“Cậu tấn công Ma tộc bằng bản thể có sao không?” Máu Ma tộc có độc tính và tính ăn mòn rất cao.
Thanh Việt nhìn tay: “Ta định thử xem có thể chống lại máu ăn mòn của Ma tộc không.”
Ninh Thư gật đầu: “Kết quả sao? Ta thấy tay cậu không có vấn đề gì.”
“Tạm được.” Thanh Việt nói.
Ninh Thư xin giúp đỡ chân thành: “Ta muốn nhờ cậu giải cấm chế hộ.”
Thanh Việt mở lọ ngọc, khói trắng bay ra, máu Ma tộc đang sục sôi ở trong.
Không biết cái lọ tưởng như ngọc này làm từ gì mà không bị máu Ma tộc ăn mòn.
Thanh Việt thò tay vào máu: “Tí nữa ta sẽ vẽ linh trận trên trán cô, có hơi đau đấy cô cố chịu chút.”
Ninh Thư ngỡ ngàng: “Vẽ bằng tay ư?”
“Cái khác đều bị ăn mòn.” Thanh Việt chẳng quan tâm.
Ninh Thư cảm động: “Cảm ơn cậu, cậu làm nhiều điều cho ta quá.”
Sống rất nhiều thế giới mới gặp hai người giúp đỡ linh hồn cô chứ không phải thân xác người uỷ thác.
Một là ông chú y tế, hai là Thanh Việt.
Ninh Thư rất cảm kích sự giúp đỡ của Thanh Việt: “Dù có thế nào cũng phải cảm ơn cậu.”
Thanh Việt mỉm cười: “Có gì đâu.”
Ngón tay Thanh Việt chạm vào máu đen, bấm pháp quyết rồi bôi vào trán Ninh Thư.
Máu của Ma tộc bôi vào chỗ nào chỗ đó nóng khinh người nhưng da cô đã quen với điều ấy. Chắc do cô cũng mang dòng máu Ma tộc nên chỉ cảm thấy nóng.
Pháp trận trên trán chui vào trong da biến thành vô số thanh kiếm sắc nhọn bay thẳng về đan điền, cấm chế theo đó cũng phát tác.
Ma khí của cấm chế cảm nhận được nguy hiểm dẫn đến Ninh Thư cực kỳ đau đơn. Hai bên đang đánh nhau loạn xạ trong đan điền cô.
Đan điền như sắp vỡ tung.
Thanh Việt vẫn đang vẽ trận pháp, Ninh Thư đau gần chết.
Không biết trôi qua bao lâu, sau tiếng “tách tách” và cấm chế đã bị phá, linh hồn cô ngỡ thăng hoa.
Cảm giác tự do sung sướng vô ngàn thôi thúc Ninh Thư chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét to.
Không còn cấm chế, không còn ai khống chế cô.
Ninh Thư nắm tay Thanh Việt bằng bàn tay run rẩy để tỏ lời cảm ơn: “Cảm ơn rong biển.”
Thanh Việt rút tay về: “Không có gì.”
“Xin hãy gọi ta là Thanh Việt.” Thanh Việt nhấn mạnh.
“Ừ rong… Thanh Việt.”
Ninh Thư không còn cấm chế sướng như điên, tối đó ăn thêm hai hát cơm.
Thanh Việt uống nước biển không nhìn được cái mặt dính toàn dầu mỡ của Ninh Thư: “Đến giờ ta vẫn không hiểu được khẩu dục của con người.”
Ninh Thư nói: “Thật ra ta cũng không hiểu tại sao đã đạt đến trình độ này mà cậu cần uống nước biển nữa?”
“Thói quen.” Thanh Việt trả lời.
“Con người ăn uống để sinh tồn, muốn ăn ngon thì phải nấu ngon.” Ninh Thư ợ một cái rồi đặt bát đũa xuống.
“Tới đây cô có định hướng gì?” Thanh Việt hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư nói: “Chắc chắn phải tu luyện, mạnh rồi còn có việc cần làm.”
Thanh Việt gật đầu: “Tuỳ cô.”
“Cậu không phải theo đâu, lúc đó ta chỉ tiện tay cậu không cần trả ơn ta.” Ninh Thư phẩy tay.
Thanh Việt nhìn chằm chằm Ninh Thư: “Cô đã làm gì?”
Ninh Thư:
Quên mất lúc đó rong biển chỉ mới là em bé sơ sinh không có ký ức.
“Không làm gì hết.” Ninh Thư bảo: “Cậu muốn theo thì theo.”
Ăn cơm xong Ninh Thư về phòng luyện công.
Tốc độ tu luyện nhanh như tên bắn, linh khí chui ồ ạt vào trong cơ thể, kình khí rồng vàng trong đan điền nuốt hết tất cả linh khí.
Con rồng vàng chói bay lượn trong đan điền, có cả râu rồng, mắt rồng.
Lúc đầu chỉ là hình ảnh mô phỏng mơ hồ, giờ đã có hồn hơn nhiều.
Ninh Thư được cổ vũ tiếp tục tu luyện.
Càng tu luyện màu vàng chói của vảy rồng giảm dần về màu bạc.
Ninh Thư thộn mặt gãi đầu, không biết chuyện này là sao.
Ninh Thư đành tìm Thanh Việt để kiểm tra sức chiến đấu.
“Chúng ta so chiêu nào.” Ninh Thư nói với Thanh Việt.
Thanh Việt lắc đầu: “Cô không thắng được ta.”
“Ta biết, ta muốn nhờ cậu kiểm tra khả năng chiến đấu của ta.” Ninh Thư nói.
Ninh Thư phóng kình khí, con rồng lao về Thanh Việt.
Thanh Việt chỉ nhấc tay bắn lực về đầu rồng, kình khí rồng vàng đã bay biến.
Ninh Thư đấm Thanh Việt, Thanh Việt vung tay hất Ninh Thư đập vào tường.
Ninh Thư giãn lại gân cốt, hỏi Thanh Việt: “Trình độ của ta thế nào?”
“Chắc là cảnh giới Hoá Thần nhưng có Hoá Thần mạnh có Hoá Thần yếu, rõ hơn thì ta không nói được.” Thanh Việt nhận định nghiêm túc.
Ninh Thư đấm vào thân cây, cái cây bị đấm gãy.
Người tu luyện có thể dời núi lấp bể, rút kiếm cắt sông, đó là sức mạnh kẻ mạnh.
“Tại sao kình khí lại đổi màu?” Ninh Thư không hiểu tại sao kình khí lại đổi màu như tắc kè hoa.
“Ta chưa từng tu luyện công pháp này, cũng không biết vì sao.” Thanh Việt trả lời: “Có thể vàng chói quá chăng.”
Nghe cũng đúng nhỉ, có phải vậy không?
Cảnh giới cao nhất của Tuyệt Thế Võ Công mà Ninh Thư từng luyện đến chỉ có rồng vàng, cô chưa từng gặp rồng bạc.
Ninh Thư đành kiên trì tu luyện, kình khí hình rồng biến thành màu bạc thì không có thay đổi gì nữa.
Không lẽ lên đến màu bạc thì sẽ dừng biến hoá?
Thôi thì mình cứ tu luyện để lấy kiến thức vậy.
Thanh Việt qua tìm Ninh Thư: “Cô cứ luyện vậy không hay, hãy đi luyện tập đi.”
Thanh Việt xách cổ áo Ninh Thư dịch chuyển vào trong núi.
“Có thể thử với yêu thú.” Thanh Việt bảo.
Nhìn dãy núi bạt ngàn, Ninh Thư nói: “Yêu thú cũng là đồng loại của ngươi mà.”
Thanh Việt nhìn Ninh Thư: “Con người không giết đồng loại sao? Con người giết người để cướp bảo vật, giết người vì cái lợi riêng. Ma tộc cũng vậy, kể cả yêu thú nhỏ bé cũng trở thành thức ăn của kẻ mạnh hơn.”
“Bé à, cuộc đời này vẫn tươi đẹp lắm.” Ninh Thư không biết nói lại thế nào.
Thanh Việt chỉ cười: “Kể từ sau khi ta hoá hình, ta đã đi khắp nơi học hỏi kiến thức từ Nhân tộc, Ma tộc. Ta đã trải qua rất rất rất nhiều chuyện.”
Ninh Thư thả bay trí tưởng tượng về một Thanh Việt như chú nai vàng ngơ ngác bị người khác lợi dụng lại vẫn kiếm tiền cho người ta.
Chỉ riêng mái tóc xanh lè này thôi, chẳng biết có bao nhiêu kẻ muốn moi nội đan của hắn.
Hắn đã từng rất khó khăn, sự thông thái hiện có được đúc kết qua biết bao năm tháng.