Ăn trưa xong Ninh Thư kéo Vương Bác sang một bên hỏi: “Cô gái này là bạn gái con à?”
Vương Bác trả lời: “Vâng ạ.”
Ninh Thư: →_→
Có cảm giác Vương Bác bị tán.
Ninh Thư lại hỏi: “Con bé biết con đã từng ly hôn chưa?”
Vương Bác trả lời: “Cô ấy biết con đã ly hôn mới theo đuổi con.”
Ninh Thư: →_→
Tại sao cô có cảm giác cô gái này nhòm ngó con trai cô từ trước nhỉ.
Ninh Thư hỏi tiếp: “Thế con có thích con bé không?”
Vương Bác nói: “Cô ấy rất đáng yêu.”
Ninh Thư: →_→
Thích và đáng yêu là hai khái niệm khác nhau mà nhỉ.
Ninh Thư nói: “Nghe có vẻ con không thích con bé.”
Vương Bác nói: “Con có thích, chẳng qua là chưa biết thích bao nhiêu. Nếu muốn kết hôn con sẽ lấy cô ấy.”
“Con thấy bọn con hợp nhau.” Vương Bác cân nhắc đến chuyện kết hôn là có tính đến chuyện lâu dài.
Ninh Thư gật đầu: “Không lấy vội làm gì, các con cứ tìm hiểu dần dần, không xác định lấy thì đừng làm khổ con nhà người ta.”
“Con không phải người như thế.” Vương Bác phải nhắc mẹ.
Ninh Thư: →_→
Đúng rồi nhỉ, Vương Bác là kiểu người không nói được vợ thì sẽ nhường trước.
Vương Bác và bạn gái vừa đi làm, Ninh Thư đã gọi hội các bà đến khoe con trai mình đã có người yêu.
Các bà nhao nhao đòi xem mặt bạn gái để quan sát hộ.
Cuối tuần Tưởng Tiểu Ngọc ghé chơi. Ninh Thư bảo Tưởng Tiểu Ngọc đi mua sắm với mình, gặp các bà các cô ở hành lang nên cả nhóm cùng đi mua sắm.
Ninh Thư hỏi Tưởng Tiểu Ngọc: “Con thích điểm nào ở con trai bác?”
Tưởng Tiểu Ngọc thẳng thắn: “Anh ấy tốt bụng lắm ạ. Hồi con mới vào làm con không quen ai cả, sếp sai con bê đồ, anh ấy đi ngang qua thấy con không bê nổi bèn bê hộ con.”
Ninh Thư nhìn Tưởng Tiểu Ngọc: “Có vậy thôi à?”
Tưởng Tiểu Ngọc ngạc nhiên: “Vậy là đủ rồi ạ, một người đàn ông tốt bụng sẽ tốt với vợ.”
Ninh Thư nói: “Nhưng nó có một cuộc hôn nhân thất bại.”
Tưởng Tiểu Ngọc thở dài: “Hồi anh ấy lấy vợ con đã buồn mãi, lúc đó con chẳng nghĩ gì nhiều. Giờ anh ấy ly hôn rồi thì con có cơ hội.”
Ninh Thư thấy Tưởng Tiểu Ngọc khá thông minh, biết Vương Bác lấy vợ không định chen chân vào hôn nhân của người ta, nhưng Vương Bác ly hôn lập tức sập hố của cô ấy.
Tinh ranh nhưng không xấu xa, hợp với Vương Bác hơn Thái An Kỳ.
Tưởng Tiểu Ngọc là người bên ngoài đáng yêu bên trong quyết đoán.
Dương Tử Di là kiểu người lành tính, nhường nhịn được cả con dâu như Thái An Kỳ thì lại càng chẳng bàn đến Tưởng Tiểu Ngọc. Cô cảm giác Tưởng Tiểu Ngọc có thể ăn ở hoà hợp với Dương Tử Di.
Sau đó Ninh Thư lại hỏi hội các bà, mọi người đều duyệt. Cô Lý bảo cô gái này là kiểu người có chính kiến.
Ai cũng có chính kiến, sống biết nhường nhịn nhau là được.
Tưởng Tiểu Ngọc thường xuyên qua chơi với Ninh Thư. Vương Bác luôn cười dịu dạng khi nhìn Tưởng Tiểu Ngọc.
Đôi trẻ ngày càng tình cảm.
Tưởng Tiểu Ngọc rất hay trò chuyện với Ninh Thư, cuối tuần đi mua sắm, đi chơi khắp nơi với Ninh Thư, nhìn chung là hoà hợp. Tưởng Tiểu Ngọc có lòng nịnh mẹ chồng tương lai, Ninh Thư có lòng coi cô ấy là con dâu, mẹ chồng nàng dâu hợp ý nhau.
Ninh Thư phát hiện Tưởng Tiểu Ngọc nấu nướng giỏi, Tưởng Tiểu Ngọc còn rất thích bày vẽ, miễn sao nấu được món ngon, thế là Ninh Thư đưa Tưởng Tiểu Ngọc đi chợ.
Ninh Thư không chê món nào, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, sự thật là cô không muốn ăn mì nữa.
Cả hai mới đi xuống dưới tầng đã gặp Thái An Kỳ đi đi lại lại, Ninh Thư nhíu mày.
Thái An Kỳ hôm nay gầy hơn, dù mặc hàng hiệu nhưng không còn thấy đẹp như ngày xưa.
Đã sang thu mà cô ta vẫn mặc váy hè, xách túi hiệu cũng chẳng cứu nổi bộ dạng chán nản.
Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư với vẻ mặt lạ lùng, nhìn thấy Tưởng Tiểu Ngọc thì nhăn mày có vẻ cũng đoán được.
Ninh Thư vẫn đi qua bình tĩnh như không nhìn thấy cô ta.
Thái An Kỳ mím môi đuổi theo.
Ninh Thư nhìn Thái An Kỳ chặn trước mặt, hỏi: “Cô có việc gì?”
Thái An Kỳ nhìn Tưởng Tiểu Ngọc rồi nói với Ninh Thư: “Mẹ.”
Ninh Thư nói: “Đừng gọi tôi là mẹ, cô và Vương Bác đã ly hôn, chúng ta không còn là mẹ chồng nàng dâu.”
Tưởng Tiểu Ngọc bảo: “Con qua kia đợi bác nhé.”
Ninh Thư ừ.
Tưởng Tiểu Ngọc xách giỏ đứng phía xa cho Ninh Thư và Thái An Kỳ không gian nói chuyện riêng.
Ninh Thư hỏi Thái An Kỳ: “Cô tìm tôi làm gì? Tôi trả hết đồ cho cô rồi.”
Thái An Kỳ cầu xin Ninh Thư: “Mẹ cho phép con và Vương Bác quay lại với nhau nhé.”
Ninh Thư lạnh lùng: “Đừng hòng.”
Thái An Kỳ buồn bã, rệu rã cả người.
Cuộc sống của Thái An Kỳ sau khi ly hôn với Vương Bác loạn cào cào. Bố mẹ Thái An Kỳ xấu hổ về con gái nên muốn tống cổ cô ta đi thật xa.
Nguyên nhân lớn nhất vẫn do nhà họ Thái không nuôi nổi cô tiểu thư tiêu tiền như nước. Nhà cũng chẳng rộng rãi là mấy, con gái về mất thêm một phòng ở chật hẳn đi.
Thái An Kỳ được chiều quen, không hợp tính chị dâu. Lúc thì Thái An Kỳ chê cơm chị dâu nấu không ngon, chẳng có vị gì, lúc lại sai chị dâu giặt quần áo cho cô ta.
Cô ta xem chị dâu như giúp việc, chị dâu em chồng thường xuyên cãi nhau.
Ầm ĩ cả nhà.
Chị dâu khinh và ghét Thái An Kỳ, xúi giục người nhà tống cổ Thái An Kỳ ra ngoài.
Bố mẹ Thái An Kỳ đã xem Thái An Kỳ như người ngoài, người ngoài chẳng cần quan tâm những việc Thái An Kỳ đã làm.
Bố mẹ Thái An Kỳ chính là kiểu mặc kệ, không dính dáng đến mình là được.
Hồi trước Thái An Kỳ còn kiếm sống bằng cơ thể, hưởng thụ cuộc sống được đàn ông theo đuổi, không lo nghĩ miếng cơm.
Bây giờ cơ thể có vấn đề, ngủ với đàn ông đau không chịu được chẳng khác nào lượn một vòng Quỷ Môn Quan.
Cơn đau làm Thái An Kỳ bị tâm lý.
Đàn ông yêu cầu cô thoả mãn nhưng cô không thoả mãn được họ, dĩ nhiên họ chẳng cho nhiều.
Gia đình muốn cô lấy chồng, cơ thể cô thế này mà gả cho tên nào cục cằn, không quan tâm cảm xúc của cô cứ cưỡng ép cô thì sao.
Lúc này Thái An Kỳ mới thấy Vương Bác rất tốt, Vương Bác chưa từng ép buộc cô, cô bảo sao nghe vậy, kể cả bắt cô làm việc nhà cô cũng chịu được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT