Mấy hôm sau Đường Chính qua đưa Ninh Thư một bức thư và một ít thuốc bắc. Ninh Thư xem thư, là thư Chúc Tư Viễn gửi cô. Thằng bé kể đã cho thầy giáo và bạn bè xem thư, ai cũng khen u con là anh hùng. Chúc Tư Viễn lo lắng mà cũng tự hào về cô. 

Cuối thư còn nhắc Ninh Thư hãy tự bảo vệ, nói con sẽ chóng lớn để lên chiến trường đánh giặc. 

Ninh Thư đọc thư mà cảm thấy Chúc Tư Viễn đã trưởng thành nhiều. 

Cô cất thư, vào việc xử lý thuốc bắc, cô cũng dạy Tiểu Đồng cách phân loại. Ninh Thư và Tiểu Đồng có thêm một nhiệm vụ đó là phân loại thuốc, thời gian ngủ ngày càng bị eo hẹp. 

Ninh Thư vẫn cho Tiểu Đồng thời gian nghỉ ngơi, cô luyện Tuyệt Thế Võ Công nên gắng được, Tiểu Đồng còn nhỏ không chịu được. 

May mà có thuốc bắc, Ninh Thư và Tiểu Đồng đỡ nặng việc hơn. 

Đường Chính tìm đến Ninh Thư để bàn về sản xuất số lượng lớn thuốc bột từ bài thuốc của Ninh Thư. Chuyến này về Đường Chính mới nhận ra các đội quân khác tổn thất nặng nề, nhiều người bị thương chết do không kịp cấp cứu. Thời chiến loạn tính mạng con người rẻ mạt nhưng thống kế số lượng người tử vong quá lớn, quá nhiều chiến sĩ hi sinh vẫn ảnh hưởng đến tinh thần quốc gia. 

Đường Chính để ý từ trước thấy bác sĩ đội mình sử dụng thuốc bột. Nước mình có rất nhiều thảo dược, trong trường hợp thiếu thuốc tây có tác dụng nhanh, dùng thuốc bắc mà ông cha để lại là hướng đi tuyệt vời. 

Ninh Thư nghĩ ngợi rồi hỏi: “Đây là ý tưởng của ai?” 

“Tôi phản hồi tình hình với sĩ quan trưởng, sĩ quan trưởng nói nếu cô giao bài thuốc của cô, anh ấy sẽ trao tặng cô Huân chương Quân công hạng nhì.” Đường Chính nhìn Ninh Thư: “Công trạng của cô cao hơn một đại đội trưởng rồi đấy.” 

Một bài thuốc đổi một Huân chương Quân công hạng nhì quá lời, song Ninh Thư có mục đích khác, cô nói với Đường Chính: “Được, nhưng tôi có điều kiện. Tôi muốn xin cấp bản quyền cho bài thuốc này, nó thuộc về Chúc Tố Nương tôi, người khác không thể ăn cắp.” 

Bài thuốc này có là gì đâu, tình hình nguy nan cần phổ biến cứ phổ biến thôi. Tuy nhiên nó cần có tên, xin cấp bản quyền thuộc về Chúc Tố Nương, hoà bình lập lại có bản quyền đồng nghĩa với có tiền. 

“Bản quyền?” Đường Chính không hiểu lắm, Ninh Thư giải thích: “Dù tôi đã giao nó cho lãnh đạo nhưng nó chỉ thuộc về mình tôi, tôi luôn có quyền sở hữu nó.” 

Đường Chính ngẫm nghĩ, anh ta nhìn Ninh Thư: ”Cô không giao nó hoàn toàn.” 

“Ai mà chẳng hám danh hả sĩ quan Đường. Tôi giao bài thuốc cho lãnh đạo nhưng về lý nó vẫn thuộc về tôi, không toàn quyền bởi các anh.” 

Ninh Thư mỉm cười. 

Đường Chính lắc đầu: “Tôi cần báo cáo lại với sĩ quan trưởng.” 

Ninh Thư gật đầu. 

“Sĩ quan trưởng định trao tặng cô giáo Huân chương Quân công hạng nhì ạ?” Tiểu Đồng hâm mộ Ninh Thư: “Cô giáo giỏi quá.” 

Ninh Thư cười mỉm, có được hay không còn chưa biết. Ninh Thư nhìn Tiểu Đồng: “Về sau em cũng sẽ là quân y.” 

Tiểu Đồng xấu hổ nhưng rồi lại buồn vì một lý do nào đó. Ninh Thư nhìn là biết cô bé đang buồn cho số phận. 

“Em sẽ trở thành một bác sĩ mẫu mực.” Ninh Thư kể chuyện mình bị chồng bỏ rơi, nuôi con một mình, tham gia lớp tập huấn quân y để kiếm sống. 

Tiểu Đồng nghe mà trợn tròn mắt: “Còn bố của đứa bé đâu ạ?” 

“Cô có nói là cậu ta bỏ rơi vợ con mà, chẳng có gì đáng ngại.” Ninh Thư không mấy quan tâm. 

“Suy nghĩ của cô giáo cởi mở quá.” Cùng là người bị tổn thương nên Tiểu Đồng thân với Ninh Thư hơn. 

Xoắn xuýt chuyện buồn cũng có được gì đâu, khổ đến mấy vẫn thay đổi được. Có chết cũng phải chết ý nghĩa, có chết cũng phải đổ tội cho kẻ khác. 

Đời chị khổ vậy rồi, chị thương thêm người ta chỉ càng làm chị khổ hơn. 

Đường Chính qua báo cho Ninh Thư biết sĩ quan trưởng đã chấp nhận điều kiện của Ninh Thư. Sĩ quan trưởng cũng đã chọn ngày đích thân trao tặng huân chương cho Ninh Thư. 

Ninh Thư nhẹ cả người, thôi thì cũng giành được quyền về mình. Cô hài lòng với kết quả này, nếu lãnh đạo muốn cướp trắng cô cũng chịu. 

Sĩ quan trưởng với cơ thể đang bị thương đeo huân chương cho Ninh Thư. Anh ta còn đưa Ninh Thư bản chứng minh thuốc bột này vẫn thuộc quyền sở hữu của Ninh Thư. 

Đọc bản chứng minh, Ninh Thư liếc nhanh qua mặt sĩ quan trưởng, có gì đó không đúng ở đây. Sĩ quan trưởng đang trả ơn cứu mạng, nếu cô cầm bản chứng minh này vậy đôi bên không ai nợ ai. 

Ân tình là món nợ khó trả nhất, nợ gì cũng không được nợ ân tình. Nếu anh ta không chết, khả năng cao ngày sau sẽ là lãnh đạo cấp cao, được anh ta mang ơn đáng giá hơn bản quyền. 

Ninh Thư phải lo cho tương lai của Chúc Tư Viễn, quen anh ta có lợi cho Chúc Tư Viễn. Sau khi cô đi, anh ta sẽ hỗ trợ Chúc Tố Nương một phần nào đó. 

Nhiều tiền đến mấy cũng không mua được quan hệ. 

Ninh Thư xé bản chứng minh, đưa bài thuốc cho sĩ quan trưởng, chào phong cách quân đội: “Tôi là công dân của đất nước. Cách chế thuốc bột này vô cùng đơn giản, nếu như thuốc bột cứu được nhiều chiến sĩ hơn, nhiêu đó đều thuộc về công lao của tôi. Cần bản chứng minh không cần thiết.” 

Sĩ quan trưởng nhăn mày, anh ta cười nhận bài thuốc. Đường Chính đứng cách Ninh Thư hai bước chân nói với Ninh Thư: “Phải lắm.” 

Ninh Thư vuốt mồ hôi, suýt nữa cô bị đồng tiền che mờ con mắt. Chúc Tố Nương một thân phụ nữ nuôi con ở thời loạn được bảo vệ quan trọng hơn. 

Chúc Nghiên Thu trong bếp chăm chỉ nhóm củi tức đỏ con mắt khi nghe kể Ninh Thư được trao tặng Huân chương Quân công hạng nhì. Cậu ta không tin, chị ta làm nên công trạng gì mà được tặng Huân chương Quân công hạng nhì, huân chương đó ở đâu ra. 

Chúc Nghiên Thu bỏ lại củi lửa, đi tìm Ninh Thư hỏi cho ra nhẽ: “Sao chị lại được tặng Huân chương Quân công hạng nhì, hay là chị đã làm gì bẩn thỉu?” 

Ninh Thư tháo găng tay, tát bốp một cái làm lệch mặt Chúc Nghiên Thu, cậu ta lảo đảo suýt ngã. 

Ninh Thư lạnh lùng: “Cậu nói cái gì, có giỏi nhắc lại xem.” 

Chúc Nghiên Thu bị tát ong đầu, nghe thế liền hét: “Đồ mặt dày vô liêm sỉ phận làm vợ không biết giữ gìn nhà chị đã làm chuyện gì bẩn thỉu rồi?” 

Tại sao? Chúc Nghiên Thu không chấp nhận được việc chị ta được tặng Huân chương Quân công. 

Ninh Thư lại tát Chúc Nghiên Thu, một bên má sưng vù đối lập rõ ràng với má bên kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play