Mục Phỉ bóp chặt yết hầu Vưu Nhiên, chỉ cần cô dùng lực một chút, đối phương liền sẽ giống như chim nhỏ yếu ớt bị nghiền nát sinh mệnh.
Lòng bàn tay cô chà xát trên miệng vết thương trên cổ nàng, con ngươi cô có chút phẫn nộ chăm chú nhìn tiểu chó săn tùy ý chính mình làm, cố ý dùng đầu ngón tay đâm vào bên cạnh miệng vết thương của đối phương.
Lúc này mới nhìn ra biểu tình Vưu Nhiên khẽ nhíu mày nhịn đau, chẳng qua đối phương vẫn là vẻ mặt quật cường.
"Là cái gì làm ngươi cảm thấy có thể cùng ta hỏi chuyện như vậy, Vưu Nhiên."
Lúc này cô nói như vậy, bình thường, cái tiểu súc sinh nhất định sẽ nói "Vưu Nhiên biết sai rồi", cũng hoặc là "Vưu Nhiên không dám" lời nói ngoan ngoãn linh tinh cho qua, nói như vậy, Mục Phỉ cô chính mình cũng định đe dọa đối phương một chút, ngẫm lại còn không ổn, bỏ qua cho Vưu Nhiên thôi.
Chẳng qua, lúc này đây, nữ tử trước mắt này bị mình gắt gao bóp chặt miệng vết thương chỉ kêu lên một tiếng, mặt bị thổi một làn khói thuốc lam đều không hề có phản ứng, ánh mắt cứ sáng quắc như vậy nhìn cô chăm chú.
Kiên định bất di, không chút sợ hãi nào.
Phảng phất đáp án của câu hỏi lúc nảy đối với nàng vô cùng quan trọng.
Vưu Nhiên chỉ là lẳng lặng nhìn chăm chú cô như vậy, không nói, trong không khí lâm vào một trận trầm mặc ngắn ngủi.
Mục Phỉ không vui cau mày, giờ phút này cô phi thường bài xích Vưu Nhiên lộ ra đôi mắt kiên định nhìn trộm nội tâm cô như thế, "Ngươi còn không ý thức được chính mình sai sao? Ngươi sẽ không sợ ta hiện tại liền giết ngươi." Cô nói xong buộc chặt gông cùm xiềng xích ở cổ đối phương.
Vưu Nhiên vẫn như cũ thẳng tắp nhìn Mục Phỉ, mặt gần trong gang tấc, lông mày, đôi mắt, chóp mũi cùng với miệng đang nói lời bạc tình kia.
"Mạng Vưu Nhiên vốn dĩ chính là của đại nhân, đại nhân nếu muốn giết chết ta, có thể động thủ."
Vưu Nhiên bình tĩnh nói, cho dù cổ nàng bị thít chặt ra vết đỏ, nàng cũng muốn cố chấp nói như vậy, "Nếu, đại nhân cảm thấy Vưu Nhiên hỏi ngài câu kia là ngỗ nghịch ngài, vậy Vưu Nhiên cam nguyện bị phạt, nhưng ta không hối hận, bởi vì là suy nghĩa từ trong tâm nên ta mới hỏi."
Ánh mắt Vưu Nhiên nhìn Mục Phỉ khiến Mục Phỉ cảm thấy rất quen thuộc lại xa lạ, nàng vẫn là Vưu Nhiên của mình, nhưng cố chấp vì một đáp án cứ như vậy phản lại chính mình như thế, hoàn toàn không giống như tác phong của tiểu chó săn.
Cái loại ý nguyện ánh mắt cố chấp mãnh liệt đến khắc vào trong xương cốt trong phảng phất xuyên qua nội tâm cô phong bế đã lâu, không tiếng động về phía cô đặt câu hỏi:
Thừa nhận đau lòng vật nhỏ khó như vậy sao?
Mục Phỉ bị ánh mắt đối phương nhìn đến hoảng hốt, càng nghe lời nói phi thường khác thường của đối phương, hoàn toàn bị chọc giận cười ra.
"Tốt, phi thường tốt, có thể......"
Mục Phỉ cười lạnh vài tiếng, nàng vốn dĩ hôm nay còn nghĩ bởi vì Vưu Nhiên cùng Doãn Tư Lê tự tiện rời đi mà bực bội, vốn tưởng rằng đối phương ý thức được mình sai, ngoan ngoãn mà cho mình kinh hỉ không tồi mà tha thứ cho đối phương.
Kết quả vật nhỏ này lại gần là bởi vì loại người ngoài lề cùng cô cố chấp, Mục Phỉ cảm thấy, có phải chính mình ngày thường đối đã Vưu Nhiên quá tốt hay không, dẫn tới đối phương đều có thể bò lên trên đầu mình.
Cho nàng bậc thang, còn con mẹ nó không đi xuống.
Mục Phỉ quay mặt đi, con ngươi âm trầm nhìn những người khác đi ngang qua, cô lập tức cầm chặt cổ đối phương, không thương tiếc chút nào mà đem người Vưu Nhiên ném vào sau xe, sau đó cô cũng ngồi xuống.
"Lái xe."
Theo mệnh lệnh lãnh ngạnh của cô, tài xế A Kim căn bản không dám nhiều lời một câu, lập tức khởi động chiếc xe, gào thét rời đi, về hướng dinh thự.
Trong xe nhiệt độ không khí áp suất thấp sắp tới âm mười mấy độ, cho dù là A Kim băn khoăn đến Vưu Nhiên còn chỉnh cao máy sưởi một chút cũng không làm nên bất kỳ tác dụng gì.
Vưu Nhiên bị ném lên xe mặc rất ít, trên người chỉ là phục sức bình thường, áo khoác nàng cũng chưa khoác lên trên người, phỏng chừng là để ở buổi diễn.
Đường núi gập ghềnh, gió tuyết ngoài cửa sổ xe càng lúc càng lớn, xe ở giữa bạo tuyết chạy cũng không quá nhanh.
Vưu Nhiên cuộn tròn ở trên ghế sau, thời điểm nàng vừa mới bị Mục Phỉ nhét vào trong xe, đã cảm nhận được đối phương tức giận.
Nàng che lại cánh tay lúc nảy đụng vào cửa ứ thanh, lẳng lặng ngồi ở vị trí phi thường nhỏ bé, nàng xuyên qua kính chiếu hậu ở đỉnh đầu thấy được mũi Mục Phỉ cao thẳng cùng hàm dưới nhòn nhọn.
Đối phương nhấp chặt môi mỏng, trên mặt lạnh nhạt không có bất kỳ biểu tình gì, đôi mắt Kim Hạt Sắc cũng bị bóng đen che khuất.
Vưu Nhiên buông hạ mí mắt, nhìn chỗ tay được băng bó nơ con bướm của mình, nội tâm phiền muộn lại khổ sở.
Bên trong xe, phi thường an tĩnh.
Chỉ có thanh âm gió tuyết đập ở cửa sổ xe.
Nàng cuối cùng cũng là đầu dựa vào trên kính cửa sổ xe lạnh lẽo, lẳng lặng mà nhìn ngoài cửa sổ, đêm dài đen nhánh, tuyết lạnh băng bao trùm trên cả mảnh đất lớn.
Tới phủ đệ đã là 8 giờ tối.
Dưới người hầu nung dù, Mục Phỉ đi ra từ bên trong xe, giày cao gót cô đạp lên lối nhỏ sân trước, vang dội lại vô tình.
Cô cũng không có quay đầu lại nhìn Vưu Nhiên một cái.
Chỉ là khuôn mặt lạnh băng, trực tiếp đi gác mái.
Liền Đại Dì vốn định dò hỏi một câu, đều bị ánh mắt lạnh băng của đối phương ý bảo, ngậm miệng lại.
Làm sao vậy đây là, chủ nhân hôm nay hồi phủ không nên có biểu tình này a.
Không phải nghe nói Vưu Nhiên sẽ cho chủ nhân kinh hỉ sao? Vì cái gì sẽ biến thành cục diện ngưng trọng như hiện tại......
Đại Duy chạy nhanh cầm ô đi đến bên người khác cạnh xe, nàng còn đang suy nghĩ Vưu Nhiên như thế nào không đi theo trở về.
Lúc này Vưu Nhiên từ bên trong xe ra tới, Đại Duy nhìn đến tiểu linh vật luôn luôn lạc quan tràn ngập ý cười giờ phút này, biểu tình như là muốn khóc tới nơi.
"Vưu Nhiên, rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Chủ nhân ngài......" Đại Duy chạy nhanh che ô cho Vưu Nhiên, đối phương mặc đồ quá đơn bạc, bên ngoài tuyết lại lớn, Đại Duy tiếp đón đối phương vào nhà lại nói.
Vưu Nhiên đi theo Đại Duy tỷ tỷ đi vài bước, thẳng đến đi tới trong sân, ở cửa đại sảnh.
Nàng ngưng bước chân.
"Đại Duy tỷ tỷ, kỳ thật hết thảy...... Đều là vấn đề của ta, là ta cố chấp, nói sai, ngỗ nghịch đại nhân, cho nên ta chủ động nhận phạt." Vưu Nhiên nói như vậy, lui về phía sau nửa bước, cảm tạ Đại Duy che dù.
Sau đó ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Đại Duy, yên lặng quỳ xuống, quỳ gối ở ngoài sân
"Vưu Nhiên ngươi làm gì vậy!?" Đại Duy sửng sốt vài giây, sau đó mới phản ứng lại, lập tức đi đến bên cạnh muốn kéo Vưu Nhiên lên.
Vưu Nhiên chỉ là yên lặng lắc đầu, quỳ gối ở nơi đó.
Đại Duy lo lắng mà nhìn Vưu Nhiên kéo không nhúc nhích, đành phải quay đầu lại nhìn phía Đại Dì.
"Đại Dì ngài mau nghĩ lại pháp, trời tuyết lớn, làm sao có thể......"
Đại Dì ý bảo Đại Duy không cần nói, bà đứng ở dưới mái hiên, nhìn Vưu Nhiên chủ động quỳ gối ở ngoài sân, cuối cùng cũng cái gì đều khó mà nói.
Nếu chuyện này thật là gia chủ yêu cầu, kia các nàng làm người hầu căn bản không có tư cách khuyên được.
Chẳng qua, đêm nay lạnh lạnh băng, trên mặt đất lầy lội, gió tuyết khó ngăn không hề thương tiếc mà rào rạt rơi xuống.
Vưu Nhiên mặc ít như vậy, cứ quỳ gối đình viện như thế, chịu gió lạnh cùng bạo tuyết tàn phá.
Cho dù là huyết tộc đều chịu không nổi hoàn cảnh khí hậu như vậy, huống chi Vưu Nhiên là thân phận con người.
Đại Dì mãn nhãn đau lòng, chuẩn bị đi trên gác mái, khẩn cầu gia chủ Mục phủ một chút, hơi chút thương tiếc tiểu đáng thương kia, cho dù là xem phân thượng đối phương dinh thự làm nhiều chuyện như vậy.
***
Thịch thịch thịch ——
"Vào."
Đại Dì bưng trái cây đi vào thư phòng, bà đột nhiên cảm thấy nơi này so với lúc bình thường, rét lạnh hơn rất nhiều.
Bà đem trái cây đến trên bàn trà của Mục Phỉ, sau đó đứng ở trước mặt đối phương, muốn nói lại thôi.
Đầu ngón tay thon dài của Mục Phỉ lật xem tư liệu bên trong, tùy ý Đại Dì đứng ở trước mặt mình.
Thẳng đến cô đem sách tài chính kia xem hết rồi đóng lại, lúc này mới nâng mắt lên, đạm mạc hỏi một câu, "Còn có chuyện gì sao?"
Đại Dì nhấp hạ miệng, bà biết chính mình không tư cách khuyên bảo, chính là bà vẫn là lo lắng mà chậm rãi mở miệng, "Chủ nhân, Vưu Nhiên đã quỳ gối ở ngoài sân thật lâu."
Tay Mục Phỉ cầm chén trà tạm dừng một chút, cô trầm ngâm một lát, ngữ khí vẫn chưa có một tia thay đổi, "Sau đó."
Đại Dì nuốt hạ, bà tự cảm thấy mấy năm nay gia chủ cùng Vưu Nhiên cảm tình hẳn là không tệ, ai đều có thể nhìn ra tới gia chủ đau lòng Vưu Nhiên nhất, chính là hôm nay, chủ nhân thế nhưng lại như vậy...... Thờ ơ, xem ra là tiểu gia hỏa thật chọc tới chủ nhân không ổn.
Chính là Vưu Nhiên còn như vậy quỳ ở trên nền tuyết, chỉ sợ thân thể liền suy sụp.
"Chủ nhân, bên ngoài gió tuyết rất lớn, Vưu Nhiên là con người, Vưu Nhiên từ nhỏ liền sợ lạnh, tiểu gia hỏa nứt da cũng là chăm sóc nhiều năm mới tốt, ngài có thể không để đứa nhỏ kia lại nhận gió lạnh hay không." Đại Dì rót chữ chước câu, mỗi chữ bà nói đều rất cẩn thận, hy vọng có thể hơi chút khuyên động vị này gia chủ lãnh tâm này một chút.
"Đại Dì."
Mục Phỉ ngẩng đầu, đôi mắt Kim Hạt Sắc nhìn chằm chằm lão quản gia đang rất là lo lắng, cuối cùng cô vẫn là báo cho đối phương.
"Là đứa nhỏ kia tự mình muốn quỳ, nếu có thể chịu, để cho người đó tiếp tục chịu."
Đại Dì nghe Mục Phỉ nói, dưới đáy lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, bà không biết tiểu gia hỏa rốt cuộc nói bậy cái gì, nhưng bà biết rõ, tình nghĩa Vưu Nhiên đối với Mục Phỉ là thật, nàng không có khả năng đối gia chủ gây bất lợi, nàng mới 18 tuổi, ngẫu nhiên ấu trĩ lỗ mãng, cũng là đúng lý bên trong.
Vưu Nhiên chính là như vậy, so với bạn cùng lứa tuổi biết đúng mực, có thể chịu khổ.
Tiểu gia hỏa đại khái chính là quá để ý Mục Phỉ, cho nên mới sẽ nói nói bậy.
"Chủ nhân, Vưu Nhiên là tâm niệm ngài, con bé ngẫu nhiên sẽ chọc ngài không xong, cũng sẽ tốc tốc sửa lại, con bé chỉ nghe ngài." Đại Dì hy vọng Mục Phỉ có thể để Vưu Nhiên không cần quỳ gối ở sân rét lạnh, cho dù là quỳ gối ở đại sảnh cũng tốt.
Mục Phỉ đứng lên, dạo bước đến bên kệ sách, bên cạnh cô chính là cửa sổ nghiêm ngặt đóng chặt, bị bức màn đen tối che đậy hết thảy ngoài phòng.
Cho dù là như thế này, đóng chặt, vẫn là có thể nghe được một tia thanh âm gió lạnh gào thét.
"Không cần nói nữa, ngươi đi xuống đi."
"Chính là, chủ nhân"
"Hay là ngươi muốn cùng người kia quỳ cùng nhau."
Đại Dì nghe xong đành phải cúi đầu, lo lắng rời khỏi cửa phòng.
Sau khi Mục Phỉ nghe được thanh âm cửa phòng đóng lại, thở dài một hơi thật sâu.
Cô cởi bỏ khuôn mặt lạnh nhạt xuống, kéo bức màn màu đen ra, cô chỉ là kéo ra một khe nhỏ, vậy đã có thể rõ ràng mà nhìn đến mạt thân ảnh trên đất trong gió tuyết kia.
Vưu Nhiên cứ như vậy lẳng lặng quỳ gối ở sân, tùy ý tuyết lớn bao trùm nàng.
Cô nơi nào nhìn được Vưu Nhiên, ăn loại khổ này.
Mục Phỉ gắt gao nắm bức màn, mày nhăn càng căng.
***
Không biết qua bao lâu.
Lâu đến Vưu Nhiên cảm thấy thân thể của mình sớm đã cứng đờ.
Trước mắt nàng đã bắt đầu xuất hiện hồ ảnh.
Bông tuyết thổi vào ở trên lông mi nàng, trong mắt nàng.
Nàng chậm rãi nâng lên tay đã bị đông lạnh sắp cứng còng, nhúc nhích thật lâu, mới có thể đủ tới mắt, dùng tay đông lạnh đến phát tím, xoa xoa đôi mắt mơ hồ.
Càng xoa càng đau, đau, nước mắt nóng bỏng rơi xuống ở trên lòng bàn tay.
Nàng cũng không biết chính mình như thế nào liền khóc.
Trong lòng đột nhiên tràn đầy ra khổ sở, khiến cho nước mắt nàng từng hạt từng hạt rơi xuống.
Đúng vậy, nàng là làm sao vậy, rõ ràng biết không nên so đo, không thể so đo, chính là một khắc kia, nàng nhịn không được liền muốn biết đáp án đó, phi thường muốn biết.
Cho nên mới dẫn tới cục diện như bây giờ.
Rõ ràng biết đại nhân nàng không thích nàng, nàng vẫn là muốn cố chấp nghe được đại nhân đáp lại mình có khả năng so với người kia trọng yếu hơn.
Chính là, cái gì đều không có.
Ngược lại làm đại nhân chán ghét chính mình, cả khi quỳ lâu như vậy, đại nhân của nàng,
Cũng không muốn quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT