Cảnh Thiếu Trạch lại chịu cái đau lấy mẫu một lần nữa, lúc trở ra bước chân chao đảo, mặt cắt không còn giọt máu. 

Diệp Tích đỡ Cảnh Thiếu Trạch, dìu anh ta ngồi xuống. 

Người Cảnh Thiếu Trạch run rẩy, ngồi xuống cũng suýt ngã. 

“Cảnh Thiếu Trạch?” Diệp Tích thấy vậy bèn gọi khẽ. 

Cảnh Thiếu Trạch nghe không vào, chỉ ôm đầu thu mình lại một góc. 

Bà Cảnh ngóng trông cửa phòng xét nghiệm, đôi bàn tay siết chặt liên tục cầu trời chỉ là kết quả sai. Con bà không thể nào bị vô sinh, không thể có chuyện đó. 

Môi bà Cảnh run run, cơ mặt cũng run theo, bà ta không khống chế được biểu cảm, khuôn mặt cực kỳ hung dữ. 

Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng nhưng mỗi một giây trôi qua đều là sự dày vò với người ngóng trông ngoài cửa. 

Cảnh Thiếu Trạch ôm đầu cào tóc, giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi rớt xuống mặt đất. 

Diệp Tích ngồi bên cạnh đã rất sốc khi thấy Cảnh Thiếu Trạch khóc. Cô chưa bao giờ nghĩ người đàn ông nham hiểm không gì không dám làm lại khóc. 

Diệp Tích không hiểu vô sinh là đả kích lớn nhường nào với đàn ông. Chẳng còn oai phong, chẳng còn cái tôi, mà cũng chẳng có tự tin. 

Cảnh Thiếu Trạch rệu rã như mất cột sống, anh ta cực kỳ hoang mang và hốt hoảng. 

Chuyện này đã xém đánh bại Cảnh Thiếu Trạch. 

Diệp Tích ôm Cảnh Thiếu Trạch, muốn truyền hơi ấm cho anh ta. Cô hiểu được nỗi đau khi không thể sinh con, bởi mấy tháng qua cô cũng rất áp lực. 

Cô vô cùng muốn có thai. 

Mặc dù vậy, Diệp Tích vẫn nhẹ lòng. Ít ra đó không phải lỗi của cô, dù cô không có thai cũng không phải lỗi của cô. 

Diệp Tích vô cùng sợ bà Cảnh, bà Cảnh luôn muốn cô có thai, bà ấy sẽ lạnh mặt ngay nếu kiểm tra thấy vẫn chưa có động tĩnh gì. 

Song cô cũng nghĩ đến chuyện nếu Cảnh Thiếu Trạch không sinh con được thật tức cô cũng không thể có thai. Vậy có khi nào bà Cảnh sẽ rút vốn không. 

Liên quan đến lợi ích của mình nên Diệp Tích cũng thầm cầu trời Cảnh Thiếu Trạch vẫn bình thường, chắc chắn sẽ không sao đâu. 

Cửa phòng xét nghiệm mở ra, cả ba người đợi bên ngoài cùng nín thở nhìn bác sĩ. 

Bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm, lắc đầu với ba người: “Kết quả giống nhau.” 

“Không thể nào.” Bà Cảnh cướp tờ kết quả, bàn tay run bần bật xé tan tờ giấy. 

Cảnh Thiếu Trạch tái xám mặt mày và rồi ngất xỉu. 

Diệp Tích buồn não nề, cô buồn cho tình cảm của mình và Cảnh Thiếu Trạch. Cô và Cảnh Thiếu Trạch khổ sở như thế nhưng rồi thành công cốc. Thấy Cảnh Thiếu Trạch ngất xỉu, cô gọi bà Cảnh: “Bác ơi Cảnh Thiếu Trạch ngất rồi.” 

Bà Cảnh đang giữ áo bác sĩ mắng bác sĩ chẩn đoán sai. Nghe thấy Diệp Tích gọi, ngoảnh sang thấy con trai ngã ra đất thì chạy lại vừa ôm con vừa khóc con ơi con. 

Y tá đẩy giường đến đưa Cảnh Thiếu Trạch vào phòng bệnh. Bà Cảnh cũng trợn mắt ngã phịch ra đất. 

Diệp Tích vừa chuyển Cảnh Thiếu Trạch lên giường xong lại đến lượt bà Cảnh ngất xỉu làm cô ta bối rối. 

Diệp Tích vẫn cố chịu đựng. 

… 

Ninh Thư đang tưới hoa ở nhà nhận được điện thoại của Diệp Tích, nói Cảnh Thiếu Trạch và bà Cảnh đều đang nằm viện bảo Ninh Thư mau đến. 

Ninh Thư đặt bình tưới xuống, tháo khăn quàng cổ lên tầng thay đồ, cất thuốc trợ tim khẩn cấp vào túi rồi đến bệnh viện. 

Lúc Ninh Thư đến bệnh viện thì đã có thêm ông Cảnh. Mặt ông ta lạnh tanh, trán lấm tấm mồ hôi rõ ràng mới chạy đến nơi. 

Diệp Tích đang nói chuyện với ông Cảnh, thấy Ninh Thư đến nên im tịt không hé răng nữa. 

Ông Cảnh thấy Ninh Thư chỉ thở dài, mày chau chặt. Ninh Thư lại gần giường Cảnh Thiếu Trạch, mặt Cảnh Thiếu Trạch tái mét, môi cũng nhợt nhạt. 

“Sao thế này, sao mà cả mẹ và anh đều vào viện ạ?” Ninh Thư hỏi. 

Ông Cảnh thở dài: “Về rồi nói.” 

Cảnh Thiếu Trạch và bà Cảnh chỉ ngất vì quá sốc, ngủ một giấc cả hai lần lượt tỉnh dậy. 

Bà Cảnh tỉnh ôm ông Cảnh khóc to, vừa khóc vừa hỏi: “Sao đây anh, sao bây giờ, tội tình gì mà vậy chứ?” 

Bà Cảnh kêu gào không màng nơi chốn, giọng bà ta oang oang thu hút bác sĩ và y tá. 

Ông Cảnh xụ mặt quát: “Im đi, về nhà rồi nói.” 

Cả hai xuất viện ngay tức khắc, ông Cảnh cho bệnh viện một khoản tiền để xoá kết quả xét nghiệm của Cảnh Thiếu Trạch. 

Người thừa kế duy nhất của nhà họ Cảnh bị vô sinh sẽ dậy sóng hội đồng quản trị. 

Ninh Thư dìu Cảnh Thiếu Trạch vẫn luôn im lặng lên xe. 

Diệp Tích đứng bên ngoài chần chừ có nên vào theo không. Đây là chuyện nhà họ, mình được nghe à? 

“Cô cũng lên đi.” Ông Cảnh nói với Diệp Tích. 

Diệp Tích đành lên xe. 

Chẳng mấy chốc chiếc xe đã về đến cổng. Cảnh Thiếu Trạch về đến nhà không khống chế được cảm xúc nữa, anh ta quăng quật đập phá đồ đạc như thằng điên. 

Nào là mảnh sành bình hoa, bàn ghế lật ngửa, nhà cửa trở thành một đống hỗn độn. 

Cảnh Thiếu Trạch đập mệt ngồi sụp bất lực, thở hồng hộc. 

Ông Cảnh nhìn Cảnh Thiếu Trạch: “Phát tiết xong rồi chứ, xem lại mình đi, có chút chuyện cũng nổi điên nổi khùng.” 

“Con ơi con, Thiếu Trạch ơi, Thiếu Trạch.” Bà Cảnh khóc nức nở, vừa bụm miệng vừa khóc thương con. 

Ninh Thư không có cảm xúc trong khi đó Diệp Tích khá đau lòng. 

Ông Cảnh sai giúp việc dọn nhà rồi cho giúp việc nghỉ làm, bảo họ rời khỏi nhà. 

“Mình ơi giờ phải làm thế nào?” Bà Cảnh hoang mang hỏi ông Cảnh. Chuyện lớn đến bà Cảnh vẫn chỉ là đàn bà, chỉ biết hỏi trụ cột gia đình để trụ cột quyết định. 

Ông Cảnh đưa mắt qua Ninh Thư và Diệp Tích: “Không được bỗ bã chuyện này.” 

“Vâng ạ.” Ninh Thư và Diệp Tích cùng trả lời. 

Cảnh Thiếu Trạch lồm cồm bò dậy ôm Ninh Thư, thì thào: “Tịnh Tịnh, Tịnh Tịnh…” 

Ninh Thư mỉm cười hiền hậu, vỗ về Cảnh Thiếu Trạch: “Đây không phải chuyện hệ trọng anh à.” 

Có nhiều chuyện hệ trọng hơn đang đợi chú em ở phía sau cơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play