=========================


Sau khi bị khí linh tẩy não một phen, Lục Thiên Vũ ngẩn ngơ mất mấy ngày, ánh mắt nhìn Tiêu Minh càng lúc càng kỳ lạ. 


Tiêu Minh không còn cách nào, chỉ đành cảnh cáo hắn đừng tin lời nói của khí linh, sau đó mắt không gặp tâm không phiền đuổi hắn đi tu luyện. 


Vì vậy, dưới sự quản giáo nghiêm khắc của Tiêu Minh, ba tháng sau xuất quan, tu vi của Lục Thiên Vũ đã tăng vọt lên trung kỳ Trúc Cơ, còn Tiêu Minh cũng hấp thu đủ linh lực, thuận buồm xuôi gió bước vào hậu kỳ Kim Đan —— dĩ nhiên, có pháp bảo che giấu, hiện tại bề ngoài tu vi của hắn vẫn dừng lại ở trung kỳ Kim Đan. 


Mặc dù đã là hậu kỳ Kim Đan, nhưng vẫn cách cảnh giới đỉnh cấp và phá đan thành anh rất xa, bất quá Tiêu Minh cũng không vội, hôm nay tu vi nhanh chóng tăng lên đã đủ khiến hắn vui mừng, quá trình tu luyện chậm chạp trước đây đã nuôi dưỡng tính kiên nhẫn của Tiêu Minh, giúp hắn đủ nhẫn nại mà từ từ tìm kiếm cơ hội đột phá. 


Sau ba tháng, không khí của Thiên Huyền phái trở nên khẩn trương, khi chuông lớn ở sân rộng trước chính điện được gõ vang, Tiêu Minh dẫn Lục Thiên Vũ đi tập hợp, cùng các trưởng lão và đệ tử tham gia tỷ thí trong tông môn leo lên phi chu (tương tự tàu siêu tốc nhưng bay trên giời). 


Vì đã lâu không tham gia hoạt động lớn như vậy, phi chu của Thiên Huyền phái rất cũ kỹ, hôm nay vì giữ một phần mặt mũi trước các tông môn khái, chưởng môn và trưởng lão quản lý thứ vụ thương lượng hồi lâu, sau đó kiên quyết cắn răng mua một chiếc phi chu mới, mà thời điểm Tiêu Minh đến chính điện lần trước, chưởng môn và trưởng lão cũng đang bàn về việc này.    


Vì đầu tư không ít vào phi chu mới, lần tỷ thí tông môn này tất chỉ cho phép thành công, không được thất bại. Cho dù Thiên Huyền phái kém các môn phái hạng trung có Nguyên Anh chân quân trấn giữ, nhưng so với những tông môn nhỏ chỉ có Kim Đan chân nhân kia thì không kém chút nào, mà để có năm mươi năm lấy được lợi ích từ Lạc Thủy cung, nhất định phải cố gắng. 


Trên phi chu, Tiêu Minh gặp được cô nương áo vàng và cô nương áo hồng tranh giành đồ đệ mình lúc trước.


Dù sao cũng là đồ đệ nhỏ và cháu gái cưng của trưởng lão Kim Đan, tài nguyên tu luyện hai cô nương nhận được không ít, hơn nữa rất có thiên phú, tất nhiên được chọn làm đệ tử tham gia lần tỷ thí này. 


Nhìn thấy Lục Thiên Vũ đang đi cạnh Tiêu Minh, ánh mắt hai cô nương đều sáng lên, Tiêu Minh mỉm cười nghiêng đầu nhìn về phía đồ đệ: "Đi đi, nhớ những điều lúc trước ta nói với ngươi. " 


Lục Thiên Vũ có chút không cam lòng bĩu môi: "Nếu như không thể trấn an các nàng, khiến các nàng chung sống hòa bình, thì chân đừng đạp nhiều thuyền, tránh thuyền lật mà chết chìm. " Dừng một chút, gương mặt của hắn sáng lên, "Đệ tử biết nên làm như thế nào, Lăng nhi... có dạy cho con không ít phương pháp. " 


Tiêu Minh : "... ..."


—— Thật muốn che cái miệng của nhỏ khí linh kia lại!


Nhìn Lục Thiên Vũ lưu luyến không rời, mỗi bước lại cẩn thân đi về phía đám hồng nhan tri kỉ nọ, Tiêu Minh thoáng thở phào nhẹ nhỏm, xoay người đi đến chỗ mấy vị trưởng lão Kim Đan còn lại. 


Ông nội của cô nương áo vàng và sư phụ của cô nương áo hồng đồng thời trợn mắt nhìn Tiêu Minh một cái, vừa bất đắc dĩ vừa oán giận, mà Tiêu Minh chỉ đành cười khổ: "Đừng nhìn ta như vậy, chuyện riêng của đồ nhi, dù ta có là sư phụ , cũng không thể quản quá nhiều. " 


Nhớ tới đồ nhi và cháu gái mình, hai vị trưởng lão không thể không đồng ý với lời của Tiêu Minh, thở dài trong lòng, sau đó bắt đầu trò chuyện về các môn phái tham dự tỷ thí tông môn. Tiêu Minh mỉm cười tỏ vẻ lắng nghe, cũng không nhiều lời, bất quá so với mấy tin tức sơ sài mà các trưởng lão khác thám thính được, hắn càng biết rõ về các tông môn kia. 


Tiêu Minh lắng nghe thật kỹ lưỡng, bởi vì trước kia tu vi kém, vì mạng sống, hắn không thể không uổng phí tâm tư vào "chuyện vụn vặt ". 


Nhờ Lạc Thủy cung, hắn không chỉ hiểu tường tận về những nhân vật đáng chú ý ở các tông môn khác, mà đối với quan hệ của mọi người cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Dù sao quan hệ của chúng tu giả rắc rối phức tạp, đắc tội một người không phải là đại sự, chỉ sợ ngươi đắc tội một người, lại khiến một đống người coi ngươi là cái đinh trong mắt, âm thầm xử lý. 


Vốn, Tiêu Minh nắm giữ những thứ này nhưng chưa dùng vào việc gì, không nghĩ tới hôm nay lại được dùng—— thế nhưng nơi sử dụng hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn. 


Dĩ nhiên, với "xuất thân tán tu ",trên lý thuyết Tiêu Minh không thể hiểu quá rõ về các trưởng lão trong tông môn, cho nên để cẩn thận, hắn cũng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng lên tiếng đồng ý với mấy vị trưởng lão, tỏ ra khiêm tốn. 


Phi chu mới mặc dù không đắt giá xa hoa hạng nhất, nhưng tốc độ cũng được cải tiến không kém, không tốn nhiều thời gian, mọi người ở Thiên Huyền phái đã mơ hồ thấy được địa điểm tổ chức tỷ thí tông môn, lập tức, không khí thoải mái trên phi chu trở nên nghiêm túc. 


Chư vị trưởng lão Kim Đan nhìn khá tốt, dù sao tu vi đạt được đến đây, họ đã từng chủ động hoặc bị động trải qua tình huống đấu pháp ngầm với người khác, mà khuôn mặt các đệ tử kỳ Trúc Cơ thì trắng bệch, chỉ có thể miễn cưỡng giữ vững bình tĩnh. 


Đứng trong một hàng đệ tử khẩn trương, Lục Thiên Vũ tỏ ra hưng phấn, hắn nhìn về phía trước, con ngươi đen nhánh lộ ra mấy phần nóng lòng muốn thử —— trong hàng đệ tử thuộc kỳ Trúc Cơ của Thiên Huyền phái, Lục Thiên Vũ đã coi như không có địch thủ, hôm nay có thể biết một chút về tình hình các môn phái còn lại, dĩ nhiên là cầu còn không được. 


"Tên đệ tử này của Triệu trưởng lão được nuôi dạy thật tốt... " Mặc dù tương đối bất mãn trước hành động của hắn đối với cháu gái mình, nhưng vào giờ phút này, Lưu trưởng lão cũng không thể không cảm thán như thế.


Tiêu Minh khiêm tốn cười một tiếng : "Là do tính tình Thiên Vũ xưa nay cố chấp, không chịu thua mà thôi. " 


Dường như nhận ra ánh mắt Tiêu Minh, Lục Thiên Vũ chợt nghiêng đầu sang, đôi mắt lại sáng lên mấy phần, khóe môi không khỏi giương cao, lặng lẽ dùng khẩu hình: "Sư phụ, đệ tử nhất định sẽ không khiến người thất vọng! " 


Ánh mắt Tiêu Minh ấm áp, khẽ vuốt cằm, ngay sau đó đưa mắt dời về phía ngoài phi chu. 


Trong lúc phi chu chậm rãi hạ xuống, có thể thấy rõ tình cảnh bên trong hội trường. 


Lạc Thủy cung không hổ là tông môn lớn, không dưới mười tông môn hạng trung phụ thuộc vào nó, mà tông môn nhỏ thì đếm không xuể. 


"Này... phải tỷ thí bao lâu đây..." Một trưởng lão Kim Đan hơi líu lưỡi. Mặc dù Nguyên Anh chân quân không có mấy người, nhưng Kim Đan chân nhân lại nhiều vô số kể, càng chưa nói đến các đệ tử kỳ Trúc Cơ. May mắn Lạc Thủy cung có quy định hạn chế số người tham dự tỷ thí tông môn, bằng không quả thực không thể đếm hết. 


"Dù sao năm mươi năm mới có một lần, đương nhiên phải tổ chức long trọng. " Một trưởng lão Kim Đan khác cảm thán, ngay sau đó rời khỏi phi chu gọi các đệ tử bước xuống. 


Dù sao không có quyền tổ chức , Tiêu Minh từ đầu tới cuối chỉ an tĩnh theo sát các trưởng lão Kim Đan còn lại, an phận làm phông nền. 


Rất nhanh, đã có một đệ tử Lạc Thủy cung tới nghênh đón, thái độ ôn hòa dẫn bọn họ đến lối ra. 


Dù sao có nhiều người chú ý, Tiêu Minh cũng không dám tiến vào Lăng Tiêu cung tu luyện ngay tại đây, vô cùng nhàm chán nên dứt khoát ra khỏi phòng, đi giết thời gian một chút. 


Hội trường các tông môn đặt chân được bày trí tương tự với Thái Cực bát quái, âm dương ám hợp (không bàn mà hợp ý nhau), vị trí trung tâm dành cho những người ở Lạc Thủy cung, đây là vị trí tốt nhất, bầu không khí cũng bình thản yên ổn, yên lặng thanh tịnh. Hôm nay, Tiêu Minh chuyển đến phần sân dành cho tông môn phụ thuộc, nhìn quanh bốn phía, cảm giác có mấy phần mới lạ. 


Mặc dù đều phụ thuộc Lạc Thủy cung , nhưng quan hệ giữa các tông môn chưa chắc đã tốt. Nơi có người thì có giang hồ , quan hệ của tông môn phụ thuộc vốn là cạnh tranh, khó tránh khỏi sẽ có chút xích mích bất hòa, bình thường mỗi người một nơi không ai nói gì, hiện tại tất cả đều đứng cùng một chỗ, không khỏi lại xảy ra tranh chấp. 


Đối với lần này, Lạc Thủy cung cũng không  quản nhiều, chỉ cần không làm ra chuyện lớn, ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc tỷ thí của tông môn, thì mặc cho tông môn phụ thuộc đi dằn vặt nhau, nếu ai không cẩn thận bị giết chết, chỉ có thể nói tài nghệ không bằng người . 


Tiêu Minh cùng mọi người đi tới, thấy không ít xích mích bất hòa như vậy, thế nhưng hắn không ngờ tới, đồ đệ nhỏ nhà mình lại bị cuốn vào . 


Về phần Lục Thiên Vũ, Tiêu Minh cũng không lo lắng, dù sao vô luận là tu vi pháp bảo hay tâm cơ thủ đoạn , đồ đệ của hắn bây giờ cũng không kém người khác, nên lo lắng, phải là những kẻ đắc tội hắn kia. 


Tiêu Minh nhàn nhã núp một bên, xem tình hình của đồ đệ nhỏ, tâm tình rất thích thú. Mắt thấy Lục Thiên Vũ không chút khách khí dạy dỗ những kẻ đến tìm chết một trận, sau đó bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt sùng bái của các đệ tử Thiên Huyền phái, Tiêu Minh khẽ mỉm cười, vừa định rời đi, lại nghe được một thanh âm lạnh lùng: "Đồ đệ của ngươi, cũng chỉ đến thế. " 


Tiêu Minh kinh ngạc, vừa quay đầu liền thấy Huyền Việt chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh mình, nhất thời không biết phản ứng ra sao. 


Tại sao Huyền Việt lại tới đây, lại đi vào phần sân dành cho tông môn phụ thuộc? Vô số câu hỏi lóe lên trong đầu Tiêu Minh, ngoài miệng lại trấn định cười nói : "Ồ? Sao ngươi lại nói những lời này? " 


Huyền Việt : "Hắn nói quá nhiều. " 


Tiêu Minh : "... ..."


Mắt thấy Tiêu Minh không nói gì, Huyền Việt hơi chuyển tầm mắt : "Nói nhảm quá nhiều, nếu có kẻ cản đường, một kiếm chém chết là được, không cần nhiều lời. "


Tiêu Minh nhìn Huyền Việt, không nhịn được bật cười : "Ngươi có phải là không ăn được cây nho, nên chê nho xanh? Thiên Vũ suy nghĩ linh hoạt, việc không có lý cũng có thể biện ra ba phần đạo lý, mà ngươi lại luôn luôn im ỉm, ngay cả lời cũng lười nói. " 


Nghe Tiêu Minh nhạo báng, Huyền Việt không khỏi kinh ngạc, mà Tiêu Minh cũng có chút bất ngờ, không ngờ mình và Huyền Việt vẫn có thể bình thản nói chuyện với nhau như thế. 


Thấy Tiêu Minh không nói gì trong một lúc, Huyền Việt hấp hé môi, im lặng hồi lâu mới tìm được đề tài mới: "Kiếm quyết ngươi tặng ta, ta đã nghiên cứu, thu hoạch không ít... đa tạ. " 


Tiêu Minh thoáng thở phào nhẹ nhỏm, nụ cười trên mặt cũng tự nhiên mấy phần: "Có thể giúp ngươi là tốt rồi, không uổng phí tấm lòng của ta. " 


Huyền Việt thầm giật mình, không nhịn được nhìn về cặp mắt trắng đen rõ ràng kia, thoáng ẩn ý cười: "Kiếm quyết ấy thất truyền đã lâu, cực kỳ quý giá, không nghĩ tới... ngươi tặng nó cho ta. " 


"Cho dù quý giá đến mấy, với ta mà nói cũng không dùng được. Có câu 'bảo kiếm tặng anh hùng ', ở trong tay ngươi, nó mới có thể phát huy giá trị lớn nhất. " Tiêu Minh nhẹ nhàng nói, chợt cười một tiếng, "Dĩ nhiên, ta cũng có chút ý đồ, nếu như ngươi nhận lễ vật của ta, có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước mà tha thứ cho những việc làm của ta thì thật tốt. " 


Ánh mắt của Tiêu Minh trong suốt thẳng thắn, mang theo vài tia mong đợi—— nhưng, lại cũng không phải là loại mong đợi mà Huyền Việt muốn nhìn thấy. Huyền Việt không khỏi có chút thất vọng, ánh mắt rũ xuống: "Ta đã sớm tha thứ, ngươi... không cần quá mức để tâm. " 


Lấy được cây trả lời khẳng định này của Huyền Việt, tảng đá vẫn luôn đè ép trong lòng Tiêu Minh rốt cục được lấy ra, gương mặt hắn lộ ra mấy phần vui vẻ như trút được gánh nặng, thử thăm dò mở miệng: "Vậy sau này... chúng ta có thể làm bằng hữu không? " 


Huyền Việt : "... ..."


Rõ ràng muốn nói "Không", nhưng nhìn vẻ mặt thận trọng và ánh mắt hy vọng đợi chờ của Tiêu Minh, Huyền Việt không thể không đè xuống phiền muộn trong ngực, nhẹ nhàng gật đầu: "Có thể. " 


Tiêu Minh nở nụ cười, đây có thể coi là nụ cười chân thật nhất Huyền Việt đã gặp, khiến tâm tình của y chuyển tốt không ít, bất giác nhếch môi. 


—— Cũng được, bắt đầu lại từ bằng hữu, tựa hồ... cũng không sai? 


Chân chính hóa giải với Huyền Việt, Tiêu Minh khó nén sự kích động trong lòng, hắn theo bản năng đưa tay, bắt lấy cổ tay của Huyền Việt, dẫn y ra sau núi, sau đó một tay chà xát ngọc bội bên hông , lấy ra một thanh bảo kiếm lẫm liệt sắc bén. 


Có tôn giả Hóa Thần Huyền Việt ở đây, Tiêu Minh cũng không lo lắng sẽ bị người khác dùng thần thức rình coi, cho nên không cần cẩn thận, mà Huyền Việt vừa thấy bảo kiếm kia, ánh mắt cũng không nhịn được sáng lên. 


Bề ngoài thanh bảo kiếm này chất phác đơn giản, nhìn qua như vật phẩm bình thường, nhưng kiếm ý ẩn sâu trong đó lại không tầm thường. Trải qua năm tháng lâu dài, thanh kiếm ngưng đọng nên vẻ cổ kính lão luyện, toát ra khí chất thanh khiết cao quý, lay động lòng người. 


"Ta không phải kiếm tu, không hiểu rõ về bảo kiếm lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra thanh kiếm này rất quý giá. " Tiêu Minh nói, lúc này mới phát hiện hành động của mình có chút thất thố, vội vàng buông cổ tay Huyền Việt ra. 


Hắn và Huyền Việt từng làm bạn lữ trăm năm, trước kia vì mâu thuẫn mà dè chừng nhau, hôm nay giải hòa xong nhất thời kích động lại lộ ra theo thói quen trước kia, thật có chút lúng túng. 


Thấy Huyền Việt cũng không ngại việc này, Tiêu Minh cũng không nói tới nó nữa, hai tay phủi phủi trường kiếm đưa đến trước mặt hắn, "Vốn là, ta tính toán nếu miếng ngọc kia không khiến ngươi tha thứ, sẽ tìm cơ hội đưa ngươi thanh trường kiếm này, hôm nay, cứ coi nó như lễ vật đi. " 


Huyền Việt giơ tay lên vuốt ve mũi kiếm, có chút vui mừng nhìn về phía Tiêu Minh : "... Ngươi rốt cuộc chuẩn bị bao nhiêu thứ? " 


"... Rất nhiều, thế nhưng hai món này là tốt nhất, cũng coi như là hợp ngươi nhất. " Tiêu Minh chần chờ một giây, sau đó có chút lúng túng, "Ta có lỗi ngươi, không biết nên đền bù thế nào, trừ việc lấy mạng bồi thường , cũng chỉ có thể nghĩ ra phương pháp như vậy, hy vọng ngươi... bỏ qua cho . " 


"... Ta không ngại. " Huyền Việt im lặng trong một chốc, ngón tay thon dài lau mủi kiếm một cái, trường kiếm giống như tâm ý tương thông rung lên không ngừng, cuối cùng y thu tay về, "Ta có một thanh bổn mệnh kiếm đã đủ, thanh kiếm này ngươi nên giữ lại phòng thân. Ta vừa xóa đi thần thức chủ nhân cũ lưu lại, ngươi ký khế ước là được. " 


"Ngươi không cần? " Tiêu Minh hơi kinh ngạc, sửng sốt nhìn về phía Huyền Việt. 


Trong ánh mắt Huyền Việt mang theo ấm áp, thanh âm chậm rãi nhu hòa: " Ta không cần. " 


Tiêu Minh cắn cắn môi, chẳng biết tại sao có chút không cam lòng . 


Hắn xưa nay không phải người hào phóng, đã từng trải qua khổ sở, hắn đã nuôi thành thói quen tính toán chi li, thế nhưng thời điểm cần lấy vật động nhân, hắn sẽ không keo kiệt. Tiêu Minh tặng đồ cho người khác, là vì nhân tình, tặng cho Tô Du Tranh, là để che miệng, tặng cho Lục Thiên Vũ, là vì lòng trung thành —— hắn vốn tính mình tặng Huyền Việt đồ, là để nhận được sự tha thứ của đối phương, thế nhưng hôm nay đạt được mục đích, Huyền Việt lại từ chối quà tặng của hắn, khiến Tiêu Minh có chút bất mãn . 


Đối với phản ứng khác thường của mình, Tiêu Minh cũng không suy nghĩ nhiều, hắn hơi nhíu mi , trong giọng nói mang theo mấy phần tiếc hận: "Thậy không? Vậy thì tiếc quá. ta không am hiểu dùng kiếm, cho dù ký khế ước với thanh kiếm này cũng chỉ khiến nó bị mai một, chẳng bằng cho Thiên Vũ, tuy nó là pháp tu, lại vô cùng trân trọng bảo kiếm——" 


Lời còn chưa dứt, trường kiếm trong tay Tiêu Minh đã bị Huyền Việt đoạt lấy. Nhìn ánh mắt Tiêu Minh mang vẻ chế nhạo trêu chọc, lỗ tai Huyền Việt không khỏi nóng ran, dứt khoát không nói gì, trở tay thu trường kiếm vào trong nhẫn trữ vật. 


Phát hiện Huyền Việt – da mặt vô cùng mỏng sắp bị dồn đến cực hạn, Tiêu Minh thức thời ngừng lại, đổi đề tài : "À, tại sao ngươi lại tham gia lần tỷ thí tông môn này? Theo lý, sau khi Hóa Thần, ngươi hẳn sẽ không bị phái đi làm những nhiệm vụ như vậy chứ? " 


Thấy Tiêu Minh nói sang chuyện khác, Huyền Việt cũng thở phào nhẹ nhỏm, có chút không tự nhiên hấp hé môi, nhanh chóng nói ra lý do mình đã sớm chuẩn bị xong: "Là vì đệ tử của sư huynh. Hắn muốn tới đây rèn luyện, mà sư huynh lại bế quan nên nhờ ta thay thế. " 


Tiếng nói vừa dứt, Huyền Việt đã thấy ánh mắt Tiêu Minh có vài phần kinh dị, nhất thời phát giác cái cớ này vô cùng khó tin. 


"Ngươi đúng là... nhiệt tình thật. " Hồi lâu sau, Tiêu Minh mới tìm được một lí do thoái thác tương đối uyển chuyển—— đệ tử của sư huynh? Huyền Việt xưa nay chưa từng để tâm đến sư huynh nhà y được không? Tiêu Minh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play