Kích hoạt cấm chế làm cô đau gần mà vẫn hứa đưa Huyền Dương Kiếm, bà cười vào cái mặt dày của chú.
Ninh Thư nghi ngờ: “Sư tôn sẽ đưa thần khí cho đồ đệ thật sao?”
Thần khí mà bảo đưa là đưa, cầm nhầm kịch bản à.
Thanh Hoa Quân nhìn lướt qua Ninh Thư: “Tất nhiên Huyền Dương Kiếm đưa ngươi là giả, Huyền Dương Kiếm là thần khí trấn phái Hoá Tiên Tông không thể đưa cho ngươi.”
“Nhưng Huyền Dương Kiếm ta đưa ngươi cũng gần như thật, đủ giúp ngươi qua mắt Ma tộc.”
Ninh Thư mất khống chế giật cơ mặt, cô cạn lời không thôi. Có phải cô nên cảm ơn Thanh Hoa Quân không.
“Nhân tộc sẽ không tha cho Ma tộc, cầm Huyền Dương Kiếm rồi hãy rời khỏi Hoá Tiên Tông.” Thanh Hoa Quân chìa tay, bộ kiếm dày đặc ở không trung biến thành quạt bay về tay Thanh Hoa Quân.
“Ngươi có huyết mạch Nhân tộc, chúng ta cũng là thầy trò nên ta sẽ không giết ngươi. Ta đưa ngươi Huyền Dương Kiếm giả để qua mắt Ma tộc, sau này đừng xuất hiện ở Hoá Tiên Tông.” Thanh Hoa Quân buông lời lạnh lùng.
Ninh Thư rất muốn chửi hắn ta mặt dày, rõ ràng muốn cô mang Huyền Dương Kiếm về đánh Ma tộc, vậy mà còn bảo nể tình thầy trò tha cho cô.
Nghĩ là vậy nhưng Ninh Thư vẫn cần phải cảm ơn Thanh Hoa Quân: “Đa tạ sư tôn.”
Cáu.
“Đi ra.” Thanh Hoa Quân không nhìn Ninh Thư, phất tay mở cửa đại điện.
Ninh Thư bước nhanh ra ngoài đại điện. Vừa ra cửa đã bị gió thổi vào cả người đang tắm trong mồ hôi nên hơi lạnh, hắt xì một cái.
Ninh Thư trở về phòng thì gặp Ngọc Linh Nhi đang xách nước cầm gáo tưới nước cho hoa.
Ngọc Linh Nhi thấy mặt mũi Ninh Thư tái mét bèn hỏi: “Sư tỷ bị sư tôn giáo huấn sao?”
Không giáo huấn, chỉ có đánh thôi.
“Sư tỷ đừng để bụng lời sư tôn nói, cái con người đó chỉ thích giày vò đồ đệ chứ có nghiêm chỉnh gì đâu.” Ngọc Linh Nhi an ủi Ninh Thư.
Ninh Thư rất mệt mỏi, đi vài bước mà tưởng gãy xương. Cô biết sẽ phải chịu đau khi phát tác cấm chế, cô chỉ không ngờ lại đau thế này.
Định trả lời qua loa rồi về phòng thì lại nghe tiếng Thanh Hoa Quân truyền âm vang lên: “Ngọc Linh Nhi, con tưới hoa xong chưa?”
Ngọc Linh Nhi xụ mặt, xách nước nói với Ninh Thư: “Muội tưới hoa đây đại sư tỷ.”
“Còn lề mề nữa thì tưới cả cây.” Giọng Thanh Hoa Quân vang lên.
Ngọc Linh Nhi xách ngay thùng nước chăm chỉ với công việc tưới hoa khổ cực.
Ninh Thư về phòng, khoanh chân trên giường tu luyện, linh khí lại ùa vào cơ thể cô, cơ thể cô dễ chịu hơn nhiều.
Ninh Thư không biết khi nào Thanh Hoa Quân đuổi mình đi nữa.
Đôi bên đã ngửa bài, Thanh Hoa Quân cũng không coi Ninh Thư là đồ đệ. Trước kia còn thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình Ninh Thư, giờ đã hoàn thành quăng xó không ngó ngàng.
Ninh Thư đoán Thanh Hoa Quân đang tạo ám khí trong Huyền Dương Kiếm. Tạo xong sẽ bắt cô rời khỏi Hoá Tiên Tông.
Ninh Thư kệ thôi, cô đóng cửa tu luyện trong phòng. Linh khí trong Thanh Hoa Đỉnh dồi dào do có tụ linh trận. Rời khỏi Thanh Hoa Đỉnh sẽ không tìm được nơi tu luyện tuyệt vời như đây.
Ninh Thư chỉ muốn hút hết linh khí vào bụng, không chừa cho Thanh Hoa Quân một chút nào.
Nửa tháng sau, tiểu đồng đến tìm Ninh Thư: “Tiểu tiên tử, Chân nhân cho gọi cô qua.”
Ninh Thư dọn đồ, cô biết đã đến lúc phải đi.
Cô không sợ rời khỏi Hoá Tiên Tông, cô chỉ sợ Thanh Hoa Quân nhốt cô ở Thanh Hoa Đỉnh.
Rời khỏi Hoá Tiên Tông chính là thả chim về trời.
Ninh Thư đến đại điện hành lễ với Thanh Hoa Quân trước.
Ngọc Linh Nhi bên cạnh hành lễ với Ninh Thư: “Sư tỷ.”
Ninh Thư bị ngạc nhiên khi thấy Ngọc Linh Nhi. Nửa tháng không gặp, Ngọc Linh Nhi cao hơn nhiều. Hôm nay cô bé mặc bộ váy màu lục nhạt, sáng bừng một góc.
Ninh Thư chào lại: “Tiểu sư muội.”
Thanh Hoa Quân đưa túi đồ cho Ninh Thư: “Đồ ngươi cần ở bên trong, tự thu xếp ổn thoả.”
Ninh Thư đón lấy túi đồ đang bay đến. Cuỗm được một cái không gian chứa đồ cũng không tệ, chắc Thanh Hoa Quân sợ mình đeo thanh kiếm bắt mắt sẽ bị người khác cướp đây mà.
Chu đáo quá.
Ninh Thư bặm môi: “Đa tạ sư phụ.”
Ngọc Linh Nhi không hiểu, bĩu môi nhìn không gian chứa đồ trong tay Ninh Thư: “Sư tôn thiên vị chỉ cho sư tỷ không gian chứ không cho đệ tử.”
Thanh Hoa Quân liếc Ngọc Linh Nhi, một chiếc vòng tay bạc với hoa văn phức tạp đẹp đẽ xuất hiện trong tay.
“Đây là không gian chứa đồ sư tôn cho con.” Thanh Hoa Quân nói.
Ngọc Linh Nhi vui lắm, đeo vào tay và ngắm mãi, chiếc vòng đẹp càng tôn lên cổ tay nhỏ của cô bé.
“Con phải tế luyện, chỉ đeo không thì nó vẫn chưa thuộc về con.” Thanh Hoa Quân cũng vui khi Ngọc Linh Nhi thích chiếc vòng: “Sao con ngốc thế.”
Ninh Thư nhìn cái túi chắp vá của mình và cái vòng của Ngọc Linh Nhi, cô rất muốn đập cái túi ăn mày vào mặt Thanh Hoa Quân.
Không so sánh thì không bị tổn thương.
Được rồi, khi không vớ được một cái không gian cũng vui mà, cũ cũng được, người khác mới không để ý.
Ninh Thư treo túi không gian ở hông, sau đó hành lễ với Thanh Hoa Quân: “Đồ đệ đa tạ sư tôn, sau này con sẽ báo đáp công ơn của sư tôn.”
Thanh Hoa Quân chỉ ừ hờ hững.
Ninh Thư nói: “Vậy đồ đệ đi đây.”
“Đại sư tỷ đi đâu vậy ạ?” Ngọc Linh Nhi thắc mắc.
Thanh Hoa Quân ho khan: “Sư tôn sai nó vài việc.”
“Ra vậy.” Ngọc Linh Nhi dặn dò Ninh Thư: “Sư tỷ đi đường cẩn thận, nhớ về sớm nha.”
Ninh Thư nói: “Cảm ơn muội.”
“Đi luyện công đi, ở đây mãi làm gì?” Thanh Hoa Quân đuổi Ngọc Linh Nhi.
Ngọc Linh Nhi bĩu môi: “Đồ đệ cáo lui.” Sư tôn muốn nói gì đó với đại sư tỷ mà không cho cô biết.
Ngọc Linh Nhi cảm thấy bầu không khí giữa sư tôn và sư tỷ rất lạ, cô đi chậm để nghe xem hai người nói gì.
Nhưng Thanh Hoa Quân đã phất tay đưa Ngọc Linh Nhi ra ngoài rồi đóng cửa.
Ngọc Linh Nhi đứng khó chịu ngoài cửa, định làm gì mà phải đóng cửa chứ.
Thanh Hoa Quân chiều Ngọc Linh Nhi thật, có cái gì tốt cũng để lại cho Ngọc Linh Nhi, nghĩ cho Ngọc Linh Nhi.
Che mưa chắn gió cho Ngọc Linh Nhi.
Ngọc Linh Nhi là linh căn kép, tư chất chỉ ở mức khá. Thanh Hoa Quân tốn bao nhiêu công sức tìm kiếm thiên tài địa bảo tẩy tuỷ phạt xương cho Ngọc Linh Nhi, giúp Ngọc Linh Nhi trở thành linh căn đơn tăng mạnh tốc độ tu luyện.
Vậy mà Ngọc Linh Nhi EQ thấp, luôn nhận định sư phụ thích trêu mình, đả kích mình, giày vò mình.
Đợi đến ngày Ngọc Linh Nhi trưởng thành, mạnh rồi, hai người mới kết thành đạo lữ.
Bé thỏ trắng bị con cáo già nuốt vào bụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT