Mễ Uyển lẳng lặng nhìn chăm chú vào thụ yêu đã chết, nghi ngờ có phải mình vừa nghe lầm hay không. Dù thụ yêu này có to lớn xanh tươi đến đâu mà không có linh thức thì cũng chả khác gì những cây cỏ khác trên núi Cổ Nguyên, sao có thể gửi lời cảnh báo tới cho họ được?
"Không sao" Mễ Uyển lắc đầu, không đứng trầm ngâm ở đó nữa, xoay người theo chân bọn họ.
"Có phải cậu nghe được tiếng gì không?" Lưu Cố đột nhiên hỏi.
Mễ Uyển ngẩn ra, nhìn Lưu Cố với vẻ khó tin: "Cậu cũng nghe thấy?"
"Vừa nãy cậu thật sự nghe được tiếng?" Dáng vẻ của Lưu Cố còn ngạc nhiên hơn cả Mễ Uyển.
"Sao thế, sao thế, tiếng gì cơ?" Kim Minh Hiên tò mò xúm lại.
"Chỗ chúng tôi có một truyền thuyết, nếu có ai đó nghe được âm thanh lạ trên núi, có thể là Thần Mộc đang nói chuyện với chúng tôi." Lưu Cố giải thích.
Sắc mặt Mễ Uyển cứng đờ, lại quay nhìn cái cây phía sau, đúng mà, không có yêu lực.
"Mễ Uyển, cậu thực sự nghe được sao?" Kim Minh Hiên vốn không tin nhưng nhìn biểu cảm của Mễ Uyển lại không chắc chắn lắm.
"Có phải là tiếng ong ong như có người đang nói chuyện với mình, nhưng lại không rõ không?"
"Ừ" Mễ Uyển gật đầu phụ họa, không nói ra nội dung mình nghe được. Cô không cố ý giấu giếm nhưng âm thanh lúc nãy quá mơ hồ, tuy có thể lờ mờ nhận ra nhưng cô không thể khắng định chắc chắn. Hơn nữa, là một người bắt yêu thân kinh bách chiến, Mễ Uyển không hề phát hiện trong khu rừng này có nguy hiểm gì, chút tự tin này thì cô vẫn có.
"Giống thứ tôi nghe được lúc trước."
"Trước đây cậu cũng nghe được?" Hàn Tiêu kinh ngạc nhìn Lưu Cố, Kim Minh Hiêm và Mễ Uyển cũng hiếu kỳ.
"Đúng vậy, lúc đó chừng năm sáu tuổi, ba mẹ dẫn tôi đi bái tế Thần Mộc, lúc về tôi bỗng nghe được tiếng ong ong này, sau khi lớn lên thì không còn nghe được nữa, trong thôn phần lớn những người nghe được loại âm thanh này đều là những đứa nhỏ." Lưu Cố trả lời.
"Ở quê tôi cũng có chuyện này, nói là trẻ con tâm tư thuần khiết nên dễ nghe được tiếng của thần linh." Hàn Tiêu nhớ tới truyền thuyết ở quê mình.
"Quê tôi cũng có, nói là con nít có thể thấy những thứ người lớn không nhìn thấy, như là... quỷ..." Kim Minh Hiên kéo giọng, làm mặt quỷ bay tới trước mặt Mễ Uyển, muốn bất ngờ dọa cô, không ngờ mặt Mễ Uyển vẫn thờ ơ như không.
"Này, cậu có phải con gái hay không thế, bầu không khí lúc nãy u ám như vậy, cậu không sợ chút nào sao?" Kim Minh Hiên thất bại nói.
"Sao tôi phải sợ, bởi vì... tôi là một hồn ma." Nói xong, Mễ Uyển lấy tay chỉ vào chân mình, Kim Minh Hiên nhìn xuống, sau đó hoảng sợ phát hiện hai chân Mễ Uyển đang cách mặt đất, lơ lửng trong không trung.
"Á!" Kim Minh Hiên hét lên một tiếng thấu trời xanh, đến khi lấy lại bình tĩnh mới phát hiện Mễ Uyển và hai đứa bạn mình đang ôm bụng cười nắc nẻ. Kim Minh Hiên nhìn lại chân Mễ Uyển, đang chạm đất, còn vì cười lớn mà dậm ra một dấu chân rất sâu.
"Đừng cười nữa" Kim Minh Hiên không ngờ đi dọa người ta lại bị người ta dọa sợ, mất mặt muốn chết, nhưng đám bạn của cậu lại không vì thấy cậu mất mặt mà ngừng cười.
"Được rồi, được rồi, đừng cười nữa, hai giờ rồi, nhanh thu thập mẫu vật xong trước ba rưỡi rồi xuống núi, về trường trước tám giờ." Hàn Tiêu tốt bụng ngừng cười, phân công mọi người thu thập mẫu vật.
"Chúng ta tới sau núi trước đi." Lưu Cố là người địa phương, quen thuộc với nơi này nhất: "Mấy cây cối sau núi hai năm nay đều phát triển không tốt, trụi một mảng lớn."
"Cậu dẫn đường đi."
Mọi người lại đi thêm một đoạn chừng hai mươi phút thì tới được chỗ cây cối khô héo Lưu Cố nói, nhưng giờ là mùa đông, cây nào cũng rụng lá, nhìn qua ngó lại cũng không thấy được chỗ khác thường.
"Lấy chỗ này đi." Nói xong, Lưu Cố xắn xẻng xuống đào một ít đất bùn đỏ lên.
"Bọc thêm mấy lớp ni-lông đi, mấy ngày nay mưa nhiều đất ẩm, coi chừng làm dơ túi." Hàn Tiêu nói xong lại lấy ra thêm mấy túi ni-lông.
"Để tôi đi lấy mấy mẫu thực vật." Kim Minh Hiên cũng lấy xẻng đào rễ cây.
Mễ Uyển không biết mình phải làm gì, đành cầm một cái túi giúp Kim Minh Hiên bỏ mẫu cây vào.
Mấy người thu thập xong, định đổi sang chỗ khác lấy thêm vài mẫu nữa thì trời bỗng đổ mưa, may là tất cả mọi người đều đem ô, không đến mức quá chật vật.
"Cả ngày nay trời cứ âm u, biết ngay là sẽ mưa mà."
"Cậu nói cũng bằng thừa, mưa suốt cả tuần nay rồi, ai mà không biết trời sẽ mưa chứ, còn cần tới cậu dự báo sao." Lưu Cố tức giận liếc xéo Kim Minh Hiên.
"Dự báo thời tiết nói mai sẽ có nắng, thời tiết suốt cả tuần sau đều đẹp." Vì chuyến nghiên cứu thực địa này mà gần đây Hàn Tiêu luôn chú ý tới dự báo thời tiết.
"Cuối cùng cũng chịu nắng, chứ mưa nữa thì hết quần lót để thay mất." Nghĩ đến đống quần lót phơi hoài không khô trong phòng ngủ, Kim Minh Hiên thở dài đầy mệt mỏi.
"Cậu im ngay!"
Lưu Cố và Hàn Tiêu đồng thời đạp cậu ta một đạp, trời mưa đường trơn, Kim Minh Hiên bất thình lình bị đạp té nhào xuống đất, tức giận nhìn hai người: "Các cậu làm gì thế?"
Hai người đồng thời nhìn sang Mễ Uyển, Mễ Uyển cười không chút ngượng ngùng.
"Khụ" Kim Minh Hiên vỗ mông đứng lên, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì: "Chúng ta làm việc tiếp thôi, xong sớm về sớm."
Mọi người theo sau Lưu Cố tới một nơi thực vật phát triển tương đối tốt để lấy mẫu bùn đất, sau đó liền nhận được điện thoại của mẹ Lưu.
"Mẹ tôi nói trời mưa, đường trên núi không dễ đi, kêu chúng ta nhanh chóng xuống núi." Lưu Cố cúp điện thoại, quay đầu nói với những người còn lại.
"Vậy chúng ta xuống thôi, mẫu vật cũng đã thu thập đủ rồi." Hàn Tiêu bỏ mẫu vật vào túi.
"Vậy chúng ta xuống bên đây hay bên hướng Thần Mộc?" Kim Minh Hiên hỏi.
"Không cần, bên này có con đường nhỏ xuống núi nhanh hơn." Lưu Cố giơ ô đi phía trước dẫn đường.
Mưa đã rơi được chừng nửa giờ, tuy không lớn nhưng hạt mưa dày đặc, tạo thành dòng suối đổ thẳng từ đỉnh núi xuống.
"Chúng ta đi đường lớn đi, nước hơi nhiều, đường nhỏ có lẽ không dễ đi." Hàn Tiêu thấy một nam sinh như mình đi còn khó khăn, sợ một nữ sinh như Mễ Uyển sẽ bất cẩn bị té.
"Vậy cũng được." Lưu Cố thấy Hàn Tiêu nói có lý nên cả đám đổi hướng, quay lại chỗ Thần Mộc để xuống núi. Lúc đi ngang qua Thần Mộc, nén hương Lưu Cố đốt trong miếu lúc nãy vẫn chưa tàn, khói nhẹ lượn lờ, hình thành khung cảnh đối lập với màn mưa trắng xóa bên ngoài.
"Trận mưa này càng lúc càng lớn, chúng ta đi nhanh lên." Kim Minh Hiên ngẩng đầu nhìn không trung, tuy có che ô không sợ mưa tạt nhưng trời đông giá rét, chỉ hứng gió thôi cũng đủ lạnh chết rồi.
Mễ Uyển nhìn thoáng qua Thần Mộc, cô vẫn để ý giọng nói mình nghe được lúc trước, cố nhìn Thần Mộc thật tỉ mỉ, khẳng định lần nữa nó chỉ là một cái cây bình thường không có linh thức.
"Mễ Uyển" Mọi người đi được một đoạn, thấy Mễ Uyển vẫn đứng yên tại chỗ, nhịn không được kêu lên.
"Tới đây." Mễ Uyển ngưng việc đánh giá lại, vội đuổi theo.
"Sao vậy, cậu lại nghe được gì hả?" Kim Minh Hiên thấy mỗi lần Mễ Uyển nhìn thấy Thần Mộc đều có chút khác thường.
"Không có." Mễ Uyển lắc đầu: "Chỉ là chưa từng thấy cái cây nào to như vậy thôi."
"Cái này chưa là gì đâu, cậu phải tới công viên Vạn Vật, cổ thụ ở đó mới gọi là to." Kim Minh Hiên nói.
Công viên Vạn Vật? Là công viên do Phàn Thần xây dựng, với yêu lực của anh ta, trồng một cái cây to hơn Thần Mộc quả thật không phải việc khó.
"Tôi cũng từng nghe giáo viên môn chăm sóc thực vật nói cây cối trong công viên Vạn Vật không giống được trồng từ tay con người, mà giống những cái cây lâu đời tự sinh trưởng trong rừng rậm." Hàn Tiêu thuật lại lời của giáo viên.
"Hôm nào chúng ta đi tham quan rừng nguyên sinh một chuyến, lấy mẫu về so sánh."
Mọi người vừa trò chuyện, vừa đi xuống chân núi, lúc đến giữa sườn núi, giọng nói quen thuộc kia lại vang lên lần nữa.
"Các cậu im lặng xíu đi." Mễ Uyển rống lên với ba người còn lại, sau đó im lặng lắng nghe âm thanh lẫn trong tiếng gió vù vù.
Cậu ta bị sao thế? Kim Minh Hiên dùng mắt hỏi hai đứa bạn của mình.
Hàn Tiêu lắc đầu, Lưu Cố làm động tác im lặng, mặt ba người đều hiện dấu chấm hỏi nhưng không ai lên tiếng.
"Ong ong.. mau... ong.. trốn..."
Đồng tử Mễ Uyển co rụt lại: Lại là câu này.
"Ong ong... núi... ong... sập..."
"Núi sập, núi sập là ý gì?" Mễ Uyển khó hiểu hỏi ba người.
"Núi sập? Núi sao sập được, chỉ có sạt lở, đá lăn từ trên núi xuống..." Hàn Tiêu thuận miệng đáp.
"Sạt lở?" Mễ Uyển sửng sốt.
"Này này này, nói gở thế, chúng ta còn đang ở trên núi, nếu sạt lở thì chúng ta cũng bị chôn sống luôn đó." Kim Minh Hiên phun mấy ngụm nước miếng, không biết có phải trời mưa nên lạnh hay không mà tay nổi hết da gà: "Chúng ta xuống nhanh đi."
"Mễ Uyển, sao cậu lại nói núi sập?" Chỉ có Lưu Cố cảm thấy bộ dáng vừa nãy của Mễ Uyển rất kỳ quái, nhịn không được hỏi.
"Vừa nãy tôi nghe được một giọng nói, nói là núi sắp sập, kêu chúng ta mau chạy đi." Mễ Uyển
Mọi người đều đồng loạt tái mặt, ngay cả người không tin quỷ thần như Kim Minh Hiên cũng không dám nói tiếp nữa.
"Cậu thật sự nghe được tiếng nói chuyện sao? Chúng tôi không hề nghe thấy gì hết?" Hàn Tiêu nhỏ giọng hỏi.
"Tôi nghe được, đầu tiên là mấy tiếng ong ong, sau đó là tiếng nói đứt quãng kêu chúng ta mau chạy đi." Vì để họ càng tin tưởng, Mễ Uyển bổ sung thêm một câu: "Lúc trước cũng thế."
"Vậy sao lúc trước cậu không nói?" Kim Minh Hiên quát, nếu sớm biết trên núi quái dị như vậy, họ đã xuống lâu rồi.
"Lần đầu tôi nghe không rõ, sợ mình nghe nhầm, nói ra sẽ khiến các cậu hoảng."
"Đúng là hoảng thật." Hàn Tiêu nhìn Lưu Cố.
Sắc mặt Lưu Cố lúc này không chỉ là khó coi thôi đâu, cả người cậu ta đang run rẩy, môi cũng tái đi: "Nếu thật sự... có đá lở, thôn của tôi..."
"Lưu Cố, đừng nghĩ vớ vẩn, chưa chắc đã là thật đâu." Hàn Tiêu giữ chặt tay Lưu Cố, an ủi.
"Chẳng may là thật thì sao, điềm báo của đá lở không phải là mưa liên tục nhiều ngày sao? Mấy ngày nay trời đang mưa tầm tã đó." Lưu Cố càng nghĩ càng thấy chuyện này là thật: "Tôi vừa bái tế Thần Mộc xong, Mễ Uyển đã nghe được cảnh báo của Thần Mộc."
"Cũng có thể cậu ta bị ảo giác." Kim Minh Hiên vẫn không tin.
"Thà tin là có còn hơn tin là không." Mễ Uyển trích dẫn lại lời Lưu Cố nói lúc bái tế Thần Mộc, cũng thay họ đưa ra quyết định: "Mặc kệ có phải sự thật hay không, về nói lại với thôn trưởng hôm nay tạm thời đừng ở trong thôn, chờ trời trong rồi tính sau."
"Nhưng phải làm sao để họ tin?" Lưu Cố kích động nói: "Ngoại trừ mấy ông bà lão, đa phần những người còn lại trong thôn đều không tin loại chuyện này."
"Cậu cứ nói cậu nhìn thấy đá lăn từ trên núi xuống, chúng tôi làm chứng cho cậu." Hàn Tiêu ra chủ ý.
Lưu Cố sửng sốt, hơi do dự, lỡ không có sạt lở thì sao?
"Còn thất thần làm gì, mặc kệ nó có phải sự thật hay không, chúng ta xuống núi trước rồi tính." Kim Minh Hiên thúc giục: "Gọi điện cho ba mẹ cậu để họ đi báo cho mọi người trước. Thật hay giả thì đi trốn cũng không thiệt gì."
Dù Mễ Uyển nói thật hay không, đã quyết định làm thì không nên trì hoãn.
Ba người quyết định xong, nhanh chóng chạy xuống chân núi, Lưu Cố lấy di động vừa chạy vừa gọi điện cho mẹ, còn Hàn Tiêu thì phát hiện không thấy Mễ Uyển đâu.
"Mễ Uyển đâu?" Mọi người nhìn lại, phát hiện Mễ Uyển đang chạy về hướng ngược với bọn họ.
"Mễ Uyển!" Hàn Tiêu kinh hãi, vội xoay người đuổi theo Mễ Uyển.
"Các cậu xuống núi trước đi, tôi đến chỗ Thần Mộc." Mễ Uyển sợ đám Hàn Tiêu chạy theo mình, bịa chuyện: "Tôi lại nghe được âm thanh Thần Mộc kêu tôi qua đó."
Hàn Tiêu ngạc nhiên đứng sững lại, không biết nên đuổi theo Mễ Uyển hay nên tiếp tục xuống núi.
"Alo, Tiểu Cố, sao thế, các con xuống núi chưa?" Mẹ Lưu nhận điện thoại, nghe được tiếng ồn bên phía con trai, hỏi thăm.
"Mẹ với ba mau ra khỏi thôn đi, có thể sẽ có sạt lở." Lưu Cố vội trả lời.
"Cái gì?!"
"Mẹ nói người trong thôn mau trốn đi, tụi con sẽ xuống ngay."
Tốc độ của Mễ Uyển rất nhanh, nói mấy câu đã biến mất khỏi tầm mắt, dáng vẻ mạnh mẽ kia hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng lúc xuống núi vừa nãy, mọi người dù muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.
"Chúng ta xuống núi trước." Có lẽ không khí quá nặng nề khiến cho mọi người vốn nửa tin nửa ngờ giờ đã gần như tin chắc sẽ có sạt lở.
Mễ Uyển để ô lại ven đường, một thân một mình băng nhanh qua màn mưa, tới trước mặt Thần Mộc.
"Là ông nói chuyện với tôi sao?" Mễ Uyển lớn tiếng chất vấn cây cổ thụ trước mắt.
"Mau... trốn...tôi...chống... không được..." Giọng nói lại vang lên.
Mễ Uyển quay đầu, phát hiện giọng nói đó không phát ra từ Thần Mộc mà từ ánh nến trong miếu. Mễ Uyển đi tới, ngồi xổm xuống trước miếu, nhíu mày nhìn làn khói lượn lờ bên trong với vẻ đăm chiêu.
Đây là sức mạnh tín ngưỡng.
Là do Lưu Cố thành tâm bái tế, cho cây đại thụ này chút sức mạnh cuối cùng.
Mễ Uyển chạy lại chỗ đại thụ, truyền linh lực của mình vào. Nhờ giọng nói kia, rốt cuộc cô cũng tìm được yêu đan của Thần Mộc. Yêu đan gần như đã chết, chỉ còn một luồng yêu khí yếu ớt. Cây đại thụ này không phải không muốn nói chuyện với cô mà là không còn sức để nói chuyện, nó hao hết phần sinh mệnh cuối cùng để truyền tin tức lũ quét ra ngoài, đồng thời, rễ của nó cũng đang cố giữ chặt phần đất dưới thân.
Thông qua linh lực, Mễ Uyển có thể cảm giác được rõ ràng phần đất bên dưới rất xốp, dễ bị xói mòn, chỉ cần rễ của đại thụ buông ra thì vô số đất cát sẽ chảy xuống chân núi theo dòng nước mưa. Đại thụ không chịu từ bỏ, nó hy sinh toàn bộ sức lực của mình, liều mạng vươn rễ càng xa, càng sâu, lan tận nửa ngọn núi.
Nhưng nó không cách nào chống đỡ nổi, bởi vì đất của cả ngọn núi này đều dễ bị xói mòn.
"Mau... trốn... mau... trốn..."
Nó hao phí phần sinh mạng cuối cùng của mình để dân cư dưới núi và động vật trong núi có cơ hội trốn thoát.
Mễ Uyển không biết mình có thể làm gì, cô chỉ có thể truyền linh lực của mình vào yêu đan sắp chết của Thần Mộc, hy vọng nó có thể sống lâu thêm một chút. Nhưng Mễ Uyển biết, dù cô có tiêu hao hết linh lực cũng không chống đỡ được bao lâu.
Mễ Uyển cắn chặt răng, một tay đặt lên thân cây, một tay móc di động trong túi gọi cho Hàn Tiêu.
"Mễ Uyển, cậu xuống chưa?" Hàn Tiêu vội hỏi: "Tụi tôi thấy rất nhiều động vật chạy trốn trên đường."
"Lớp trưởng, cậu nghe tôi nói này, chỉ có mười lăm phút."
"Cái gì?" Hàn Tiêu không hiểu.
"Sạt lở." Cả cô và Thần Mộc đều chỉ chống đỡ nổi mười lăm phút.
"Vậy cậu xuống chưa?" Hàn Tiêu hỏi.
"Tôi đang xuống." Mễ Uyển ngắt điện thoại, đặt di động sang một bên, hai tay đặt hai bên thân cây, chuyển linh lực của mình vào.
Thời gian trôi qua từng chút, mưa ngày càng lớn, bên tai Mễ Uyển vang lên tiếng ầm ầm, nhưng cô không có sức để quan tâm bởi vì linh lực của cô đã gần cạn.
Trước khi linh hồn bay lên, Mễ Uyển nhìn cơ thể mình dần ngã xuống, bộ rễ khổng lồ bị lũ quét đứt thành từng khúc nhỏ, gốc cây sừng sững ngàn năm bắt đầu đổ xuống.
Linh hồn của Mễ Uyển lơ lửng trên không, càng bay lên cao càng thấy được nhiều cảnh tượng, cô thấy người mình bị đất đá chôn vùi, thấy lũ từ đỉnh Cổ Nguyên tràn xuống chân núi như vỡ đê. Cô muốn xem nhóm lớp trưởng đã báo cho thôn dân hay chưa, nhưng linh hồn của cô lại bị kéo bay tiếp lên cao.
"A a a... đá lở rồi!"
Không biết là tiếng của ai, một mảng núi đá đổ rầm xuống khiến cho đám người Lưu Cố đang muốn chạy tới chỗ an toàn nhìn mà rợn người.
Thật sự có sạt lở?
"Làm sao bây giờ, mọi người trong thôn kế bên vẫn chưa di tản hết." Thôn trưởng thôn Cổ Nguyên lo lắng dậm chân, cố gọi điện cho thôn trưởng thôn kế bên.
Linh Hồn của Mễ Uyển vẫn đang trôi, cô gần như đã không còn cách nào để thay đổi cục diện trước mắt. Cô đã tuyệt giao với Phàn Thần, không biết lúc này Phàn Thần còn chịu trả hồn cô về lại xác không nữa. Thêm nữa, xác cô giờ đã bị vùi dưới đất đá, không biết có đào lên được không? Đào ra rồi có còn xài được không?
Bỗng nhiên, giữa dòng nước không gì cản nổi xuất hiện vô số dây leo, dùng tốc độ nhanh hơn cả lũ quét bện thành một tấm lưới chặn mấy tảng đá lại. Vô số động vật chạy trốn bám vào dây leo đột nhiên xuất hiện, nép người trên đó để né mấy tảng đá văng trúng, giống như người nạn bị kẹt trên đảo giữa đại dương mênh mông.
Phàn Thần?!
Ngay khi nhìn thấy dây leo, Mễ Uyển đã nghĩ ngay đến một người. Lực kéo giảm dần, Mễ Uyển phát hiện mình đang lơ lửng trên đỉnh núi Cổ Nguyên, còn người cô vừa nghĩ đang đứng ngay trước mặt mình.
Lúc này, nửa thân trên của Phàn Thần đang bị chôn trong bùn đất, Mễ Uyển không cần nghĩ cũng biết anh dùng bản thể của chính mình để ngăn sự xói mòn, đồng thời hai tay hóa thành vô số dây leo, nhằm vào các hướng khác nhau của ngọn núi để cứu vớt những động vật đang lâm vào tuyệt cảnh.
Ngọn núi sụp xuống rất nhanh, chỉ chừng vài phút, nhưng Phàn Thần để ổn định lại nó đã mất chừng một giờ. Anh cần dùng yêu lực hồi sinh cho những cái rễ, để chúng nó có thể tiếp tục bám chặt vào đất, đợi tới mùa xuân, chúng nó sẽ đâm chồi nảy lộc, kéo dài sinh mệnh.
Suốt cả quá trình, Mễ Uyển đều im lặng không dám làm phiền Phàn Thần, nhưng cô bỗng hoảng sợ phát hiện, vết thương trên ngực anh đang lan ra.
"Phàn Thần, vết thương của anh..." Mễ Uyển nhịn không được hét lên, vết thương của Phàn Thần tuy mãi không khá lên nhưng cũng chưa từng xấu đi.
"Không sao." Phàn Thần không thèm liếc vết thương trên ngực mình lấy một cái, sau khi xác nhận tất cả động vật đều đã được cứu ra, anh thu hồi dây leo biến lại thành tay, cơ thể cũng chui lên khỏi nền đất, hóa thành hai chân. Sau khi về lại hình người, cơ thể Phàn Thần lảo đảo đứng không vững, anh cũng không cậy mạnh mà khoanh chân ngồi xuống đất.
"Sắc mặt của anh rất khó coi." Đây là lần đầu tiên Mễ Uyển thấy Phàn Thần suy yếu như vậy, yêu lực cuồn cuộn như biển chỉ sót lại một tầng mỏng manh.
"Không sao, nghỉ một lát là ổn thôi." Phàn Thần quay đầu nhìn Mễ Uyển: "Cô bay từ đâu tới?"
"Giữa sườn núi." Mễ Uyển trả lời.
Phàn Thần ngẩng ra: "Là cô giúp cây cổ thụ kia chống đỡ đến bây giờ?"
"Ừ." Mễ Uyển gật đầu.
"Đi thôi." Phàn Thần bỗng nhiên đứng dậy.
"Đi đâu?"
"Đi lấy xác cô, chôn lâu quá sẽ không dùng được nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT