Đó là căn nhà hai tầng, xây theo kiểu kiến trúc giả cổ, tường trắng ngói đen, được tường bao quây quanh thành không gian độc lập, bên ngoài trồng hàng cây ngô đồng cao, che chắn nó khỏi ánh mắt soi mói.

Nhìn bên ngoài không có gì đặc biệt lắm, nhưng ở bên trong là thế giới hoàn toàn khác, hoa viên và căn nhà cổ phong cách Huy Châu tạo thành thể thống nhất u nhã tinh tế.

Nếu từ phía cổng chính đi vào, qua sân trước nhà sẽ thấy một cái ao nhỏ bao quanh giả sơn sát tường, có hai chiếc cầu nhỏ bắc qua đó để nối liền tiền viện với khu hậu viện, trồng ít hoa cỏ và hai tay sơn trà trĩu trịt quả.

Khuôn viên không rộng nhưng lại có gò, có khe, có sơn, có thủy cảnh vật tự nhiên, bố trí tinh diệu vừa cổ kính.

Trình Nhiên vừa quay đầu một cái tức thì thấy một cô gái đứng trêи bậc thềm gỗ.

Đó là cô gái chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc bộ váy kẻ caro vải nhẹ chớm tới gối, tinh khiết tựa sương mai, cô gái đó chăm chú nhìn Trình Nhiên và Du Hiểu, hàng mi dài rung động, đôi mắt lanh lợi chớp chớp đầy vẻ hiếu kỳ, tuy gò má vẫn còn vương chút nét trẻ con bầu bĩnh, nhưng vóc dáng cao ráo yểu điệu đang mang phong tình tiểu mỹ nhân, cái mũi xinh xắn, cánh môi hồng hào hơi cong lên, có chút bướng bỉnh.

Không biết cô gái đã đứng đó từ bao lâu rồi, đôi chân thanh tú, nơi mép váy chập chờn, thấp thoáng cặp đùi thon thả, trưa hè nóng ngực, nhưng vẻ đẹp đó khiến lòng người như có làn gió mát lịm phớt qua tim.

Thế nhưng Trình Nhiên chết đứng rồi, y đã nhận ra có gì đó không ổn rồi, chỉ là đã quá muộn.

Du Hiểu vẫn đang nhiệt tình hái quả, tới khi phát hiện áo mình hết chỗ chứa rồi thò tay ra sau đưa Trình Nhiên, không ngờ chẳng ai đón, quả sơn trà chín cứ thế rơi xuống đất bẹt một cái.

- Ê, mày làm …

Vừa mới quay đầu lại Du Hiểu cũng hóa đá luôn:

Trình Nhiên thề, đó là chuyện bẽ mặt nhất toàn bộ thời thiếu niên của y, không hề có một trong, cứ tưởng tượng đi, một bên là thiếu nữ xinh đẹp tựa thiên sứ, bên kia là hai thằng con trai quần đùi áo ba lỗ nhếch nhác, mò tới tận nhà người ta ăn trộm, rồi bị người ta bắt ngay tại trận.

Vẫn còn nhớ khi đó ăn hai thằng đã ăn tới mồm mép nhoe nhoét mà vẫn còn ra sức chùi mép, tiêu diệt chứng cứ, dù là lúc đó hay lúc này đây Trình Nhiên hận không thể kiếm cái lỗ mà chui vào.

Vậy mà mới quay về hơn một ngày mà đã tái hiện chuyện đáng xấu hổ đó rồi.

Tổn thương tự tôn nhất là giống như kiếp trước, cô gái đó còn không truy cứu, ngược lại vào nhà, xách ra túi hoa quả lớn đưa cho hai đứa, người ta chỉ thiếu điều chưa nói :" Cầm lấy đi, sau này làm người tốt ...", đôi mắt sinh động đã nói thay tất cả.

Để cho ký ức thảm hại đó thêm hoàn mỹ, Du Hiểu đưa tay ra nhận thật, không hề quan tâm tới thằng bạn ở bên đang muốn húc đầu vào tường chết quách cho rồi.

Suốt chặng đường về, chẳng đứa nào nói với nhau một câu.

Về sau hai đứa mới biết cô gái đó học lớp số 1 Nhất Trung, tên Khương Hồng Thược, cái tên nghe qua rất quê mùa, nhưng phối với cô gái xinh đẹp ấy, ai dám nói ra chữ quê chứ.

Sự xuất hiện của Khương Hồng Thược từng một thời làm xôn xao đám trẻ con trong khu tập thể, dù Dương Hạ cũng hay nói cô gái mà cô thích nhất là Khương Hồng Thược, xinh đẹp, tinh tế.

Mặc dù Khương Hồng Thược thời sơ trung ít gây chú ý, có cảm giác khoảng cách tựa có tựa không với người khác, chỉ chuyên chú học tập nên không nổi danh toàn trường như Dương Hạ, kỳ thực Trình Nhiên biết không ít nam sinh ngấm ngầm coi cô là hoa khôi trong trường.

Xinh đẹp nhưng luôn có khoảng cách, cô gái ấy tựa như sương khói trong bức tranh thủy mặc, không tiếp cận được.

- Ít ra cô ấy không biến mất ...

Trình Nhiên lẩm bẩm, cho dù là cách cả đời người, y vẫn nhớ cái cảm giác rung động thủa thiếu niên, cũng chẳng thể trách y, e là bất kỳ đứa con trai nào cũng phải động lòng với cô gái xinh đẹp ấy.

Cô gái ấy khi đó đã chấn động lòng người như vậy, sau này chắc chắn càng là thứ hại nước hại dân ... Chỉ là Khương Hồng Thược lên hệ cao trung của Nhất Trung, Trình Nhiên xuống tận Tứ Trung, không biết thêm gì nữa.

Giờ nhớ lại, Khương Hồng Thược đúng là cô gái thần bí, cả khí chất lẫn giáo dưỡng đó, không phải cô gái bình thường có được. Khi đó cô ấy ở trong căn nhà độc lập mà bọn bọn họ hay gọi là "hồng môn tiểu viện", là ngôi nhà rất cao cấp ở khu tập thể chính phủ, người sống trong đó chắc chắn thân phận không tầm thường.

- Cái gì mà biến mất, cái đầu mày ngu rồi à, từ hôm qua tới giờ toàn nói linh tinh ...

Du Hiểu là cái thằng phổi bò chính hiệu, lúc đi về còn hồn siêu phách lạc, vậy mà nó đã có thể tỉnh bơ ngồi trêи giường Trình Nhiên vừa lục lọi vừa ăn hoa quả của người ta cho, bộ dạng không có tí liêm sỉ nào:

- Í, cái gì thế này? Hả ... đây là cái gì vậy ...

Trình Nhiên nhìn sang, thì ra Du Hiểu lục ra chỗ báo mà y dùng luyện bút lông.

- Mày viết à?

Du Hiểu ngạc nhiên chỉ những chữ viết đẹp đẽ:

- Ừ, tối qua viết.

Trình Nhiên nhìn chữ mình viết mà cũng bất ngờ, mình viết đẹp thế từ bao giờ? Tuy luyện bút lông từ nhỏ, cũng giống như cách học tập của y, cái gì cũng bỏ dở, về sau khi đi làm mới lại chuyên môn luyện chữ, thành tựu kỳ thực chẳng ra gì, không ngờ phối hợp với tâm cảnh khi trùng sinh, ngòi bút chuyển biến, mang theo ý vị lẩm liệt, thực sự cảnh giới tăng lên không ít:

- Đây là thơ gì thế, đừng nói mày sáng tác nhé?

- Của người khác, tao sửa lại một chút.

- Của tao rồi.

Du Hiểu tuyên bố trắng trợn, cuốn tờ báo viết đầy chữ đút vào túi, còn "mượn" thêm mấy cuốn chuyện tranh, cho luôn cuốn Yu Yu Hakusho bản đặc biệt vào người, trước khi Trình Nhiên kịp nói gì thì hắn đã chạy mất bóng cùng túi hoa quả rồi.

- Thằng khỉ, lãng phí mất buổi trưa của tao.

Trình Nhiên ngước mắt nhìn đồng hồ một cái sau đó gạt hết chuyện khác khỏi đầu, điều chỉnh trạng thái, chuyên tâm giải đề số học:

……. ………

Sáng chủ nhật, dù là Từ Lan và Trình Phi Dương đều dậy muộn, thấy cửa phòng Trình Nhiên để mở, bên trong trống trơn.

- Thằng bé này, mới sáng sớm đã đi đâu thế?

Từ Lan lẩm bẩm:

Chỉ có hai vợ chồng ở nhà, Trình Phi Dương đùa:

- Đừng lo, không phải đi tìm bạn gái đâu.

- Có đã tốt, nó từ bé đã thích Dương Hạ, Dương Hạ lại chẳng thèm để ý tới nó, chỉ coi như bạn bình thường, em nhìn cũng thấy tội con mình.

- Chuyện trẻ con, em quản làm gì ... Ài, mà Dương Hạ không thích con mình cũng là bình thường thôi mà.

Có tiếng mở khóa lạch cạch, cửa phòng két một cái mở ra, Trình Nhiên quần cộc áo ba lỗ mồ hôi đầm đìa trở về.

- Con đi chạy bộ à?

Từ Lan ngạc nhiên hỏi:

- Dạ, có cơm không ạ?

- Có, mẹ xong ngay đây ... Đi rửa mặt đi.

Trình Nhiên múc chậu nước vò khăn lau qua mặt và cổ, ngồi xuống bàn cơm, cơm là cơm nguội hâm nóng, rưới nước thịt kho, y ăn từng miếng lớn, rất ngon lành.

Trình Phi Dương không nói gì cả, ra phòng khách xem báo, nhưng thi thoảng đưa khóe mắt nhìn con trai đang vừa ăn ngấu nghiến vừa vui vẻ tán gẫu với mẹ, gần đây thằng bé này quá khác thường, chăm chỉ học tập, giờ lại tập thể ɖu͙ƈ ... Mặc dù nói trẻ con tới tuổi dậy thì tính cách thay đổi, song cũng không cần thay đổi nhiều như thế chứ, rốt cuộc nó đổi tính hay trúng tà vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play