CHƯƠNG 7: MA NƠ CANH

Edit: Thiên Địa hội

____

Có lẽ bởi vì Tống Khinh La cho Quý Lạc Thủy hy vọng việc này có thể giải quyết, trạng thái tinh thần của Quý Lạc Thủy lập tức tốt lên rất nhiều, cả người phấn chấn hẳn, ánh mắt lấp láy nhìn chằm chằm Tống Khinh La, hận không thể nhìn ra một cái động trên người hắn.

Đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Quý Lạc Thuỷ, Tống Khinh La vẫn rất lạnh nhạt. Hắn nói Quý Lạc Thuỷ vào ở cũng được, nhưng cái nhà này chỉ có thể ở một người, nên trong thời gian Quý Lạc Thuỷ tu dưỡng tinh thần, hắn sẽ sang phòng bên cạnh ở.

Quý Lạc Thuỷ: "Ý anh là hai chúng ta đổi chỗ cho nhau, tôi ở phòng này, anh sang phòng bên?"

Tống Khinh La: "Đúng vậy."

Quý Lạc Thuỷ: "Nhưng vì sao tôi chỉ cần ở chỗ anh là được?" Anh thận trọng hỏi: "Nếu anh không muốn, tôi cũng không ép..."

Tống Khinh La liếc anh, phun ra bốn chữ: "Lấy độc trị độc."

Quý Lạc Thuỷ: "..." Nghe không hiểu lắm, nhưng hình như rất lợi hại.

Lâm Bán Hạ ngồi bên cạnh chợt hiểu ra một chút. Cậu nhìn những cái rương xếp ngay ngắn trong phòng, cẩn thận hỏi: "Tống tiên sinh, nếu Lạc Thuỷ bất cẩn mở rương ra thì...?"

Tống Khinh La: "Hoặc là cậu ta về nhà ăn cơm, hoặc cả thôn đến nhà cậu ta ăn cơm."

Quý Lạc Thuỷ: "..."

Lâm Bán Hạ: "..." Anh cũng có khiếu hài hước đấy.

Quý Lạc Thuỷ đã trải qua việc bất thường, mặc dù không biết cách của Tống Khinh La có tác dụng không, nhưng chỉ có thể liều một phen. Anh không muốn lại nhìn thấy mấy hình ảnh đáng sợ, cũng không muốn tự mình nhốt mình vào tủ quần áo tối đen.

Nói thì nói vậy, nhưng một mình trong phòng này cũng có chút rợn người. Vì thế Quý Lạc Thuỷ nhìn Lâm Bán Hạ vẻ cầu cứu. Lâm Bán Hạ muốn mở miệng hỏi Tống Khinh La xem mình có thể dọn sang chăm sóc Quý Lạc Thuỷ hay không, Tống Khinh La đã nói: "Có thêm người khác, chỗ này không hiệu quả nữa."

"Vậy à." Lâm Bán Hạ biểu tình tiếc nuối.

Quý Lạc Thuỷ còn muốn tranh luận một phen, nhưng nghe giọng Tống Khinh La có vẻ không phải là người dễ thương lượng, chẳng thể làm gì khác hơn là ấm ức đồng ý.

Tống Khinh La là một người rất quyết đoán, xác nhận xong việc Quý Lạc Thủy sẽ chuyển tới, hắn bèn mang hết quy định cần biết ra nói một lần. Quy định cũng rất đơn giản, đó là không được động vào bất cứ thứ gì cử động trong phòng, mỗi ngày ngoan ngoãn đi ngủ, ngoan ngoãn đi làm thì sẽ không sao. Nhưng hắn vẫn cường điệu dặn dò Quý Lạc Thuỷ, không được mở cửa bếp, cũng không nên mở tủ quần áo trong phòng khách ra.

Quý Lạc Thuỷ yếu ớt hỏi, nếu lỡ mở ra thì sao.

Tống Khinh La mặt không đổi sắc hỏi ngược lại anh: Sống lâu quá nên chán rồi?

Quý Lạc Thuỷ nhanh chóng ngậm miệng.

Lâm Bán Hạ biết Quý Lạc Thuỷ sợ ở trong nhà cậu, nên tri kỷ giúp Quý Lạc Thuỷ dọn hành lý qua nhà Tống Khinh La. Quý Lạc Thuỷ ngồi trong phòng khách chân tay luống cuống, hỏi Tống Khinh La có muốn... thu dọn đồ đạc gì gì đó không. Tống Khinh La lạnh nhạt nói hắn không sợ về nhà, cần gì lại về lấy là được, không cần Quý Lạc Thuỷ lo.

Hôm qua Quý Lạc Thuỷ chưa ngủ được mấy, lúc này có hơi mệt, ngồi ngáp trên ghế sopha. Tống Khinh La thấy vậy liền bảo anh vào phòng ngủ, còn nói tiện thể thử nghiệm một chút. Quý Lạc Thuỷ nghĩ cũng đúng, bây giờ là ban ngày, ngộ nhỡ đổi ý thì vẫn có cơ hội quay đầu; nếu buổi tối gặp chuyện lại chạy không thoát, hối không kịp. Anh vào phòng, xếp đệm chăn qua loa rồi nằm ngủ.

Sau khi Quý Lạc Thuỷ đi ngủ, Lâm Bán Hạ sắm vai một chủ nhà hiếu khách, chủ động mời Tống Khinh La tới nhà mình, còn chu đáo thay một chiếc chăn đơn mới, sợ Tống Khinh La dùng chăn cũ khó chịu.

Cũng may Tống Khinh La thoạt nhìn lạnh nhạt, nhưng tính tình cũng tốt, cũng không khó ở chung.

Lâm Bán Hạ rót một cốc cà phê, đặt trước mặt Tống Khinh La. Tống Khinh La rũ mắt nhìn cốc cà phê trong tay Lâm Bán Hạ, lắc đầu: "Tôi không uống cái này."

"A, vậy anh uống gì? Nhà tôi có sữa, cũng có trà." Lâm Bán Hạ chần chừ một chút: "Có cả cocacola nữa."

Tống Khinh La không chút do dự đáp: "Cocacola."

Lâm Bán Hạ sửng sốt. Cậu nghĩ thầm, đại ca, coca và khí chất thần bí của anh có vẻ không hợp nhau lắm. Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đi rót một cốc coca, đặt trước mặt Tống Khinh La.

Tống Khinh La uống một ngụm, sau đó khẽ nhíu mày.

Lâm Bán Hạ vội hỏi: "Sao vậy? Không ngon sao?"

Tống Khinh La đặt cốc xuống bàn, ghét bỏ nói: "Coca không đường."

Lâm Bán Hạ: "..." Thì ra anh ghét bỏ coca không đủ ngọt. Cậu bất đắc dĩ nói: "Ừm... tôi không thích đồ ngọt lắm, nên trong nhà chỉ có coca không đường."

"Thôi vậy." Tống Khi La vẻ mặt chán ghét nhìn cái cốc, như thể trong cốc không phải coca mà là chất lỏng quái thai dị dạng nào đó.

Lâm Bán Hạ cứ đi làm một ngày thì lại được nghỉ một ngày, hôm qua đã đi làm rồi, hôm nay liền ở nhà nghỉ ngơi. Vất vả cả tối hôm qua, cậu còn chưa được một giấc ngủ ngon, lúc này cũng đã mệt. Chào Tống Khinh La một tiếng, Lâm Bán Hạ vào phòng ngủ. Ngủ xong một lát, lúc dậy mặt trời đã về Tây.

Lâm Bán Hạ chậm rãi đi ra, thấy Tống Khinh La ngồi trên ghế sopha xem TV trong phòng khách. Từ điểm nhìn của Lâm Bán Hạ, vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của Tống Khinh La.

Không thể không nói, tướng mạo của Tống Khinh La thật sự rất đẹp. Đường nét ngũ quan của hắn rất rõ ràng, sống mũi thẳng, môi cũng nét nào ra nét đó; vì da quá trắng nên môi hắn nhìn lại càng hồng hơn. Chưa hết, lông mi còn vừa dài vừa cong, lúc này đang lười biếng rũ xuống; thoạt nhìn giống như chủ nhân của chúng đang nghỉ ngơi.

Lâm Bán Hạ cố bước thật nhẹ, nhưng vẫn đánh thức Tống Khinh La. Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Bán Hạ, tự giác ngồi sang một bên. Lâm Bán Hạ thấy vậy liền ngồi xuống khoảng trống của ghế sopha, thuận miệng cùng Tống Khinh La hàn huyên một chút. Tống Khinh La thi thoảng đáp một hai câu. Bầu không khí giữa hai người cũng coi như hài hoà, mãi đến khi Lâm Bán Hạ hỏi cái rương mà hắn bảo Quý Lạc Thuỷ mở có gì bên trong.

"Trong rương có cái gì nguy hiểm không? Tôi sợ Lạc Thuỷ lỡ tay..." Lâm Bán Hạ nói. Tò mò là nhược điểm trí mạng của con người. Bạn càng cấm một người làm việc gì đó, người đó càng không kìm được mà động tay động chân.

"Không sao, cậu ta không mở được đâu." Tống Khinh La nói. "Mà nếu mở được thì mở cũng không sao." Hắn chống cằm, bày ra bộ dáng lười biếng, nhẹ giọng nói: "Tôi không lỗ mãng đến mức tuỳ tiện hại chết người."

"Đúng rồi, ma nơ canh lúc trước ở trong nhà anh đâu?" Lâm Bán Hạ đột nhiên nhớ ra. Ma nơ canh đó khi dựng lên thực sự có thể hù chết người ta. Quý Lạc Thuỷ đã bị doạ sợ mất mật rồi, sợ thêm vài lần nữa, cậu lo Quý Lạc Thuỷ sẽ trực tiếp vào viện tâm thần.

Tống Khinh La rõ ràng hơi mất tự nhiên, sau đó nhỏ giọng nói: "Chắc không sao."

Lâm Bán Hạ nghi ngờ nhìn hắn..

Tống Khinh La bị Lâm Bán Hạ nhìn đến lòng dạ không yên, thanh âm càng nhỏ hơn, gần như không thể nghe được. Nhưng Lâm Bán Hạ vẫn bắt được ba từ mấu chốt. Tống Khinh La nhỏ giọng nói: "Không chết được."

Lâm Bán Hạ: "..." Chỉ là không chết được?

Tống Khinh La không chống đỡ được ánh mắt khiển trách của Lâm Bán Hạ, cuối cùng cũng biết cắn rứt lương tâm đề nghị: "Hay là chúng ta sang đó xem một chút."

Hắn đứng lên định sang phòng bên cạnh.

Lâm Bán Hạ nhanh chóng theo sau Tống Khinh La, hỏi hắn giấu ma nơ canh ở đâu. Tống Khinh La lúc đầu không muốn nói, nhưng Lâm Bán Hạ mới hỏi vài câu, hắn đã khai: "Dưới gầm giường."

Lâm Bán Hạ: "...dưới gầm giường anh ngủ?"

Tống Khinh La bày ra vẻ mặt vô tội: "Cậu đùa gì vậy, tôi không phải biến thái, sao có thể để nó ở dưới giường ngủ của mình, đương nhiên là ở phòng ngủ cho khách rồi."

À, ra là phòng cho khách, thế thì tốt - tốt cái con khỉ!! Quý Lạc Thuỷ không phải ngủ ở phòng cho khách sao!! Nếu như anh tỉnh dậy mà nhìn thấy có cái đầu lăn đến cạnh giường, chẳng phải sẽ sợ đến mức hồn lìa khỏi xác!!

Lâm Bán Hạ càng nghĩ càng thấy khủng bố, bước chân cũng nhanh hơn.

"Cốc cốc cốc" Gõ cửa vài cái, Quý Lạc Thuỷ vẫn không trả lời. Lâm Bán Hạ vội vàng bảo Tống Khinh La tìm chìa khóa.

Tống Khinh La vừa mở cửa vừa bảo Lâm Bán Hạ: "Chắc cậu ta không xui vậy đâu."

Lâm Bán Hạ tuyệt vọng: "Nếu cậu ấy không xui thì đã không ở đây rồi."

Tống Khinh La: "...cũng đúng."

Vừa mở được cửa, Lâm Bán Hạ đã lao thẳng vào nhà. Cậu vốn muốn tới phòng ngủ, nhưng đã thấy trên ghế sopha trong phòng khách có một người quay lưng về phía bọn họ, trên người mặc bộ đồ cưới mà Lâm Bán Hạ nhìn thấy ngày hôm đó, tóc dài tán loạn trên ghế sopha, đó đúng là con ma nơ canh mà Lâm Bán Hạ từng gặp.

Quả nhiên tên Quý Lạc Thuỷ xui xẻo này đã nhìn thấy ma nơ canh! Lâm Bán Hạ căng thẳng vọt tới phòng ngủ, trong miệng không ngừng gọi tên Quý Lạc Thuỷ.

Nhưng Quý Lạc Thuỷ cũng không có trong phòng ngủ, trong phòng ngủ chỉ có giường chiếu trống trải. Lâm Bán Hạ kinh hãi kêu lên: "Chết rồi! Không thấy Quý Lạc Thuỷ đâu cả!"

Tống Khinh La đứng bên ngoài, ánh mắt phức tạp cùng Lâm Bán Hạ hai mặt nhìn nhau. Lâm Bán Hạ còn chưa hiểu hàm ý trong ánh mắt hắn, hắn đã nhẹ giọng nói: "Đâu có."

Lâm Bán Hạ: "A? Vậy cậu ấy đâu?"

Tống Khinh La: "Chẳng phải ở ngay trước mặt cậu à."

Lâm Bán Hạ nhìn nhìn xung quanh, lại không thấy ai khác, trừ ma nơ canh mặc đồ cưới quay lưng về phía họ - khoan, ma nơ canh? Lâm Bán Hạ vỡ lẽ. Cậu bước đến trước mặt ma nơ canh, cúi đầu nhìn. Quả nhiên khuôn mặt của ma nơ canh đã biến thành khuôn mặt của Quý Lạc Thuỷ.

Lúc này, Quý Lạc Thuỷ giống như ma nơ canh bình thường, mặt không đổi sắc nhìn thẳng về phía trước. Cơ thể anh thẳng tắp ưỡn lên, giống như đã mất đi đặc điểm mềm mại thuộc về thân thể con người, biến thành người nhựa cứng ngắc.

Lâm Bán Hạ thấy vậy không khỏi kinh hãi, liền kêu vài tiếng "Quý Lạc Thuỷ", nhưng Quý Lạc Thuỷ vẫn không có chút phản ứng gì. Cậu xách cổ Quý Lạc Thuỷ lên, loạng choạng nặng nề, muốn kéo anh từ trạng thái cứng còng về trạng thái bình thường. Nhưng Quý Lạc Thuỷ vẫn không nhúc nhích, hai mắt mở to, mắt cũng chẳng thèm nháy. Lâm Bán Hạ giơ tay, nhéo lên mặt Quý Lạc Thuỷ một cái. Khuôn mặt Quý Lạc Thuỷ không có chút nhiệt độ nào, lạnh tới doạ người, nhưng may mà vẫn là da thịt của con người, không phải nhựa cứng của ma nơ canh.

"Tống tiên sinh, cậu ấy sao vậy?" Lâm Bán Hạ thấy không đánh thức được Quý Lạc Thuỷ, gấp gáp ngẩng đầu cầu cứu Tống Khinh La.

"Đừng nóng vội." Tống Khinh La tỉnh táo nói. "Trước tiên tìm xem ma nơ canh kia đang ở đâu. Nó không thể ra khỏi nhà này."

Vì vậy hai người bắt đầu đi tìm.

Lâm Bán Hạ vô cùng lo lắng, cậu tìm một lúc trong phòng ngủ, lật tung cả tủ quần áo, nhưng vẫn không tìm được ma nơ canh. Lúc này cậu đang quỳ trên mặt đất, cong mông nhìn xem dưới giường có gì không, đột nhiên thấy cổ man mát, có vật gì đó lành lạnh đang rơi trên vai và cổ cậu.

Lâm Bán Hạ đưa tay sờ thử, chạm vào mấy sợi tóc đen. Cậu chợt ý thức được điều gì, chậm rãi ngẩng đầu lên, liền thấy ma nơ canh đang bày ra tư thế quái dị bò trên trần nhà. Nó quay lưng về phía Lâm Bán Hạ, nhưng đầu lại xoay 180 độ - đây là tư thế không một con người nào có thể làm được; con ngươi đen như mực âm lãnh nhìn chằm chằm Lâm Bán Hạ.

Lâm Bán Hạ đứng lên, lẳng lặng ra khỏi phòng ngủ.

Ma nơ canh nhìn thấy động tác này của cậu, nghĩ là cậu sợ, đôi môi tô son đỏ chói cong lên một cách quỷ dị. Nhưng mà nụ cười đã đánh son tươm tất còn chưa duy trì được mười giây, nó đã thấy Lâm Bán Hạ quay lại, trong tay còn cầm một cái gậy phơi quần áo vừa thô vừa to.

Tống Khinh La đi sau Lâm Bán Hạ, hỏi cậu mượn cây phơi quần áo của hắn làm gì.

Lâm Bán Hạ giơ gậy lên, chỉ chỉ lên đầu mình: "Ma nơ canh kia ở trên đầu, tôi định chọc cho nó rơi xuống."

Tống Khinh La: "..." Hắn chậm rãi ngẩng đầu, cũng nhìn thấy ma nơ canh nhà mình giống như một con nhện đang dính lên trần nhà. Nếu người thường thấy cảnh này, có thể sợ đến phát điên ngay tại chỗ, nhưng Lâm Bán Hạ dường như không nhận ra chuyện này hoàn toàn không khoa học, thậm chí còn nghĩ ra cách giải quyết, mình đúng là nhặt được bảo bối rồi.

Vì vậy Tống Khinh La cũng không nhiều lời, hướng về phía Lâm Bán Hạ làm ra tư thế mời.

Lâm Bán Hạ xắn tay áo bắt đầu làm việc, cầm gậy đâm chọc loạn xạ một hồi. Ma nơ canh kia cũng chỉ là đồ nhựa, không bám chắc được như nhện, nhanh chóng bị Lâm Bán Hạ chọc rơi. Thân thể của nó rớt xuống mặt đất, phát ra tiếng 'bịch' nặng nề. Lúc đầu Lâm Bán Hạ muốn ôm nó đến phòng khách, không ngờ lại bê không nổi. Cậu phát hiện ra ma nơ canh đáng ra phải rất nhẹ này còn nặng hơn cả đá tảng. Cậu dùng hết sức cũng không thể xê dịch được nó.

"Để tôi." Tống Khinh La nhẹ giọng nói.

Anh có thể sao? Lâm Bán Hạ thực sự muốn hỏi như vậy. Tống Khinh La mặc dù cao hơn cậu, nhưng vóc người không cường tráng, thậm chí còn có chút gầy yếu. Khi hắn xắn tay áo sơ mi lên, có thể thấy được làn da trắng sứ, cánh tay thon dài, cúi người xuống cũng không cần vận sức liền ôm được con ma nơ canh kia lên. Chỉ là hắn có vẻ ghét bỏ thứ trong ngực mình, cũng không thèm bế nó theo kiểu công chúa, mà là xách vai nó lên, tha như tha bao cát ném lên ghế sopha trong phòng khách.

Lâm Bán Hạ ngoan ngoãn đi phía sau hỏi tiếp theo nên làm gì.

"Tới tủ quần áo trong phòng khách tìm cho nó cái váy." Tống Khinh La thản nhiên nói.

Bây giờ trên người ma nơ canh chỉ có đồ lót đơn giản. Lâm Bán Hạ không suy nghĩ nhiều, y lời Tống Khinh La, đến phòng khách tùy tiện lấy một chiếc váy ngủ.

"Thay cho nó đi." Tống Khinh La tiếp tục chỉ đạo.

Lâm Bán Hạ: "Cái này... cái này có tác dụng gì?"

Tống Khinh La: "Cậu cứ thay đi rồi biết."

Lâm Bán Hạ đành phải làm theo.

Sau khi thay váy xong, Tống Khinh La đặt ma nơ canh ngồi đối diện Quý Lạc Thủy, để nó tiến vào tầm mắt của Quý Lạc Thủy.

Quý Lạc Thuỷ vốn không có động tĩnh nhưng khi nhìn thấy con ma nơ canh kia, cả khuôn mặt như được tiếp thêm sinh khí, nhưng mà động tác tiếp theo của anh lại khiến Lâm Bán Hạ sững sờ. Quý Lạc Thuỷ nở một nụ cười sung sướng, vươn tay bắt lấy vạt váy của ma nơ canh, cẩn thận vuốt ve, cảm thán nói: "Là tơ tằm này, thật muốn mặc thử chút."

Lâm Bán Hạ: "..."

Tống Khinh La: "..."

Bầu không khí rơi vào trầm mặc. Tống Khinh La làm như không có chuyện gì xảy ra, hỏi Lâm Bán Hạ: "Cậu hay tôi làm?"

Lâm Bán Hạ lắp bắp: "Làm, làm gì?"

Tống Khinh La: "Tát cậu ta hai cái."

Lâm Bán Hạ: "Để tôi! Để tôi!"

Tống Khinh La: "..."

Trước khi ra tay, Lâm Bán Hạ còn có chút lương tâm mà hỏi: "Tát xong thì cậu ấy sẽ tỉnh sao?"

Tống Khinh La vô tình nói: "Tát đi, tát hai cái chưa tỉnh tát thêm hai cái nữa."

Lâm Bán Hạ nhìn vẻ mặt si mê của Quý Lạc Thuỷ, trong lòng thầm nghĩ, người anh em, tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Để tớ tát còn hơn là để cho một kẻ xa lạ vấy bẩn thân thể cậu! Đừng trách tớ! Nghĩ xong, cậu liền giơ tay tát liền hai cái. Ai ngờ Quý Lạc Thuỷ bị tát xong vẫn không để ý đến cậu, vẫn u mê nhìn chằm chằm vào váy ngủ trên người ma nơ canh. Lâm Bán Hạ thấy thế, nhanh trí tát thêm mấy cái nữa, cho đến cái thứ bảy, sự u mê trong mắt Quý Lạc Thuỷ mới dần tan biến, trở nên lý trí hơn một chút.

Quý Lạc Thuỷ mờ mịt nhìn ma nơ canh trước mặt, sau đó nhìn sang Lâm Bán Hạ, khóc nức nở: "Lâm Bán Hạ, sao cậu lại đánh tớ?" Anh muốn đứng lên, lại phát hiện ra mình đang mặc đồ cưới, trên đầu còn có một cái mũ phượng to đùng, nhất thời kinh ngạc: "Đệt, cậu không những đánh tớ mà còn xem tớ là búp bê mà chơi trò thay quần áo?? Cậu là biến thái à."

Lâm Bán Hạ: "Cậu còn biết xấu hổ hay không, bộ dáng cậu thế nào trong lòng cậu không phải biết rõ nhất sao."

Quý Lạc Thuỷ: "Rốt cục là có chuyện gì?"

Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tống Khinh La.

Tông Khinh La nhún vai, ý nói mình cũng rất vô tội. Hắn chỉ chỉ con ma nơ canh: "Là nó làm."

Quý Lạc Thuỷ: "Này, anh đừng lừa tôi, nó chỉ là một đống nhựa, sao có thể thay quần áo cho tôi?"

Tống Khinh La: "Cậu có cảm giác gì khi thấy nó mặc váy?"

Quý Lạc Thuỷ nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía ma nơ canh, nhìn chằm chằm một lúc, chần chừ nói: "Muốn cởi đồ của nó ra."

Lâm Bán Hạ nghĩ thầm, Quý Lạc Thuỷ quả là cẩu độc thân, ngay cả ma nơ canh cũng không tha, còn gạt mình có bạn gái rồi. Cậu đang muốn mắng mấy câu, lại nghe bạn thân của mình ngượng ngùng nói thêm: "Hình như tôi mặc cũng hợp lắm đó."

Lâm Bán Hạ: "..."

Tống Khinh La: "Cậu hiểu chưa."

"Hả? Ý anh là sao? Ý là khi thấy quần áo trên người ma nơ canh thì tôi sẽ muốn mặc nó?" Quý Lạc Thuỷ vỡ lẽ.

Tống Khinh La: "Gần như vậy."

Quý Lạc Thuỷ ngẩn người, sau đó vỗ tay một cái, vui vẻ nói: "Cửa hàng nào mà có con ma nơ canh này, chắc kiếm được lắm nhỉ."

Lâm Bán Hạ: "..." Cậu đúng là thiên tài mua bán.

Tống Khinh La: "Đúng, ai cũng nghĩ vậy." Hắn vỗ vỗ đầu hầu gái, thản nhiên nói: "Tôi mua nó về từ một cửa hàng đó."

Hắn ngồi xuống ghê sopha, thuận miệng kể về lai lịch của con ma nơ canh này.

Con ma nơ canh xuất hiện ở một cửa hàng mới khai trương, là một hiệu quần áo trong góc rất vắng khách, lúc đầu khi mua con ma nơ canh này, hiệu quần áo cũng không để ý lắm. Nhưng về sau họ phát hiện ra, chỉ cần có khách tới, nhất định sẽ thích bộ quần áo mặc trên người ma nơ canh, hơn nữa nếu như có vài khách cùng đến, còn có thể cãi nhau vì muốn mua bộ quần áo ấy.

Mấy lần ồn ào như vậy, chủ tiệm nhanh chóng nắm bắt cơ hội làm ăn, bắt đầu mặc cho ma nơ canh mấy bộ đồ đắt tiền. Mà quần áo đắt nhất, đương nhiên là áo cưới, một bộ có thể từ mấy trăm ngàn lên đến tiền triệu. Cứ bán hết bộ này đến bộ khác như vậy, chủ tiệm kiếm tiền đầy túi.

Lòng tham không đáy, chủ tiệm mãi mãi cũng không cảm thấy đủ. Y bắt đầu đi tìm các loại áo cưới cũ, dù là kiểu dáng gì, chỉ cần mặc lên người ma nơ canh sẽ nhanh chóng có khách tới mua, trăm lần như một.

Nhưng nếu chuyện chỉ có như vậy, thì cũng không có gì đáng nói.

Một buổi chiều âm u nọ, chủ tiệm tới một cửa hàng bán quần áo cũ, vừa ý một bộ đồ cưới Trung Quốc cổ xưa được thêu tay lộng lẫy.

Bộ đồ cưới kia tuy xuất hiện ở hiệu đồ cũ, nhưng còn rất mới, hoa văn thêu trên áo vô cùng hút mắt, dù chủ tiệm là đàn ông, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nó cũng không khỏi rung động. Y quyết định mua, nhân tiện hỏi thăm chủ cửa hàng quần áo cũ lai lịch bộ quần áo này.

Chỉ cửa hàng nói: "Bộ đồ cưới này tôi mua ở dưới quê, được gìn giữ rất tốt, nghe nói là đồ của một vị phu nhân nhà địa chủ nào đó. Anh nhìn chất vải mà xem, nhìn tay nghề thêu này xem, là loại đứng đầu đó."

Chủ tiệm hỏi: "Ồ? Vậy sao lại lưu lạc đến tận vùng quê?"

Ông chủ nói: "Tôi nghe nói sau này gia đình địa chủ kia phá sản, cô dâu phải mang đồ cưới đi bán."

Chủ tiệm nói: "Vậy à." Y tỉ mỉ kiểm tra đồ cưới từ trên xuống dưới, nhưng khi kiểm tra đến ống tay áo, y liền phát hiện ra một vệt màu đen. Y dùng tay sờ sờ, lại đưa lên mũi ngửi ngửi, lập tức cau mày: "Ông chủ, ông không có lương tâm nghề nghiệp à, ông nói đây là đồ do cô dâu bán?"

Ông chủ nói: "Đúng vậy."

Chủ tiệm: "Vậy sao trong ống tay áo lại có máu."

Ông chủ ngẩn người, có chút hoảng sợ: "Ông đừng có nói nhảm, sao có thể có máu được! Ông không mua thì thôi! Còn nhiều người khác muốn mua!"

"Còn nhiều người muốn mua?" Chủ tiệm hỏi: "Có phải trước đây cũng có người hỏi?"

Ông chủ lắp bắp, nói không nên lời. Chủ tiệm không ngừng công kích, thậm chí còn dọa sẽ báo cảnh sát, cuối cùng ông chủ đành nói thật với chủ tiệm. Nói rằng bộ quần áo này đã sang tay vài người, nhưng không lâu sau người mua sẽ quay lại đòi trả hàng, hoặc là hôn lễ bị huỷ bỏ, hoặc là phá sản, rất kỳ quái.

Chủ tiệm nghe chuyện xong, trong nháy mắt, tinh thần trở nên tỉnh táo. Bàn tay cầm ống tay áo khẽ run lên, cười híp mắt: "Nếu như vậy, ông chủ phải cho tôi cái giá hợp lí chút."

"Ông biết rồi mà vẫn muốn mua?" Ông chủ hơi giật mình.

"Sao lại không, cũng không phải mua cho tôi mặc." Chủ tiệm thái độ chẳng quan tâm, trong lòng lại nghĩ, thể nào cũng có cách bán được nó đi, hơn nữa bộ đồ cưới này tinh xảo như vậy, chắc chắn có thể bán với giá cao.

__

Tiểu kịch trường:

Tống Khinh La: Nếu thấy vật đáng sợ thì phải làm gì?

Quý Lạc Thuỷ: Hét chói tai, khóc, chạy như điên.

Lâm Bán Hạ: Cầm... gậy phơi đồ... chọc?"

Tống Khinh La: ...

Quý Lạc Thuỷ: ... 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play