Ngày mới tới.

Ôn Ngọc thế nhưng đêm qua lại ngủ an ổn không ngờ. Thời điểm tỉnh dậy, nhìn thấy trong tay đang nắm khối ngọc hình voi nhỏ của Ngôn Giác. Y giật mình bật dậy, nhận ra Ngôn Vọng đang ôm ngang thắt lưng mình, mà người nọ thấy động cũng mở mắt.

"Tối hôm qua có người đã vào đây sao? Vật này là của Tam nhi." Ôn Ngọc khó tin nhìn khối ngọc trên tay.

Ngôn Vọng mím môi, nhìn thấy bộ dáng kích động trên khuôn mặt Ôn Ngọc, lấy ngọc đến xem. Quả thật là của Tam nhi.

"Nếu có người từng vào đây, ta chắc chắn sẽ phát hiện..." Ngôn Vọng tin vào trực giác của mình, nói thêm: "Có lẽ nào là Tiểu Vọng Vọng..."

Ôn Ngọc vừa nghe, trên mặt có chút kinh hỉ, giữ nguyên y phục phong phanh bước xuống giường, ở trong phòng không ngừng gọi.

Y cảm thấy lời Ngôn Vọng nói rất có lý, nhất định là Tiểu Vọng Vọng. Kẻ bắt cóc Tam nhi không có khả năng ngay cả hồ ly cũng bắt được, nhất định là bạch hồ ly lẻn đi theo Tam nhi, sau đó trộm lấy ngọc bội tha trở về...

Nhưng mà Ôn Ngọc lục lọi từng ngóc ngách trong phòng cũng không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Vọng Vọng đâu.

Ôn Ngọc chạy đến mở cửa muốn ra ngoài tiếp tục tìm. Chính là chưa kịp phản ứng đã bị gió lạnh thổi ập vào người, thấu tận xương tủy. Y phục trên người Ôn Ngọc vốn mỏng manh, mà bên ngoài trời tuyết vẫn chưa tan hẳn.

Định bụng trở vào lấy thêm áo, vừa xoay người, bất thình lình có một lớp áo bông thật dày phủ tới.

Ngôn Vọng kéo y ngược vào trong, không chút biểu tình đi ra ngoài.

Ôn Ngọc cúi đầu nhìn nhìn đôi chân trần chạm đất của mình, cũng chỉ có thể lúng túng đứng ở tại chỗ.

Ngôn Vọng tìm một vòng quanh sân, lại ra ngoài gọi đám hạ nhân cùng tìm. Lúc này trời chỉ vừa tờ mờ sáng, mà trong phủ Tướng quân đã náo nhiệt một hồi...

Lâm triều.

Thừa tướng Úy Nhất lần nữa xuất hiện ở đại điện. Đứng đầu quần thần, cũng là vị trí gần Hoàng đế nhất.

Hôm nay Tư Đồ Kỳ có phần chậm trễ, văn võ bá quan từ sớm đã phải chờ rất lâu, liền bắt đầu xì xào bàn tán. Úy Nhất nghe thấy rất rõ ràng, bất quá những lời khó nghe y đều xem như gió thoảng qua tai, trong lòng không chút gợn sóng.

Thái úy Vệ Trung Hiền đứng cạnh Úy Nhất, như cũ dùng một loại ánh mắt thập phần kỳ quái chất chứa khinh thường cùng chán ghét đánh giá y.

Tâm tình muốn diệt trừ Thừa tướng của Vệ Trung Hiền biểu lộ không chút giấu giếm. Nguyên lai xuất phát từ vài ân oán nhỏ nhặt năm xưa...

Năm đó thời điểm Tư Đồ Kỳ tranh ngôi đoạt vị, Vệ Trung Hiền, một kẻ có chức quan thấp hơn Ngôn lão Tướng quân, sớm đã nguyện ý vì Tư Đồ Kỳ tận trung tận lực. Không thể không kể đến Nhị Hoàng tử Tư Đồ Viễn đức cao vọng trọng, đã bị Vệ Trung Hiền lên kế hoạch thảm sát bên ngoài cung điện. Bất quá Tư Đồ Kỳ khi đó, vô luận là gã bày tỏ bao nhiêu lòng thành, hắn đều không mảy may có ý tứ muốn trọng dụng gã.

Thẳng đến lúc Tư Đồ Kỳ thành công có được ngôi vị Hoàng đế, mới đề cập đến việc phong chức Thái úy cho Vệ Trung Hiền, phụ trách quản lý quân sự một nước, bất quá cũng là dưới Úy Nhất một bậc, hơn nữa hổ phù điều binh khiển tướng lại nằm trong tay Ngôn lão Tướng quân. Không lâu sau, Ngôn lão Tướng quân bất ngờ bị Tư Đồ Kỳ ban chết, nhận thấy cơ hội nắm được thực quyền cuối cùng cũng tới tay, nhưng không may lại vấp phải chuyện phụ thân qua đời, gã không thể không về nhà giữ đạo hiếu ba năm.

Ba năm sau hồi kinh phục chức, Úy Nhất thế nhưng vẫn vững vàng đứng ở một chỗ, kẻ là Thái úy này đây, như cũ không thể có được vị trí đó, càng không thể có được quyền thống trị tuyệt đối mà gã mong muốn. Còn tưởng rằng Hoàng đế cũng muốn diệt trừ Úy Nhất, gã lại đang nắm trong tay điểm yếu của Đại tướng quân Ngôn Vọng. Có thể nói là gần như nhìn thấy chiến thắng ngay trước mắt. Nhưng chỉ sau một đêm, Úy Nhất được Hoàng đế khôi phục chức vị, mà hôm qua muốn bẩm tấu chuyện quan trọng, chính là chưa kịp nói lời nào đã bị Tư Đồ Kỳ đuổi đi mất.

Vệ Trung Hiền trong lòng ngập tràn bất mãn lại không tiện phát tác. Nếu tạm thời không thể lật đổ Úy Nhất, vậy thì đối với Đại tướng quân ít ra gã vẫn có chứng cứ vô cùng xác thực...

Tư Đồ Kỳ phải qua hơn nửa canh giờ sau mới đến, trông sắc mặt không được tốt. Hắn ngồi ở nơi cao nhất giương mắt nhìn Úy Nhất, đoạn phất phất tay áo, ý tứ chính là: Có việc thượng tấu, không việc bãi triều.

Úy Nhất trộm liếc mắt nhìn Tư Đồ Kỳ, người nọ rõ ràng là thiếu ngủ, không có tinh thần.

Không ngờ ai kia còn mở miệng nói thêm một câu: "Hôm qua trẫm cùng Thái tử khó ngủ, hôm nay đau đầu, đừng nói những lời vô nghĩa với trẫm, nói trọng điểm." Giọng điệu có chút khó chịu, vừa nghe liền biết người này vừa mới rời giường không lâu.

Cả đám quan viên phía dưới ai nấy cũng đều lanh lợi thức thời, chọn lựa những ngôn từ đơn giản bẩm báo chút chuyện vụn vặt, Tư Đồ Kỳ ngồi trên long ỷ thật giống như đã ngủ quên từ lúc nào. Thỉnh thoảng mới vụn vặt đáp lại một tiếng.

Trọng yếu chính là kể từ sau mùa đông năm nay, một số khu vực ở phương Bắc xuất hiện tình trạng sương giá nhiều ngày, rất có khả năng ruộng đất cũng sẽ đóng băng, ảnh hưởng đến việc canh tác năm sau. Bách tính lúc này không đủ ăn đủ mặc, đã có vài nơi xảy ra trường hợp người dân chết vì rét đậm rét hại được báo cáo.

Quan viên địa phương thỉnh cầu mở kho lúa để tiếp tế các nạn nhân bị ảnh hưởng bởi sương giá. Tư Đồ Kỳ liền đem việc này giao cho Đốc đạo thương quan chuyên phụ trách lương thực dự trữ đi làm, dặn dò y cẩn thận giám sát các quan viên địa phương, nếu có xảy ra trường hợp tư lợi cá nhân, ăn chặn lương thực tiền tài hay bất cứ một vật dụng cứu trợ nào, trực tiếp chém, không cần thượng tấu.

Cứ thế qua hơn một canh giờ, đại điện cũng dần trở nên yên tĩnh. . Đam Mỹ Hay

Tư Đồ Kỳ trầm mặc một lúc, cũng không vội bãi triều, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.

Quả nhiên, Thái úy một mặt thâm sâu khó lường đứng ở tại chỗ, hai mắt dáo dác nhìn quanh tứ phía, sau cùng tiến lên một bước nói: "Thần có một chuyện muốn khải tấu. Đại tướng quân Ngôn Vọng khi quân phạm thượng, tội đáng muôn chết..."

Tư Đồ Kỳ mỉm cười, ra hiệu nói tiếp.

"Ngôn Vọng vốn là con của tội thần, Hoàng thượng tấm lòng nhân hậu không tính toán chuyện trước đây, để người này sống sót lập công chuộc tội, hơn nữa còn giao hổ phù suất ấn cho hắn, về sau lại ban hôn cùng Ôn Ngọc Công chúa. Sự tín nhiệm này của quân vương khiến quần thần nhìn thấy không khỏi xúc động. Nhưng Ngôn Vọng đối với Hoàng thượng xác thật có ý bất trung, bất nhân..."

Tư Đồ Kỳ nghe xong nhíu nhíu mày, bất quá hai mắt lóe sáng: "Trọng điểm..."

"Thần khải tấu, nữ nhi của Ngôn Vọng và Ôn Ngọc Công chúa, không phải nữ oa." Vệ Trung Hiền khí thế hùng hồn, tròn vành rõ chữ nói: "Thần cũng là nghe có lời đồn Quận chúa trong phủ Tướng quân của Ngôn Vọng có chút kỳ quặc. Liền sai người âm thầm đi tìm hiểu, Hòa An Quận chúa đích thị là nam oa, hiện tại người đã đứng ở bên ngoài, chứng cứ vô cùng xác thực."

Tư Đồ Kỳ lấy lại tinh thần. Trước tiên nhìn Úy Nhất, vẻ mặt của Thừa tướng chính là thập phần ngạc nhiên cùng khó hiểu. Lại nhìn sang Ngôn Vọng, người nọ thế nhưng đứng ở tại chỗ vô cùng bình tĩnh, chỉ là chân mày khẽ cau, tựa hồ như đang nghĩ đến cái gì.

Ngôn Vọng lúc này bị vô số ánh mắt của triều thần dán chặt lên người, bất luận là nhìn như thế nào cũng thấy hắn thật thong thả ung dung. Trước đó hắn cùng Ôn Ngọc đã nghĩ qua tất cả các loại tình huống có thể phát sinh, lấy bất biến ứng vạn biến...Hoàn toàn không có lựa chọn.

"Thái úy quả thật rất bận rộn, ngay cả Đại tướng quân của trẫm cũng đều phải làm phiền Thái úy bỏ tâm để mắt..." Tư Đồ Kỳ giễu cợt cười: "Thái úy nói chuẩn xác như vậy, chẳng hay Tướng quân có gì muốn nói hay không?"

Một người ầm ĩ cũng vô dụng, hai người ầm ĩ mới có trò hay để xem.

"Thần...Thật sự không biết Hòa An Quận chúa trong lời nói của Thái úy có phải là nữ nhi của Ngôn Vọng cùng Ôn Ngọc Công chúa hay không. Trước khi thần lâm triều còn nhìn thấy Hòa An Quận chúa rõ ràng đang nằm ngủ bên cạnh Ôn Ngọc Công chúa, không biết...Thái úy vào phủ Tướng quân mang hài tử đi là chuyện xảy ra vào lúc nào?" Ngôn Vọng vẻ mặt ngập tràn khó hiểu: "Chắc hẳn có hiểu lầm...Thần cùng Ôn Ngọc Công chúa chỉ sinh được một nữ oa, như thế nào lại biến thành nam oa?"

Tư Đồ Kỳ nhìn không ra nửa điểm sơ hở trên mặt Ngôn Vọng, lại nhìn đến bộ dáng Thái úy tràn đầy tự tin, liền nói: "Thái úy hồi triều chỉ vừa mấy tháng, đầu tiên là buộc tội Thừa tướng của trẫm, hiện tại lại đến Đại tướng quân, thật sự ái khanh suy nghĩ cho trẫm rất chu toàn..." Tên ngốc cũng có thể nghe ra, Tư Đồ Kỳ là đang mỉa mai Thái úy, bất quá trên triều mấy tháng qua tẻ nhạt vô cùng, hiện tại rốt cục có chút chuyện thú vị. Hắn nghe thấy cũng tỉnh táo hẳn, đoạn quay sang phân phó: "Lý Hòa Thành, đến phủ Thừa tướng cho mời Ôn Ngọc Công chúa và Hòa An Quận chúa, chờ mọi người có mặt đầy đủ, chân tướng tự nhiên rõ ràng."

...

Vậy là cả đại điện đông nghịt người, toàn bộ đều đứng tại chỗ chờ Ôn Ngọc tiến cung.

Tư Đồ Kỳ cũng coi như hết lòng săn sóc, lệnh cho Ngự Thiện Phòng chuẩn bị bánh ngọt để quần thần lấp đầy bụng, đứng suốt mấy canh giờ liền, không phải mệt thì là đói. Về phần Úy Nhất đứng ở phía dưới vẫn tiếp tục híp mắt cau mày, không biết là đang suy nghĩ gì.

Ôn Ngọc rất nhanh tiến cung. Thoạt nhìn cũng không hoa lệ như những lần tiến cung trước, nhưng mà tao nhã phóng khoáng, da dẻ hồng hào, khí sắc rất tốt, vừa nhìn liền biết cuộc sống của Công chúa ở phủ Tướng quân không tệ chút nào. Lúc này trên tay Ôn Ngọc đang bế một hài tử khoác áo vàng thêu hoa.

Ngôn Vọng tiến tới đứng cạnh Công chúa, cùng nhau hướng về phía Tư Đồ Kỳ hành lễ: "Ôn Ngọc xin thỉnh an Hoàng huynh, Hòa An Quận chúa xin thỉnh an Hoàng huynh."

"Miễn lễ. Bát muội lâu ngày không gặp, có vẻ đẫy đà hơn trước." Tư Đồ Kỳ còn có tâm tình cùng Ôn Ngọc tán gẫu.

"Khiến Hoàng huynh chê cười, Hòa An Quận chúa càng lớn càng biết nghe lời, Ôn Ngọc cũng trở nên thư thái, mới sơ suất tiết chế ẩm thực."

"...Bát muội cao hứng, trẫm cũng vui mừng...Chẳng hay Bát muội có biết hôm nay vì sao trẫm cho gọi muội vào cung hay không?"

"Ôn Ngọc không biết..." Ôn Ngọc mờ mịt trả lời.

"Thời điểm lâm triều, Thái úy nói hài tử của Công chúa và Ngôn Tướng quân là nam oa, chẳng khác nào nói trẫm đã phong tước cho một Quận chúa giả mạo..." Tư Đồ Kỳ cười híp mắt, rướn người về trước dò xét nói: "Trẫm cảm thấy chuyện này hài hước lạ thường, mới làm phiền Công chúa tiến cung làm sáng tỏ một chút..."

"..." Ôn Ngọc không lên tiếng. Thắc mắc nhìn Đại tướng quân đứng ở bên cạnh.

"Được rồi, hiện tại Công chúa đã đến. Thái úy, hài tử trong lời nói của ngươi, cũng cho người đưa vào đây đi..." Tư Đồ Kỳ đổi sang một tư thế ngồi thoải mái hơn, còn cầm đĩa bánh ngọt lên ăn.

Kịch hay tới rồi, không uổng công hắn chờ đợi lâu như vậy.

Lý Hòa Thành ra ngoài bế hài tử tiến vào.

Ôn Ngọc cùng Ngôn Vọng đều phải dùng thật nhiều khí lực mới có thể kìm chế bản thân chạy đi xem. Chung quanh có vô số ánh mắt đang nhìn về phía bọn họ, không thể có sơ hở dù chỉ là một chút...

"Là nam oa sao?" Tư Đồ Kỳ hỏi.

"Dạ bẩm, đúng là nam oa." Lý Hòa Thành đáp.

"Hảo, Bát muội, muội đến nhìn thử xem có nhận ra hài tử Lý Hòa Thành đang bế hay không?"

"Thần muội tuân lệnh." Ôn Ngọc đem hài tử trên tay đưa cho Ngôn Vọng, đi đến bên người Lý Hòa Thành. Hài tử nằm trên tay Ngôn Vọng vẫn như cũ ngủ say, bị Ôn Ngọc chuyển sang tay hắn còn chóp chép cái miệng nhỏ, rúc vào lòng Ngôn Vọng cọ cọ.

"Đây..." Ôn Ngọc vừa nhìn thấy hài tử trên tay Lý Hòa Thành, nét mặt thoáng giật mình, nhỏ giọng nói: "Đây không phải là Tam nhi sao? Tướng quân chàng xem..."

Ngôn Vọng cũng đến gần: "Đúng là Tam nhi...Hồi bẩm Hoàng thượng, nam oa này tên gọi Tam nhi. Là nam hài do Thám hoa lang Tề Võ nhặt về. Tề Võ từ nhỏ đã được phụ thân thần một tay nuôi dưỡng, lớn lên trong quân doanh. Sau khi lớn lên Tề Võ cũng thu nhận một số cô nhi, trước đây vài năm cùng thần ở biên cương đánh giặc, thần chỉ thấy qua Lão Đại cùng Lão Nhị, về phần Tam nhi năm ngoái mới được nhặt về dưỡng ở bên cạnh. Bởi vì năm nay Tề Võ bận rộn chuyện thi cử, phần lớn thời gian đều để Tam nhi nán lại phủ Tướng quân...Hơn nữa Tam nhi tuổi tác xấp xỉ Quận chúa, Ôn Ngọc càng thêm yêu thích Tam nhi. Thấy Tam nhi không có họ, Ôn Ngọc thế nhưng vài ngày trước còn nói đùa không bằng gọi là Ôn Tiểu Tam, có thể bầu bạn cùng Quận chúa. Thần thật không biết, lúc này Tam nhi sao lại có mặt ở đây..."

Quần thần đồng loạt ồ lên ---

"Ngôn vọng, ngươi cho rằng tùy tiện tìm một hài tử nói là Quận chúa thì chính là Quận chúa sao? Nói kia là dưỡng tử của người khác thì sẽ không can hệ gì tới ngươi sao?" Thái úy ngang ngược nói toạc ra: "Khải tấu Hoàng thượng, chuyện này rất kỳ quái, nam hài này đích thực là từ trên giường của Quận chúa trong phủ Tướng quân ôm tới, nếu không phải Quận chúa thì là ai?"

Tư Đồ Kỳ cầm lấy khối bánh khoai mỡ nhân táo đỏ cho vào miệng, cảm thấy điểm tâm hôm nay không tồi, phối hợp cùng kịch hay, hẳn là nên để Úy Nhất đến nếm thử một chút.

"Trẫm nhớ rõ, trên người Quận chúa có khối ngọc Trường Nhạc rất đặc biệt..."

"Trên người nam oa này cũng có..." Ánh mắt Thái úy tựa hồ lóe lên kim quang.

Đồng thời Ngôn Vọng không nhanh không chậm, từ trong lớp áo lót của hài tử đang nằm trên tay hắn lấy ra một vật, thản nhiên nói: "Không biết Thái úy muốn nói, có phải là khối ngọc thạch này hay không?..."

Lúc này Lý Hòa Thành cũng lật vạt áo của nam oa trong lòng mình ra xem, vội cúi đầu hồi đáp: "Hồi bẩm Hoàng thượng, Tam nhi này...Trên người không thấy có bất cứ vật trang sức nào..."

"Chuyện đó là không thể nào..." Thái úy trợn trừng hai mắt, ngay cả ngữ điệu cũng thay đổi.

"Chẳng hay Thái úy có phải đã bắt nhầm hài tử rồi hay không? Hạ quan thật không hiểu, vì sao trong phủ Tướng quân của ta lại có người của Thái úy đến theo dõi mọi hành động của Công chúa cùng Quận chúa, hơn nữa còn chắc chắn xác định được Quận chúa là đang nằm ngủ ở chỗ nào?"

Ngôn Vọng nhanh chóng lật ngược tình thế...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play