"Cô chủ, cô tỉnh chưa?" Thím Trương gõ cửa một hồi không thấy Mễ Uyển trà lời, lại tăng thêm âm lượng.
"Dậy rồi, dậy rồi, tôi xuống ngay." Mễ Uyển vội nhét Mèo yêu vào chăn theo bản năng, sợ chẳng may thím Trương mở cửa bước vào sẽ nhìn thấy.
May mà thím Trương không trực tiếp mở cửa, sau khi nghe Mễ Uyển trả lời, chỉ dặn cô xuống nhanh lên rồi đi.
Mễ Uyển thở phào một hơi, vội vén chăn che Mèo yêu nhỏ ra, sợ cô nhóc bị ngộp. Ai ngờ vừa vén chăn, đôi mắt xanh tròn xoe kia đã nhìn mình rưng rưng.
"Chị" Mèo yêu nhỏ chớp chớp mắt, nhóc đã tỉnh từ nãy nhưng thấy Mễ Uyển vội giấu mình đi như thế, nhóc cũng ngoan ngoãn nằm im trong chăn.
"Thấy sao rồi?" Mễ Uyển nhìn lướt qua lỗ tai hồng nhạt của Mèo yêu, bế cô nhóc ra khỏi chăn. Nhóc con sáu bảy tuổi trông có vẻ hơi gầy yếu, do vừa hóa hình nên trên người chưa có quần áo, bất chợt bị ôm ra khỏi chăn, vội dùng đuôi mèo quấn mình lại theo bản năng. Nhưng cái đuôi nhỏ xíu đó sao che nổi cái gì, chỉ càng khiến người ta cảm thấy đáng yêu hơn thôi.
"Em... lại hóa hình được rồi." Mèo yêu nhỏ kích động tới đỏ mặt, tuy hôm qua chị bắt yêu này nói chị ấy có cách chữa khỏi cho nhóc, nhưng nhóc vẫn không dám ôm quá nhiều kỳ vọng, không ngờ vừa ngủ dậy mình đã hóa hình được. Nếu thím Trương không đứng ngoài cửa, nhóc đã nhảy cẫng khỏi giường rồi.
"Sao vẫn còn tai với đuôi?" Mễ Uyển kiểm tra lại cho Mèo yêu, nhanh chóng tìm ra nguyên nhân, là do đêm qua cô chưa kịp tẩy sạch yêu độc thì linh lực đã hao hết, nhưng vấn đề này không lớn, liền an ủi: "Trong cơ thể em vẫn còn tồn tại chút ít yêu độc, chắc phải thêm một tuần nữa em mới hóa hình hoàn toàn được."
"Được vậy là tốt lắm rồi." Mèo yêu nhỏ đã rất thỏa mãn: "Em thấy thoải mái hơn lúc trước." Lúc nhóc còn ở trong cơ thể của một con mèo, kinh mạch bị yêu độc ăn mòn, đau đớn không thôi, nhưng nhóc lại không dám nói cho anh biết. Giờ chẳng những hết đau mà nhóc còn có thể khống chế yêu lực.
Lúc Mèo yêu nhỏ nói chuyện, hai tai không ngừng run run, Mễ Uyển không cưỡng nổi lại ngắt nhéo một phen.
"Em còn phải cảm ơn một người nữa." Không có cỏ Băng Nha của Phàn Thần, sao cô chữa khỏi cho Mèo yêu nhỏ được. Dưới ánh mắt nghi ngờ của Mèo yêu, Mễ Uyển kéo nhóc tới trước cửa sổ, đẩy cửa, vừa định ném tiếp một cái chén bỗng phát hiện một tấm danh thiếp được kẹp trên cửa sổ.
Tấm danh thiếp có nền trắng, kèm với một hàng chữ màu vàng: Phàn Thần, 199xxxxxxxxx.
Mễ Uyển cầm danh thiếp lên, là một dãy số vô cùng dễ nhớ. Cô buông chén, lấy di động nhập số vào, gọi đi.
"Alo"
"Tôi đây." Mễ Uyển kích động la hét.
"Biết." Phàn Thần cười khẽ một tiếng, người biết số di động của anh không nhiều, số lạ gọi tới thì chỉ có người mình vừa đưa danh thiếp thôi.
"Anh mau tới cửa sổ đi." Mễ Uyển bắt chuyện.
Phàn Thần hơi thắc mắc, buông tách hồng trà trên tay xuống, đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ, nhướng mày nhìn qua.
Mễ Uyển vừa thấy Phàn Thần đã lập tức đặt di động xuống bệ cửa sổ, xoay người bế Mèo yêu đang mặt mày ngơ ngác lên trước cửa sổ: "Anh xem đi."
Phàn Thần nhìn Mèo yêu nhỏ vẫn còn cặp tai chưa thể thu lại, khóe môi khẽ cong lên: "Chúc mừng."
"Đồng Đồng, thuốc của em là do anh này cho nè." Mễ Uyển cúi đầu giải thích cho Mèo yêu nhỏ đang ngơ ngác.
"Cảm ơn anh" Mèo yêu nhỏ muốn cúi đầu thật nghiêm trang, nhưng nhóc đang bị Mễ Uyển ôm, chỉ có thể vẫy tay biểu đạt lòng biết ơn.
Anh? Không biết mình lớn hơn nhóc này bao nhiêu tuổi nữa.
"Đi rửa mặt đi." Phàn Thần lia nhanh qua cái đầu tổ quạ của Mễ Uyển, và cả... cục ghèn trong mắt cô nữa.
"Ờ há, tôi phải mau xuống lầu, không thì thím Trương lại giục nữa." Mễ Uyển thả Mèo yêu xuống, cầm cầm lấy di động vừa la hét vừa chạy vào phòng tắm, vẫn không quên nói điện thoại với Phàn Thần: "Lần sau nhớ thêm Wechat nữa."
Mễ Uyển nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi ôm Mèo yêu nhỏ đã hóa lại thành hình mèo xuống ăn sáng. Cô không dám trực tiếp dẫn nhóc xuống nhà, dù có thể viện cớ tai và đuôi là cosplay thì cũng không thể giải thích sao trong phòng tự dưng lại lòi ra thêm một cô nhóc được? Chẳng lẽ nói mình nửa đêm ra ngoài nhặt về? Chuyện Cẩu yêu nửa đêm chạy vào phòng lần trước Diệp quản gia đã truy hỏi cô tận nửa ngày, vất vả lắm mới qua cửa được, cô không muốn lại bị thêm lần nữa.
"Cô chủ xuống rồi à, nhanh, đưa bé mèo cho tôi đi, hôm nay tôi có chuẩn bị món thịt bò cho nó, ngon lắm." Thím Trương thấy Mễ Uyển xuống lầu, chào hỏi một câu rồi đón lấy Mèo hoa nhỏ trong tay cô, nhìn dáng vẻ thôi là đủ biết ai được cưng hơn rồi.
"Meow" Bệnh được chữa khỏi, tâm tình Mèo yêu nhỏ tự nhiên cũng tốt lên, thấy thím Trương ôm mình, lập tức vui vẻ cọ cọ trong lòng bà.
"Ai nha, bé mèo đang làm nũng với tôi này?" Thím Trương vui sướng ngất trời, kích động đến mức hận không thể chạy ngay vào bếp làm thêm món gì đó cho Mèo hoa nhỏ ăn.
Mễ Uyển đố kị Mèo yêu nhỏ có thể ăn thịt, vừa ôm tô cháo trắng dưa muối của mình lên thì di động có tin nhắn, Mễ Uyển mở ra xem, là thông báo Phàn Thần đã chấp nhận lời mời kết bạn của cô trên Wechat.
Mễ Uyển vội mở Wechat lên, muốn xem vòng bạn bè của Phàn Thần, kết quả kéo nửa ngày, chả có cái gì hết
Sao vòng bạn bè của anh không có gì hết vậy? Mễ Uyển gửi tin hỏi.
Không có gì để đăng. Có lẽ Phàn Thần vẫn đang cầm điện thoại trên tay, trả lời rất nhanh.
Cuộc sống của anh nhàm chán thật đó.
Có lẽ chăng.
Trả lời xong, Phàn Thần không khỏi suy xét, là do cuộc sống nhàm chán nên mình mới không đăng gì lên vòng bạn bè sao? Anh nhấn mở vòng bạn bè của Mễ Uyển, kéo xuống từ từ, tính theo thời gian thì chỉ có mỗi bài đăng giảm béo là do Mễ Uyển hiện giờ đăng, anh tiện tay nhấn "Thích".
***
Ăn sáng xong, Mễ Uyển tiếp tục đi học. Nhưng hôm nay cô không để Tiểu Trương đưa thẳng đến cổng trường mà dừng trước một trung tâm thương mại, bởi vì Mèo yêu nhỏ nói nhóc muốn gặp anh trai trong hình người.
"Cô chủ, tôi chờ cô ở ngoài. Cô cầm quần áo đi học rất bất tiện, để tôi đem về giúp cô." Tài xế Tiểu Trương phát hiện gần đây cô chủ nhà mình đã gầy đi nhiều, quần áo trở nên rộng thùng thình, quả thật nên mua cái mới.
"Không cần, sáng nay tôi không có tiết nên muốn đi dạo lòng vòng thôi, lúc về tôi lại lên mạng mua." Mễ Uyển đẩy Tiểu Trương đi rồi ôm Mèo yêu nhỏ bước vào trung tâm thương mại.
Cũng may Mèo yêu dáng vóc nhỏ, Mễ Uyển giấu trong ba lô không bị người khác phát hiện, một người một mèo mới thuận lợi vào được trung tâm thương mại. Trung tâm thương mại vừa mở cửa, nhiều gian hàng vẫn đang quét dọn và sắp xếp hàng hóa, Mễ Uyển một đường đi thẳng tới chỗ bán đồ trẻ em, không để tâm quần áo còn chất đầy đất, hào phóng chỉ tay vào một bộ người mẫu đang mặc: "Bộ này, lấy cho tôi một bộ y chang."
Mễ Uyển sợ quần không giấu được đuôi nên chọn một người mẫu mặc váy.
"Tiệm các cô có giày không?" Mễ Uyển chọn quần áo xong, lấy thêm một cái mũ, nhưng tìm nửa ngày không thấy giày cho trẻ em đâu.
"Có, ở trong kho, chị cần size nào để em đi lấy?" Nhân viên cửa hàng không ngờ mới sáng sớm đã có một khách hàng hào phóng như vậy, cười tươi như một đóa hoa.
Mễ Uyển đọc size giày Mèo yêu nhỏ nói cho cô.
"Chị có yêu cầu gì về kiểu dáng không?" Nhân viên cửa hàng thân thiết hỏi.
"Cô tự chọn đi."
Quần áo của người mẫu đều do nhân viên trong tiệm chọn lựa cẩn thận, hẳn sẽ tự biết hợp với kiểu giày nào, cộng thêm Mễ Uyển là loại hào phóng nên cũng không cần so đo giá cả. Nhân viên lập tức lấy đôi giày họ cho là thích hợp nhất ra.
Thanh toán xong, Mễ Uyển hỏi nhà vệ sinh ở đâu rồi xách túi đồ đi về phía đó.
Vào nhà vệ sinh, Mễ Uyển đặt Mèo yêu nhỏ lên nắp bồn cầu, để túi quần áo lại rồi ra ngoài. Cô đứng đợi một hồi thì cửa phòng mở ra, một nhóc búp bê mắt xanh, phấn điêu ngọc mài* bước ra.
*Da trắng mịn như chạm trỗ từ phấn và sáng bóng như ngọc được mài dũa.
"Chị, trông em thế nào?" Mèo yêu nhỏ bất an, hết túm váy lại kéo mũ, sợ để lộ đuôi và tai. Hiện giờ nhóc vẫn chưa thể hóa hình hoàn toàn, vốn không nên xuất hiện với hình dạng con người, nhưng đã rất lâu rồi nhóc không hóa thành hình người, nhóc hy vọng anh trai vừa nhìn là biết nhóc không còn bị thoái hóa nữa.
"Được, rất được, cực giống búp bê." Mễ Uyển tự thưởng một dấu "Thích" cho bộ quần áo mình vừa chọn, thật sự rất đẹp.
Mèo yêu nhỏ thẹn thùng cúi đầu, lí nhí: "Chúng ta đi tìm anh đi."
Mễ Uyển nắm tay Mèo yêu nhỏ, đón nhận ánh mắt khen ngợi và đánh giá suốt dọc đường, bắt một chiếc xe về trường học. Bởi vì phải ghé mua quần áo nên Mễ Uyển tới trễ hơn giờ hẹn một chút. Lúc cô tới rừng cây, Quan Lý đang sốt ruột đi ra, không ngừng dòm ngó xung quanh cổng trường.
"Anh" Mèo yêu nhỏ thấy anh mình, vội buông tay Mễ Uyển, lao nhanh đi như một cơn gió.
Quan Lý ngơ ngác nhìn sang, tiếp đó là đứng như trời trồng vì vui sướng, mãi tới khi em gái nhào tới ôm chặt lấy mình, cậu mới bừng tỉnh khỏi cơn mê: "Đồng Đồng?"
"Anh" Trong mắt Mèo yêu tràn ngập vui sướng, khuôn mặt nho nhỏ không ngừng cọ dụi vào người anh trai.
"Em.. em hóa hình được rồi? Em đã khỏe lại? Em... giờ em..." Quan Lý nhìn kỹ em gái, một cái mũi hai con mắt, tay chân đủ cả, lông cũng không còn, hóa hình rất đầy đủ.
"Anh, em khỏe lắm, chị nói yêu đan của em đã được chữa trị, sau này sẽ không thoái hóa nữa." Mèo yêu nhỏ gật đầu thật mạnh, chia sẻ tin tức cực tốt này.
"Ha ha ha..." Quan Lý cười như được mùa, quen tay vuốt đầu em gái, lại bị Mèo yêu nhỏ đè lại.
"Anh, lỗ tai của em còn lộ ra ngoài, không thể bỏ mũ xuống được."
"Không phải đã khỏi rồi sao?" Vẻ tươi cười của Quan Lý cứng lại, lo lắng nhìn em gái rồi lại nhìn sang Mễ Uyển, muốn xác nhận tin tức.
"Vẫn còn chút ít di chứng, phải điều dưỡng thêm một tuần mới khỏi hẳn." Mễ Uyển giải thích: "Nhưng cậu yên tâm, sẽ không thoái hóa lại đâu."
"Cám ơn" Nếu trước hôm nay, Mễ Uyển chỉ vào một yêu tộc hóa hình không hoàn toàn và nói với cậu câu này, cậu chắc chắn không tin. Nhưng giờ Quan Đồng đang đứng sừng sững trước mặt cậu, cậu còn gì để nghi ngờ nữa.
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Quan Lý nhặt túi xách vừa nãy do em gái nhào tới nên bị rơi xuống đất lên, lấy ra một hộp bằng nhung màu xanh, đưa cho Mễ Uyển: "Đàn chị, đây là Miêu Nhãn Chi Hồn."
Mễ Uyển nhận lấy mở ra nhìn thử, là một cái vòng tay, bên trên sợi dây màu trắng bạc đính rất nhiều bảo thạch và kim cương, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Trong số đó, có một viên sáng chói nhất, màu sắc giống hệt màu mắt của Mèo yêu nhỏ. Mễ Uyển nghĩ đây chính là lý do nó có tên Miêu Nhãn Chi Hồn.
"Chiếc Miêu Nhãn Chi Hồn là do ông tôi thiết kế, ông ấy là tộc trưởng tiền nhiệm của tộc Mèo chúng tôi, cũng là người sáng lập châu báu Mị Linh của nhà họ Quan." Quan Lý giới thiệu: "Món châu báu này sở dĩ không bán, ngoại trừ do chính tay ông nội thiết kế, còn vì viên đá mắt mèo này. Trên bề mặt của nó có tăng thêm yêu lực đặc thù của tộc Mèo chúng tôi, có thể phá vỡ mọi loại mê hoặc."
Chỉ vậy mà có giá ba nghìn vạn? Năng lực phá vỡ mê hoặc quả thật không tồi, nhưng lại hơi thừa với cô, yêu tộc hiện giờ mấy ai có thể dùng thuật pháp mê hoặc được cô?
"Còn có công dụng nào khác không?" Mễ Uyển hỏi.
"Còn có thể hỗ trợ giấc ngủ."
"Hỗ trợ giấc ngủ? Dùng khi không ngủ được?"
"Đúng vậy, cuộc sống hiện giờ của con người có rất nhiều áp lực, khiến người ta dễ bị mất ngủ. Trên thực tế, châu báu Mị Linh của chúng tôi có thể phát triển được tới vậy là do chúng tôi có thêm yêu lực lên trang sức, giúp dễ ngủ và thư giãn tinh thần."
"Các cậu dùng yêu lực để giúp đỡ con người?" Mễ Uyển kinh ngạc hỏi.
"Cũng không thể nói vậy được, thuận theo nhu cầu thì đúng hơn, là họ bỏ tiền mua." Nhưng Hiệp hội bắt yêu cho phép họ kinh doanh châu báu lớn như vậy, quả thật là do yêu lực họ thêm vào châu báu có thể giúp đỡ con người. Thế nên, tộc Mèo cũng được xem là tộc thân thiết với con người nhất.
"Vậy cũng không tệ." Mễ Uyển đóng hộp trang sức lại, nói: "Món đồ này tôi nhận, giao dịch hoàn tất."
"Cảm ơn chị."
Mễ Uyển gật đầu, xoay người rời đi, từ xa còn nghe được Mèo yêu nhỏ ngọt ngào nói tạm biệt.
Lát sau, chuông tan học vang lên, sinh viên từ khu giảng đường lũ lượt kéo xuống, có người quen với Quan Lý, thấy cậu ta nắm tay một cô nhóc còn trêu chọc vài câu, dọa cho cậu trai cuồng em gái vội ôm nhóc đi trốn.
Chạy đến một nơi ít người, cậu mới thả em gái xuống, cẩn thận xem xét cái mũ bị lệch của cô nhóc.
"Anh, hôm nay chúng ta có phải về nhà không?" Mèo yêu nhỏ đột nhiên nhỏ giọng hỏi.
"Ừ, anh phải dẫn em về tộc, sau đó tới hiệp hội bắt yêu khôi phục thân phận." Lúc trước do thoái hóa nên thân phận của Quan Đồng đã bị gạch bỏ.
"Nhưng... em không muốn gặp ba mẹ." Cảm thấy lời mình nói ra không được tốt nên Mèo yêu nhỏ bối rối xoắn chặt mấy ngón tay.
"..." Quan Lý trầm ngâm, một lúc lâu sau cậu mới nói: "Chúng ta về tộc làm lại chứng minh thư trước, sau khi khôi phục được thân phận cho Đồng Đồng, anh dẫn em ra ngoài ở."
"Ừ" Mèo yêu nhỏ vui vẻ trở lại, khuôn mặt cười tươi như hoa.
Nhóc có thể thông cảm việc ba mẹ vứt bỏ nhóc, cũng có thể tha thứ, nhưng không cách nào hóa giải khúc mắc, sống chung với họ như trước kia được.
***
Mễ Uyển tìm một chỗ không người lấy Miêu Nhãn Chi Hồn vừa nhận được ra, chụp một tấm gửi cho Phàn Thần.
Mễ Uyển: Anh của Mèo yêu nhỏ đưa, nghe nói là bảo vật trấn tiệm, có giá ba nghìn vạn.
Phàn Thần: À
Mễ Uyển: Tối về tôi đưa cho anh, anh đưa tôi... một ngàn năm trăm vạn là được.
Phàn Thần: Vì sao?
Mễ Uyển: Ba nghìn vạn có một nửa là của anh, nhưng tôi không có một nghìn rưỡi tiền mặt, nên anh đưa tôi đi.
Phàn Thần: Không cần, cô giữ đi.
Mễ Uyển: Không được, phần của anh thì phải đưa cho anh.
Lần trước khi nhận hai trăm vạn của Ưng con, cô còn để Chim sẻ tinh tặng Phàn Thần hai món đồ cổ, dĩ nhiên một ngàn năm trăm vạn này cô cũng không độc chiếm một mình. Sau này biết đâu cô lại cần đến cỏ Băng Nha, còn phải tìm Phàn Thần tiếp, nếu tính toán không rõ ràng, sau này muốn lấy gì đó cũng không dễ.
Phàn Thần: Trong một lúc tôi cũng không có nhiều tiền mặt như vậy, hay cô đem bán đi? Phàn Thần thấy Mễ Uyển kiên trì, không từ chối tiếp.
Mễ Uyển: Nhưng nó rất đẹp đó...
Phàn Thần mỉm cười, không nỡ mà còn đòi đưa mình: Cứ xem như quà tôi tặng cô đi, cũng sắp tới Giáng Sinh rồi.
Giáng Sinh? Mễ Uyển sửng sốt, hơn nửa ngày mới lục được thông tin về lễ Giáng Sinh trong đầu mình, hình như là một lễ hội của người phương Tây. Với lại, quả thật có truyền thống tặng quà trong lễ Giáng Sinh.
Đây là lần đầu tiên Mễ Uyển được nhận quà, cô không nỡ từ chối, trả lời: Vậy đến lễ Giáng Sinh, tôi cũng sẽ tặng quà cho anh.
Có lẽ Phàn Thần đang bận, không trả lời nữa. Mễ Uyển nhìn thoáng qua di động rồi lấy Miêu Nhãn Chi Hồng trong hộp ra đeo lên tay, dù tay hơi thô nên đeo lên không đẹp lắm nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến tâm tình của cô.
Mễ Uyển cất hộp đi, luôn cảm thấy mình đã quên mất gì đó, ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra mình quên đăng lên vòng bạn bè. Cô lập tức lấy di động chụp tay mình.
Đăng ảnh, gõ chữ: Nhận được quà Giáng Sinh.
Chim sẻ tinh luôn là người đầu tiên nhấn "Thích".
Sau khi Lông Vàng biết được chân tướng, bình luận thẳng xuống bên dưới: Rõ ràng là tiền công Quan Lý trả cho chị, chị tự tặng cho mình thì có, đồ hư vinh!
Mễ Uyển híp mắt, cảm thấy Lông Vàng thèm đòn lắm rồi, đốp lại ngay: Cậu muốn chết thì nói tiếp đi.
Không tới một giây, Lông Vàng đã xóa bình luận.
"Xem như cậu thức thời." Mễ Uyển định tiếp tục thưởng thức người khác nhấn "Thích" cho mình thì bên dưới lại nhảy ra thêm một cái bình luận rất chi là lạc quẻ.
Em trai: Chị mà cũng có được người bạn có thể tặng quà cho chị sao, là người nằm cùng phòng trong bệnh viện thẩm mỹ hả?
"Thằng nhóc chết tiệt." Mễ Uyển thở phì phò đáp trả: Người chung phòng bệnh của người ta còn biết tặng quà, cậu làm em trai của người ta kiểu gì thế?
Em trai cũng trả lời trong tích tắc: Thế chị làm chị người ta kiểu gì thế?
Mễ Uyển cãi tới cãi lui vài câu, dưới phần bình luận của hai người bỗng nhảy ra thêm một bình luận lạ, ghi chú là Anh hai.
Anh hai: Không phải chân bị thương sao, lo nghỉ ngơi đi.
Bình luận này của Anh hai là phản hồi cho Em trai, Mễ Uyển suy tư, nhìn ra được chút manh mối. Cô mở Wechat của em trai lên hỏi: Cậu bị thương?
Em trai: Đúng vậy.
Mễ Uyển: Sao lại bị thương?
Em trai: Đá bóng bị trặc chân, sao, chẳng lẽ muốn tặng quà thể hiện sự quan tâm với tôi sao?
Mễ Uyển: Đúng vậy, gửi địa chỉ cho chị.
Em trai Mễ gia cũng không chịu thua, quăng một cái địa chỉ qua.
Mễ Uyển nhìn nhìn rồi sao chép địa chỉ gửi qua cho Diệp quản gia, Diệp quản gia liền gọi lại cho cô: "Cô chủ, cô gửi địa chỉ trường học của cậu chủ nhỏ cho tôi chi vậy?"
Mễ Uyển nói thầm trong lòng, không phải tôi đang định nói với ông đây sao.
"Tôi muốn tặng.. chút quà cho em trai." Tiếng em trai được Mễ Uyển nói ra không chút tự nhiên.
"Được đó, được đó!" Diệp quản gia nghĩ Mễ Uyển muốn hàn gắn mối quan hệ chị em, vui đến tận trời: "Cô chủ muốn tặng cái gì, tôi sẽ sai người chuẩn bị ngay."
"Khụ... cái đó, hôm qua tôi có đem về mười quả trứng, còn không vậy?" Mễ Uyển hỏi.
"Còn chứ, không phải cô đã dặn thím Trương không được đụng vào, cất hết vào tủ lạnh rồi sao."
"Ông kêu thím Trương luộc hai quả đưa qua cho em ấy đi." Mễ Uyển nói.
"Chỉ... hai quả trứng?" Diệp quản gia sửng sốt.
"Đúng vậy, hai quả thôi, nhiều hơn không được đâu." Đây là trứng Cơ Tinh Tinh cho, ăn một quả đã đủ để thằng nhóc kia lành chân rồi. Hai quả trứng này coi như đáp lại mười vạn lúc trước.
Mười phút sau, thím Trương luộc trứng xong, đựng trong một cái hộp đẹp đẽ rồi giao cho tài xế Tiểu Trương.
Tài xế Tiểu Trương theo địa chỉ Mễ Uyển cho, tự mình đưa đến phòng ngủ của cậu chủ nhỏ nhà họ Mễ.
"Cậu chủ, đây là quà cô chủ nhờ tôi đưa tới cho cậu." Tiểu Trương giao hộp thức ăn tới tận tay Mễ Thiệu.
Mễ Thiệu hơi ngạc nhiên, vẫn chưa thực sự tin tưởng: "Mễ Uyển đưa đồ tới thật à?"
"Đúng đó" Tiểu Trương gật đầu cười tủm tỉm.
Đám bạn cùng phòng của Mễ Thiệu đều tò mò tụ lại, muốn biết chị của cậu ta đưa cái gì tới.
"Là hộp đựng đồ ăn, có phải chị cậu đưa móng heo cho cậu bổ chân không." Có người đoán.
"Nếu là móng heo tôi sẽ chia cho cậu một ít." Đây là cậu bạn mà cậu va phải lúc đá banh chung.
Mễ Thiệu có đôi chút bối rối, tuy cậu không thiếu thứ gì nhưng nếu đây là đồ do bà chị Mễ Uyển kia đưa tới, cậu có thể nể mặt ăn hai muỗng. Mễ Uyển vừa nghĩ vừa mở hộp đồ ăn dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
"... Mỗi hai quả trứng?" Mễ Thiệu nổi giận. Ai đời đưa đồ an ủi cho em mình mà lại có thể qua loa đến mức chỉ mỗi hai quả trứng?
Mấy bạn học khác cũng bụm chặt miệng, vừa cười vừa nói: "Có lẽ là chị cậu tự mình luộc đó."
Mễ Thiệu khó thở, gọi điện thoại qua đó: "Chị lại dám đưa tôi hai quả trứng? Có tin tôi ném đi hay không."
Mễ Uyển bất ngờ nhận được cuộc gọi từ số lạ, chần chừ một lát mới nhận ra người gọi tới ai là, sau khi hiểu được nội dung, mặt cô đen lại: "Cậu mà dám ném thì chị sẽ giết cậu."
Mễ Uyển tức đến nổ phổi, cúp điện thoại cái rụp. Người bạn cùng bị thương với cậu thấy cậu định ném mấy quả trứng đi, vội cản lại: "Đừng, đừng ném mà, đúng lúc tôi đang đói, để tôi ăn cho."
Nói xong, cậu ta tự cầm một quả lên, lột vỏ cắn một cái. Ngay khi cậu ta cắn vào, một luồng yêu lực nhàn nhạt tỏa ra từ quả trứng khiến mấy người còn lại đều cảm giác được, đồng loạt nhìn sang.
"Ngon lắm đó" Bạn học vừa cắn quả trứng ngạc nhiên mở to mắt, là do mình đang đói hay sao mà cảm thấy quả trứng này đặc biệt ngon vậy?
"... Mễ Thiệu, quả còn lại có thể cho tôi được không?" Một người bạn khác nhìn quả trứng còn lại trong hộp.
"Sao, cậu cũng đói?"
"Không phải, quả trứng này là đồ bổ, tôi muốn đưa cho ông nội bồi bổ cơ thể." Cậu ta thành thật giải thích.
"Ngụy Ký, nhà cậu phá sản rồi hả?" Mễ Thiệu sửng sốt, trứng gà một đồng một quả cũng thành đồ bổ?
"Không phải, trứng này không phải trứng bình thường... Dù sao thì, nó là thứ cực bổ đó, hiệu quả ngang ngửa nhân sâm, là trứng của một loại gà vô cùng vô cùng hiếm." Ngụy Ký không thể giải thích bí mật của Gà tinh cho các bạn hiểu, đành phải nói như vậy.
Mễ Thiệu cầm hộp đồ ăn, đần mặt ra: Bạn học, cậu đang lừa tôi đúng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT