Mục tiêu trước mắt của Ninh Thư là trở thành Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp. Vậy thì cô có thể chọn nhiệm vụ, trò chuyện trực tiếp với người uỷ thác, hiểu rõ hơn mong muốn của người uỷ thác, hoàn thành tốt nhiệm vụ hơn. 

Quan trọng nhất là cô có thể mặc cả, tuyệt vời ông mặt trời. 

Làm khoảng ba nhiệm vụ nữa là lên trung cấp rồi, cô cần tiết kiệm kinh nghiệm để thăng cấp lên trung cấp. 

Lên trung cấp rồi mới có quyền phát biểu. 

Mới có thể chọn nhiệm vụ muốn làm. 

“Chúng ta làm nhiệm vụ thôi 2333.” Ninh Thư nói: “Lần này có thể không thành đàn ông được không, tôi nói này…” 

Ninh Thư vẫn đang nói dở câu mà đã cảm thấy biêng biêng, đậu má cái đồ 2333 ngu… 

Linh hồn đang nhập vào cơ thể, có giọng nữ vang bên tai, chẳng qua giọng nữ này hơi to: “Bẩm bệ hạ đã đến giờ thức dậy rồi ạ.” 

Ninh Thư vẫn chưa hoàn toàn thích nghi nhưng vừa nghe tiếng bệ hạ thì choàng tỉnh, nhanh tay sờ nơi ấy. 

Phù, may quá, là nữ. 

Bệ hạ? 

Là nữ đế! 

Thấy Ninh Thư trợn mắt hoang mang, nữ quan bên cạnh lại thưa: “Bẩm bệ hạ, đã đến giờ thượng triều rồi ạ.” 

Ninh Thư vẫn chưa tiếp nhận cốt truyện nên vẫn còn hoang mang. Giọng nữ quanh quẩn bên tai làm cô đành phải đứng dậy. Có một nhóm người hầu vào thay quần áo cho Ninh Thư. 

Một cốc nước được kề gần miệng, Ninh Thư uống một ngụm rồi nuốt nuốt ực. 

“Bẩm bệ hạ, mời bệ hạ súc miệng ạ.” Nữ quan thấy Ninh Thư uống bèn thưa. 

Ninh Thư: … 

Sao không nói trước là nước súc miệng đi. Ninh Thư tỉnh bơ uống thêm một ngụm nữa, ngậm súc vài cái, có cung nhân bưng ống nhổ đến để Ninh Thư nhổ nước vào. 

Áo có người mặc hộ, cơm có người bón tận mồm, cuộc sống quá mức xa hoa. 

Các cung nhân lại chải đầu, búi kiểu tóc phức tạp cho Ninh Thư rồi cắm đủ các loại trâm đắt đỏ, cực kỳ xa xỉ. 

Ninh Thư không cả dám di chuyển, cô sắp gãy cổ rồi. 

Ninh Thư được một đám người vây quanh, thượng triều trong trạng thái mông lung. Bỗng có giọng nữ choé hô bên cạnh: “Nữ hoàng bệ hạ giá đáo, bách quan hoan nghênh.” 

Ninh Thư giật thót bởi giọng nữ quan ấy. Cô chầm chậm ngồi xuống ghế rồng. Thấy nhiều người quỳ bên dưới, cô lại đứng dậy cất cao giọng: “Bình thân.” 

Người bên dưới thi nhau đứng lên. Ninh Thư đang định ngồi xuống mà bỗng ngạc nhiên bởi bên dưới toàn phụ nữ. 

Không lẽ đây là Nữ Nhi Quốc? 

Ninh Thư đằng hắng: “Có việc thì thưa, tôi… trẫm hơi đau đầu.” 

Ninh Thư mới dứt lời, một cô gái xinh đẹp mặc đồ xanh, trán có gắn viên ngọc khiến cô gái càng thêm tinh nghịch, nét lo lắng hiện rõ trong đôi mắt cô gái: “Mẫu hoàng có sao không ạ? Sao ngài lại đau đầu?” 

Mẫu hoàng? 

Cô gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Có con lớn bằng này, xem ra nguyên chủ cũng không còn trẻ. 

Ninh Thư không biết cô gái là ai nên chỉ nói: “Do không nghỉ đủ thôi.” 

Cô gái thưa vâng. 

“Có cần truyền thái y không thưa mẫu hoàng?” Một cô gái mặc váy vàng sáng hỏi. 

Ninh Thư không đau đầu thì giờ cũng đau đầu thật. Chưa tiếp nhận cốt truyện làm cô hoang mang quá. 

Nữ quan bên cạnh thấy Ninh Thư mất kiên nhẫn bèn hô: “Có việc trình bày, không việc bãi triều.” 

Mỗi lần nghe nữ quan này nói chuyện, Ninh Thư ngỡ cô sắp bị thủng màng nhĩ. 

May mà những người ở đây khá biết điều, không thưa thêm gì nên bãi triều ngay. Về đến cung điện, Ninh Thư nói với nữ quan: “Trẫm nghỉ ngơi một lát, đừng làm phiền trẫm.” 

“Vâng.” 

Ninh Thư nằm trên ghế tràng kỷ bắt đầu tiếp nhận cốt truyện. 

Đây là một thế giới trọng nữ, đàn ông ở thế giới này không có tiếng nói, trái ngược với thế giới trọng nam khinh nữ. 

Phụ nữ nuôi gia đình, chỉ phụ nữ mới vào triều làm quan, tất cả việc nước đều do phụ nữ xử lý. 

Phụ nữ ở đây ai ai cũng thô lỗ, hung dữ, đàn ông phải gả cho phụ nữ. 

Nguyên chủ tên Mộc Nghê Thường hơn ba mươi tuổi, là nữ hoàng Huyên Quốc. Nguyên chủ là một hoàng đế bình thường, không có nhiều tài năng cũng không có nhiều công lao vĩ đại, nhưng vẫn là hoàng đế đúng mực, là vua của thành này. 

Chỉ cần sống bình yên hết kiếp hoàng đế rồi trao quyền cai trị đất nước cho người thích hợp. 

Vậy nhưng Mộc Nghê Thường đã đặt dấu chấm hết cho Huyên Quốc bởi việc trao quyền nối ngôi. 

Vốn dĩ Huyên Quốc đã có thái tử nối ngôi, chính là cô gái đồ vàng sáng trên điện ban nãy. 

Nhưng Mộc Nghê Thường rất chiều Hoàng tứ nữ. Ngài còn phế truất Hoàng thái nữ chỉ để đưa Hoàng tứ nữ lên ngôi vị thái tử. Dẫu vậy, Hoàng tứ nữ không hiểu nỗi lòng của Mộc Nghê Thường. 

Thật ra linh hồn bên trong Hoàng tứ nữ là một cô bé đáng yêu, nhút nhát. Còn Hoàng tứ nữ thật sự là người tàn nhẫn, độc ác, hoang dâm, để rồi bị phu thiếp1 kề gối hại chết. Và rồi cô bé nhút nhát đáng yêu đã xuyên không đến. 

Sống ở thế giới trọng nữ khinh nam nhưng cô bé nhút nhát đáng yêu lại biết ngượng ngùng, biết làm nũng, biết đỏ mặt, hơn hết là kế thừa sắc đẹp của hoàng tộc. Nhờ đó cô bé đã hấp dẫn không biết bao nhiêu chàng trai. 

Tổng kết lại đây là một em gái rắc thính gặp nơi và hẹn hò với các kiểu đàn ông. 

Cô bé nhút nhát đáng yêu rất quý Mộc Nghê Thường, coi Mộc Nghê Thường như mẹ ruột. Mộc Nghê Thường làm nữ hoàng bao nhiêu năm, ngài biết ai thật lòng ai giả bộ. 

Hoàng tứ nữ quan tâm Mộc Nghê Thường thật lòng, Mộc Nghê Thường cũng hết lòng bao che cho mọi việc dù đúng hay sai của con gái nên khó tránh việc chiều quá mức. 

Không hoàng đế nào lại thích người khác nhăm nhe ghế rồng. Rất nhiều lần Mộc Nghê Thường thử hỏi ý Hoàng tứ nữ, nói muốn nhường ngôi cho Hoàng tứ nữ nhưng lần nào Hoàng tứ nữ cũng không đồng ý, đã vậy còn có ý chê bai ngôi vị hoàng đế này. 

Hoàng tứ nữ muốn làm một vương gia tự do bay nhảy, vui đùa khắp chốn, còn làm nữ hoàng sẽ bị giới hạn trong hoàng cung. 

Con người mà, cô muốn cướp đồ của tôi, tôi sẽ không cho cô cướp. Cô không quan tâm đồ của tôi, tôi lại càng phải đưa nó cho cô. 

Cuối cùng ngôi vị hoàng đế vẫn thuộc về Hoàng tứ nữ. Hoàng tứ nữ là em gái chân yếu tay mềm, sao xử lý được chuyện triều chính. Dù đã được Mộc Nghê Thường dạy bảo nhưng cô bé chỉ nghe chứ không ghi nhớ. 

Sau khi lên ngôi hoàng đế, chuyện triều chính đều do một tay chồng của Hoàng tứ nữ, Nguyên Quân xử lý. Nguyên Quân là con trai thừa tướng, am tường rất nhiều tri thức. 

Sau khi Hoàng tứ nữ sinh con, hắn ta bắt tay ngay vào dạy con trị quốc. Đến ngày con trai có thể đảm đương một mình, Nguyên Quân đã có lời với Hoàng tứ nữ để con trai làm hoàng đế, còn hai người họ đi du sơn ngoạn thuỷ. 

Tất nhiên Hoàng tứ nữ đồng ý. Hoàng tứ nữ không có ý kiến về việc để nam giới làm hoàng đế, bởi trong lịch sử thế giới cũ của cô, hoàng đế đều là đàn ông. 

Sau lại Hoàng tứ nữ dẫn theo phu thiếp du sơn ngoạn thuỷ, thỉnh thoảng mới về thăm con trai. 

Về sau, đất nước này đã trở thành nước của nhà họ Nguyên, còn để đàn ông làm hoàng đế. Địa vị của nam nữ ngày càng có sự chênh lệch rõ rệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play