Phượng Kỳ chờ đợi sốt ruột cả buổi, khi thấy Túc Văn về thì lật đật chạy lại nói: “Tam điện hạ về rồi. Ngài ấy hỏi ngươi đâu. Ta nói ngươi đi hái thuốc. Ngài ấy không bị thương gì cả nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?”

“Ngài ấy trở lại hình dạng thật rồi.”

Túc Văn giao giỏ thuốc cho Phượng Kỳ, một mình chạy đi tìm Cửu Tư. Cửu Tư đang cầm gáo nhỏ tưới nước cho một cây lan đất. Túc Văn vừa tới hắn liền chỉ vào cây lan, nói: “Đây là quà cho ngươi.”

Túc Văn chớp mắt. Vẫn là hình hài thật của Cửu Tư trông quen thuộc hơn. Khuôn mặt thanh tú, mày dài như tằm, mi tâm trắng sáng, cộng thêm mái tóc bạch kim xõa dài, nửa như có nửa không đùa giỡn cùng với làn gió ngoài cửa sổ. Cửu Tư không cười, mà lại như cười, lúc nói lời này với Túc Văn cực kỳ dịu dàng.

“Ngươi không sợ bị bại lộ thân phận sao?”

“Nơi đây là thần điện của đại tế tư, dù có thần khí toát ra thì cũng không ai nghi ngờ gì. Thân thể kia dùng không quen, lại sắp mục rữa rồi, chi bằng trở về chính mình vẫn hơn. Cùng lắm sau này, ban ngày ta chịu khó biến thành mặt của Cơ Tử Linh, về đêm mới hiện lại mặt thật.”

“Ngươi nói sao thì là vậy đi.” Túc Văn lại gần bàn nhìn ngắm chậu lan, bất chợt mở to mắt ngỡ ngàng: “Lẽ nào đây là Thất Địa Lan trong truyền thuyết?”

Thất Địa Lan mọc ở nơi vực sâu vạn trượng, hoa nở ra hình người, lá mềm tựa tơ tằm, là cực phẩm mà nhân gian hiếm gặp.

Cửu Tư mỉm cười. Trước kia dù hắn có tặng Túc Văn kỳ hoa dị thảo gì thì y cũng chỉ nhận lấy mà không hề biết chúng có giá trị thế nào. Túc Văn của hiện tại vừa nhìn liền nhận ra bảo vật, thật khiến tâm tình của người tặng như hắn thấy khoan khoái lạ thường.

“Sao ngươi hái được? Nó mọc ở nơi rất sâu mà.”

“Bay lượn một vòng thì có nơi nào mà ta không đến được? Thất Địa Lan này chỉ là chuyện cỏn con. Ta còn có thể cho ngươi nhiều thứ tốt hơn.”

Túc Văn nhăn nhó: “Ngươi sợ người của Cửu Trùng Thiên không tìm ra ngươi? Còn dám để lộ chân thân vào lúc này?”

“Ta không nghĩ nhiều đến thế. Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chỉ cần có thể mang về thứ mà ngươi yêu thích là đủ.”

Túc Văn hơi cúi xuống, hai gò má vì cười mà căng phồng lên. Từng chút từng chút ngọt ngào cứ thế lan vào tim, thử hỏi làm sao y có năng lực rời bỏ người nam nhân này được?

“Túc Văn, hai ngày nữa là đại hôn của ta. Ngươi đừng quên đến dự.”

Cơ mặt của Túc Văn bỗng nhiên giãn ra. Y chấn động một hồi mới lấy lại được bình tĩnh: “Ngươi sẽ lấy công chúa thật sao?”

“Ta nghĩ lại rồi. Cô ta cũng có mặt hữu ích.”

Túc Văn âm thầm cười lạnh. Cái gì mà ngọt ngào? Đều là do y tự suy tự diễn mà thôi.

“Ta tìm đủ thảo dược rồi, sắp tới phải chú tâm bào chế thuốc cho ngươi, không đến dự được.”

“À…cũng được. Khi rảnh ta sẽ đến tìm ngươi.”

Ngày đại hôn đến. Phượng Kỳ và Túc Văn ở trong phòng bếp trò chuyện cũng nghe rõ tiếng kèn sáo rộn ràng. Đương kim công chúa gả đi, hiển nhiên là hào nhoáng và xa hoa tột độ.

“Ta nghe nói hoàng đế vừa lập tân hậu, không bao lâu sau lại gả muội muội nên ban lệnh đại xá toàn thiên hạ chung vui.”

“Vậy sao?” Túc Văn lãnh đạm hỏi, vẫn chăm chú vào việc tán nhuyễn mấy lá thuốc trong cối.

“Ta cảm thấy tam điện hạ mất trí thật rồi. Nếu ta là ngài ấy, trước nhất phải lo tìm cách quay về Cửu Trùng Thiên làm tam điện hạ phong quang của ngài ấy, có đâu lại ở nhân gian này chàng chàng thiếp thiếp với công chúa. Cô công chúa đó cũng đâu phải quốc sắc thiên hương gì?”

“Ta cũng cảm thấy như ngươi.” Túc Văn liếc mắt sang cối thuốc của Phượng Kỳ: “Nhưng dù sao vẫn phải làm tốt việc của chúng ta trước đã. Ngươi cứ giã đi giã lại mỗi số lá đó nãy giờ thì chừng nào ta mới chế thuốc được?”

Phượng Kỳ tò mò: “Thuốc này công thức quái lạ, rốt cuộc tam điện hạ sao phải dùng nó?”

“Ngươi có thời gian quản chuyện của Cửu Tư thì chi bằng lo dàn xếp chuyện hôn sự của bản thân đi. Ngươi đâu thể trốn mãi ở Bắc Đẩu Điện được?”

Phượng Kỳ khổ não nói: “Nếu ta trở về liền bị bắt thành hôn ngay, cái gì cũng không thể nói. Phụ vương ta rất cổ hủ và cố chấp. Một khi đã quyết chuyện gì thì không cho người khác ý kiến được nửa chữ.”

Túc Văn có chút hứng thú: “Vậy người mà hồ vương muốn ngươi lấy là ai? Lẽ nào rất xấu?”

“Không liên quan tới xấu đẹp, mà là ta không có cảm giác. Đó là lục công chúa của thần tộc Hạ Hinh. Trước đây Thiên Đế và phụ vương từng có lời hứa liên hôn. Thiên Đế lại chỉ có một nữ nhi duy nhất. Nay nàng đã tới tuổi trưởng thành nên hai bên mới quyết định thực hiện lời hứa năm xưa.”

Túc Văn đột nhiên thương cảm cho Phượng Kỳ. Y thích anh trai mà lại bị gán duyên cùng em gái, so với Túc Văn còn trái ngang hơn bội phần.

“Làm xong chỗ thuốc này, ta đưa ngươi đi gặp Đơn Chu.”

Phượng Kỳ mặt mày sáng rỡ, gật mạnh rồi tích cực tán thuốc. Túc Văn nhịn cười. Người mới yêu thích thật, chỉ vì được gặp nhau mà đã vui mừng hớn hở như thế. Y nhớ năm xưa rung động với Cửu Tư, cũng khờ dại mỗi ngày đi qua đi lại trước cung hắn chỉ để chờ hắn xuất hiện. Hắn xuất hiện thì y lại giả vờ như tình cờ đi ngang, lúc nào câu cửa miệng cũng là “Trùng hợp thật. Gặp ngươi ở đây.” Còn Cửu Tư lại bực dọc đề phòng, lúc nào cũng chỉ nói mỗi một câu: “Cung của ta ở đây. Ta không ở đây thì ở đâu?”

Nấu xong thuốc, Túc Văn giữ lời hứa dẫn Phượng Kỳ đến chỗ y hẹn gặp Đơn Chu. Đơn Chu chỉ nhìn sơ qua Phượng Kỳ, giống như lần đầu gặp mặt, đều không hề ấn tượng gì. Đơn Chu lấy trong ống tay áo ra một trái bàn đào đưa cho Túc Văn: “Sư tôn, hôm nay trên Cửu Trùng Thiên có đại yến, ta để dành bàn đào cho người.”

“Giờ ta chỉ là người phàm, ăn vào chẳng những không bổ dưỡng, có khi còn bị thần khí gây hại thân thể. Hay là ngươi tặng cho Phượng Kỳ đi.”

Đơn Chu không mấy hài lòng nhưng vẫn hướng bàn đào sang chỗ Phượng Kỳ: “Sư tôn bảo cho ngươi, vậy thì cho ngươi.”

Phượng Kỳ cười hăm hở, nhận lấy bàn đào mà như nhận lấy hết thảy mọi thứ trân quý trên đời, bởi vì nó do người mà y thích tặng: “Đa tạ ngũ điện hạ.”

Túc Văn kéo Đơn Chu ra xa nói nhỏ một lúc rồi quay lại, nhìn Phượng Kỳ: “Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây. Phần còn lại ngươi tự lo liệu đi.”

Túc Văn rời khỏi. Đơn Chu chạy theo, nắm ống tay áo của y và xòe ra một sợi lông phượng: “Sư tôn, người cũng biết nói giờ người chỉ là phàm nhân, người mang theo vật này hộ thân, để ta bớt mấy phần lo lắng.”

Túc Văn cầm lấy lông phượng bỏ vào ngực áo: “Được rồi, ta đi trước.”

Khi Túc Văn đã đi xa một đoạn, Đơn Chu nheo mắt quay lại nhìn Phượng Kỳ. Phượng Kỳ vẫn còn ngây người, chưa biết nên bắt chuyện thế nào với mỹ nhân, đứng cầm bàn đào bứt rứt như có kiến chạy dọc khắp thân.

“Ngươi là thái tử của hồ tộc?” Đơn Chu chủ động hỏi trước.

Phượng Kỳ ngây ngô gật gật.

Đơn Chu vuốt tóc: “Nghe nói phụ đế định liên hôn với hồ tộc, hình như muốn gả Hạ Hinh cho ai đó trong hồ tộc của ngươi.”

“À…” Phượng Kỳ toát mồ hôi. Khó khăn lắm mới chờ được đến cuộc gặp gỡ này, nếu như giờ y nói cho Đơn Chu biết người đó là y, phải chăng cả hai chưa kịp bắt đầu gì thì đã chấm dứt ngay?

“Là nhị ca của ta.” Phượng Kỳ nghĩ nghĩ rồi nói thác.

“Ra vậy, nhưng ta chẳng quan tâm gì con bé đó, chỉ hỏi cho có thôi, sao trông ngươi căng thẳng thế nhỉ?”

Phượng Kỳ vuốt trán: “Đâu có! Chỉ là lần đầu tiên gặp được ngài, ta vui mừng quá nên thất thố rồi.”

Đơn Chu che miệng cười một cách lém lỉnh. Phượng Kỳ ngơ ngẩn trong chốc lát vì nụ cười này, vô thức cũng cười theo. Trái tim y kêu gào mãnh liệt. Một người là ngũ điện hạ, một người là lục công chúa, vốn chỉ cách nhau có một bậc vậy mà không ai ép y lấy ngũ điện hạ, lại bắt lấy lục công chúa. Trời đất đúng là khéo trêu ngươi nhau.

Đơn Chu nhìn xuống tay áo, vừa săm soi mấy họa tiết thêu bên trên vừa nói: “Sư tôn nói ngươi có chuyện muốn nói với ta, còn căn dặn ngươi là người tốt, ta không được trêu chọc ngươi. Chào hỏi sơ thế là đủ rồi. Muốn nói gì thì nói đi.”

“Ta…” Phượng Kỳ nhăn trán, vò vò quả bàn đào. Y chẳng biết phải nói gì.

Đơn Chu đợi một lúc vẫn không nghe Phượng Kỳ nói tiếp, bâng quơ ngẩng lên, nhìn y lúng túng mà cười thầm:

“Thái tử hồ tộc, ngươi thích ta sao?”

Phượng Kỳ gật đầu. Hiếm khi Đơn Chu lại thẳng thắn mở đường, y đương nhiên phải chớp lấy cơ hội thừa nhận.

Đơn Chu day trán làm ra vẻ suy nghĩ: “Người thích ta có rất nhiều nha, nhưng mà ngươi dù sao cũng là bạn của sư tôn, ta nên nể mặt sư tôn cho ngươi chút ưu tiên.”

Phượng Kỳ tiến gần thêm mấy bước, rất nghiêm túc nói: “Ngũ điện hạ, chỉ cần ngài cho ta cơ hội, ta có thể vì ngài làm mọi thứ.”

Đơn Chu tìm thấy được niềm vui, hưng phấn nói: “Vậy được, chúng ta thử yêu nhau trong một năm. Ta muốn xem xem ngươi vì ta có thể làm được những gì.”

Phượng Kỳ ngơ ngác. Vừa gặp mặt đã thẳng tới yêu nhau luôn sao? Không phải là y không muốn, nhưng quá trình này nhanh đến nỗi bất bình thường.

“Sao hả? Không thích?” Đơn Chu đưa khuôn mặt lại gần Phượng Kỳ hỏi. Ở khoảng cách gần trong gang tấc, Phượng Kỳ nghe được cả hơi thở mềm yếu của Đơn Chu, cảm giác như bờ môi của ai kia đang sắp hôn lấy mình. Y bị quỷ mê tâm khiếu, liều lĩnh nói:

“Ta nguyện ý.”

Đơn Chu cắn nhẹ lên má Phượng Kỳ, giễu cợt nói: “Hồ thái tử, ngươi thật quyết đoán nha. Ta rất thích.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play