Cứ tưởng đẻ mướn đã nỗi đau lớn nhất đời cô, thế nhưng Diệp Tích chẳng bao giờ ngờ lại có việc xấu hổ hơn ở phía sau. 

Bà Cảnh ép cô và Cảnh Thiếu Trạch có thai tự nhiên, bà ấy bắt cô sinh con cho nhà họ Cảnh. 

“Nghê Tịnh mới là vợ của Cảnh Thiếu Trạch, con của cháu và Cảnh Thiếu Trạch không danh không phận, cháu…” Diệp Tích thoáng bi ai, quan trọng hơn cả đó là con cô sinh ra không có bất cứ quan hệ nào với cô. 

Mẹ Cảnh Thiếu Trạch mím môi: “Họ Cảnh lấy một kẻ ốm yếu quanh năm, con sinh ra cũng ốm yếu quanh năm, họ Cảnh sẽ bị cái giới thượng lưu mỉa mai mất. Cháu chỉ cần làm tròn bổn phận, sinh con ra rồi công ty bố cháu sẽ tai qua nạn khỏi, hơn nữa con cháu cũng thành người thừa kế tương lai của họ Cảnh.” 

“Nhưng đó là con của cháu.” Diệp Tích xanh mặt cắn môi. 

Mẹ Cảnh Thiếu Trạch khó chịu: “Cháu đã nhận tiền thì phải làm việc cần làm. Nhà mẹ Nghê Tịnh cũng chẳng vừa, con cháu có nhà ngoại như nhà Nghê Tịnh lại thêm nhà nội họ Cảnh, cháu chỉ cần không gặp đứa bé, con cháu sẽ có tương lai xán lạn.” 

Mắt Diệp Tích đỏ hoe, rớm nước mắt. 

Bà Cảnh thấy thế nói: “Cháu không chịu thì thôi, nhưng bác sẽ không tài trợ miễn phí cho nhà cháu.” 

Diệp Tích vẫn im lặng, giờ cô cũng chẳng còn trong trắng, công ty bố cô sẽ phá sản nếu không có vốn từ họ Cảnh. 

“Xác định đẻ mướn vậy cháu cần tự nâng cao sức khoẻ, ngoài vốn cho công ty bố cháu, bác sẽ cho cháu thêm năm triệu tệ1 phí bồi bổ.” 

Bà Cảnh rất hào phóng, Diệp Tích không thích kiểu bố thí của bà Cảnh nhưng bản thân việc đẻ mướn cô nhận đã đáng khinh rồi. 

Từ chối mới dở người. 

Bà Cảnh ngồi xuống giường vỗ tay Diệp Tích: “Thật ra bác rất thích người có hiếu như cháu. Đừng nhìn Thiếu Trạch lịch sự xa cách, thật ra nó thuộc kiểu người rất hay để ý, nó có thích cháu chứ không ai bắt ép được nó.” 

“Ngày đó cũng là nó quyết lấy bằng được cô con gái bị bệnh tim bẩm sinh của nhà họ Nghê đó thôi.” Bà Cảnh không mấy vui khi nhắc đến Nghê Tịnh, rõ thấy cũng chẳng thích con dâu là bao. 

“Nó muốn cháu mang thai tự nhiên tức cũng thích cháu. Đứa bé được bố mẹ yêu thương cũng là cái tốt.” Bà Cảnh dịu giọng: “Bác cũng muốn cháu mình chào đời trong vòng tay yêu thương của bố mẹ nó.” 

“Cứ tin bác, bác hiểu con bác, nó thích cháu. Thà cháu cố gắng bồi bổ còn hơn buồn bã suốt ngày. Đứa bé cũng là con của cháu, cháu phải có trách nhiệm với nó.” Bà Cảnh vừa răn đe vừa nói ngọt. 

Diệp Tích không mấy tin bà Cảnh, Cảnh Thiếu Trạch tỏ ra cực kỳ ghét cô, lúc nào cũng sầm xì, châm biếm cô, sao thích cô được. 

Anh ta chỉ yêu vợ thôi, nâng niu, săn sóc cẩn thận, dịu dàng từ ánh mắt đến cử chỉ, đó mới là thích, là yêu. 

Cảnh Thiếu Trạch luôn nhắc nhở cô đừng phá hoại tình cảm vợ chồng anh ta. 

Diệp Tích không hiểu, rõ ràng anh ta nhã nhặn lịch sự nhường đó, tại sao toàn buông lời cay độc với cô, làm cô giày xéo trong đau đớn. 

Cô là kẻ đê tiện đi làm cái việc đẻ mướn ghê tởm. Chỉ cần cứu được công ty của bố, cô sẵn sàng chịu đựng thêm nhiều điều ghê tởm hơn nữa. 

Diệp Tích chịu đựng sự sỉ nhục Cảnh Thiếu Trạch dành cho mình chỉ bằng tính nhẫn nại. 

Nhưng Diệp Tích không biết cô càng kiên cường chỉ càng khiến tiềm thức Cảnh Thiếu Trạch muốn chinh phục cô, dục vọng chinh phục thể hiện bằng hành động sỉ nhục. 

Anh ta muốn nhìn thấy cô gái kiên cường đó phải chịu thua. 

Ninh Thư đang nghe cuộc nói chuyện của bà mẹ chồng và Diệp Tích, cô cười khẩy. Còn chưa cả thành cái phôi thai mà đã dám chắc như đúng rồi, có sinh được con hay không còn là vấn đề nhé. 

Ninh Thư lưu video này lại. 

Xuyên suốt cả câu chuyện, Diệp Tích luôn tỏ ra rất bất đắc dĩ, rất cùng đường, rất vô tội, không còn cách nào khác mới phải chọn. 

Hờ, kẻ thứ ba nào cũng có nỗi khổ khó nói. 

Thì ra ngay từ đầu bà Cảnh đã coi Nghê Tịnh như là nỗi nhục của nhà họ Cảnh, bà ta cho phép con trai ngủ với người khác cũng để trả thù Nghê Tịnh. 

Không hề sợ lỡ Nghê Tịnh biết chuyện sẽ lên cơn đau tim rồi chết luôn thì sao. 

Nói chung là ác không vừa, có lẽ bà ta rất mong Nghê Tịnh chết sớm. 

Cảnh Thiếu Trạch đã quên mất lời hứa cũng như trách nhiệm của một người chồng với vợ. Anh ta ân ái với Diệp Tích lại vẫn tự thôi miên cô ta chỉ là món hàng, không liên quan đến tình yêu. 

Ninh Thư nhăn mày, cái nhà này thật là! 

Đàn bà không đẻ được tức vô tích sự trong nhà họ Cảnh. Nguyên chủ chỉ là kẻ có thể chết bất cứ lúc nào trong căn nhà này. 

Ninh Thư tắt máy tính, điện thoại đặt đầu giường đổ chuông, Ninh Thư bấm nghe mà còn bật chế độ ghi âm. 

Giọng nói dịu dàng của Cảnh Thiếu Trạch vang lên. 

“Tịnh Tịnh ơi, công ty có dự án hợp tác đa quốc gia, mấy hôm tới anh sẽ không về đâu.” 

Ninh Thư: →_→ 

Tôi tin anh có đổ thóc giống vào ăn. 

Ninh Thư nhếch môi hỏi như không biết: “Dự án này diễn ra trong bao lâu anh?” 

“Nhanh thì nửa tháng, muộn thì hơn tháng em. Anh sẽ bớt thời gian về thăm em.” Cảnh Thiếu Trạch dặn dò: “Em ở nhà một mình nhớ cẩn thận, thấy khó chịu phải uống thuốc ngay biết chưa.” 

“Em biết rồi mà.” Ninh Thư nói. 

“Thế anh làm việc đây, anh yêu em.” Cảnh Thiếu Trạch tắt máy. 

Ninh Thư nhìn tệp ghi âm trong điện thoại, cô bật cười, có thật là dăm bữa nửa tháng không về không? 

Cảnh Thiếu Trạch không ở nhà, ngoài lúc ăn cơm còn không ít khi Ninh Thư xuống dưới nhà. 

Mẹ chồng cũng không hay nói chuyện với Ninh Thư, đôi bên khách sáo, Ninh Thư biết bà ta ghét mình. 

Ninh Thư xuống dưới nhà uống nước, thấy nhà cửa chẳng có ai bèn hỏi thím Lý giúp việc: “Mẹ đâu rồi thím?” 

Thím Lý nói: “Phu nhân đưa cô Diệp đi mua đồ, phu nhận có dặn tối nay đi dự tiệc không về thưa cô.” 

Thân thiết quá nhé, trông như đó mới là mẹ chồng con dâu thật. 

Ninh Thư nhờ thím Lý mang nước lên tầng giúp mình. 

Cô khoanh chân tu luyện Tuyệt Thế Võ Công trên giường, máy tính mở trước mặt, phòng Diệp Tích không có ai. 

Không biết đã tu luyện bao lâu thì có tiếng gõ cửa. Ninh Thư dừng tu luyện, nhìn ra ngoài thấy trời đã tối. 

Là thím Lý gọi cô xuống ăn cơm, nhà chỉ có mình Ninh Thư bơ vơ bên mâm cơm, cô mang cơm lên tầng ăn, chẳng cần xem sắc mặt ai. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play