Nghe ra tiểu cô nương muốn bỏ con lợn, Ninh Thư ngạc nhiên: “Chôn rồi chúng ta ăn gì?”
“Ai cũng mang theo lương khô, không cần ăn thứ này.”
Ninh Thư: …
Đậu má, thằng cha kia nói lợn rừng là bữa tối làm cô tưởng thật mới sợ, đúng là không tin tưởng được thằng nào hết.
Khổ mỗi cô mổ bụng vất vả, người ngượm dính máu hôi rình dơ dáy.
Để cô ngửi mùi phân thối móc hết lòng ra rồi con bé này mới nói, Ninh Thư cũng cạn lời lắm.
Ninh Thư chán chẳng buồn làm nữa, cô vơ nắm cỏ lau máu dính tay.
Cả con lợn rừng bị chôn xuống hố, xong đâu đấy mọi người lại tập trung bên nhau.
Trời đã sẩm tổi, có tiếng chim kêu quái dị rợn tóc gáy.
Lại thêm bóng cây loang lổ kinh dị đáng sợ không kém, tất cả mọi người dựa gần nhau hơn.
Có người lấy lương khô ra ăn, Ninh Thư sờ túi hông lại chẳng có gì, kể cả nước cũng không có.
Ban đầu Ninh Thư định ăn tích cốc đan, sau lại nghĩ chắc là hai tên kia đang quan sát gần đây, sẽ không bỏ lại lũ trẻ một mình.
Chứ không làm sao xuất hiện đúng lúc giết lợn rừng được.
Thần thức của người tu luyện rất mạnh, cô có lén ăn vẫn sẽ bị phát hiện.
Ninh Thư không dám liều vì cô vẫn còn rất yếu ớt.
Không có đồ ăn, Ninh Thư đành dựa cây nhắm mắt tiếp nhận cốt truyện.
Đây là thế giới tồn tại con người, yêu quái và ma quỷ. Con người (nhân) tu tiên, theo đuổi trường sinh bất lão. Yêu quái (yêu) chiếm số đông nhưng kém thông minh, lục địa hay đại dương đều là thiên hạ của yêu quái. Ma quỷ (ma) gian ác, cướp đoạt năng lực của kẻ khác để bổ sung sức mạnh.
Nhân yêu ma tạo thành thế chân vạc.
Thương Lan Đại Lục rộng lớn vô ngàn với rất nhiều khu vực hiểm hóc và chưa được định danh, không ai biết đại lục rộng lớn nhường nào.
Đây là thế giới kẻ mạnh làm vua, giết chóc khắp nơi.
Ma tộc thích đoạt tinh nguyên của tu sĩ, tu sĩ phản kháng vì sinh tồn, hai tộc vẫn luôn chém giết lẫn nhau.
Yêu thú dàn trải trên diện rộng, không có thống soái, khi thì bị tu sĩ xem như quà tặng, khi thì bị tu sĩ móc nội đan, rút gân lọc xương, trở thành thức ăn trên bàn. Ma tộc cũng giết yêu thú, không ngoại lệ.
Yêu thú có nhiều, khuyết điểm quá đần độn.
Song vẫn có tu sĩ nhân loại vùi thân trong bụng yêu thú.
Tóm lại, mạnh thì sống yếu thì chết.
Nguyên chủ Tiêu Tố Tố là con lai giữa người và ma. Phụ thân cô là kẻ mạnh ở Ma tộc trong khi mẫu thân chỉ là tu sĩ nhân loại.
Mẹ nguyên chủ bị cha nguyên chủ bắt cóc rồi cưỡng hiếp, không ngờ lại có thai và sinh ra Tiêu Tố Tố nửa người nửa ma. Sau khi sinh Tiêu Tố Tố, mẹ nguyên chủ định tự sát bằng cách tự nổ nhưng bị cha cô hút sạch tinh nguyên, già đi trong chớp mắt, cuối cùng chỉ còn một bộ da khô.
Tiêu Tố Tố trưởng thành trong động ma, do cơ thể có huyết mạch Nhân tộc lại không có thiên phú của Ma tộc, nên thường xuyên bị bắt nạt, cuộc sống khá đáng thương.
Năm mười lăm, mười sáu tuổi, cha Tiêu Tố Tố gieo cấm chế vào người cô để giấu huyết mạch Ma tộc, bắt cô gia nhập Hoá Tiên Tông, ăn trộm thần khí trấn phái Huyền Dương Kiếm của Hoá Tiên Tông.
Thanh kiếm này được rèn từ vật thuần dương nhất đất trời, trong khi rèn còn được rót máu người thuần dương nên tạo sát thương cực lớn cho Ma tộc.
Cha Tiêu Tố Tố thuộc tốp những kẻ mạnh ở Ma tộc, bao nhiêu năm qua vẫn luôn trung thành với suy nghĩ phải biến Nhân tộc thành nô lệ.
Ngày đó giữ lại cô con gái Tiêu Tố Tố chính là để thực hiện kế hoạch ăn trộm thần khí.
Tiêu Tố Tố trà trộn thành công vào Hoá Tiên Tông mà còn trở thành đồ đệ của Thanh Hoa Quân.
Thanh Hoa Quân là ai? Chính là người đàn ông cầm quạt khi nãy, đạt cảnh giới Hoá Thần đại năng
1 trẻ nhất giới tu chân.
Căn cốt, thiên phú tuyệt đỉnh, tính cách buông thả, chẳng phải chính cũng chẳng phải tà, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Kể từ khi bái hắn làm thầy, một thời gian dài sống cùng vị sư phụ như hắn nên nguyên chủ có chút rung động tuổi mới lớn.
Vậy nhưng đồ đệ mà Thanh Hoa Quân thích nhất lại là Ngọc Linh Nhi cũng cùng bái sư với nguyên chủ. Ngọc Linh Nhi chính là tiểu cô nương dùng dải lụa làm vũ khí.
Ngọc Linh Nhi là công chúa một nước, do có linh căn đôi nên được hoàng thất cho gia nhập giới tu chân. Tiểu cô nương có tính công chúa nhưng thực chất ngây thơ, mồm miệng nhanh nhảu nghĩ sao nói đó.
Thường xuyên bị sư phụ cáo già trêu tức mà không làm gì được.
Tiêu Tố Tố kiệm lời lại tự ti, cũng rất kính trọng sư phụ, sẽ không có chuyện không biết tôn ti như Ngọc Linh Nhi, dẫu vậy nguyên chủ vẫn không được chú ý như Ngọc Linh Nhi.
So với ở đất Ma tộc, Tiêu Tố Tố thích ở Hoá Tiên Tông hơn. Ở đây sư phụ dạy cô tu luyện, chỉ cần nhìn thấy Thanh Hoa Quân là lòng cô đã vui phơi phới.
Tiêu Tố Tố chịu đựng cơn đau mà cấm chế phát tác. Cấm chế giấu huyết mạch Ma tộc trong Tiêu Tố Tố nhưng cách một khoảng thời gian ngắn sẽ phát tác, làm cô đau như bị hàng nghìn con kiến gặm nhấm xương cốt.
Hơn nữa chỉ cần một ý niệm của phụ thân Ma tộc ở nơi phương xa thì Tiêu Tố Tố cũng thăng thiên.
Trong một lần phát tác cấm chế, Tiêu Tố Tố bị người khác phát hiện có ma khí trong người.
Nhân tộc hận Ma tộc thấu xương, gặp là giết không tha bởi Ma tộc không chỉ muốn hút tinh nguyên của tu sĩ mà còn muốn hút máu của dân thường.
Hai tộc có thù không đội trời chung.
Đương nhiên Hoá Tiên Tông phải giết Tiêu Tố Tố nhưng Thanh Hoa Quân đã tạo áp lực cứu Tiêu Tố Tố.
Tiêu Tố Tố rất cảm động, kể cho Thanh Hoa Quân mục đích đến Hoá Tiên Tông.
Thanh Hoa Quân nói rằng Nhân tộc không giữ Tiêu Tố Tố được, Nhân tộc sẽ đưa Huyền Dương Kiếm cho Tiêu Tố Tố.
Tiêu Tố Tố nước mắt lưng tròng mang Huyền Dương Kiếm về Ma tộc, đưa Huyền Dương Kiếm cho phụ thân.
Cha Tiêu Tố Tố vừa cầm Huyền Dương Kiếm, Huyền Dương Kiếm đã nổ tung. Đòn tấn công nhẹ đó chẳng thấm gì với cha Tiêu Tố Tố, nhưng phệ huyết trùng ẩn náu trong Huyền Dương Kiếm đã nhân cơ hội chui vào trái tim ông ta.
Thanh Hoa Quân tác phong bậy bạ, không chú ý tiểu tiết như danh môn chính phái. Cứ có tác dụng thì hắn sẽ thử, vậy nên hắn lợi dụng Tiêu Tố Tố đánh lén cha Tiêu Tố Tố.
Rõ thấy cách này có tác dụng.
Ma tộc tu luyện nhờ máu, cổ trùng khát máu chui vào trong trái tim sẽ gặm nhấm máu ông ta, thoái hoá thực lực của ông ta.
Cha Tiêu Tố Tố tức điên, trực tiếp hút khô Tiêu Tố Tố. Ma tộc chỉ biết sức mạnh, không có tình thân, sức mạnh mới là tất cả.
Tiêu Tố Tố chào đời trong sai lầm, chỉ vì mang dòng máu lai mà thế gian không bao dung cô. Nhân tộc không tha, Ma tộc lại càng không quan tâm một đứa tạp chủng không cả có thiên phú của Ma tộc.
Sư phụ cô hết mực kính yêu cũng sát muối vào tim, Tiêu Tố Tố đau lắm, bị lợi dụng còn đau hơn khi bị phụ thân hút khô máu.
Thanh Hoa Quân trao cho Tiêu Tố Tố một chút ấm áp sưởi ấm trái tim hiu quạnh, nhưng hắn ta cũng lấy đi chút ấm áp bé nhỏ đó theo cách tàn khốc nhất.
Tiêu Tố Tố hoang mang, cô không biết lý do tồn tại, cô muốn Ninh Thư giúp đỡ để thoát khỏi nỗi đau mà huyết mạch đã mang đến.
Tiêu Tố Tố đau vì căn nguyên không đủ mạnh, bị phụ thân hạ cấm chế cũng không giãy được. Bị Thanh Hoa Quân lợi dụng cũng vì cô quá yếu đuối, chẳng khác gì con kiến không ai màng dưới chân.
Tiêu Tố Tố lộ thân phận khi mà hai tộc có thù phải giết, Thanh Hoa Quân cũng không nhận cô là đồ đệ.
Chung quy, tất cả đều vì sức mạnh.