Tin Nữu Hộ Lộc thị mang thai chưa nói cho ai mà cả phủ đã biết tin Tiểu Nữu Hộ Lộc thị mang thai trước, khéo sao cùng mang thai hơn một tháng. 

Chuyện này lạ nhé, Ninh Thư chẹp miệng, chị em với nhau lại mang thai cùng nhau. 

Nữu Hộ Lộc thị cũng nói với Ô Lạp Na Lạp thị mình mang thai. Ô Lạp Na Lạp thị đanh mặt trong chớp mắt nhưng mất ngay, dặn dò Nữu Hộ Lộc thị và Tiểu Nữu Hộ Lộc thị chú ý dưỡng thai. 

Ninh Thư cảm nhận được Ô Lạp Na Lạp thị không thích Nữu Hộ Lộc thị cho lắm, nói chuyện với Niên thị được Dận Chân chiều nhất hậu viện cũng không lạnh lùng bằng. 

Nữu Hộ Lộc thị biết thân biết phận, xử lý mọi việc chu toàn, tôn trọng Ô Lạp Na Lạp thị nhưng Ô Lạp Na Lạp thị cực kỳ lạnh lùng với Nữu Hộ Lộc thị. 

Nữu Hộ Lộc thị và Tiểu Nữu Hộ Lộc thị rời khỏi sân của Ô Lạp Na Lạp thị, Tiểu Nữu Hộ Lộc thị cười nói: “Không ngờ chúng ta cùng mang thai, chỉ là không biết đứa tinh nghịch nào ra trước tỷ nhỉ.” 

Nữu Hộ Lộc thị mỉm cười có lệ: “Đến ngày tự khắc ra thôi.” 

Nữu Hộ Lộc thị không nói nhiều với Tiểu Nữu Hộ Lộc thị, trả lời vài câu rồi đi trước. 

Ninh Thư theo sau Nữu Hộ Lộc thị, cô ngoảnh lại nhìn Tiểu Nữu Hộ Lộc thị, cô ta đứng đó sờ bụng mỉm cười. 

Ninh Thư thôi không nhìn nữa, nghĩ bụng sắp tới sẽ lại bước vào trận chiến mới. 

Dận Chân tặng một số đồ bổ qua sân Nữu Hộ Lộc thị, Nữu Hộ Lộc thị nhận quà và cất trong kho, rõ thấy không định ăn đồ bổ của Dận Chân. 

Nữu Hộ Lộc thị nói với Ninh Thư: “Chỉ mình ngươi biết y thuật trong sân này, ta mong ngươi chú ý hơn. Đợi con ta chào đời sẽ ban thưởng vô vàn.” 

Ninh Thư nhún người: “Nô tỳ sẽ cố gắng hết sức.” 

Nữu Hộ Lộc thị gật đầu, không ép Ninh Thư hứa phải làm được. Cuộc đời biết nay không biết mai, đâu ai dám chắc một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì. 

Nữu Hộ Lộc thị sờ bụng, dù có thế nào cô vẫn sẽ bảo vệ con cô an toàn. 

Mặc dù Nữu Hộ Lộc thị yêu cầu Ninh Thư hỗ trợ bảo vệ thai nhi nhưng không hề cho phép Ninh Thư chạm vào thức ăn, hiển nhiên vẫn chưa tin tưởng Ninh Thư tuyệt đối. 

Ninh Thư không nặng lòng, cô vẫn quét sân lau nhà như mọi ngày. Con của Nữu Hộ Lộc thị không đến lượt cô lo lắng, hoàng đế tương lai phúc lớn, nhất định ra đời bình an. 

Có điều mấy hôm nay Ninh Thư cứ cảm thấy có ai đó nhìn mình chằm chằm. Mỗi lần đi ăn cơm luôn có nha hoàn cố tình va quệt vào cô, xin lỗi cô và hỏi cô tên gì. 

Ninh Thư nhăn mày, mấy ngày quan sát, cô dám chắc nha hoàn va vào cô muốn nói gì đó. Vậy nên giờ cơm cô chọn ngồi ở chỗ vắng người. 

Nha hoàn đó đến thật, cô ta ngồi trước mặt Ninh Thư, lén đưa Ninh Thư một mẩu giấy qua gầm bàn. Ninh Thư nhận mẩu giấy. 

Ăn cơm xong Ninh Thư về phòng mở giấy ra xem, giấy viết “Gặp ở núi giả vào giờ tý”. 

Ninh Thư đốt giấy, mình có nên đi không? 

Mà thôi đừng đi, cuốn vào vòng xoáy gia đấu sơ sẩy cái thẳng cẳng luôn chứ đùa. 

Ninh Thư chỉ muốn sống yên ổn trong hậu viện đến khi kết thúc nhiệm vụ thôi. 

Hôm sau nha hoàn gặp Ninh Thư liền trao cho Ninh Thư ánh mắt chất vấn, tức giận vì đêm qua Ninh Thư không đến gặp. 

Nha hoàn bưng đồ ăn lao vào Ninh Thư, định hất thức ăn vào người cô. Ninh Thư né người, nha hoàn bị vấp bậc cửa ngã sõng xoài, thức ăn đổ hết vào người nhếch nhác không chịu được. 

Nha hoàn hét lên, hằm hằm Ninh Thư nhưng rồi thay đổi sắc mặt nói với Ninh Thư: “Tôi muốn về phòng thay đồ mà tay bị mảnh sành khứa chảy máu. Nghe nói cô biết y thuật, cô xử lý vết thương giúp tôi được không?” 

Mọi người xung quanh thấy nha hoàn đến khổ, mảnh sảnh khứa chảy máu rớt tong tỏng bèn giục Ninh Thư: “Cô giúp cô ấy cái đi.” 

Ninh Thư dìu nha hoàn về phòng, nha hoàn không quan tâm vết thương, chỉ hỏi Ninh Thư: “Chủ tôi tìm cô có việc, tại sao đêm qua cô không đến?” 

“Tôi chỉ là nha hoàn nhỏ bé không đáng để cô chú ý.” Ninh Thư nhìn tay cô ta: “Cô có cần xử lý vết thương không đấy, không cần thì tôi về trước đây.” 

Ninh Thư quay đi, không muốn dây dưa với hạng người này. Không biết ai để ý cô nữa. 

“Này cô đừng đi vội, sao cô bảo đi là đi luôn được thế.” Nha hoàn dậm chân hét với theo dáng Ninh Thư. 

Ninh Thư không để trong lòng sự việc này, tìm cô đảm bảo không có chuyện tốt, cô vẫn muốn sống trong hậu viện. 

Thỉnh thoảng Nữu Hộ Lộc thị sẽ yêu cầu Ninh Thư bắt mạch, thật ra đã có đại phu bắt mạch nên không cần đến cô, sai cô bắt mạch chỉ là phí công. 

Tuy vậy Ninh Thư vẫn bắt mạch nghiêm túc cho Nữu Hộ Lộc thị, nói cho Nữu Hộ Lộc thị biết những đồ cấm không được ăn. 

Nữu Hộ Lộc thị nhớ kỹ, lại thưởng cho Ninh Thư ít tiền. 

Từ ngày đến sân Nữu Hộ Lộc thị, Ninh Thư đã được nhận kha khá. Ninh Thư cũng ngại mà cũng nghĩ không ra ý đồ của Nữu Hộ Lộc thị. 

Không phải tin tưởng nhưng tiền thưởng còn nhiều hơn sân Tống thị. 

Tính thuần phục cô à? 

Ninh Thư không có gì phải xấu hổ, cô không có ý xấu với Nữu Hộ Lộc thị, mạch ai người ấy sống, Ninh Thư sẽ không phản bội Nữu Hộ Lộc thị. 

“Bẩm Cách cách, Thẩm Tâm Viên Cách cách đến ạ.” Đồng Ngọc vào nhà thưa với Nữu Hộ Lộc thị. 

Nữu Hộ Lộc thị nhăn mày, nói với Ninh Thư: “Qua gặp cùng với ta.” 

Tiểu Nữu Hộ Lộc thị nhìn thấy Nữu Hộ Lộc thị đã nói: “Muội chán quá nên qua nói chuyện với tỷ lúc.” 

“Muội cũng mang thai, nên cẩn thận hơn.” Nữu Hộ Lộc thị lạnh giọng. 

Tiểu Nữu Hộ Lộc thị không mấy quan tâm: “Chỉ mang thai chứ đâu phải tàn phế.” 

“Đừng hồ đồ.” Nữu Hộ Lộc thị gắt gỏng. 

Tiểu Nữu Hộ Lộc thị chuyển qua nhìn Ninh Thư, hâm mộ: “Lần trước Tống thị khó sinh may nhờ có nha hoàn biết y thuật này, sau mà tỷ sinh cũng không phải lo lắng gì rồi.” 

Ninh Thư: →_→ 

Tự nhiên bị điểm danh chắc chắn có chuyện chẳng lành. 

Nữu Hộ Lộc thị gật đầu: “Xác thật, lại là con gái nên cũng tiện.” 

“Muội hâm mộ tỷ quá.” Tiểu Nữu Hộ Lộc thị nhìn Ninh Thư: “Ngày muội sinh tỷ cho muội mượn nha đầu này được không?” 

Tiểu Nữu Hộ Lộc thị thẳng thắn, phụ nữ sinh con chẳng khác nào lượn một vòng Quỷ Môn Quan, đâu có phụ nữ hậu viện nào dùng người của người khác. 

Lỡ mà có người ném đá giấu tay há chẳng phải nhập luôn Quỷ Môn Quan một xác hai mạng chẳng còn đường về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play