*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì lời hẹn mời cơm lần trước của Hứa Hàm mà Hạ Diệu mỗi ngày đều mong nhớ. Cái Wechat hôm bữa Hứa Hàm lập cho Hạ Diệu vẫn thường xuyên đăng nhập, chỉ sợ là sẽ bỏ lỡ tin tức gì từ Hứa Hàm.

Nhưng mà…

Ha, cô nhóc dối trá này, hôm qua vừa hứa, hôm sau liền đi ăn tôm thẻ chân trắng, không hề rủ hắn!

Ngày thứ ba, đi ăn điểm tâm ngọt, cũng không rủ hắn!

Ngày thứ tư, cùng mọi người ăn lẩu, còn vui vẻ chụp ảnh đăng Wechat, cũng không có hắn!

Đi chơi vui vẻ, vất luôn lời hứa ăn cơm với hắn ở xó xỉnh nào rồi. Thật đáng giận!

Hạ Diệu không còn nhẫn nại, nhìn trên ảnh còn có nam sinh khác, bỏ ngay công việc, kéo Ngô Tình đi đến quán lẩu Hứa Hàm đang ăn. Bây giờ chạm mặt, Hạ Diệu liền mở bát một câu như vậy.

Hứa Hàm thật không ngờ có thể gặp được Hạ Diệu ở nơi này. Trước kia, cô cùng Hạ Diệu gần như là một loại người. Quán ăn ven đường này, chính là chưa từng đặt chân tới. Sao bây giờ, bỗng nhiên lại gặp Hạ Diệu ở quán lẩu? Hứa Hàm trong nháy mắt ngẩn ra, nhan chóng phản ứng kịp câu hỏi của Hạ Diệu, trả lời “Mấy ngày nay tôi không thấy cậu trên trường, tưởng cậu không rảnh.”

Không phải Hạ Diệu bề bộn nhiều việc sao? Làm sao có thể nhớ kỹ cô nói mời khách?

Chẳng lẽ Hạ gia phá sản? Hứa Hàm âm thầm nhớ lại một chút, Hạ gia sản nghiệp lâu đời, phá sản chắc chắn không thể dễ dàng như vậy. Kiếp trước cô cũng chưa từng nghe qua Hạ gia sụp đổ bao giờ.

Vậy chắc… có lẽ là keo kiệt rồi, vẫn còn nhớ bữa cơm hôm trước là hắn mời.

Hạ Diệu im lặng, hắn quả thật không tới trường, bởi vì cần xử lý chút chuyện. Nhưng nếu ăn cơm cùng Hứa hàm, thời gian chắc chắn luôn có.

Hạ Diệu âm thầm thở dài rồi nói “Ngày mai tôi rảnh.”

Ngụ ý, ngày mai rảnh, mau cùng đi ăn cơm. Bữa cơm này, không thể không có.

“Ok, vậy ngày mai tôi mời cậu.” Hứa Hàm đang muốn về phòng của mình, lại vừa lúc những người khác trong phòng đi ra. Trương Luân cùng Hứa Hàm vừa mới làm quen, suy nghĩ đối với tiểu học muội này rất có hảo cảm, mở miệng hỏi cô “Hứa Hàm, có về cùng không?”

Hứa Hàm đang muốn trả lời thì bị Hạ Diệu chặn trước "Tôi tìm cậu có chút việc.”

Những người khác thấy Hứa Hàm đang ở với bạn cũng không nói nhiều, chỉ dặn dò Hứa Hàm một chút rồi rộn ràng như ong vỡ tổ kéo nhau ra về. Sau khi bọn họ rời đi, Hứa Hàm liền hỏi Hạ Diệu “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Hạ Diệu nhanh chóng load não, từ trong túi lấy điện thoại ra, đưa cho Hứa Hàm “Cậu xem wechat tớ bị gì mà không coi tin được.”

Hứa Hàm nhìn Hạ Diệu, cầm lấy điện thoại của hắn, trong lòng lầm bầm lầu bầu. Người này sao lại ngốc như vậy? Bất quá lời trong lòng sao dám nói ra trước mặt. Hứa Hàm lấy điện thoại mình nhắn cho Hạ Diệu một tin wechat, khung trò chuyện hai người lập tức hiện lên.

“Thế là xem được rồi.” Hứa Hàm cũng thuận mắt lướt nhìn một vòng bạn bè của Hạ Diệu. Chỉ có một mình cô. Hứa Hàm tức giận nói “Wechat của cậu chỉ có mỗi mình tôi, nếu muốn nhắn tin wechat, cậu phải thêm bạn thân nữa chứ.”

Này, đầu óc Hạ lão đại hình như bị hỏng rồi, phần mềm đơn giản như vậy lại không biết dùng. Chậc chậc, đọc sách nhiều quá cũng thật hại.

Hạ Diệu rút điện thoại về, “Ừm” một tiếng, tắt khung trò chuyện đồng thời nở một nụ cười, hài lòng cất điện thoại vào túi.

“Được rồi, bây giờ không còn chuyện gì nữa, tôi về trước.” Hứa Hàm nhìn thời gian, ăn cơm xong cũng đã gần 9 giờ. Cũng khá muộn rồi, cô cầm lấy túi của mình chuẩn bị ra ngoài.

“Tôi đi cùng cậu.” Hạ Diệu đi theo, thấy Hứa Hàm lại muốn cự tuyệt liền giải thích “Đã trễ thế này, con gái như cậu đi một mình không an toàn.”

Hứa Hàm nhìn bốn phía, trên đường còn có không ít học sinh… Chắc cũng an toàn ha?

Bất quá Hứa Hàm cũng chưa bao giờ ra ngoài một mình thế này vào buổi tối. Về cùng Hạ Diệu cũng được, chủ yếu là giữ an toàn cho mạng nhỏ này.

“Vậy thì đi, cảm ơn cậu nhé.”

“Không sao, tôi tiện đường.” Lần này hai người không còn cách xa như lúc trước mà đã gần hơn một chút.

“Cậu ăn lẩu một mình?” Hứa Hàm nhớ lại, lúc gặp Hạ Diệu cũng chỉ có một mình hắn, hiện tại ra về cũng là một mình.

Nghĩ đến cũng thật tội, trong khi mọi người ăn lẩu đều là một đám người vây quanh cùng nhau, ồn ào ăn cơm uống rượu. Duy chỉ có Hạ Diệu cô đơn lẻ loi, nhất định là rất thảm.

Hạ Diệu nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, không thèm để tâm đến Ngô Tình còn đang bị hắn bỏ rơi ở phòng ăn. Ngô Tình bị Hạ Diệu xem nhẹ, nhưng bù lại có thể tận tình hưởng thụ thật nhiều đồ ăn như vậy, cũng đáng.

“Vậy cậu không có bạn à?” Nếu là Hứa Hàm trước đây, cô có chết cũng không dám hỏi vấn đề này với Hạ Diệu. Nhưng hôm nay cô thật có chút tò mò vòng bạn bè của lão đại, nhịn không được liền cất tiếng.

Dù sao tốt xấu gì cũng đã cùng nhau đi ăn, cũng chẳng phải xa lạ lắm. Nếu cô hỏi cái này, chắc sẽ không bị ghi hận… đâu ha?

Mặc kệ thế nào, thỏa mãn lòng hiếu kỳ cái đã.

“…” Hạ Diệu nhìn Hứa Hàm, suy nghĩ nên trả lời câu hỏi của Hứa Hàm thế nào, nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm ra cái nào hợp lí.

Hạ Diệu hỏi ngược “Cậu cảm thấy thế nào?”

Cô cảm thấy…

Người đứng trên đỉnh thường không có bạn…?

Nhưng nếu nói như vậy, chỉ sợ phật lòng Hạ Diệu gấp đôi. Nên thôi.

“Chắc là có.”

“Xem ra cậu rất hoài nghi năng lực kết giao bạn bè của tôi. Được rồi, hôm sau mang cậu đi gặp họ.”

Hạ Diệu nói vậy, Hứa Hàm nhất thời không biết tiếp lời thế nào.

Có lẽ cô hoài nghi năng lực kết bạn của Hạ Diệu thật, nhưng chỉ không khẳng định ngoài miệng mà thôi.

Hứa Hàm trừng mắt nhìn, phát hiện cái tên Hạ Diệu này quả thật sâu không lường được, mở miệng nói một cái là làm người ta không hiểu được ý đồ.

Hứa Hàm lặng lẽ cách Hạ Diệu một tí, về sau vẫn nên cẩn thận với người này.

Hạ Diệu đưa Hứa Hàm tới lầu dưới của kí túc xá, Hứa Hàm bỗng có cảm giác bụng mình có cái gì đó không đúng, có chút đau nhức. Hứa Hàm cho là mình mắc vệ sinh nên ôm bụng nói tạm biệt với Hạ Diệu rồi co chân chạy lẹ vào ký túc xá.

Thấy sắc mặt Hứa Hàm không tốt, Hạ Diệu định hỏi Hứa Hàm nhưng còn chưa kịp mở miệng thì người đã không còn thấy bóng dáng.

Hạ Diệu vẫn ở dưới lầu chưa đi, suy nghĩ có nên nhắn wechat hỏi cô một chút không thì vừa vặn đụng mặt Liễu Linh mới từ bên ngoài trở về. Hạ Diệu gọi Liễu Linh lại “Hứa Hàm hình như ngã bệnh, cậu có thể giúp tôi xem Hứa Hàm có bị làm sao không.”

Liễu Linh ngẩn người nhìn Hạ Diệu, không hiểu tại sao Hạ Diệu lại nói Hứa Hàm không thoải mái. Hạ Diệu liền giải thích “Chỉ là không yên lòng thôi, nhờ cậu xem giúp Hứa Hàm, tôi mới yên tâm. Đây là số điện thoại, cảm ơn trước.”

Hạ Diệu đã nói một thì không có hai. Lần này lại nói như vậy, Liễu Linh cũng chỉ nghĩ Hạ Diệu quan tâm Hứa Hàm ngã bệnh chỉ xuất phát từ tình cảm bạn bè. Cho nên không do dự gật đầu đáp ứng hắn.

Liễu Linh nhanh chóng trở về ký túc xá, Hứa Hàm nằm sấp trên giường, giọng nói thống khổ, nhìn thấy Liễu Linh trở về, liền than thở với cô “Liễu Linh, tớ đau bụng…”

Loại đau này thật sự là khó chịu đựng. Hứa Hàm nghẹn khuất muốn chết, cô bây giờ nhất định là rất chật vật.

“Cậu đã ăn cái gì rồi đúng không?” Liễu Linh có kinh nghiệm hơn Hứa Hàm nhiều. Cô đặt tay lên bụng Hứa Hàm nhẹ nhàng xoa, vừa xoa vừa hỏi.

“Tớ ăn lẩu…”

“Còn uống nước lạnh nữa đúng không?”

Hứa Hàm đáng thương gật nhẹ đầu. Chỉ tại cô không thể bỏ cái cảm giác chua cay ngon miệng kia thôi. Đúng rồi, tại ăn nhạt không ngon, nên mới ăn cay, cay nên uống nước, lúc đầu là uống trà, sau thử một ly nước lạnh, trời ạ cảm giác ngon muốn bay lên trời.

Nhưng hiện tại không phải là sướng như đang bay mà là đau bụng như đang bay.

“Trời ơi… Liễu Linh, gọi xe cứu thương giúp tớ, tớ đau chết mất.”

Liễu Linh xem như đã biết vì sao Hứa Hàm đau bụng. Đại tiểu thư này từ nhỏ đã được chiều chuộng quen rồi, giờ ăn bậy lại vớ trúng đồ cay, bụng chắc chắn không hợp. Nhưng nếu gọi xe cứu thương, có phải hơi quá không?

“Hạ Diệu đang ở dưới lầu, tớ gọi cậu ta lên đưa cậu đi bệnh viện.” Liễu Linh nói liền làm liền, gọi cho Hạ Diệu lên giúp.

Lúc Hạ Diệu đi lên, Hứa Hàm đã đau đến mơ mơ màng màng, tùy ý để Hạ Diệu cùng Liễu Linh làm gì thì làm.

“Bạn học Hạ Diệu, cậu có thể cõng Hứa Hàm xuống lầu được không?”

Liễu Linh không biết quan hệ của bọn họ thế nào. Hạ Diệu trên lớp luôn thần thần bí bí, nghe nói bối cảnh rất sâu. Nhưng Hạ Diệu còn mới ở dưới lầu quan tâm Hứa Hàm, nhờ Hạ Diệu giúp một tay, chắc sẽ không cự tuyệt chứ?

Hạ Diệu không đáp, trực tiếp hạ thấp người, ý bảo bế Hứa Hàm lên lưng hắn.

Thấy thế, Liễu Linh vội vàng bế Hứa Hàm đặt lên lưng Hạ Diệu. Vỗn dĩ chỉ định đưa đến phòng y tế của trường, nhưng thấy Hứa Hàm đau đến nhăn hết mặt mũi như vậy, cả hai liền bắt thẳng taxi đến bệnh viện kiểm tra.

Kết quả vừa đến bệnh viện, Hạ Diệu đã gọi ngay chuyên gia cấp cứu, đưa Hứa Hàm đến phòng bệnh VIP. Toàn bộ quá trình không đến 10 phút, vậy là đã có chuyên gia đến trước giường bệnh Hứa Hàm khám.

Xét nghiệm nửa ngày, cuối cùng vị chuyên gia kết luận: Viêm dạ dày, truyền dịch một tí là được.

Liễu Linh: “…” Ra đây là phong thái của kẻ có tiền sao? Quào…(o.o)

Edited by Tích Cực Giảm Cân

Beta by Ashley Ma.Ess.

×××××××××

Tác giả có lời muốn nói:

Liễu Linh: Cặp đôi hào môn này, não có vấn đề…

*Tôm thẻ chân trắng:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play