Edit: SCR0811

"Loại tinh dầu đó do Lâm Mạn Ngữ tự điều chế, chẳng lẽ em cũng biết?" Mễ Viêm hơi nghi ngờ.

Ba tháng trước, anh bỗng nhiên bị đau đầu, đến bệnh viên kiểm tra vài lần nhưng bác sĩ đều nói là do làm việc quá sức, cần nghỉ ngơi nhiều, không tìm ra được bất thường nào khác. Mễ Viêm đã uống không ít thuốc giảm đau nhưng cả nữa tháng vẫn không đỡ hơn chút nào, mãi đến khi anh gặp được Lâm Mạn Ngữ trong một buổi tiệc, ngửi được mùi hương trên người cô ta, cơn đau đầu liền dịu lại. Mễ Viêm đành phải hỏi thăm hiệu nước hoa của cô ta, nhưng cô ta không xài nước hoa mà dùng một loại tinh dầu do tự mình điều chế.

Sau khi Lâm Mạn Ngữ biết tinh dầu của mình có thể giúp được Mễ Viêm, liền lái xe về nhà cầm một lọ sang đây. Từ đó về sau, cứ cách một khoảng thời gian cô ta lại tự tới đưa thêm một ít cho Mễ Viêm. Hôm nay là ngày Lâm Mạn Ngữ tới đây đưa tinh dầu, Mễ Viêm nghĩ hôm nay Mễ Uyển cũng về nhà, hai người lại là bạn tốt nên mới giữ cô tại lại ăn cơm.

"Tinh dầu? Có thể nói là như vậy." Mễ Uyển không nói gì, nước mắt của Hoa yêu thôi mà, làm phức tạp lên như thế để làm gì?

Lúc Mễ Uyển mới vào cô không nhận ra chút bất thường nào, nhưng khi chị Lý cầm lọ tinh dầu bước ra, cô nhìn ra được trong lọ tinh dầu đó có một giọt nước mắt của Hoa yêu. Nước mắt của Hoa yêu không phải là thứ hại người, ngược lại nó còn có công dụng an thần, hỗ trợ giấc ngủ, nên dù phát hiện thì Mễ Uyển cũng không nói gì. Đến tận khi Lâm Mạn Ngữ rời khỏi phòng khách, Mễ Thiệu bắt đầu nói chuyện, cô mới để ý thấy trên người anh trai mình có thứ gì đó không bình thường.

Hai luồng yêu lực màu hồng nhạt đang siết chặt hai bên huyệt Thái Dương của Mễ Viêm. Đây là thuật trói buộc của Hoa yêu, người nào dính phải thuật pháp này, nếu không ngửi được hương của Hoa yêu, đầu sẽ đau đến toát ra. Chỉ cần Hoa yêu ở cạnh, thuật trói buộc sẽ tự động được giải trừ, cũng vì thế mà lúc đầu Mễ Uyển không nhận ra.

Lâm Mạn Ngữ là một Hoa yêu, tuy là một bán yêu có yêu lực yếu đến mức cô không thể nhận ra, nhưng không ngờ lại biết được loại thuật pháp cao cấp này. Cô ta để ý Mễ Viêm nên mới quyết định chơi lớn, xài tới loại thuật pháp trói buộc này sao?

"Em muốn bao nhiêu?" Mễ Viêm xoa hai bên huyệt Thái Dương của mình. Anh có cảm giác chỉ cần Lâm Mạn Ngữ vừa đi khỏi là đầu anh lại bắt đầu đau.

"Anh muốn chữa ngọn hay chữa tận gốc?" Mễ Uyển cười ha hả.

"Đương nhiên là chữa tận gốc." Mễ Thiệu giành nói trước.

"Chữa ngọn thì em định chữa thế nào, còn chữa tận gốc thì chữa thế nào?" Mễ Viêm hứng thú, hỏi.

"Nếu chữa ngọn thì mỗi tháng em đưa cho anh một lọ tinh dầu giống cô ta, lấy... một vạn một lọ."

"Không đắt." So với chuyện anh âm thầm giúp đỡ việc kinh doanh của Lâm gia thì một vạn một lọ quả thật không đắt: "Vậy nếu chữa tận gốc?"

"Nếu chữa tận gốc, anh tính xem mình còn có thể sống thêm bao nhiêu năm, cứ mỗi tháng là một vạn, em giảm giá cho anh... 50%." Mễ Uyển cười đưa năm ngón tay về phía anh trai nhà mình.

"Hiện giờ anh hai hai mươi sáu tuổi, giả sử anh ấy có thể sống đến một trăm tuổi, một năm mười hai vạn, lại giảm một nửa..." Mễ Thiệu tính toán trong chốc lát, ngửa đầu nói: "Vài trăm vạn!"

"Không sao, anh trả được." Mễ Viêm bưng tách cà phê lên, nhấp một ngụm, dùng giọng điệu như đang bàn chuyện làm ăn: "Anh chọn chữa tận gốc, tiền có thể chuyển liền cho em."

"Được đó, được đó." Mễ Uyển lấy di động ra chờ nhận tiền.

Mễ Viêm cười như không cười nhìn em gái, lấy di động gọi điện cho trợ lý: "Chuyển bốn trăm bốn mươi bốn vạn vào tài khoản của Mễ Uyển."

Bốn trăm bốn mươi bốn? Mễ Thiệu trừng mắt, mở máy tính trên di động ra, nhập phép tính mình vừa đọc ban nãy vào.

Thiệt hả trời, đúng là bốn trăm bốn mươi bốn vạn.

"... Con số này có phải quá xui xẻo rồi không." Mễ Thiệu nhỏ giọng nhắc nhở.

"Hay anh sống thêm vài năm nữa, chẳng hạn như một trăm hai mươi tuổi?" Mễ Uyển tốt bụng đề nghị, dù sao cũng chỉ là dự đoán, không phải chịu chút trách nhiệm nào, cô còn có thể nhận thêm tiền.

"Không cần, một trăm tuổi là đủ rồi." Bản tính của con buôn khiến cậu chủ Mễ gia kiên quyết không trả thêm một cắc nào, dù điều đó đồng nghĩa với việc mình không thể sống quá một trăm tuổi: "Nhận tiền rồi, em định chữa bệnh cho anh thế nào."

"Em..." Mễ Uyển định kêu anh trai nhà mình chờ ba ngày, trong ba ngày đó cô sẽ thu thập Lâm Mạn Ngữ, vậy thì chứng đau đầu của Mễ Viêm tự nhiên sẽ biến mất. Nhưng nếu làm vậy thì trong mắt Mễ Viêm, mình chả khác nào một bà đồng, không thể hiện được giá trị của bốn trăm bốn mươi bốn vạn.

Nghĩ một hồi, Mễ Uyển buông quả nho trong tay xuống: "Tinh dầu phải về nhà em mới điều chế được, ba ngày sau sẽ đưa cho anh. Hôm nay em xoa bóp cho anh trước, bảo đảm mấy ngày tới anh sẽ không còn đau nữa."

Mễ Viêm nhíu mày, dừng động tác ấn huyệt của mình lại, nhìn Mễ Uyển nói: "Vậy còn không mau lại đây."

Mễ Uyển phủi tay, nâng chân chạy qua. Lúc đến trước mặt Mễ Viêm, anh đưa khăn tay cho cô.

"Để làm gì?" Mễ Uyển thắc mắc.

"Lau tay." Cậu chủ Mễ gia thấy ngón tay của em gái mình vẫn còn dính nước nho, bệnh sạch sẽ trỗi dậy.

Mễ Uyển xoa xoa mấy ngón tay của mình, cười ngượng ngùng, lấy khăn lau sạch sau đó bước tới phía sau sô pha: "Em bắt đầu đây."

"Ừ" Cậu chủ Mễ gia thản nhiên đáp một tiếng, cầm tài liệu trên bàn lên, định sẽ vừa làm việc vừa hưởng thụ nhân viên mát xa mình vừa thuê với giá hơn bốn trăm vạn.

Anh vừa mở tài liệu ra, ngón tay lạnh lẽo của Mễ Uyển liền chạm vào khiến Mễ Viêm bất giác nhíu mày, nhưng anh không nói gì, chờ đến khi làn da thích ứng với sự đụng chạm này mới cúi đầu tiếp tục xem tài liệu. Anh cảm giác được ngón tay của Mễ Uyển đang xoa nhẹ quanh huyệt Thái Dương của mình, thoáng chốc như có thứ gì đó bị kéo ra, cơn đau âm ỉ ở hai bên Thái Dương cũng dần dịu đi.

Lúc sau, lại như có hai dòng nước ấm áp lên hai bên Thái Dương, khiến nó nóng lên, cũng khiến cả người anh như được thả lỏng. Đã lâu rồi Mễ Viêm chưa thấy thoải mái đến vậy, dù đốt tinh dầu Lâm Mạn Ngữ đưa anh thì cơn đau đầu cũng chỉ thoáng dịu đi. Không ngờ Mễ Uyển không hề nói dối, nó quả thật có ngón nghề mát xa. Anh bỏ xấp tài liệu xuống, nhắm mắt lại, định sẽ tận hưởng thật tốt cảm giác thoải mái hiếm có này.

"Được rồi." Mễ Viêm vừa mới nhắm mắt, còn chưa kịp hít sâu, Mễ Uyển đã dừng tay.

"..." Mễ Viêm dù có khoan dung cỡ nào cũng không thể chịu được: "Em mới xoa được có mấy cái?"

"Có hiệu quả là được rồi, đầu anh còn đau không?" Mặc dù Mễ Uyển đang hỏi nhưng người đã đi khỏi phía sau sô pha, dáng vẻ chắc chắn đầu Mễ Viêm đã hết đau.

Cậu chủ Mễ gia thấy vẻ mặt đầy tự tin của em gái, chậm rãi nhả ra một chữ: "Đau."

Mễ Uyển nghi ngờ, nhìn lại trên đầu anh trai, xác định luồng yêu khí kia đã bị cô đánh tan, vì thế trấn an: "Sẽ hết đau ngay thôi."

Chắc lúc trước bị đau lâu quá nên anh trai nảy sinh ảo giác.

"..." Im lặng một lát, sau khi chắc chắn Mễ Uyển không định... mát xa cho anh nữa, cậu chủ Mễ gia bỗng đập mạnh tài liệu xuống bàn, đứng lên đi xuống phòng ăn: "Ăn cơm!"

"Chị tiêu rồi." Mễ Thiệu sáp tới chị gái nhà mình, cười cợt.

"Là sao?"

"Anh hai giận rồi." Mễ Thiệu nói.

"Giận thì giận chứ." Mễ Uyển hoàn toàn không để tâm.

Giỏi thật, giảm cân xong gan cũng to ra rồi.

Trong phòng ăn, nhà bếp đã chuẩn bị cả bàn thức ăn thật lớn, ba anh em ngồi xuống, anh em Mễ gia đều được dạy dỗ rất tốt, ăn chậm nhai kỹ, chỉ có Mễ Uyển là ăn đến vô cùng vui sướng, sự nhiệt tình đối với thức ăn có vẻ còn nhiều hơn cả trước khi giảm cân nữa.

"Chị ăn nhiều như thế, coi chừng béo lại đó." Mễ Thiệu thật sự lo lắng, không phải mấy người giảm cân rất hay mập lại sao.

"Lo ăn cơm của em đi." Mễ Uyển trừng mắt nhìn cậu ta.

"..." Mễ Thiệu tức điên, cậu thề nếu mình còn quan tâm đến bà cô Mễ Uyển này nữa mình sẽ làm con heo.

Mễ Viêm ngồi cạnh nhìn sang, cũng nhíu mày vài lần, thầm nghĩ chẳng lẽ trong mấy tháng giảm cân, chú Diệp cắt giảm thức ăn quá mức mới khiến cho nó trở nên như vậy? Kệ đi, lát nữa gọi điện cho chú Diệp, kêu ông thỉnh thoảng nên cho Mễ Uyển ăn chút thịt luộc.

Ăn cơm xong, Mễ Uyển lấy cớ mình phải về nhà ôn bài, định đi, Mễ Viêm cũng không cản, chỉ dặn cô vài câu: "Nếu đã cai nghiện được rồi, sau này đừng đụng vào nữa. Bằng không, anh sẽ tự đưa em tới đồn công an, tống em vào trung tâm để cai nghiện."

"Yên tâm đi, em đâu có ngốc." Mễ Uyển trả lời.

"Hy vọng em sẽ luôn thông minh như vậy." Cảnh cáo xong, Mễ Viêm lại hỏi: "Việc làm ăn ở phòng khám thú y thế nào rồi?"

"Cũng tàm tạm."

"Nếu đã tự mở tiệm, dù lớn hay nhỏ cũng xem như là có sản nghiệp riêng cho mình, có thể tự mình kiếm tiền." Mễ Viêm nói thêm.

Mễ Uyển gật đầu.

"Nếu em đã có thể tự kiếm tiền, sao có thể tiếp tục xin tiền tiêu vặt trong nhà được." Mễ Viêm cười nhạt: "Sau này anh sẽ ngưng tiền tiêu vặt của em."

"Ha..." Mễ Thiệu cười ra tiếng, cậu biết ngay anh hai đang giận mà, chỉ là nhịn đến bây giờ mới phát ra thôi.

"..." Khóe miệng Mễ Uyển co rút, xem như hiểu được ý nghĩa câu "anh hai giận rồi" của Mễ Thiệu. Người này cũng láu cá thật, tiền tiêu vặt mỗi tháng của nguyên chủ là mười vạn, một năm là một trăm hai mươi vạn, cô vừa nhận của Mễ Viêm hơn bốn trăm vạn, anh ta liền trực tiếp cắt luôn tiền tiêu vặt cả đời của cô.

Tính sai rồi!

"Anh hai" Mễ Uyển muốn thương lượng lại.

"Không phải nói muốn về nhà ôn bài sao, còn chưa đi?"

Mễ Uyển uất ức quay đi trong tiếng cười vui sướng của em trai.

***

Lâm Mạn Ngữ bị Mễ Viêm đuổi ra, về đến nhà liền bắt đầu đập phá đồ đạc, phòng khách đang yên ổn nháy mắt đã bị cô ta tàn phá, người giúp việc của Lâm gia sợ tới mức không ai dám ló đầu ra.

"Con sao thế?" Mẹ Lâm nghe được tiếng động, chạy ra ngăn con gái lại.

"Mẹ, lần này mẹ phải nghĩ cách tăng hiệu quả của thuật trói buộc lên, con muốn Mễ gia phải chủ động đến cửa cầu xin con." Lâm Mạn Ngữ hung tợn nói.

"Con đi theo mẹ." Mẹ Lâm kéo con gái xuống hầm nghiên cứu, xác định chung quanh không còn ai mới hỏi: "Có chuyện gì thế? Khoảng thời gian trước không phải con nói thái độ của Mễ Viêm với con đã tốt hơn nhiều rồi sao?"

"Hôm nay Mễ Uyển trở về, nhỏ mập đó không biết có phải giảm cân giảm luôn đống mỡ trong não rồi hay không, tự nhiên thông minh ra. Nó nhớ tới chuyện con dụ nó nghiện ma túy, vạch trần con ngay tại trận." Lâm Mạn Ngữ cực ghét Mễ Uyển, dù lúc này Mễ Uyển đã giảm cân thành công nhưng cô ta vẫn gọi cô là nhỏ mập như trước.

"Lúc trước mẹ đã nói con không nên dụ nó chơi ma túy." Mẹ Lâm nhíu mày.

"Nó ngốc như vậy, ai ngờ nó còn quay về được." Lâm Mạn Ngữ mắng: "Sao nó không hút ma túy tới chết luôn đi, lại còn cai nghiện thành công nữa chứ?" Cô ta cho Mễ Uyển mượn tiền mua ma túy là để cô nghiện thật nặng rồi mới nói với Mễ gia. Như thế cô vừa giành được thiện cảm của Mễ gia, vừa ném được Mễ Uyển đi, một mũi tên bắn hai con nhạn. Cô ta chịu hết nỗi rồi, suốt ngày Mễ Uyển cứ tìm cô ta khóc lóc kể lể, nếu không vì Mễ Viêm, sao cô ta phải tốn nhiều công sức đi dỗ một nhỏ mập tự ti như thế chứ.

"Hay bỏ đi, Khang Thành có nhiều thanh niên tài giỏi đẹp trai như thế, đâu chỉ mình Mễ Viêm." Mẹ Lâm khuyên nhủ.

"Con không thèm, người Lâm Mạn Ngữ con coi trọng, chỉ có con không cần chứ không đến lượt người khác không cần con." Lâm Mạn Ngữ nói: "Mẹ, giờ mẹ thi triển thuật pháp đi, khiến cho đầu anh ta đau hơn trước kia một trăm lần, con muốn anh ta phải tự mình đến cầu xin con."

"Không được, thuật trói buộc nếu còn tăng nữa sẽ trói chặt, không cách nào phá giải được." Mẹ Lâm chần chừ nói.

"Vậy không tốt sao, sau này chỉ có con bỏ anh ta, không có cửa để anh ta ghét bỏ con." Lâm Mạn Ngữ nhớ đến câu 'đi ra ngoài' lạnh như băng của anh lúc trưa, hận không thể lập tức bắt anh quỳ rạp xuống đất cầu xin mình. Cô tốn nhiều thời gian để lấy lòng anh như vậy, nhỏ mập Mễ Uyển chỉ nói có mấy câu, Mễ Viêm đã nhẫn tâm đuổi cô ra khỏi nhà, Lâm Mạn Ngữ càng nghĩ càng thấy tức.

"Mẹ, mẹ giúp con đi."

"..." Mẹ Lâm chần chờ một lát, cuối cùng không nỡ từ chối con gái, lấy một cái đồng hồ của nam từ trong ngăn kéo ra, phóng thích yêu lực.

***

Mễ Uyển vừa ngồi xe về lại Đông Giao đã nhận được điện thoại của Mễ Thiệu.

"Chị, anh hai hôn mê rồi."

"Sao lại thế?" Mễ Uyển kinh ngạc.

"Không biết, vừa nãy anh hai còn ngồi trong phòng khách xem tài liệu, bỗng nhiên ôm đầu té xuống đất, em đưa anh hai tới bệnh viện trước, chị mau tới đây đi."

"Tiểu Trương, đến bệnh viện."

Dặn dò Tiểu Trương xong, Mễ Uyển bắt đầu tự hỏi nguyên nhân Mễ Viêm bỗng nhiên té xỉu. Mễ Viêm trúng thuật trói buộc của Hoa yêu, loại thuật pháp này cần thông qua một vật dẫn mới có thể tiến hành, mà vật dẫn này phải là thứ đương sự thường mang theo bên mình, vô cùng yêu thích mới được. Sở dĩ Mễ Uyển nói cần ba ngày để chữa cho Mễ Viêm, nguyên nhân chính là chỉ khi tìm được vật dẫn mới có thể giải được thuật trói buộc.

Cô còn định để tới mai mới xử lý Lâm Mạn Ngữ, không ngờ cô ta lại tự tìm đường chết, vừa về nhà đã thi triển thuật pháp hại Mễ Viêm.

Nửa giờ sau Mễ Uyển mới tới được bệnh viện, Mễ Viêm hôn mê đang được bác sĩ kiểm tra, anh nằm trên một thiết bị rất lớn không biết là cái gì, bên ngoài đang có một đám chuyên gia vây quanh.

"Chị" Em trai Mễ gia mới mười lăm, mười sáu tuổi, lần đầu gặp phải chuyện này, đã cực kỳ luống cuống, vừa thấy Mễ Uyển đã lập tức chạy tới như tìm được cứu tinh.

"Bác sĩ nói thế nào?" Mễ Uyển hỏi.

"Bác sĩ còn đang kiểm tra." Mễ Thiệu trả lời.

Mễ Uyển im lặng chờ Mễ Viêm kiểm tra xong, vừa đưa mắt nhìn sang, hai mắt cô đã lạnh đi. Yêu khí vốn đã bị cô đánh tan, lúc này lại dày lên mấy chục lần, quấn quanh hai bên Thái Dương của Mễ Viêm.

Lâm Mạn Ngữ, quả nhiên cô đang tìm đường chết!

"Viện trưởng Lưu, anh hai tôi thế nào?" Mễ Thiệu cản viện trưởng bệnh viện lại, hỏi thăm.

"Chúng tôi còn đang tìm nguyên nhân, nhưng cậu yên tâm đi, chúng ta sẽ tiếp tục nghĩ cách." Viện trưởng Lưu nói.

Sắc mặt Mễ Thiệu trắng nhợt, quay đầu nhìn Mễ Uyển, lại phát hiện sắc mặt của cô còn khó coi hơn cả mình, trong mắt có cả sát khí.

Cuối cùng, bệnh viện vẫn không thể tìm ra nguyên nhân, chỉ đành giữ Mễ Viêm lại phòng bệnh theo dõi.

"Chị, anh hai không sao chứ?" Trong phòng bệnh, hai chị em mỗi người đứng một bên, Mễ Thiệu ấp úng hỏi.

"Không đâu." Mễ Uyển lắc đầu, cô đặt tay lên đầu Mễ Viêm, dùng linh lực để xua tan yêu lực, chẳng mấy chốc yêu lực đã tản đi hơn nửa, nhưng phần còn lại dù Mễ Uyển có làm cách gì cũng không đánh tan nó được.

Sao Mễ Uyển không rõ điều này có nghĩa là gì, lại dám dùng thuật trói buộc tới mức này, nếu chính Lâm Mạn Ngữ cô đã muốn chết thì đừng có trách tôi.

"Em chờ ở đây đi, chị đi ra ngoài một chuyến." Mễ Uyển thu tay lại, đứng dậy đi ra ngoài.

"Chị đi đâu thế?"

"Chữa bệnh."

Không đợi Mễ Thiệu hỏi thêm, Mễ Uyển đã đẩy cửa bước ra ngoài, rời khỏi bệnh viện, tới thẳng Lâm gia.

Trên lý thuyết Lâm Mạn Ngữ là bạn tốt của nguyên chủ, đương nhiên cô đã tới Lâm gia vài lần, nhưng bộ dáng của Mễ Uyển lúc này đã hoàn toàn thay đổi, cô còn đang suy nghĩ lát nữa bảo vệ có cho mình vào hay không, cô nên tìm Lâm Mạn Ngữ bằng cách nào, chợt nghe bảo vệ giữ cửa nói: "Cô chủ nói nếu người Mễ gia tới có thể trực tiếp đi vào."

Mễ Uyển cười, đang chờ tôi đến sao?

Xuống xe, Mễ Uyển đi thẳng vào phòng khách. Phòng khách lúc này đã được người làm thu dọn sạch sẽ.

"Cô chủ đang chờ cô ở phòng nghiên cứu dưới hầm." Nói xong, người làm dẫn Mễ Uyển xuống tầng hầm. Tới trước cửa phòng, người làm để một mình Mễ Uyển ở lại đó, tự mình rời đi.

Mễ Uyển đẩy cửa ra, thấy Lâm Mạn Ngữ đang thoải mái ngồi trên sô pha uống trà hoa quả, thấy Mễ Uyển bước vào trong mắt còn hiện vẻ đắc ý, nhưng ngoài miệng lại tỏ vẻ ngạc nhiên: "Uyển Uyển, sao cậu lại tới đây?"

Mễ Uyển đi tới trước mặt Lâm Mạn Ngữ, không nói gì đã vung tay hất văng cô ta ra khỏi sô pha, đập vào kệ đựng tinh dầu, mấy lọ tinh dầu rơi vỡ, trộn lẫn vào nhau tạo thành một thứ mùi hỗn hợp cực kỳ gay mũi.

Lâm Mạn Ngữ cảm thấy não mình 'ong ong', sau đó cả người liền bay đi, đến khi nhìn rõ thì Mễ Uyển đã đứng trước mặt, tay phải bóp cổ cô ta, ấn chặt cô ta vào tường: "Một con bán yêu mà cũng dám diễu võ giương oai trước mặt tôi!"

"Cô... cô... cô không phải Mễ Uyển." Lâm Mạn Ngữ bị khí thế của Mễ Uyển đè ép, gần như không thể động đậy, cô ta kinh hãi phát hiện người trước mắt này không phải là Mễ Uyển, Mễ Uyển mà cô ta quen không thể có được khí thế này, cũng không biết cô ta là bán yêu.

"Giờ tôi sẽ đưa cô đi gặp cô ấy!" Cô bóp chặt tay, Lâm Mạn Ngữ không cách nào thở được. Có lẽ đang cận kề cái chết nên sức mạnh của cô ta bỗng nhiên bộc phát, yêu lực vốn không cách nào sử dụng được do là bán yêu bắt đầu lưu chuyển trong người, hương hoa tản ra, kinh động đến mẹ Lâm đang nghỉ ngơi trên lầu.

"Mạn Ngữ." Mẹ Lâm chạy vào phòng nghiên cứu, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hoảng sợ lao tới, nhưng còn chưa kịp tới gần đã bị Mễ Uyển đánh ra một chưởng, thiếu chút nữa thì hóa lại nguyên hình.

"Cô giết tôi, sẽ không còn ai có thể cứu được Mễ Viêm." Lâm Mạn Ngữ buông lời uy hiếp một cách khó nhọc.

"Thuật trói buộc của Hoa yêu, một khi đã trói chặt, người bị dính thuật trói buộc chỉ có thể dựa vào hương của Hoa yêu để ổn định tinh thần, bằng không sẽ bị cơn đau đầu khủng bố đó tra tấn cả đời." Mễ Uyển hừ lạnh.

"Cô biết thì tốt." Khó thở khiến khuôn mặt của Lâm Mạn Ngữ đỏ bừng lên: "Mau thả tôi ra."

"Vốn dĩ tôi chỉ định lấy vật dẫn về, cho cô một trừng phạt nho nhỏ, nhưng nếu cô đã vội vã tìm đường chết như thế thì tôi sẽ tác thành cho cô." Tay Mễ Uyển lại tăng thêm chút sức: "Tuy thuật trói buộc sau khi đã trói chặt sẽ hơi khó giải, nhưng không phải không có cách. Chờ tôi giết cô rồi, sẽ lấy bản thể của cô phơi khô, luyện thành thuốc chữa bệnh cho anh tôi."

"Hiệp hội bắt yêu có quy định, người bắt yêu không thể tùy tiện giết yêu." Cả buổi trời mẹ Lâm mới bò dậy được.

"Ngại quá, tôi không thuộc Hiệp hội bắt yêu." Nói xong, Mễ Uyển dùng sức kéo mạnh.

Lâm Mạn Ngữ hét lớn một tiếng, cảm thấy linh hồn mình như bị xé thành hai nửa, đau đến chết đi.

Mễ Uyển thu tay lại, trong tay cô có thêm một đóa sơn trà dập nát đến không còn hình dạng. Động tác vừa nãy của Mễ Uyển đã trực tiếp kéo phần yêu tộc trong cơ thể Lâm Mạn Ngữ ra ngoài.

"Mạn Ngữ" Mẹ Lâm hoảng sợ chạy tới, ôm con gái đã hôn mê vào lòng, lại nhìn đóa sơn trà trong tay Mễ Uyển, chất vấn: "Cô đã làm gì nó?"

"Tôi nói rồi, tôi phải lấy bản thể của cô ta để chế thuốc cho anh tôi."

"Cô... giết con gái tôi?!" Mẹ Lâm nhìn Mễ Uyển đầy căm thù.

"Nhìn tôi như thế để làm gì, thuật trói buộc một khi đã trói chặt, ngoại trừ dùng bản thể của người thi triển thuật pháp để luyện thuốc thì không còn cách nào khác giải trừ, nếu các người dám dùng thì nên biết sẽ có hôm nay." Nói xong, Mễ Uyển đi đến cái bàn bên cạnh, kéo ngăn kéo, lấy cái đồng hồ của nam bên trong ra, đem cả nó và đóa sơn trà rời khỏi Lâm gia.

Còn ánh mắt căm thù của mẹ Lâm, cô chả quan tâm, từ năm trăm năm trước cô đã giết vô số yêu tộc, có con yêu nào không nhìn cô với ánh mắt căm thù đâu? Một Hoa yêu cấp ba nho nhỏ, cô còn không thèm để vào mắt.

Mễ Uyển đi không bao lâu thì Lâm Mạn Ngữ tỉnh lại.

"Mạn Ngữ." Mẹ Lâm vui sướng nhìn con gái, nó vẫn chưa chết.

Một lúc lâu sau ánh mắt của Lâm Mạn Ngữ mới có lại tiêu cự, nhưng cô ta lại ngơ ngác nhìn mẹ Lâm.

"Mạn Ngữ" Mẹ Lâm nhận ra được chuyện gì đang xảy ra, bà ta gọi thêm một tiếng, nhưng mặt của Lâm Mạn Ngữ vẫn dại ra như trước.

***

Mễ Uyển cầm bản thể của Lâm Mạn Ngữ trở về nhà cũ.

"Cô chủ, cậu chủ nhập viện?" Diệp quản gia đã nghe được phong phanh, vừa thấy Mễ Uyển trở về, vội hỏi thăm tình hình.

"Không sao đâu, mai sẽ khỏe lại thôi." Mễ Uyển nghĩ tới Mễ Thiệu đang canh giữ một mình trong bệnh viện, nói: "Chú Diệp, em trai đang ở bệnh viện một mình, chú qua đó chăm sóc nó với."

"Tôi đi ngay."

Diệp quản gia đi rồi, Mễ Uyển đi thẳng vào nhà bếp. Cô khóa trái cửa nhà bếp, trốn trong đó luyện thuốc. Cô vừa bật lửa, Phàn Thần đã lặng lẽ xuất hiện trong nhà bếp, nhìn đóa sơn trà Mễ Uyển đặt trên vỉ nướng, hai mắt anh trầm xuống.

"Đây là hồn của bán yêu, cô đoạt đi yêu hồn của cô ta, sau này cô ta sẽ trở nên ngu dại."

"Sao, anh muốn cứu cô ta?" Mễ Uyển đáp lại.

Phàn Thần không trực tiếp trả lời mà hỏi tiếp: "Cô lấy bản thế của cô ta để luyện thuốc, giải thuật trói buộc của Hoa yêu."

"Đúng vậy."

"Nếu tôi nói, không cần bản thể của cô ta, tôi có thể giúp cô giải thuật trói buộc, cô có thể..."

"Không!" Mễ Uyển lạnh lùng nói: "Tính tôi tương đối tuân theo chủ nghĩa ác giả ác báo, dù anh hai tôi chỉ cần uống ly nước là có thể giải được thuật trói buộc, tôi cũng muốn biến nó thành lá trà ngâm trong ly nước đó."

Phàn Thần ngạc nhiên nhìn Mễ Uyển lúc này, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sát khí trên người cô, giống như bị chạm trúng vảy ngược.

"Cái đồng hồ này, là Mễ Uyển trộm đưa cho Lâm Mạn Ngữ." Tuy nguyên chủ ngốc nhưng cô ấy thật lòng xem Lâm Mạn Ngữ là bạn, vì cô ta mà không tiếc trộm chiếc đồng hồ anh trai mình yêu thích nhất đưa cho Lâm Mạn Ngữ: "Nếu tôi để anh cô ấy bị một con Hoa yêu hại, tôi sẽ thấy rất có lỗi với cơ thể cô ấy cho mình."

"Cô luyện thuốc tiếp đi." Phàn Thần không ngăn cản nữa, chỉ nhắc nhở: "Nhưng bán yêu là tín hiệu hài hòa giữa người và yêu, cô gây hại cho bán yêu công khai trước mặt mọi người như thế, Hiệp hội bắt yêu và yêu tộc chắc chắn sẽ tới tìm cô."

"Tôi chờ"

Phàn Thần không nói thêm gì nữa, vừa xoay người đã mất hút trong không khí. Còn Mễ Uyển, cùng lúc đó, thả đóa sơn trà héo quắt lại vào nước sôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play