Phương Phỉ Phỉ cảm thấy mình chẳng hiểu gì về Chúc Nghiên Thu. Chúc Nghiên Thu nói dối cô chuyện động trời này, cô sẽ không bị một câu đó là con mụ điên lừa.
Chị ta không phải mụ điên.
Chúc Nghiên Thu đã có vợ, còn có con nữa.
Phương Phỉ Phỉ cố gắng bình tĩnh, kiềm chế cơn giận và nỗi đau: “Em có quyền biết sự thật. Chúc Nghiên Thu, anh không nói thì em sẽ đi tìm sự thật.”
Chúc Nghiên Thu sốt ruột vò đầu, không biết làm sao. Vội vàng đuổi theo Phương Phỉ Phỉ, bắt lấy tay Phương Phỉ Phỉ. Phương Phỉ Phỉ hất tay, lạnh lùng: “Anh biết tính em rồi đấy Chúc Nghiên Thu. Một là anh nói cho em biết sự thật, hai là chúng ta chia tay ngay bây giờ.”
“Anh…” Phương Phỉ Phỉ tái mét, xoay người bỏ đi. Chúc Nghiên Thu chặn Phương Phỉ Phỉ: “Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh nhưng xin em hãy nghe anh giải thích đã.”
“Anh và Chúc Tố Nương lấy nhau từ khi còn chưa biết gì. Năm anh lên bốn bị ốm nặng suýt không qua khỏi. Bố mẹ anh vừa cổ hủ vừa mê tín, tin rằng lấy con dâu nuôi từ bé để xung hỉ sẽ hết bệnh. Chúc Tố Nương bị bán cho nhà anh vào năm ấy. Anh không coi chị ta là vợ, cùng lắm chỉ là người ở thôi.” Chúc Nghiên Thu vừa giải thích vừa nắm tay Phương Phỉ Phỉ: “Anh chưa từng yêu chị ta.”
“Thế còn đứa bé?” Phương Phỉ Phỉ đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn đau lòng trước sự thật.
Chúc Nghiên Thu nói ngay: “Đứa bé đó chỉ là bất ngờ, chỉ một lần, một lần duy nhất Chúc Tố Nương đã mang thai rồi. Phỉ Phỉ à, anh giấu em vì anh thích em, anh thích em nhiều lắm, anh muốn ở bên em. Rất nhiều lần anh muốn kể em nghe sự thật nhưng anh không dám mạo hiểm vì anh sợ mất em.”
Chúc Nghiên Thu vừa nói vừa nắm chặt tay Phương Phỉ Phỉ, mồ hôi tay nhễ nhại, rất sợ Phương Phỉ Phỉ đi mất.
Đã đến nước này nhưng Chúc Nghiên Thu vẫn nửa nói thật nửa nói dối Phương Phỉ Phỉ. Cậu ta vẫn không kể chuyện họ Chúc đã suy bại, cậu ta không phải công tử giàu có. Chúc Nghiên Thu không dám nói, nếu nói vậy chắc chắn Phương Phỉ Phỉ sẽ đá cậu.
Có vợ có con lại còn là công tử giả, chẳng có cái gì về cậu là đúng. Phương Phỉ Phỉ sẽ yêu một Chúc Nghiên Thu như thế à? Chúc Nghiên Thu không chắc nữa.
Chúc Nghiên Thu mím môi, hôn tay Phương Phỉ Phỉ, dạt dào tình cảm: “Phỉ Phỉ, anh chỉ yêu mình em thôi.”
Phương Phỉ Phỉ khó chịu, gỡ tay ra khỏi Chúc Nghiên Thu. Chúc Nghiên Thu muốn nắm tay Phương Phỉ Phỉ nhưng Phương Phỉ Phỉ lắc đầu: “Để em yên.”, rồi đi mất.
Nhìn dáng Phương Phỉ Phỉ xa dần, Chúc Nghiên Thu giận dữ đấm cột đường, cậu ta vung vẩy bàn tay đau đớn, vò tóc khổ sở.
Tất cả tại Chúc Tố Nương, Chúc Tố Nương đã huỷ hoại cuộc đời cậu. Nếu không có Chúc Tố Nương, Phương Phỉ Phỉ sẽ không lạnh nhạt với cậu.
Chúc Nghiên Thu thích Phương Phỉ Phỉ bằng thật.
Phương Phỉ Phỉ xinh đẹp, tươi trẻ, hơn Chúc Tố Nương dốt nát, không có chung tiếng nói gấp nhiều lần. Quan trọng hơn cả cậu yêu Phương Phỉ Phỉ, Phương Phỉ Phỉ là người duy nhất mà cậu muốn lấy làm vợ.
Chúc Nghiên Thu vừa sợ hãi, vừa đau đớn, vừa oán hận. Cậu sợ Phương Phỉ Phỉ sẽ bỏ rơi cậu, cậu hận Chúc Tố Nương tại sao xuất hiện. Chúc Tố Nương như ngọn cỏ ven đường, muốn nhổ tận gốc mà không được.
Chúc Tố Nương là nỗi nhục có xoá sao cũng không sạch của Chúc Nghiên Thu. Chúc Nghiên Thu rất hối hận đã động phòng với Chúc Tố Nương, càng hối hận hơn khi làm Chúc Tố Nương có thai rồi sinh con.
Để rồi chuyện hôm nay phức tạp nhường này.
Thời gian gần đâ xảy ra quá nhiều chuyện, ngày ngày lo tiền nong và hiện giờ là không biết Chúc Tố Nương đến Thượng Hải từ khi nào. Cậu đã để Phương Phỉ Phỉ biết sự thật khi chưa có sự chuẩn bị, chuyện cậu dốc lòng lừa dối bao nhiêu năm qua cũng bị vạch trần mất rồi.
Chúc Nghiên Thu chờ nửa buổi vẫn không thấy người đâu đã cực kỳ khó chịu, đối tượng đợi còn là Chúc Tố Nương làm cậu ta điên tiết hơn.
Nhưng cậu ta chỉ biết đứng chờ thôi, chuyện đã vỡ lở, cậu phải đòi lại từ Chúc Tố Nương. Chí ít phải cầm được tiền, trả Phương Phỉ Phỉ nợ tiền thuốc cũ.
Chúc Nghiên Thu đang vắt hết óc nghĩ xem cứu vãn cuộc tình với Phương Phỉ Phỉ thế nào. Chỉ cần nghĩ đến việc Phương Phỉ Phỉ sẽ rời xa, Chúc Nghiên Thu đã thấy mây đen giăng lối. Chẳng lẽ cậu phải sống hết đời với người phụ nữ như Chúc Tố Nương?
Suy nghĩ này đáng sợ quá, cậu và chị ta không cùng tầng lớp, không có tiếng nói chung. Chúc Nghiên Thu rùng cả mình chỉ bằng việc nghĩ đến sống nốt quãng đời với chị vợ ngu dốt xấu hổ đó.
Giữa Phương Phỉ Phỉ toàn ưu điểm và Chúc Tố Nương toàn khuyết điểm, rõ ràng Chúc Tố Nương chẳng là cái thá gì.
Chúc Nghiên Thu vẫn đợi Ninh Thư, đợi từ sáng đến trưa, từ trưa đến sẩm tối, từ sẩm tối đến tối mịt nhưng Ninh Thư vẫn không xuất hiện.
“Chúc Tố Nương.” Chúc Nghiên Thu nghiến răng gọi cái tên ấy, giờ này mà cậu không biết cậu bị lừa thì cậu có là thằng đần.
Chúc Tố Nương giỏi lắm, có gan lừa cậu rồi.
“Cái đồ độc ác, ngày xưa giả vờ hiền dịu, nay họ Chúc chẳng còn ai đã dám lộ mặt thật.” Chúc Nghiên Thu chửi trong bụng. Cậu cảm thấy Chúc Tố Nương đã cuỗm tiền họ Chúc bỏ chạy, chứ không tại sao đến Thượng Hải mà không tìm cậu?
Dù họ Chúc đã suy bại nhưng vẫn còn ít tiền, và chắc chắn Chúc Tố Nương đang giữ nó. Chúc Tố Nương định cuỗm một mình, sống sướng một mình chứ còn gì nữa!
Đó là tiền của nhà họ Chúc, Chúc Tố Nương là cái thá gì đòi cầm?
Tiền của họ Chúc thuộc về cậu, cậu phải tìm Chúc Tố Nương cho bằng được.
Trời đã tối mịt, Chúc Nghiên Thu đành đi về. Hôm sau cậu lại đứng đợi ngoài tiệm sách nhưng vẫn công cốc cả ngày.
Cuối cùng Chúc Nghiên Thu đã biết Chúc Tố Nương sẽ không xuất hiện.
Cậu cứ đứng đây đợi trong mòn mỏi cũng không phải cách hay. Chúc Nghiên Thu phải nghĩ cách, nhớ ra từng gặp Chúc Tư Viễn trong bệnh viện, Chúc Nghiên Thu định thử vận may đến bệnh biện hỏi thăm xem sao.
Chúc Nghiên Thu đến bệnh viện, hỏi y tá về Chúc Tư Viễn.
Y tá được hỏi nói: “Cậu hỏi con của y tá Chúc đúng không?”
“Y tá Chúc?” Chúc Nghiên Thu ngạc nhiên, Chúc Tố Nương trở thành y tá?
Chúc Tố Nương như nghe chuyện hài, vô lý quá mà: “Y tá Chúc tên Chúc Tố Nương?”
“Đúng rồi.”
Suýt thì Chúc Nghiên Thu nhảy dựng lên, Chúc Tố Nương dốt nát làm sao biết nhận dạng thuốc, chị ta biết chữ nước ngoài à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT