Chúc Nghiên Thu không có tiền thật, đã lâu lắm rồi người nhà không gửi tiền, hại cậu phải cực kỳ hạn chế đi chơi với Phương Phỉ Phỉ. Không như ngày trước cứ rảnh rỗi lại đi xem phim, còn nay cậu toàn lấy cớ bận học để từ chối Phương Phỉ Phỉ.
Nhưng Chúc Nghiên Thu cũng thông minh, cậu ta hẹn Phương Phỉ Phỉ đến thư viện đọc sách, nắng vàng xuyên qua ô cửa trải xuống chỗ ngồi cạnh cửa sổ tạo nên một khung cảnh vừa lung linh vừa đẹp đẽ, Chúc Nghiên Thu còn phác chì Phương Phỉ Phỉ trên tờ giấy trắng tinh.
Thỉnh thoảng gửi em mẩu thư tình không tốn tiền nhưng vẫn đáp ứng được điều kiện lãng mạn.
May mà Phương Phỉ Phỉ là cô gái ưa văn thơ, đổ đứ đừ trò này, không hề nhận ra Chúc Nghiên Thu hết tiền.
Ninh Thư đòi Chúc Nghiên Thu tiền khám, Chúc Nghiên Thu không có nên phải nói rằng không mang tiền, lại còn giả vờ để tạm đồng hồ lại thế chấp.
Ninh Thư nhăn mày, cái đồng hồ cầm cũng nặng tay, chế tác cầu kỳ, cây kim cũng khắc đặc biệt, nhìn là biết rất đắt.
“Cái này bao nhiêu?” Ninh Thư hỏi.
Chúc Nghiên Thu tự đắc: “Một nghìn đồng bạc đấy, đủ để thế chấp tiền khám chưa?”
Định mệnh, Ninh Thư muốn chọc nát mặt Chúc Nghiên Thu. Bỏ một nghìn đồng bạc mua một chiếc đồng hồ? Hờ hờ, thời buổi này một đồng bạc mua được gần một tạ gạo. Hai, ba đồng bạc đủ cho một nhà ba người ăn cả năm. Năm trăm đồng bạc mua được một ngôi nhà bình thường.
Vắt kiệt sức lao động của Chúc Tố Nương để cậu ta mua cái đồng hồ đắt đỏ này? Chúc Nghiên Thu xứng làm con người à?
“Tôi cần đồng hồ của cậu làm gì, tiền khám không cả bằng một phần vạn đồng hồ. Tôi cần tiền, không cần đồng hồ.” Ninh Thư vứt đồng hồ cho Chúc Nghiên Thu, Chúc Nghiên Thu hoảng hốt đỡ vội: “Đồng hồ này đắt lắm đấy, vứt vỡ cô đền không nổi.”
“Đưa tiền khám đây.” Ninh Thư nói: “Hay là cậu không có tiền, nghèo mà làm giá? Đeo đồng hồ xịn mà không có đồng nào trong người?”
“Tôi nói rồi hôm nay đi biểu tình nên tôi không cầm tiền theo.” Chúc Nghiên Thu đỏ bừng mặt, cộng thêm các vết bầm làm mặt cậu ta vừa đỏ vừa tím.
Ninh Thư chỉ nhìn Chúc Nghiên Thu.
Cuối cùng cậu ta nhờ bạn trả hộ, Chúc Nghiên Thu đeo đồng hồ về tay, cảm ơn anh bạn kia và hứa sẽ trả tiền sau.
Chúc Nghiên Thu ra về có thấy Chúc Tư Viễn đang ngồi đọc sách, cậu ta thích thú, ngồi xổm trước mặt Chúc Tư Viễn hỏi: “Cháu bé tên gì thế, sao lại ngồi một mình ở đây thế này?”
Ninh Thư đang dọn đồ giật thót khi Chúc Nghiên Thu trò chuyện với Chúc Tư Viễn. Cô định dẫn con đi lại nghe Chúc Tư Viễn nói: “Chú xấu hoắc.”
Chúc Tư Viễn vẫn còn giọng hôi sữa nhưng nhận thấy được sự khẳng định qua ánh mắt. Từ ngày chuyển đến Thượng Hải, Ninh Thư mua cho Chúc Tư Viễn nhiều quần áo đẹp, Chúc Tư Viễn lại mập mạp trắng trẻo, nghiêm túc chê người ta xấu hoắc nghe đến buồn cười.
Chúc Nghiên Thu bầm dập khắp mặt và mới bôi thuốc nên xấu thật, bị một thằng nhỏ nhận xét xấu xí làm cậu ta vừa thẹn vừa giận.
“Con nhà ai hư quá.” Chúc Nghiên Thu nói rồi đi ngay.
Lần đầu tiên hai bố con gặp nhau đã không vui như thế, thật ra hai bố con nhà này không hợp mệnh, gặp nhau là cãi nhau.
Ninh Thư nhờ một y tá quen biết trông con hộ, cô dặn Chúc Tư Viễn: “Tư Viễn ngoan đợi u ở đây nhé, u về ngay thôi.”
Chúc Tư Viễn ngoan ngoãn gật đầu thưa vâng.
Ninh Thư cởi bộ đồng phục y tá, tháo khẩu trang bám theo Chúc Nghiên Thu rời khỏi bệnh viện.
Trời đã tối, Chúc Nghiên Thu đi trước không biết có người đang đi theo. Ngang qua một cái ngõ, Ninh Thư cởi áo khoác nhanh chân chùm đầu Chúc Nghiên Thu rồi kéo cậu ta vào trong ngõ.
Chúc Nghiên Thu bị chùm đầu kéo đi giật nảy mình, ra sức vùng vẫy nhưng người kia rất khoẻ, giãy thế nào cũng không thoát được.
Ninh Thư liên tục đánh đấm Chúc Nghiên Thu, lúc thì đá lúc lại đấm thẳng mặt. Chúc Nghiên Thu đang đau sẵn, cậu ta kêu la khóc thét khi bị Ninh Thư đấm.
“Mày là…” Chúc Nghiên Thu vừa nói vừa định giật cái áo chùm đầu ra nhưng lại bị đấm thẳng mặt, đá vào bụng.
Chúc Nghiên Thu nôn mửa, Ninh Thư đấm vào bụng trái, nhảy cao lộn nhào hạ đo ván Chúc Nghiên Thu. Chúc Nghiên Thu nằm bẹp dưới đất không đứng dậy được.
Ninh Thư tháo đồng hồ đeo tay, lột quần áo, để lại cho cậu ta mỗi chiếc quần lót.
Chúc Nghiên Thu bị Ninh Thư đánh ngấp ngoải, tưởng chừng gãy hết xương cốt, mắt sưng húp không mở ra được.
Chúc Nghiên Thu bị lột quần áo sợ hãi, đừng nói cậu sẽ bị một thằng đàn ông cưỡng bức nhé?
Ninh Thư khoẻ như trâu, Chúc Nghiên Thu cho rằng kẻ đánh mình là đàn ông.
Con gà trắng ngần Chúc Nghiên Thu làm Ninh Thư có ý định giết quách cậu ta cho rồi, loại này chết không có gì hối tiếc.
Chứ để cậu ta sống, cậu ta có may mắn vẫn sẽ thành đạt, quản lý mấy chục nghìn quân lính, khi đó cô không trả thù được cậu ta.
Ninh Thư dùng hết sức bóp cổ Chúc Nghiên Thu.
Chúc Nghiên Thu vùng vẫy kịch liệt, bẻ ngón tay đang bóp cổ mình, khàn giọng hét: “Cứu…cứu với.”
Chúc Nghiên Thu vẫn không nhìn thấy mặt kẻ đánh mình, bụng quặn đau: “Tha… tha cho tôi….”
Ninh Thư càng bóp mạnh hơn.
Có giọng nói và tiếng bước chân vọng lại, chắc là lính tuần tra.
Ninh Thư nghiến răng, Chúc Nghiên Thu may mắn quá. Cô nới cổ Chúc Nghiên Thu, siết nắm tay đấm mạnh vào tim Chúc Nghiên Thu. Chúc Nghiên Thu hộc máu, ho sặc sụa, xụi lơ trên đất.
Ninh Thư lấy lại cái áo chùm đầu Chúc Nghiên Thu rồi co giò bỏ chạy.
Khi lính tuần soi đèn đến chỉ còn thấy Chúc Nghiên Thu ngất xỉu còn mỗi quần lót che thân.
Ninh Thư cho tất cả đồ trấn lột được của Chúc Nghiên Thu vào túi rồi về viện đón Chúc Tư Viễn.
Ninh Thư không nán lại bệnh viện, cô cõng Chúc Tư Viễn về nhà. Chúc Tư Viễn dựa lưng Ninh Thư, hỏi: “Con nhà ai mà hư thế là gì vậy u?”
Ninh Thư trả lời qua loa: “Tư Viễn của mẹ là trẻ ngoan, người ta nói thế vì câu nói thật thà của Tư Viễn đã làm kẻ bụng dạ hẹp hòi không vui.”
“U ơi u, cái chú đó đúng là vừa xấu hoắc lại vừa đáng ghét.” Chúc Tư Viễn nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT