Chúc Tư Viễn mang cháo gà chị Tiểu Đồng nấu vào viện thăm Chúc Nghiên Thu, nhưng ông bố trên danh nghĩa mới thấy cậu đã hỏi: “Tư Viễn tìm được Phương Phỉ Phỉ giúp thầy chưa? Con bảo cô ấy đến gặp thầy đi.” 

Chúc Tư Viễn: →_→ 

Chúc Tư Viễn chỉ là một cậu bé chưa đến mười tuổi, biết đi một mình đến viện thăm bố đã giỏi lắm rồi. Cậu chỉ gặp cái cô Phương Phỉ Phỉ hai lần, cậu không quen cô ấy. Thế giới rộng lớn, cậu biết đi đâu tìm cái cô tên Phương Phỉ Phỉ đây. 

Chúc Tư Viễn chẳng biết trả lời thế nào. U bảo cậu phải làm tròn trách nhiệm của một người con, nhưng cậu không muốn gặp người thầy luôn nhớ một cô khác. 

Rõ ràng u là vợ thầy, tại sao thầy cứ hỏi thăm cô khác. 

Chúc Tư Viễn đặt cháo gà xuống rồi ra về. Chúc Nghiên Thu còn gọi với theo Chúc Tư Viễn: “Tư Viễn nhớ tìm giúp thầy đấy nhé.” 

Thầy kiểu gì thế này, Chúc Tư Viễn rất muốn trả lời con không tìm đâu. 

Chúc Tư Viễn về nhà kể chuyện cho Chúc Tố Nương nghe. Chúc Tố Nương nghe mà giật mình, những hình ảnh đang lướt qua đầu cô. 

Chúc Tố Nương ngắm nghía đôi tay, cô cầm dao mổ, bỗng cảm thấy con dao mổ hệt như đôi tay mình. 

“Con không muốn vào thăm thầy nữa đâu u.” Chúc Tư Viễn nhăn nhó, cậu cảm thấy thầy của cậu bị hâm. 

Chúc Tố Nương không quan tâm: “Không muốn thì không thăm nữa.” 

Chúc Tố Nương đang cầm lần lượt các dụng cụ y tế. 

“Thầy muốn gặp Phương Phỉ Phỉ.” Lần nào gặp thầy, thầy cũng chỉ hỏi về Phương Phỉ Phỉ. 

Chúc Tố Nương nghĩ ngợi: “Thầy con muốn vậy cho thầy con gặp.” 

Chúc Tố Nương liên hệ với Phương Phỉ Phỉ nhờ mối quan hệ ở toà soạn. Cô nhắc cô ta vào thăm Chúc Nghiên Thu, Phương Phỉ Phỉ có vẻ khó chịu: “Đó là chồng chị, sao chị bảo tôi vào thăm chồng chị làm gì? Mối quan hệ của tôi và Chúc Nghiên Thu là sai lầm, tôi phải sửa lỗi lầm này.” 

Chúc Tố Nương nói với Phương Phỉ Phỉ: “Cô cậu yêu nhau nhiều đến thế, tại sao lại không cả muốn vào thăm? Tôi và Chúc Nghiên Thu không thể nào về với nhau, ngày xưa tôi dại dột còn giờ tôi muốn sống cho mình. Cô cậu đã yêu nhau vậy tôi chúc phúc cho cô cậu. Chúc Nghiên Thu yêu cô sâu đậm, cô sẽ không tàn nhẫn đến mức đó chứ?” 

Phương Phỉ Phỉ mím môi nhìn Chúc Tố Nương. Rõ ràng chị ta thua kém cô mọi mặt, nay lại nổi tiếng hơn cô vì một quyển sách mang tên “Tôi là chiến sĩ quân y”. 

Hôm nay đứng đây ra vẻ với cô, một kẻ vô học như chị ta tự tin cái nỗi gì. 

“Tình yêu của cô cậu chẳng phải thề non hẹn biển bên nhau mãi mãi không bao giờ thay đổi sao? Chúc Nghiên Thu gặp vài rắc rối và cô bỏ rơi cậu ta?” Chúc Tố Nương thắc mắc. 

“Không lâu trước cô còn nói khó lắm mới gặp được người phù hợp, mới gặp được người có chung tiếng nói, không muốn từ bỏ dễ dàng mà.” Chúc Tố Nương đáp trả lại những câu khi trước Phương Phỉ Phỉ nói lý lẽ với cô. 

Phương Phỉ Phỉ sầm mặt, đành bớt chút thời gian vào viện thăm. Cô ta nhìn thấy Chúc Nghiên Thu gầy gò hốc hác, mặt mũi tái sạm, mặc đồ bệnh nhân xấu xí trông như sắp chết. 

Nhìn thấy Phương Phỉ Phỉ, mắt Chúc Nghiên Thu toả sáng, lục tục rời giường ôm Phương Phỉ Phỉ. 

Phương Phỉ Phỉ ngửi thấy mùi hủ bại, mùi chỉ có ở bệnh nhân lâu năm từ người Chúc Nghiên Thu. Cô ta đẩy Chúc Nghiên Thu, hỏi mấy câu khách sáo như tình hình Chúc Nghiên Thu thế nào. 

Chúc Nghiên Thu rất vui vì Phương Phỉ Phỉ đã đến. Nhưng Phương Phỉ Phỉ chán chẳng buồn nhìn một Chúc Nghiên Thu sa sút tinh thần. Hình ảnh Chúc Nghiên Thu tràn trề sức trai ngày xưa mờ dần, đầu cô ta chỉ còn hình ảnh Chúc Nghiên Thu bây giờ. 

Hình ảnh làm Phương Phỉ Phỉ chạy mất dép. 

Chúc Nghiên Thu nhận thấy sự hời hợt của Phương Phỉ Phỉ, cậu ta khủng hoảng. 

Đến ngày Chúc Nghiên Thu xuất viện, cậu ta tìm kiếm Phương Phỉ Phỉ khắp nơi. Cậu ta tìm thấy nhà Phương Phỉ Phỉ, ngày nào cũng đợi Phương Phỉ Phỉ quyết không chia tay. 

Chúc Nghiên Thu đã từng ngày ngày vào viện tìm Chúc Tố Nương, cậu ta quen sử dụng trò này. 

Phương Phỉ Phỉ phiền không chịu được, thoạt đầu còn áy náy nhưng sự áy náy đã bị cái đuôi Chúc Nghiên Thu xua sạch. 

Phương Phỉ Phỉ chỉ muốn đá Chúc Nghiên Thu thật xa. 

Nếu Chúc Nghiên Thu thành danh, Phương Phỉ Phỉ sẽ không ghét Chúc Nghiên Thu nhiều thế. 

Mối quan hệ của hai người đã thay đổi, một người là kẻ bám đuôi, một người là người bị bám đuôi. 

Phương Phỉ Phỉ càng ghét hơn vì chân Chúc Nghiên Thu có tật. Đi chậm không sao nhưng đi nhanh hoặc chạy là lộ ngay. 

Phương Phỉ Phỉ chỉ muốn thoát khỏi Chúc Nghiên Thu. Phương Phỉ Phỉ càng như thế Chúc Nghiên Thu càng muốn quấn chặt Phương Phỉ Phỉ. 

Chúc Nghiên Thu chẳng còn gì nữa, cậu phải nắm chắc cô gái mà cậu yêu hết lòng. 

Phương Phỉ Phỉ bực bội đeo máy ảnh lên chiến trường, Chúc Nghiên Thu cũng đi theo nhưng do bị tật nên không được cho đi đánh giặc, cậu ta lại làm công việc cũ đó là phụ bếp. 

Cậu ta luôn nghĩ cách giành suất ăn đặc biệt cho Phương Phỉ Phỉ, song Phương Phỉ Phỉ chẳng hề cảm kích. Lần nào cũng vứt bát đũa, nói thẳng mặt không muốn Chúc Nghiên Thu cứ bám theo. 

Chúc Nghiên Thu tức điên, trách Phương Phỉ Phỉ không có lương tâm. Tuy nhiên hôm sau vẫn mang cơm cho Phương Phỉ Phỉ, Phương Phỉ Phỉ vẫn vứt suất cơm khi chưa hề động đũa. 

Chúc Nghiên Thu biết chuyện Phương Phỉ Phỉ và một anh sĩ quan trẻ thích nhau thì kích động lắm, xông xáo định đánh nhau với sĩ quan kia. 

Anh sĩ quan kề súng lên đầu Chúc Nghiên Thu, Chúc Nghiên Thu không dám manh động nữa. 

Vì chuyện ấy mà anh sĩ quan không còn nhiệt tình với Phương Phỉ Phỉ. Phương Phỉ Phỉ xinh đẹp, nhanh nhẹn, rất hợp gu đàn ông nhưng hiện đang trong giai đoạn đặc thù, người thuộc tầng lớp cao như sĩ quan cần giữ hoà thuận cho quân đội. 

Không được phép là người nảy sinh mâu thuẫn. 

Phương Phỉ Phỉ điên tiết, bực Chúc Nghiên Thu chết đi được, không chỉ ghét mà còn căm thù Chúc Nghiên Thu. 

Chúc Nghiên Thu rất vui, cậu ta còn nói với Phương Phỉ Phỉ rằng tên kia chỉ muốn qua đường với em, em đừng để bị lừa. Phương Phỉ Phỉ chỉ muốn giết Chúc Nghiên Thu. 

Trong một diễn biến khác Chúc Tố Nương và Tiểu Đồng cũng được gọi lên chiến trường mà còn vẫn thuộc đội của sĩ quan trưởng cũ, vì sĩ quan trưởng chỉ định Chúc Tố Nương làm quân y cho đội quân của anh. 

Có thể thấy anh ta rất tin tưởng Chúc Tố Nương. 

Có thể nói Chúc Tố Nương đã nổi tiếng hơn cô phóng viên Phương Phỉ Phỉ. 

Cứ hễ nghe mọi người trò chuyện về nữ chiến sĩ quân y là Chúc Nghiên Thu lại rối bời. Một lần cậu ta cầm lòng chẳng đặng đã nói Chúc Tố Nương là vợ mình, song những gì cậu ta nhận được chỉ là những cặp mắt khinh thường của mọi người xung quanh. 

Cả quân đội biết Chúc Nghiên Thu thích nữ phóng viên chiến trường, vậy mà nay lại bảo chiến sĩ quân y là vợ cậu ta, cậu ta bị thần kinh nặng rồi. 

Hành động bám riết Phương Phỉ Phỉ của Chúc Nghiên Thu không phải việc làm của thằng thần kinh thì gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play