Sở Tiêu Nhiên đến bước đường cùng nước, Hạ Hiểu Mạn hoàn toàn có thể nhân đây thoát khỏi Sở Tiêu Nhiên. Nhưng Hạ Hiểu Mạn không làm vậy. Trước đây hận bao nhiêu thì nay con tim lại rối bời khi Sở Tiêu Nhiên sa cơ lỡ bước. 

“Em hiểu ý anh Văn Lãng. Dù Sở Tiêu Nhiên ép buộc em, chơi bời với em nhưng dẫu gì anh ấy cũng là bố của đứa con trong bụng em.” Hạ Hiểu Mạn nói với Ninh Thư: “Em xin anh, anh tha cho Sở Tiêu Nhiên đi anh.” 

Ninh Thư đanh mắt, Hạ Hiểu Mạn trong mắt cô ngốc ngếch không tưởng. 

Cô ta xin cô tha là cô sẽ tha? Ninh Thư rất hiếu kỳ Hạ Hiểu Mạn sống trong thế giới nào. Cô ta không hiểu sự đời, cô lập trong thế giới riêng của cô ta. 

Cô ta chỉ cần nằm trên giường hầu hạ Sở Tiêu Nhiên?! 

“Cô muốn cứu Sở Tiêu Nhiên?” Ninh Thư hỏi trong khó tin. Lần đầu cô gặp kiểu người như Hạ Hiểu Mạn, cô cũng không biết miêu tả cô ta là người thế nào. Cô ta không quá độc ác, vả lại còn hơi hiền lành, nhưng não cô ta toàn bã đậu, lời nói và việc làm tai vạ đến cho người khác mà còn cho đó là tốt cho người ta. 

Hạ Hiểu Mạn quả thật là cái đồ não tàn đóng ngoặc kép. 

Hạ Hiểu Mạn quả quyết: “Chỉ cần cứu được Sở Tiêu Nhiên, việc gì em cũng sẵn sàng làm.” 

Ninh Thư giật lông mày, đậu má, cái màn đó lại đến rồi. Hệt như ngày ấy cam chịu nhục nhã, trở thành tình nhân vì danh tiếng hai nhà Hạ, Từ, vì sự nghiệp của Từ Văn Lãng. 

“Việc gì cũng làm?” Ninh Thư quá sa mạc lời với Hạ Hiểu Mạn đang quả quyết dù có nhảy xuống núi đao biển lửa em cũng sẵn sàng. 

Hạ Hiểu Mạn gật đầu: “Đúng, em sẵn sàng làm tất cả mọi việc. Chuyện này từ em mà ra, em biết em có lỗi với anh. Nếu anh cứu Sở Tiêu Nhiên, em hứa sẽ không ở bên anh ấy nữa, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.” 

Ninh Thư: Khụ… 

Ninh Thư vỗ ngực, ý cô ta là cô ta sẽ kìm nén nỗi đau rời xa Sở Tiêu Nhiên chỉ để cứu Sở Tiêu Nhiên. 

Có phải kịch bản kế tiếp sẽ là, Hạ Hiểu Mạn và cô rời khỏi đây, mấy năm sau Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn gặp lại nhau. Sở Tiêu Nhiên cho rằng Hạ Hiểu Mạn phản bội anh ta, Hạ Hiểu Mạn có nỗi khổ không nói ra được, cả hai sẽ lại tiếp tục câu chuyện vừa yêu vừa dằn vặt nhau đúng không? 

Định mệnh, cô đúng là nam phụ khổ trăm bề. 

Mà có lẽ theo như yêu cầu của kịch bản, cô sẽ không chạm vào Hạ Hiểu Mạn mà con nuôi con hộ Hạ Hiểu Mạn mấy năm. 

Ninh Thư lại vỗ ngực, thấy Hạ Hiểu Mạn quyết tâm cao độ, cô phẩy tay: “Cô muốn ở bên Sở Tiêu Nhiên thì cứ việc, đừng có lôi tôi vào vụ này. Phải làm sao thì cô mới chịu hiểu chúng ta đã kết thúc rồi đây? Cô còn đến tìm tôi, tôi sẽ giết Sở Tiêu Nhiên.” 

Hạ Hiểu Mạn trợn mắt, đôi mắt ngấn nước: “Anh ơi, chỉ cần anh cứu Sở Tiêu Nhiên, em sẽ không đến tìm anh nữa.” 

“Biến.” 

Hạ Hiểu Mạn tái mét mặt, đau lòng vì sự lạnh lùng của Ninh Thư. 

Hạ Hiểu Mạn vừa đi Ninh Thư liền thở phào. Hạ Hiểu Mạn lúc nào cũng tự tin thái quá về bản thân, cô ta đã giúp cô mở mang tầm mắt. 

Lại còn kêu cô rời khỏi đây với cô ta? Tưởng gì mà bở thế, cô bị ngu mới bỏ lại sự nghiệp chạy theo cô ta. 

Cái thứ tiêu chuẩn kép, não phẳng không chịu được. 

Sở Tiêu Nhiên bị tạm giữ, công ty anh ta cũng đóng băng hoạt động. 

Các hợp đồng bị các công ty khác xâu xé, nhà máy sản xuất công suất lớn bị đấu giá, khoản tiền kếch xù đó đổ thẳng vào túi của Chính phủ. 

Tóm lại, sự việc của Sở Tiêu Nhiên không chỉ giúp rút cái gai trong mắt lãnh đạo, mà còn giúp nhà nước kiếm rất nhiều tiền. Tài chính không còn là vấn đề nan giải nữa. 

Cộng sêm sêm cũng gần trăm tỷ NDT, có thể thấy khối tài sản của Sở Tiêu Nhiên vô cùng khổng lồ. E là Sở Tiêu Nhiên đang tạm giữ không biết vốn liếng của mình đã bị lãnh đạo vét sạch. 

Trăm tỷ có thể hỗ trợ vốn xây dựng thành phố ví dụ như sửa đường, đầu tư giao thông công cộng. 

Trong khi ấy, Hạ Hiểu Mạn vẫn cứ đợi Ninh Thư cứu Sở Tiêu Nhiên nhưng lại không dám đến tìm Ninh Thư. Cô ta sợ Ninh Thư giết Sở Tiêu Nhiên thật. Hạ Hiểu Mạn hơi sợ Ninh Thư, ngày nào cô ta cũng ở lì trong biệt thự hệt như hòn vọng phu. 

Mẹ Hạ Hiểu Mạn biết chuyện khuyên con gái bỏ Sở Tiêu Nhiên. Sở Tiêu Nhiên đang là tội phạm ngồi tù, không còn là anh chủ tịch hô mưa gọi gió ngày nào, chưa kể ngày đó cậu ta còn cưỡng b-ứ-c con gái bà. 

Nay gặp chuyện, bà Hạ cho rằng con gái đã có thể thoát khỏi Sở Tiêu Nhiên, có thể bắt đầu làm lại cuộc đời, không bị cậu ta chơi đùa nữa. Thế nhưng đứa bé là vấn đề, bà Hạ trăn trở rất lâu, cuối cùng khuyên Hạ Hiểu Mạn đi phá thai. 

Hạ Hiểu Mạn chưa lấy chồng, đứa bé này mà được sinh ra sẽ là con hoang chưa chồng đã chửa. Mặt khác bố nó còn là tội phạm đang ngồi tù, nó chào đời sẽ có cuộc sống hạnh phúc à? 

Thật ra bà Hạ cũng cân nhắc từ thực tế, đau dài không bằng đau ngắn. Hạ Hiểu Mạn vẫn có thể bắt đầu lại nhưng sẽ rất khổ nếu giữ đứa bé. 

“Con nói gì cơ? Không lẽ con muốn đợi Sở Tiêu Nhiên ra tù? Cậu ta chơi đùa con, ép con rời xa Từ Văn Lãng. Nếu không có Sở Tiêu Nhiên thì con và Từ Văn Lãng đã lấy nhau, đã có con rồi chứ không phải chửa hoang như thế này. Con nói con yêu Sở Tiêu Nhiên? Hạ Hiểu Mạn, con muốn bố mẹ tức chết à? Đi về với bố mẹ, không phá cũng được nhưng con không được gặp Sở Tiêu Nhiên nữa.” Bà Hạ vừa nói vừa vào phòng ngủ dọn đồ của Hạ Hiểu Mạn, rõ thấy muốn đưa Hạ Hiểu Mạn đi. 

Hạ Hiểu Mạn thấy mẹ kiên quyết bèn quỳ xuống, sụt sịt: “Mẹ ơi, con yêu Sở Tiêu Nhiên thật lòng. Con xin mẹ hãy chúc phúc cho bọn con. Dù Sở Tiêu Nhiên có ra sao con vẫn yêu anh ấy.” 

“Dù con có rời xa Sở Tiêu Nhiên con cũng không lấy người ai khác.” Hạ Hiểu Mạn nói như đinh đóng cột.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play