Edit: SCR0811

Trong phòng khách nhà cũ Mễ gia, Mễ Uyển bước chân gấp gáp, lao thẳng lên phòng ngủ lầu hai như một cơn gió.

"..." Diệp quản gia định mở miệng hỏi thăm sờ cằm với vẻ đăm chiêu: "Nhìn cô chủ lạ quá."

"Mặt còn đỏ nữa." Thím Trương bưng bữa khuya lên bổ sung.

"Để tôi đi hỏi bảo vệ ai đưa cô chủ về." Diệp quản gia nghiêm mặt, lo lắng chạy ra cổng hỏi bảo vệ.

Thím Trương lắc đầu, bưng bữa ăn khuya về phòng mình. Bà nhìn ra được, đêm nay cô chủ không muốn ăn gì đâu.

Về tới phòng, chuyện đầu tiên Mễ Uyển làm không phải cởi áo khoác, không phải thay dép lê, cũng không phải ngồi xuống nghỉ ngơi mà đi thẳng tới cửa sổ, kéo chặt rèm cửa, sau đó mới dựa vào tường, an lòng thở ra một hơi.

Mà khoan, sao kéo rèm lại khiến mình thấy an lòng?

Mễ Uyển ôm đầu, càng nghĩ càng chột dạ, càng nghĩ càng phiền não, cuối cùng không nhịn được, còn tự đập đầu vào tường hai cái, muốn xóa hết mấy cảm xúc quái lạ này đi.

"Chít chít" Sóc nhỏ Hạt Thông đang ngủ trong hốc cây bị đánh thức, nó mở đôi mắt nhập nhèm của mình ra, nhìn Mễ Uyển với vẻ thắc mắc, như đang hỏi: Tối rồi không ngủ, đập đầu vào tường làm gì thế?

"Nhìn cái gì? Đừng có nhìn tôi." Mễ Uyển hung hăng quát lên với Sóc con.

"Chít chít" Sóc nhỏ kêu lên hai tiếng, lắc lắc đuôi, sau đó chui lại vào hốc cây.

Mễ Uyển thấy Sóc nhỏ thức thời, tâm trạng tốt lên không ít. Cô nhìn tấm rèm cửa sổ, sau đó lặng lẽ bò tới, cẩn thận hé một góc nhỏ lên, lén lúc nhìn sang cửa sổ đối diện. Cả căn nhà đều tối đen như mực, chẳng lẽ Phàn Thần vẫn chưa vào nhà?

Còn đang suy tư, đèn trong sân nhà Phàn Thần bỗng sáng lên. Mễ Uyển giật nảy mình, vội rụt người lại, dán chặt vào vách tường.

"Chít chít" Sóc nhỏ Hạt Thông chẳng hiểu sao lại chui ra. Lúc này nó đã tỉnh ngủ, tay cầm hạt thông, ra là vừa nãy nó chui xuống không phải vì nghe lời mà vì đói bụng, muốn lấy hạt thông để gặm.

"Mày trừ ngủ ra chỉ biết ăn, lúc nào mới có thể tu luyện thành yêu hả?" Mễ Uyển càng nhìn Sóc nhỏ càng thấy chướng mắt. Cô bước nhanh tới chỗ hốc cây, đanh giọng khiển trách. Nói thôi chưa đủ, cô còn giơ tay chọc chọc đuôi Sóc nhỏ.

"Chít chít" Tôi vẫn luôn tu luyện.

Sóc nhỏ trả lời, đáng tiếc Mễ Uyển không hiểu tiếng của nó.

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Từng yêu đương bao giờ chưa?" Mễ Uyển đột ngột hỏi. Cô cũng hết cách rồi. Cô muốn tìm người để tâm sự, nhưng thân phận của Phàn Thần đặc biệt, cô đâu thể bạ ai cũng nói, đành phải tâm sự với con sóc không nói được tiếng người này. Dù sao Sóc nhỏ cũng không biết nói, có kể với nó nó cũng không truyền ra ngoài được, Mễ Uyển càng yên tâm.

"Chít chít" Tất nhiên rồi, ở trong tộc tôi nổi tiếng lắm đó.

Sóc nhỏ đáp lại. Đương nhiên, Mễ Uyển vẫn không hiểu được chút nào.

"Nếu có con người thích cậu, muốn hẹn hò với cậu, cậu giải quyết thế nào?" Mễ Uyển hỏi ra khúc mắc của bản thân.

"Chít chít!" Gì chứ, tôi không thèm yêu đương với con người đâu.

Sóc nhỏ lắc đầu nguầy nguậy. Một hành động rất chi là dễ hiểu.

"Đúng đúng không? Cậu cũng sẽ từ chối đúng không? Tôi nói rồi mà, sao Phàn Thần đột nhiên lại thích tôi được chứ?" Vẻ mặt Mễ Uyển như tìm được đồng minh: "Tôi xem anh ta như bạn, anh ta lại muốn 'ăn' tôi, quá đáng."

"Chít chít" Cái gì, vị đại nhân nhà bên để mắt đến cô, mắt mù rồi sao?

Sóc nhỏ sợ tới mức hạt thông trong tay rơi 'cạch' xuống đất.

"Đúng chứ, cậu cũng thấy anh ta không đúng đúng không?" Mễ Uyển tiếp tục hỏi.

"Chít chít" Đương nhiên là không đúng, quá là không đúng luôn ấy chứ.

Sóc nhỏ gật đầu như giả tỏi.

Mễ Uyển thấy Sóc nhỏ gật đầu đồng ý, trong lòng lại bỗng thấy khó chịu: "Thật ra thì, nếu anh ta là con người, thì... cũng... cũng được."

"Chít chít!" Cô mơ ngủ à!

Sóc nhỏ chưa từng gặp qua con người nào mơ mộng hảo huyền như thế, một vị đại nhân mạnh mẽ nhường ấy, sao có thể là con người được chứ.

Sau khi độc thoại xong, tâm tình Mễ Uyển tốt lên rất nhiều. Cô định sẽ ngủ một giấc, sau đó xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Tiếp đó là một loạt các hành động trước khi đi ngủ: Đánh răng rửa mặt, thay đồ ngủ, lên giường, tắt đèn, ngủ...

Sóc nhỏ đang ngủ giữa chừng bị đánh thức, thấy đèn ngủ đã tắt, căn phòng chìm lại vào bóng tối, nó chui lại vào hốc cây, cơn buồn ngủ dần kéo đến, lát sau nó cũng nhắm chặt mắt, chìm sâu vào giấc ngủ.

"Aaa~~~ Không ngủ được!"

Bỗng nhiên, tiếng thét cao vút xé toạt màn đêm, Sóc nhỏ nửa tỉnh nửa mê hoảng hốt choàng tỉnh, té 'oạch' xuống đất.

"Chít chít" Sóc nhỏ phẫn nộ gào thét.

Sáng hôm sau, hai mắt Mễ Uyển thâm đen như gấu trúc, phờ phạc ngồi xuống bàn ăn sáng. Hiếm thấy ở chỗ, thím Trương và Diệp quản gia không hề hỏi cô bị gì, chỉ lặng lẽ múc cho cô một chén chè bí đỏ ngọt lịm, mặt buồn rười rượi.

"Thím Trương, không phải thím sợ tôi béo lại, cấm tôi không được ăn đồ ngọt sao?" Mễ Uyển húp một muỗng, phát hiện chén chè này ngọt gắt cả cổ, tò mò hỏi.

"Không sao đâu, lâu lâu ăn ngọt có thể giúp tâm trạng con người vui vẻ." Thím Trương đau lòng nói.

"À" Mễ Uyển định nói cái này quá ngọt, nhưng thấy nét mặt quan tâm lo lắng của thím Trương, Mễ Uyển đành im lặng, cố gắng ăn hết chén chè.

Thím Trương càng đau lòng hơn: Chắc chắn cô chủ đang rất buồn, đến cả chè bí đỏ cũng ăn không vô.

"Cô chú." Diệp quản gia bỗng nhiên nói một câu đầy ý tứ sâu xa: "Cô còn nhỏ, có rất nhiều chuyện không nhất định phải thành công hay có kết quả, mình chỉ cần nỗ lực hết sức, nó sẽ thành một hồi ức đẹp của mình."

"Chú Diệp, chú đang nói cái gì thế?" Mễ Uyển nghe mà ù ù cạc cạc.

Cô chủ đáng thương, thất tình nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường, nhìn cặp mắt gấu trúc kia xem, chắc chắn đã mất ngủ cả đêm rồi, chưa biết chừng còn khóc thầm nữa kìa. Nghĩ đến cảnh cô chủ khóc thầm trong chăn, lòng Diệp quản gia càng quặn thắt. Không ngờ mắt nhìn của cô chủ lại cao như vậy, nhắm trúng Phàn tiên sinh nhà bên. Người ta là chủ tịch tập đoàn Vạn Vật, Địa vương Phàn Thần, người tình trong mộng của rất nhiều khuê tú hào môn, khó theo đuổi lắm đó.

Đúng vậy, tối qua Diệp quản gia chạy ra cổng hỏi bảo vệ, bảo vệ nói người đưa cô chủ về là Phàn tiên sinh nhà bên. Lúc sáng cô chủ mặt mày hớn hở, xịt nước hoa thơm phức, tung tăng ra cửa, ông biết ngay là cô chủ đi hẹn hò. Ai ngờ đến tối cô chủ lại vừa ngượng vừa giận chạy ào vào phòng, hoàn toàn không còn chút vui vẻ nào của lúc sáng. Liên kết hai chuyện lại với nhau, còn gì mà Diệp quản gia không hiểu nữa chứ.

Cô chủ nhà mình, thất tình rồi!

"Không sao đâu, cô chủ có muốn mua, muốn ăn, muốn uống cái gì không? Hay đi đâu đó du lịch cũng được." Diệp quản gia ân cần hỏi.

"Hả... Gần đây tôi không muốn mua gì cả." Hôm nay Diệp quản gia lạ ghê.

"Hay chúng ta trang trí sân vườn đi?" Diệp quản gia gợi ý: "Hai ngày trước không phải cô nói với Tiểu Vương muốn trồng thêm hoa trong vườn sao? Hay chúng ta cùng nhau thiết kế sân vườn đi! Cô chủ muốn trang trí sân vườn như thế nào?"

Quả thật, hai ngày trước Mễ Uyển muốn trồng đầy hoa trong sân, nhưng đề nghị này đã bị Diệp quản gia và Tiểu Vương đồng lòng bác bỏ. Hai người họ nhất trí cho rằng, một sân vườn có 'đẳng cấp' không thể quá lộn xộn, phải có thẩm mỹ. Mễ Uyển ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý. Giờ Diệp quản gia nhắc lại, trong chốc lát cô chưa nghĩ ra được phải thiết kế thế nào, đành nói đại: "Cứ làm giống sân nhà bên cạnh đi, nhìn tương tự là được."

Mí mắt Diệp quản gia giật giật, thiếu chút rơi lệ: Đau lòng quá đi, cô chủ nhà họ thật quá si tình. Tỏ tình bị từ chối, thế mà vẫn muốn thiết kế sân vườn giống hệt sân nhà Phàn tiên sinh.

Làm một vị quản gia đủ tư cách, Diệp quản gia tuyệt không thể để cô chủ nhà mình chìm đắm trong mối tình vô vọng như vậy được, ông vội nói: "Tôi thấy, hay để tôi tự thiết kế vậy."

"Được." Mễ Uyển sảng khoái đồng ý.

Ăn sáng xong, Mễ Uyển ngồi xe tới phòng khám thú y. Lúc xe chạy ngang nhà bên cạnh, Mễ Uyển không kìm được, đưa mắt tìm kiếm. Tuy biết lúc này Phàn Thần không có nhà, cô vẫn vô thức muốn xác nhận lại lần nữa.

Trúng tà thiệt rồi! Cô phát hiện từ sau khi Phàn Thần tỏ tình với mình, chỉ cần nhìn thấy hoặc nghĩ đến chuyện gì đó có liên quan đến anh ta, cô sẽ vô thức mà chú ý tới nó.

Không được nghĩ nữa, không được nhìn nữa, phải tĩnh tâm!!

Mễ Uyển ôm đâu, không ngừng tự ám thị.

Tài xế Tiểu Trương lặng lẽ liếc nhìn Mễ Uyển qua kính chiếu hậu. Cậu thấy cô chủ nhà mình hai tay ôm đầu, nét mặt đau khổ, thầm thở dài: Mối tình đầu, luôn khiến con người ta đau đớn.

Đúng vậy, chuyện Mễ Uyển thất tình đã được lan truyền khắp nhà cũ, khụ... Đương nhiên, trừ nhân vật chính.

Chim sẻ tinh vừa thấy sắc mặt của Mễ Uyển liền mở miệng trêu chọc: "Xem ra buổi hẹn nhóm hôm qua rất thuận lợi nha, chơi khuya lắm hả?"

"Chơi cái đầu cậu đó." Mễ Uyển giận dữ trừng mắt với Chim sẻ tinh: "Người bệnh hôm nay đâu?"

"Ở sân sau, là một nhóc Heo." Chim sẻ tinh thấy tâm trạng bà chủ không tốt, thức thời không tiếp tục nhắc tới chủ đề hẹn nhóm nữa, còn thầm gửi tin nhắc nhở cho tên yêu ở sân sau: Hôm nay bà chủ của tôi không được vui, lát nữa nói chuyện cẩn thận.

"Bệnh có nặng không?" Mễ Uyển vẫn chưa kịp xem tư liệu về ca bệnh hôm nay.

"Không nặng, chỉ có chân heo không hóa hình được thôi." Chim sẻ tinh trả lời.

Giò heo? Mễ Uyển chưa kịp ăn no do món điểm tâm quá ngọt bỗng thấy đói bụng. Được rồi, lát nữa xong việc cô phải đi ăn giò heo mới được.

"Tôi biết rồi." Mễ Uyển gật đầu, xoay người đi xuống sân sau.

Chim sẻ tinh ngẫm nghĩ rồi chạy theo.

Vì không để cảnh tượng phía sau bị Hứa Trang hay những người khách bình thường khác phát hiện, Mễ Uyển đã cho lắp một cánh cửa cách âm vô cùng tốt. Cô vừa đẩy cửa liền nghe được tiếng ồn phát ra từ trong sân.

"Em trai, em mau xuống đây, mau xuống đây đi." Là giọng của một bé trai.

"Ục.. ục ục" Còn đây là tiếng heo kêu.

"Béo Béo, con xuống mau."

Từ âm thanh có thể đoán ra được là một gia đình Heo ba người. Nhóc heo giận lẫy, hai người khác đang cố gắng dỗ nó, mà người bệnh có vẻ chính là thằng nhóc cáu kỉnh này.

Mễ Uyển thấy nhóc Heo trắng đang từ tít trên cao nhìn xuống họ, mặt tối dần đi: Hôm nay vốn đã không vui rồi, sao còn gặp phải một đứa phá phách thế này.

Chim sẻ tinh thấy sắc mặt bà chủ thay đổi, thấy không ổn, vội hóa ra hai cánh, bay vút lên trời, xách nhóc Heo không biết sao lại trèo được lên cây kia xuống. Nhóc Heo đang giận dỗi, bỗng bị xách lên, vội hét toáng lên như bị chọc tiết.

Heo ba chạy ào tới, ôm con vào lòng, dỗ dành: "Lần này chúng ta chữa bệnh cho anh trước, chờ ba dành đủ tiền, lại... chữa cho con."

Mễ Uyển nhíu mày, nhận ra người cần chữa bệnh không phải thằng nhóc này mà là đứa còn lại. Hơn nữa, hình như cả hai đứa đều có vấn đề.

"Bà chủ của tôi tới rồi." Chim sẻ tinh nhỏ giọng nhắc nhở Heo ba.

Heo ba ngẩng lên nhìn Chim sẻ tinh. Mễ Uyển thấy mặt Heo ba, ngạc nhiên nhíu mày: "Heo Mỳ Gói?"

Heo ba đúng thật là Heo Mỳ gói, yêu tộc đầu tiên Mễ Uyển gặp sau khi sống lại, cô có ấn tượng rất sâu. Khi đó cô chỉ vừa tỉnh lại, vẫn còn giữ những quan niệm xưa cũ từ năm trăm năm trước về yêu tộc, vậy nên lúc gặp Heo Mỳ gói, nếu không phải kiêng dè trong cửa hàng tiện lợi có nhiều người, thì cô đã thẳng tay xử gọn Heo Mỳ gói rồi. Nhưng sau đó, cô thấy Heo yêu khá lạ, gặp cô chẳng những không chạy mà còn mời cô ăn mỳ gói. Thế nên lương tâm cô bỗng nhiên trỗi dậy, tha cho ông ta một mạng, chỉ mở miệng hù dọa chút thôi.

Dần dần, Mễ Uyển mới hiểu rõ được mối quan hệ giữa người và yêu ở thời đại này, nhớ lại chuyện cũ, cô bỗng thấy Heo yêu kia thật xui xẻo, không hiểu sao lại gặp phải mình, còn thiếu chút mất luôn mạng nhỏ.

"Là tôi, Mễ đại sư... còn nhớ tôi hả?" Heo Mỳ gói cười gượng. Kỳ thật ông ta vẫn còn sợ Mễ Uyển, sát ý trên người Mễ Uyển lúc lần đầu gặp mặt quá rõ đi.

"Nhớ chứ, ông còn mời tôi ăn mỳ gói mà." Mễ Uyển cười nói: "Ông tới đây để khám bệnh cho Heo con nhà ông hả?"

"Đúng vậy." Heo Mỳ gói gật đầu.

"Đứa nào?" Hai đứa con trai của Heo Mỳ gói, một đứa có thể hóa hình thành người, nhưng tay chân vẫn ở dạng heo, một đứa khác là heo nguyên con.

"Cho..."

"Bác sĩ, cô chữa cho em trai của cháu trước đi." Không đợi Heo Mỳ gói nói chuyện, đứa nhỏ mình người chân heo đã giành trước: "Tráng Tráng có thể hóa hình, còn em trai thì không, bác sĩ chữa cho em trai cháu trước đi."

Mễ Uyển ngẩn ra. Có nghĩa, không phải nhóc Heo này giận dỗi, không chịu hóa thành hình người, mà là không thể hóa hình? Cô quay đầu nhìn Chim sẻ tinh, Chim sẻ tinh lập tức chạy tới, nhỏ giọng giải thích: "Tiền họ đưa chỉ đủ chữa bệnh cho đứa lớn."

Mễ Uyển giật mình. Khó trách cả hai đứa đều có bệnh, nhưng Chim sẻ tinh chỉ nói về bệnh tình của đứa lớn.

"Tráng Tráng..." Heo Mỳ gói nghẹn giọng, muốn nói nhưng không thành lời. Ông xoay người, ôm đứa nhỏ nhích ra xa xa, sau đó nhỏ giọng thì thầm vào tai Heo con: "Béo Béo, xin lỗi con, tiền của ba chỉ đủ chữa bệnh cho anh hai, hôm nay chúng ta chữa cho anh hai trước có được không?"

Đuôi của Heo con ngừng ngoe nguẩy, nhóc nhẹ giọng kêu 'ục' một tiếng. Chữa cho con phải tốn bao nhiêu tiền?

"Bệnh của con giống với Quan Đồng của tộc Mèo, Quan Lý phải trả ba nghìn vạn để chữa cho bé ấy." Heo Mỳ gói không muốn để con biết sự thật tàn khốc này, nhưng quả thật ông không có nhiều tiền như vậy.

Heo con trầm mặc. Khoảng thời gian này ba của nhóc luôn cố gắng dành dụm tiền, thậm chí còn phải bán cả nhà cũ mới gom đủ một trăm vạn. Nhóc tưởng số tiền đó dùng để chữa bệnh cho mình, bởi vì bệnh của mình nặng hơn anh hai. Tuy anh hai không thể hóa hình hoàn toàn nhưng vẫn chưa thoái hóa đến nỗi như nhóc, chính vì thế, khi biết số tiền đó dùng để chữa bệnh cho anh hai, Heo con mới giận đến mức leo tít lên cây. Nhóc thấy ba mình quá bất công.

Thì ra, không phải ba bất công, mà tiền chữa bệnh cho nhóc quá đắt.

"Ục" Heo con không giận nữa, nhưng nó vẫn buồn, mất mát dúi đầu vào lòng ba.

Heo Mỳ gói thở dài một tiếng, ôm Heo con đi tới trước mặt Mễ Uyển, nói: "Chữa cho Tráng Tráng trước."

"Ba, em trai..."

"Em con đồng ý rồi." Heo Mỳ gói an ủi.

Tráng Tráng nhìn em trai với vẻ không thể tin, ai ngờ em trai giận dỗi nãy giờ lại bỗng im lặng, hiển nhiên là đã đồng ý.

"Nhưng... con muốn chữa cho em trai trước." Tráng Tráng nói thật lòng: "Con muốn biết lúc em ấy ở hình người có giống con hay không. Tụi con là anh em sinh đôi đó." Câu cuối cùng là Tráng Tráng nói cho Mễ Uyển nghe.

Mễ Uyển sửng sốt, bất giác nhìn sang Heo Mỳ gói.

Heo Mỳ gói đỏ cả mắt, gượng cười với Mễ Uyển: "Đừng nghe con nít nói bậy."

Mễ Uyển trầm ngâm một lát rồi nói: "Vào trong trước đi."

Nói xong, mấy người cùng nhau vào căn phòng ở sân sau. Mễ Uyển tiến hành bước kiểm tra trước khi chữa trị. Sau khi kiểm tra, cô ngạc nhiên phát hiện: "Hai đứa nó là bán yêu?"

Đúng vậy, cả hai nhóc Heo đều là bán yêu. Sở dĩ Mễ Uyển ngạc nhiên là do yêu lực trên người hai đứa nhóc này khá thuần khiết, giống với Cáo bạc, đều có phần yêu tộc nhỉnh hơn phần người. Chỉ khác nhau ở chỗ, cấp bậc của Heo yêu không cao nên không gây hại cho hai nhóc Heo như Cáo bạc.

"Phải." Heo Mỳ gói gật đầu.

"Ông đưa đứa đang ôm cho tôi xem luôn đi." Mễ Uyển đưa tay ra với Heo Mỳ gói.

Heo Mỳ gói sửng sốt, ngơ ngác nói: "Tiền... tiền của tôi chỉ đủ chữa cho một đứa."

"Tôi có nói là lấy tiền của ông đâu." Mễ Uyển nói giọng thờ ơ: "Đứa này coi như trả lại ly mỳ lúc trước ông cho tôi."

Heo Mỳ gói càng choáng hơn. Ông không dám tin vào thứ mình vừa được nghe. Chim sẻ tinh nhìn nhìn, trực tiếp xách Heo con ông ta đang ôm trong lòng đưa cho Mễ Uyển.

Mễ Uyển không nói gì, nhận lấy Heo con, dùng linh lực để kiểm tra. Yêu đan của Heo con không bị thương tổn, sở dĩ không thể hóa hình chỉ do yêu độc gây tắc nghẽn kinh mạch, tuy quá trình chữa trị sẽ phiền toái hơn đứa lớn nhưng cũng không quá khó nhằn. Hơn nữa, tư chất của Heo con khá tốt, kinh mạch đã tắc nghẽn đến mức đó nhưng cơ thể vẫn hấp thu được yêu lực.

"Ly mỳ... chỉ có năm đồng." Heo Mỳ gói đã theo kịp tình hình, nhưng câu đầu tiên ông thốt ra lại khiến Chim sẻ tinh tức đến mức muốn nạy đầu ông ra xem có phải trong đó chỉ toàn hồ nhão hay không.

"Ông không hài lòng với chuyện này? Hay là... tôi trả lại ông năm đồng?" Mễ Uyển chỉ muốn câm nín.

"Tôi..."

"Tôi cái gì mà tôi. Bà chủ, không làm phiền cô nữa, tôi dẫn ông ta ra ngay." Chim sẻ tinh sợ Heo Mỳ gói lại nói thêm thứ vớ vẩn gì nữa, lập tức túm ông ta lôi ra ngoài.

Đứng trước cửa, Chim sẻ tinh mắng té tát lên đầu Heo Mỳ gói: "Ông có ngốc không thế, bà chủ tôi đã nói sẽ chữa cho con của ông rồi, ông còn nói cái gì mà năm đồng. Ông không cần quan tâm ly mỳ kia bao nhiêu tiền, bà chủ tôi chịu chi ba nghìn vạn để ăn một ly mỳ thì ông cứ để cô ấy ăn đi."

"..." Chim sẽ nhỏ, khuỷu tay cậu hướng ra ngoài như thế, coi chừng bị sa thải đó.

Nhưng cuối cùng, Mễ Uyển vẫn vờ như không nghe, tập trung chữa trị cho hai nhóc Heo. Do có tới hai bệnh nhân nên thời gian chữa trị cũng tăng lên gấp đôi so với dự kiến. Mễ Uyển tẩy sạch yêu độc trong người hai nhóc Heo xong đã ba giờ chiều. Mễ Uyển không được ăn trưa, lúc này bụng réo liên hồi, nếu không phải hai đứa nhóc trước mắt đã hóa lại thành hình người, cô thật sự muốn nhào tới cắn mỗi đứa một cái.

"Vào đi." Mễ Uyển xoay đầu gọi với ra ngoài, cô biết, Heo Mỳ gói đang đứng ngay trước cửa.

Quả nhiên, sau một giây, Heo Mỳ gói liền nôn nóng lao vào. Heo Mỳ gói định nói cảm ơn với Mễ Uyển trước, nhưng khi ông ta thấy hai đứa con trai đang ngủ say trên giường, lại không thốt nổi câu nào. Ông dán chặt mắt vào người hai đứa con trai, đặc biệt là đứa nhỏ Béo Béo.

"Đây là Béo Béo sao? Nó không giống Tráng Tráng, nó giống mẹ của nó." Heo Mỳ gói run giọng nói.

Mễ Uyển đang cúi đầu kêu Chim sẻ tinh đi đặt cơm cho cô, nghe Heo Mỳ gói nói vậy, cô cũng đưa mắt nhìn sang, sau đó chợt nhận ra một vấn đề: "Đứa nhỏ của ông từ lúc sinh ra đã trong hình dạng heo."

"Phải" Heo Mỳ gói gật đầu.

"Mẹ nó... vợ ông lúc đó có phản ứng gì?" Cả hai nhóc Heo đều là bán yêu, cho nên mẹ tụi nó chắc chắn là người thường. Thường thì hình dáng lúc sinh của con sẽ giống với mẹ, nói cách khác, nếu mẹ là người thường, hình dáng lúc sinh của bán yêu sẽ là con người, ngược lại cũng vậy. Nhưng tình cảnh của Heo con có khác, sinh ra trong hình dạng heo. Nghĩ thử xem, mẹ là người thường, phát hiện mình đẻ ra một con heo...

Heo Mỳ gói cười khổ, trả lời: "Cô ấy sợ."

Thế mới nói, người – yêu thông hôn tiềm ẩn nhiều nguy cơ lắm.

"Tình cảm của hai người còn ổn không?" Mễ Uyển không phải người nhiều chuyện, nhưng hôm nay không hiểu sao cô bỗng rất hiếu kỳ với tình cảm gia đình nhà người khác.

"Ly hôn rồi." Heo Mỳ gói cười cay đắng: "Hai đứa nhỏ vừa sinh xong, chúng tôi liền ly hôn."

"..." Mễ Uyển hơi bất ngờ, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy hợp lý: "Trước đó cô ấy không biết ông là yêu, xảy ra chuyện này cũng dễ hiểu thôi."

"Cô ấy biết." Heo Mỳ gói nói ra khiến Mễ Uyển càng bất ngờ hơn.

"Ông dám nói ra thân phận cho người thường biết?"

"Được mà." Heo Mỳ gói giải thích: "Nếu tình cảm sâu đậm, xác định sẽ cùng người đó gắn kết cả đời, yêu tộc chúng tôi có thể nói ra thân phận thật sự của mình cho người đó biết. Đương nhiên, nói hay không thì cũng tùy mỗi người thôi, nhưng lúc đó tôi chọn nói cho vợ tôi biết."

"Vậy là, trước khi sinh con vợ ông đã biết ông là Heo yêu?" Mễ Uyển ngạc nhiên.

"Trước khi kết hôn cô ấy đã biết rồi." Heo Mỳ gói khẽ thở dài: "Nhưng cuối cùng... cô ấy vẫn không thể chấp nhận nổi chuyện mình mang thai mười tháng lại sinh ra một con heo. Cô ấy có thể chấp nhận chuyện tôi là Heo yêu, nhưng không thể đối mặt với chuyện con mình là heo. Lúc ấy cô ấy rất đau khổ, vậy nên tôi đành phải xóa ký ức của cô ấy, sau đó ly hôn."

Từ giọng của ông ta, Mễ Uyển có thể cảm giác được Heo Mỳ gói vẫn còn rất yêu vợ mình.

"Không thể trách cô ấy được." Heo Mỳ gói nói đỡ cho vợ mình: "Ngay cả yêu tộc chúng tôi còn không chấp nhận nổi chuyện con mình sau khi thoái hóa không thể hóa hình, huống chỉ cô ấy chỉ là một người thường."

"Xin lỗi" Mễ Uyển bỗng thấy áy náy.

"Không sao." Heo Mỳ gói phất tay, lờ đi: "Cô tò mò chuyện thông hôn giữa người và yêu đúng không?"

"Ừ" Mễ Uyển ngượng ngùng gật đầu, quả thật cô rất tò mò.

"Ha ha, đừng áy náy làm gì." Heo yêu cười thoải mái: "Cô vậy có là gì, Hiệp hội bắt yêu còn làm cả khảo sát mức độ hạnh phúc hôn nhân giữa người và yêu nữa kìa. Lúc Yêu vương cho phép người và yêu kết hôn, đã nghĩ đến vấn đề này, ban ra rất nhiều quy định có liên quan. Thế nên, kỳ thật chuyện kết hôn giữa người và yêu, trừ việc sẽ sinh ra những đứa bé bán yêu thì không khác gì những cuộc hôn nhân cùng tộc khác."

Yêu vương? Cái anh Phàn Thần này, cả chuyện cho phép người – yêu kết hôn cũng làm ra được?

Mẫu truyện nhỏ:

Phàn Thần: Anh là vua, anh có kha khá đặc quyền.

Mễ Uyển:....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play