không sao.” Giọng nói của anh rất trầm thấp.
Tiêu Nhược cúi đầu ngơ ngác nhìn tay mình.
Bàn tay trắng bệt, xương ngón tay lộ rõ và màu lưỡi liềm trên móng tay rất nhợt nhạt.
Anh dường như nhận ra hành vi vô lễ của mình nhanh chống bỏ tay ra, giọng anh yếu ớt: “Sao cô lại quay lại?” Tại sao cô không thể rời đi?
Tiêu Nhược mím môi, thả ra hai giây rồi mím lại, có chút bất bình nói: “Nếu em rời đi sẽ không có ai chăm sóc cho anh.”
Giọng anh rõ ràng: “Có hộ sỹ nam.” Anh đã đi tìm rồi.
“Hộ sỹ nam đã bị em đuổi đi rồi.”
Khuôn mặt Hứa Gia Ngôn tối sầm lại: “Cô __”
“Cho nên hiện tại em là người chăm sóc anh.”
Hứa Gia Ngôn lồng ngực hơi nâng lên rồi hạ xuống, Tiêu Nhược thấy anh có chút tức giận, cãi lại: “Dù sao anh cũng cần có người chăm sóc, cứ xem em như hộ sỹ là được.” Cô nhất định sẽ chăm sóc anh cẩn thận hơn y tá, còn tiết kiệm tiền cho anh.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, lông mày cau lại, “Sao lại đổi phòng bệnh?” Đây là phòng một người.
“Ừm, em đã thay đổi nó cho anh mà không được cho phép.” Cô giải thích: “Lúc trước ở cùng phòng với một cụ ông, ông ấy ho liên tục. Em sợ làm phiền anh.” Cô lại nói dối.
Lúc này, điện thoại trong áo của Tiêu Nhược rung lên, cô lấy ra xem thì là điện thoại của mẹ Phan Vân.
Trước khi Hứa Gia Ngôn tỉnh lại, Phan Vân đã gọi điện mấy lần, cô lo lắng không dám bước ra khỏi phòng bệnh nên không trả lời.
Hứa Gia Ngôn tỉnh lại, cô lại càng không yên tâm khi ra khỏi phòng, lại cúp điện thoại.
Trong vòng nửa phút điện thoại lại rung lên.
Căn phòng rất yên tĩnh, Hứa Gia Ngôn nghe thấy tiếng rung, “Cô có điện thoại.”
Tiêu Nhược lại cúp máy, nói: “Tất cả đều là gọi bán hàng.”
Bên kia, điện thoại lại bị cắt đứt Phan Vân tức giận ném điện thoại qua bên cạnh. Đi đến bên cạnh trừng mắt với lão Tiêu ngồi đối diện bà.
Lão Tiêu tỏ ra vô tội: “Có lẽ con bé đang bận.”
“Bận?” Phan Vân hừ cười, buổi tối bà đi thẩm mỹ viện đi ngang qua công ty, sau đó đi vào. Khi hỏi ra mới biết Tiêu tổng hôm nay không đến công ty.
Bà dùng giọng khẳng định: “Khẳng định là yêu đương rồi!”
Lão Tiêu lập tức hỏi: “Thật sao?”
Phan Vân thấy ông rất vui lại càng tức giận. “Những người bố khác khi nghe con gái yêu đương bọn họ đều cảm thấy khủng hoảng, sao anh thì ngược lại?”
“Anh không phải vì tò mò sao?” Trên mặt ông tràn đầy ý cười nịnh nọt, “Con gái của chúng ta là một cô gái tốt như vậy, đàn ông được con bé coi trọng, nhắc sẽ là một người ưu tú.”
Trong phòng bệnh, khi bác sỹ Lưu vừa rời đi, Hứa Gia Ngôn nói với Tiêu Nhược: “Không còn sớm nữa, cô mau về nhà đi.” Hôm nay cô đã ở bệnh viện cả ngày, anh không muốn làm chậm trễ thời gian của cô thêm.
Tiêu Nhược vừa mới đun nước, nước quá nóng cô dùng miệng thổi, “Đừng tiếp tục đuổi em, em đi nếu anh khát thì sao, nếu anh đói thì sao, muốn đi WC làm sao bây giờ?”
Hứa Gia Ngôn người không thể tự chăm sóc mình, tai đỏ bừng.
Sau vài giây, anh đột nhiên hỏi cô: “Tôi rất vô dụng phải không?”
Tiêu Nhược lúc này mới nhận ra mình đã nói sai, lập tức xua tay: “Không phải!” Cô tự giận chính mình.
Đèn trên trần nhà chiếu vào mặt anh, trong mắt anh có chút ánh sáng le lói, anh nói: “Tôi không thích hợp với cô.”
“Hứa Gia Ngôn.”
Cô gọi thẳng tên anh.
“Có phải em bị gãy chân, anh mới thấy em thích hợp với anh.”
Anh lo lắng đáp lại: “Ý tôi không phải vậy.”
Nếu anh có chân tay lành lặn thì một cô gái như cô đứng trước mặt anh, anh sẽ không từ chối cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT