Nước G, hoang mạc phía Bắc, một con hồ ly đỏ lướt gió bay đến, đáp xuống một lều trại.
“Trợ lý Toàn.” Một người nam mặc áo khoác dài màu trắng, che kín mặt từ trong lều bước ra.
“Quản lý Lý, tình hình sao rồi?” Người nam mặc áo trắng này là quản lý Lý Trường Minh, nhân viên tập đoàn Vạn Vật được phái tới thường trú ở nước G. Hoang mạc nơi họ đang đứng chính là mảnh đất hoang Lý Trường Minh tốn bao công sức mới đàm phán được, lại nửa đường đứt gánh.
“Trụ sở nghiên cứu khoa học của nước G có người bắt yêu cấp cao, tôi không thể lẻn vào thám thính, nhưng dựa theo tình hình hiện tại thì có lẽ họ sẽ cho thử vũ khí hạt nhân trong mấy ngày tới.” Lý Trường Minh nói: “Vùng đất cách nơi này 30km về phía nam đã bị chính phủ phong toả, dân thường không thể vào được.”
Mặt Toàn Tuấn Tài đen kịt lại. Đường cũng đã phong toả luôn rồi, cách ngày phóng thử còn xa sao?
“Có liên hệ được với hiệp hội bắt yêu và quan viên chính phủ địa phương không?” Toàn Tuấn Tài hỏi.
“Được thì cũng được, nhưng cái gì cần nói tôi đều đã nói hết rồi.” Lý Trường Minh giận dữ nói. Trước khi Toàn Tuấn Tài đến đây, anh đã từng thử ‘nói chuyện’ với Hiệp hội bắt yêu địa phương, không hề có tác dụng.
“Cậu hẹn thời gian giúp tôi, tôi muốn đích thân bàn bạc với họ.” Toàn Tuấn Tài kiên trì.
“Được, để tôi liên hệ.” Nói xong, Lý Trường Minh bước sang bên cạnh để gọi điện.
Toàn Tuấn Tài đứng bên ngoài lều trại, nhìn về phương nam, trong lòng trào dâng nỗi bất an vô tận. Đạt tới cảnh giới đại yêu như anh, nguy hiểm bình thường không thể ảnh hưởng mảy may. Có thể có được cảm giác lo lắng bất an thế này, chỉ có thể là bom hạt nhân có uy lực cực lớn kia. Tuy Yêu vương đại nhân từng nói yêu tộc không thể cố can thiệp vào quá trình phát triển của con người, nhưng Toàn Tuấn Tài không cam tâm.
Là Thánh Mộc, mỗi lần thức tỉnh, thiên chức của đại nhân đều là cứu thế. Sứ mệnh chấm dứt, ngài sẽ lần nữa chìm vào giấc ngủ. Tuy ngài là Yêu tộc bất tử duy nhất trên thế gian, nhưng phương thức tồn tại như thế không khỏi quá mức bất công. Giờ đây, cuối cùng đại nhân cũng có được chút vui thú và ý nghĩa sống, anh tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn đại nhân chìm vào giấc ngủ lần nữa như thế.Hai giờ sau.
Một chiếc xe Jeep quân đội màu xanh phóng băng băng trên hoang mạc, đỗ lại trước một cái lều màu trắng.
“Đến rồi” Lý Trường Minh nghe tiếng, vội bước ra, lát sau liền tiếp đón hai người đàn ông mặc quân phục nước G đi vào.
“Giới thiệu một chút.” Lý Trường Minh chỉ vào Toàn Tuấn Tài đã đứng dậy khỏi ghế: “Đây là trợ lý đặc biệt của chủ tịch tập đoàn Vạn Vật, cũng là trưởng hộ pháp của yêu tộc chúng tôi, Toàn Tuấn Tài. Trợ lý Toàn, đây là trưởng lão của Hiệp hội bắt yêu nước G, Pháp Lan Khắc và thượng tướng Khẳng Ni của nước G.”
“Chào hai vị.”
“Chào anh.”
Hai bên chào hỏi qua loa xong đều tự mình ngồi xuống.
Toàn Tuấn Tài chờ hai người ngồi xuống xong liền trò chuyện lưu loát bằng tiếng G: “Tôi nghĩ quản lý Lý đã từng đề cập ý định của tôi với mọi người rồi. Sở dĩ tôi vẫn muốn tự mình tới đây là vì chuyện này thật sự rất nghiêm trọng. Hai vị đều biết ý nghĩ tồn tại của Yêu tộc, không nói tới dịch bệnh vừa trải qua, nhiều năm trở lại đây, nếu không nhờ tập đoàn Vạn Vật chúng tôi luôn cố gắng cải thiện môi trường sinh thái, diện tích hoang mạc của nước các vị chắc phải gấp đôi hiện giờ đấy.”
“Trợ lý Toàn, điều anh nói chúng tôi đều biết.” Trưởng lão Pháp Lan Khắc thở dài: “Nhưng có những chuyện là bất đắc dĩ phải làm. Nước G chỉ là một nước nhỏ, trước giờ vẫn luôn bị nước M chèn ép. Tuy ngoài miệng họ luôn nói là do chúng tôi nghiên cứu phát triển vũ khí hạt nhân, nhưng từ khi liên hiệp quốc ra công ước, chúng tôi đã cho ngừng dự án. Nước M chỉ muốn dùng đó làm cái cớ để cướp đoạt tài nguyên dầu mỏ của chúng tôi mà thôi. Nếu chúng tôi không phản kháng, cả quốc gia sẽ lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, hai triệu dân nước tôi phải sống như thế nào?”
“Nhưng nếu hệ sinh thái bị phá huỷ, cả nhân loại đều phải gặp cảnh tai ương.” Toàn Tuấn Tài gằn giọng nói.
“Thế gian này đâu phải chỉ mình nước G chúng tôi phát triển vũ khí hạt nhân, Trung Hoa các người, nước M, và rất nhiều quốc gia khác không phải đều có hay sao? Các người làm thì được, sao chúng tôi lại không thể?” Tướng quân Khẳng Ni cả giận nói: “Các người có được năng lực bảo vệ người dân, lại quay sang khuyên chúng tôi đừng chế tạo vũ khí, còn không phải vì người bị khi dễ không phải các người, đứng nói chuyện không đau lưng sao? Tại sao nước G chúng tôi phải đi gánh vác cái sai của toàn nhân loại? Lúc nước G chúng tôi bị nước M ức hiếp, liên hiệp quốc có người nào ra mặt làm gì cho chúng tôi chưa? Đến tận lúc này, các người cũng chỉ đến đây khuyên chúng tôi ngừng thử nghiệm vũ khí hạt nhân, thế sao các người không tới nước M kêu họ ngừng xâm lược, xin lỗi rồi bồi thường thiệt hại cho chúng tôi đi?!”
Lời chất vấn đanh thép của tướng quân Khẳng Ni kéo Toàn Tuấn Tài chìm sâu vào trầm tư. Hành vi của nước M quả thật không hợp lẽ, thậm chí là vô lại, nhưng sự vô lại của họ đến Liên Hiệp quốc còn không tiện xen vào, một hộ pháp yêu tộc như anh có thể làm gì? Hơn nữa, nếu để nước M biết nước G thật sự định thử nghiệm vũ khí hạt nhân thì chẳng phải lý do xâm lược của nước M càng trở nên danh chính ngôn thuận hay sao?! Chính trị luôn là thứ gì đó rất phức tạp, dù anh là Cáo yêu, dù anh đã sống mấy ngàn năm, cũng chưa chắc nhìn thấu được. Huống chi, nước G đã nghiên cứu xong vũ khí hạt nhân, dù anh có báo cho Liên Hiệp quốc cũng không thể ngăn hành động phóng thử của họ được.
“Hộ pháp Toàn, không thể vì nước G chúng tôi nhỏ yếu liền bắt chúng tôi phải hy sinh, điều đó không công bằng.” Trưởng lão Pháp Lan Khắc nói.
Càng nghe họ giải thích, Toàn Tuấn Tài càng có cảm giác như rơi vào hầm băng, từng lỗ chân lông trên người đều toát ra hơi thở tuyệt vọng. Nước G là một nước nhỏ, bị khi dễ, họ thấy không công bằng. Vậy còn đại nhân? Đại nhân là sự tồn tại mạnh nhất trên thế giới, lại ngày ngày chịu sự khi dễ của loài người nhỏ bé mà ngài có thể dễ dàng nghiền chết chỉ bằng một ngón út, từng chút từng chút một, vết thương chằn chịt, chẳng lẽ thế là công bằng?
“Chỉ là phóng thử một quả bom hạt nhân thôi mà, lại còn là giữa hoang mạc, tôi nghĩ sẽ không ảnh hưởng nhiều đến hệ sinh thái đâu. Nơi này vốn là hoang mạc, dù cho nổ vũ khí hạt nhân, quá lắm cũng chỉ làm thời kỳ hoang mạc hoá kéo dài thêm vài chục năm thôi.” Trưởng lão Pháp Lan Khắc nói tiếp: “Chờ nước G chúng tôi vượt qua khó khăn lần nãy, nhất định sẽ dốc sức khôi phục hệ sinh thái, dùng thời gian ngắn nhất khắc phục thiệt hại do chúng tôi gây ra. Thậm chí, chúng tôi còn có thể cắt thêm hai mảnh đất màu mỡ ở miền Nam để bồi thường cho tập đoàn Vạn Vật.”
“Nếu tôi nhất định bắt các người phải ngừng thử nghiệm vũ khí hạt nhân thì sao?” Toàn Tuấn Tài mắt điếc tai ngơ, chỉ hỏi.
“Chúng tôi chỉ có thể chống lại.” Sắc mặt của trưởng lão Pháp Lan Khắc và tướng quân Khẳng Ni cùng lạnh xuống: “Tuy hộ pháp Toàn là đại yêu cấp tám, nhưng muốn phá vỡ kết giới do toàn hiệp hội bắt yêu chúng tôi bố trí vẫn phải tốn kha khá thời gian. Công tác bố trí cho hoạt động thử nghiệm đã hoàn tất, chúng tôi tin là mình đủ sức giữ chân anh đến khi phóng xong vũ khí hạt nhân.”
Toàn Tuấn Tài giận dữ đứng bật dậy. Hai người đối diện cũng không chịu yếu thế. Hai bên đối chọi gay gắt.
“Các người đang ôm tâm lý ăn may. Các người có từng nghĩ tới, hành động lần này của các người chính là giọt nước làm tràn ly, là bông tuyết cuối cùng tạo thành vụ lở tuyết?” Toàn Tuấn Tài chất vấn.
“Vậy thì sao chứ?” Tướng quân Khẳng Ni lạnh giọng trả lời: “Khi tuyết lở, không một bông tuyết nào là vô tội. Dựa vào đâu mà hai triệu đồng bào nước G chúng tôi phải chuộc tội thay cho toàn nhân loại? Nếu phải chuộc tội, thì cả nhân loại cùng gánh chung đi.”
“Nhân loại các người quả là ngu xuẩn và ích kỷ đến cùng cực.” Toàn Tuấn Tài nổi giận mắng.
“Những lời này anh phải cầm sang nước M mà mắng mới đúng, không tại họ thì sao có ngày hôm nay.” Không gì có thể lay chuyển quyết tâm bảo vệ tổ quốc của một quân nhân.
Cuối cùng, hai bên không thể đạt được thoả thuận. Dù Toàn Tuấn Tài thực sự ra tay giữ chân hai người này lại lều trại, vũ khí hạt nhân vẫn sẽ được phóng đúng thời hạn, thậm chí là còn trước thời hạn.
Lý Trường Nhìn nhìn theo cảm xúc của Toàn Tuấn Tài, an ủi: “Trợ lý Toàn, kỳ thực lời tướng quân Khẳng Ni nói không phải không có lý. Nếu có một ngày, vì để bảo vệ trái đất mà phải diệt sạch yêu tộc, tôi cũng sẽ làm ra hành động cá chết lưới rách giống họ.”
“Tôi biết” Sao Toàn Tuấn Tài không hiểu được chứ. Anh sống mấy ngàn năm, chứng kiến từng sự phát triển của loài người, cũng gần như nắm rõ bọn họ. Anh biết, dù có không ít con người tàn phá thiên nhiên chỉ vì lòng tham và sự ích kỷ, nhưng nếu nhìn rộng ra, đa phần con người khai phá thiên nhiên một cách quá mức như thế cũng chỉ để sinh tồn và phát triển. Đây là xu thế tất yếu. Đâu riêng gì con người, cả Yêu tộc cũng vậy thôi. Nếu bắt họ phải từ bỏ cuộc sống tiện nghi hiện tại, trở lại cái thời không có điện, không có internet, không có di động và TV của mấy trăm năm về trước, hẳn là đại đa số yêu tộc đều không muốn.
Nhưng còn đại nhân, đại nhân phải làm sao đây? Chỉ vì loài người tương tàn, chỉ vì ngài là Kiến Mộc, liền đáng phải hy sinh?
“Đại nhân, chuyện này chúng ta không nhúng tay vào thì hơn.” Lý Trường Minh nói: “Nước G làm thế là để tự bảo vệ mình, thế nên, dù nước M có dừng tay, họ vẫn sẽ tiếp tục thử nghiệm vũ khí hạt nhân. Yêu tộc vốn dĩ không được can thiệp vào chuyện nội bộ của loài người, chúng ta nhúng tay vào sẽ không hay. Kỳ thật, đợt dịch bệnh vừa rồi, tôi không hiểu sao thiên nhiên lại tạo ra làn gió tinh lọc kia. Lẽ ra chúng ta nên để mặc họ, để họ nếm thử nỗi đau một lần cho đáng.”
Chuyện Phàn Thần thổi gió tinh lọc vì Mễ Uyển chỉ có số ít yêu tộc biết đến. Đại đa số mọi người vẫn nghĩ trận gió đó là ý của tự nhiên.
“Nếu cậu là ý thức của tự nhiên, biết rõ có người muốn dùng vũ khí hạt nhân làm cậu bị thương, cậu sẽ làm gì?” Toàn Tuấn Tài hỏi.
“Tôi?” Lý Trường Minh nhíu mày, nhìn cát vàng cuồn cuộn trước mặt, nói: “Tôi sẽ để họ làm.”
Toàn Tuấn Tài nhìn sang với vẻ khó hiểu.
“Chúng ta đều là Yêu tộc, đều hiểu rõ tuy thiên nhiên vẫn luôn gánh chịu sự tàn phá của con người, nhưng cuối cùng, thực ra chủ thể bị tổn thương vẫn là chính con người. Đến một lúc nào đó, tức nước vỡ bờ, thiên nhiên sẽ để mặc loài người diệt vong. Ngàn vạn năm sau, địa cầu vẫn có thể lần nữa hồi sinh.” Lý Trường Minh giải thích: “Nói trắng ra thì địa cầu luôn là thứ bất diệt, chỉ có những thứ sống nương tựa vào tự nhiên đang tự tìm đường chết mà thôi. Nếu tôi là ý thức của tự nhiên, tôi sẽ để họ chơi đùa thoải mái, để họ tự sinh tự diệt. Thế hệ loài người này không tốt, tôi sẽ đổi một thế hệ khác.”
“Loài người diệt vong, Yêu tộc cũng sẽ diệt vong.” Toàn Tuấn Tài nhắc nhở.
“Tôi chỉ đang đứng ở vị trí ý thức của tự nhiên thôi mà. Đương nhiên bản thân tôi không mong chuyện sẽ đi đến nước đó.” Lý Trường Minh cười gượng: “Với lại, có phải đại nhân lo lắng quá mức rồi không. Một quả bom hạt nhân tuy sẽ gây ra thiệt hại kha khá nhưng đâu đến mức diệt vong. Vừa lúc có thể nương chuyện lần này để loài người nếm trải một bài học lớn. Chỉ khi bị đau, họ mới biết sửa.”
Toàn Tuấn Tài trầm mặc. Bản thân anh cũng đồng tình với Lý Trường Minh. Dịch bệnh lần trước nếu không vì Mễ đại sư, anh cũng muốn ngồi một bên xem kịch.
Nhưng đại nhân…
“Ting ting~~”
Chợt, di động của Toàn Tuấn Tài vang lên. Anh lấy ra xem, là tin nhắn của Phàn Thần, chỉ có hai chữ ngắn gọn đầy khí phách: Quay về.
“Lúc nãy họ có nói khi nào sẽ cho phóng vũ khí hạt nhân không?” Toàn Tuấn Tài hỏi Lý Trường Minh.
“Chưa nói, nhưng theo quan sát của tôi, cộng với năng lượng kết giới của Hiệp hội bắt yêu, muộn nhất là ba ngày nữa.” Lý Trường Minh đáp.
“Tôi đi đây.” Toàn Tuấn Tài không nói nữa, vẻ mặt thâm trầm bước ra khỏi lều, bay lên không trung.
Mười giờ sau, anh về tới Khang Thành, đứng lơ lửng phía trên đình viện nhà Phàn Thần, do dự không biết có nên xuống hay không. Anh giấu đại nhân tới nước G, muốn can thiệp vào chuyện nội bộ của nước G, chẳng những không thu hoạch được gì, còn đem về tin tức bom hạt nhân sẽ phóng trong ba ngày tới.
“Toàn Tuấn Tài, anh làm gì thế?” Mễ Uyển đã cảm nhận được hơi thở của Toàn Tuấn Tài một lúc lâu, thấy anh mãi vẫn không xuống, cô tò mò bước ra, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Trời đã khuya, Toàn Tuấn Tài đưa lưng về phía ánh sáng, không thể nhìn thấy rõ mặt.
“Mễ đại sư?” Toàn Tuấn Tài chầm chậm đáp xuống.
“Ủa, không gọi tôi là Yêu vương phu nhân nữa à?” Từ sau khi cô cùng Phàn Thần dưỡng thương, Toàn Tuấn Tài lần nào cũng gọi cô là Yêu vương phân, như đang ngầm nhắc nhở chuyện gì đó. Sao giờ không gọi nữa rồi?
“Cô thích tôi gọi là Yêu vương phu nhân?” Toàn Tuấn Tài hỏi ngược lại.
“Không ghét.” Mễ Uyển cười hì hì: “Anh đến tìm Phàn Thần à? Anh ấy đang tắm, anh có muốn vào trong chờ anh ấy không?”
“Được” Toàn Tuấn Tài gật đầu, theo chân Mễ Uyển vào phòng khách.
Mễ Uyển thu dọn sách vở, bút viết trên bàn phòng khách lại, cất vào balo. Từ nãy cô đang ở đây làm bài tập.
“Muộn vầy rồi còn tới, hẳn là có chuyện quan trọng muốn nói, tôi về nhà trước đây.” Tuy cô và Phàn Thần có quan hệ đặc biệt, nhưng Mễ Uyển vẫn luôn chú ý không can thiệp quá nhiều vào chuyện của Yêu tộc. Nói sao thì cô vẫn là con người, lúc cần tránh thì phải tránh. Chuyện dịch bệnh vừa rồi cô đã khiến Phàn Thần phải phá lệ một lần. Chính từ lúc đó, Mễ Uyển luôn tự nói với mình sẽ không để Phàn Thần phải khó xử vì cô.
“Mễ đại sư.” Toàn Tuấn Tài bỗng gọi tên Mễ Uyển.
“Hả?” Mễ Uyển quay đầu lại.
“Không có gì.”
Mễ Uyển ngạc nhiên nhíu mày, nói: “Tuy tôi không biết gần đây Yêu tộc đang xảy ra chuyện gì nhưng mấy nay tâm trạng Phàn Thần có hơi lạ, hy vọng mọi người có thể mau chóng giải quyết vấn đề khó khăn.”
“Nếu không giải quyết được thì sao?” Toàn Tuấn Tài hỏi lại.
“Nếu…”
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Giọng của Phàn Thần từ lầu hai vọng xuống. Hai người cùng ngẩng đầu, thấy anh đang cầm khăn lông xanh lau tóc, ánh mắt lơ đãng quét ngang qua mặt Toàn Tuấn Tài.
Toàn Tuấn Tài cứng người.
“Không có gì, tụi em đang tám nhảm vài câu thôi. Phàn Thần, em về ngủ trước đây.” Mễ Uyển ngửa đầu nói.
“Để anh đưa em về.” Phàn Thần buông khăn, đi xuống dưới lầu.
“Không cần đâu, có vài bước thôi mà.” Mễ Uyển từ chối.
“Anh đưa em về.” Phàn Thần cầm balo của Mễ Uyển lên, kéo tay cô bước ra ngoài, lơ đẹp Toàn Tuấn Tài đang lặng lẽ đứng một bên.