Trong bóng tối thế này, không thể nhìn thấy gì cả. Lâm Bán Hạ thử đi lên phía trước hai bước, lại thấy trán mình đụng phải thứ gì đó ướt át. Cậu giơ tay bắt lấy, lập tức ý thức được thứ này có gì đó không đúng, xúc cảm khi chạm vào trơn ướt mềm mại, rất giống... một tảng thịt không có da. Lâm Bán Hạ không dám tiếp tục tiến lên nữa, cậu quay người lấy đèn pin trong ba lô, ấn nút.

Cả căn hầm tối đen trong nháy mắt bị chiếu sáng, Lâm Bán Hạ cũng thấy rõ vị trí của mình. Hình như cậu đang ở một gian phòng xây bằng đá, trên nền phòng có một đồ án vẽ bằng đường cong màu trắng, cậu xem không hiểu. Khi đèn pin của Lâm Bán Hạ chiếu lên đỉnh đầu, bên cạnh lại truyền tới tiếng kêu sợ hãi của Sergei...

Trên trần treo mấy chục thi thể người, tất cả đều bị lột da, cơ bắp đỏ rói loã lồ lộ ra, những thi thể ấy bị dây thừng trói lại với tư thế hiến tế mà treo lên trần. Máu tươi trên người bọn họ không ngừng nhỏ xuống, rơi lên mặt, lên người Lâm Bán Hạ.

Sergei tất nhiên cũng nhìn thấy, phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

Lâm Bán Hạ muốn an ủi anh ta, chần chừ nửa ngày mới ra được một câu "Ok", cũng may Sergei nhanh chóng phục hồi, đưa tay lau vết máu bị nhỏ lên mặt, miễn cưỡng cười với Lâm Bán Hạ, tỏ vẻ mình không sao.

Lâm Bán Hạ lại gọi mấy tiếng "Lý Tô", ở góc nào đó bên trong không thấy rõ, truyền đến âm thanh yếu ớt của Lý Tô: "Ở đây."

Lâm Bán Hạ vội vàng lần theo tiếng nói, lại thấy Lý Tô ngồi dưới đất: "Anh không sao chứ?"

"Không sao." Lý Tô bò dậy, tháo kính râm và khẩu trang xuống, ho khan vài tiếng: "Chẳng khéo chút nào, lần này thô bạo quá, lần sau nhẹ nhàng hơn mới tốt."

Lâm Bán Hạ dở khóc dở cười.

"Hẳn bây giờ chúng ta đang ở dưới toà thành." Lý Tô nói, "Cẩn thận một chút, bên trong có lẽ có gì đó." Thi thể treo trên đỉnh đầu bọn họ vẫn còn tươi mới, điều này chứng tỏ có ai đó đã làm hết thảy những việc này. Lâm Bán Hạ quan sát bốn phía mới chắc chắn rằng không sao trở về bằng đường cũ được nữa, nơi bọn họ xuống đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ có thể tiếp tục đi vào bên trong.

Lâm Bán Hạ nhìn chằm chằm những thi thể đáng sợ kia trong chốc lát, chợt cảm thấy hơi kỳ quái. Những thi thể này hình như đều là phụ nữ tóc đen, vì đã bị lột da nên không sao trông rõ được khuôn mặt, song từ hình thể có thể suy ra được, tựa hồ bộ dáng của những thi thể này không khác nhau là mấy.

"Là hiến tế sao?" Lý Tô cũng cảm thấy kỳ lạ, "Nhìn còn rất mới..." Anh cũng cảm thấy không thoải mái, nói: "Vẫn nên rời khỏi đây trước thì hơn."

Ba người tìm kiếm một chốc, cuối cùng phát hiện ra một thông đạo hẹp dài trong góc phòng. Lý Tô đi vào, quyết định thử vận may bên kia xem sao.

Thông đạo này cực kỳ chật hẹp, chỉ có thể nghiêng người mà đi. Lý Tô dẫn đầu, còn Sergei thì bởi dáng người cao to nên bị ép lại phía sau. Chật vật qua được thông đạo, cuối cùng ba người cũng tới được một phòng khác. Đó là một căn phòng rỗng, không có gì cả, chỉ có những văn tự được viết lung tung chằng chịt trên vách tường, nhìn giống tiếng Nga, Lâm Bán Hạ xem không hiểu chỉ đành hỏi Lý Tô chúng viết cái gì.

Vẻ mặt Lý Tô hơi khó coi: "Một vài... lời cầu cứu."

Sergei đứng cạnh bọn họ, tất nhiên là đọc hiểu những chữ này. Anh ta ôm chặt hai tay, hình như hơi lạnh, không ngừng nuốt nước bọt trong cổ họng, thỉnh thoảng còn nhìn ra sau lưng, trông vừa căng thẳng lại có vẻ hơi thần kinh.

Lý Tô thấy thế bèn hỏi anh sao rồi.

"Sau lưng hơi đau." Sergei khàn giọng nói, "Không biết có phải bị thương lúc rơi xuống đây không."

Lý Tô nói: 'Để tôi xem cho anh." Anh bảo Sergei quay người, đèn pin trong tay vừa chiếu đến, vẻ mặt Lý Tô lập tức thay đổi. Từ góc nhìn của Lâm Bán Hạ, vừa vặn cũng thấy được sau lưng Sergei. Chỉ thấy giữa lưng anh ta có rất nhiều vết xanh tím, nếu là vết tích bình thường thì không có gì đáng nói, nhưng hình dạng của chúng, rõ ràng là dấu tay người, năm ngón trên lưng, từng ngón rõ ràng.

Lý Tô nhìn Sergei một chút, hỏi: "Anh bắt đầu đau từ bao giờ, lúc vừa xuống là bắt đầu đau sao?"

Sergei nói: "Không, lúc đi qua hết đường hầm này thì mới đau."

Lý Tô liếm môi, hàm hồ nói: "Không sao đâu, chỉ là không cẩn thận bị va vào đâu đó." Anh nói xong bèn lia đèn pin bốn phía, lúc ánh đèn chiếu tới một góc phòng, da gà trên người anh lập tức nổi lên. Chẳng biết tự bao giờ, trong xó phòng kia xuất hiện một người ngồi xổm ở góc tường. Đó là một người phụ nữ, tóc dài che khuất mặt nên không thể nhìn rõ, nhưng cặp mắt màu xanh lục kia giống hệt loài mèo, đồng tử dựng đứng, đáng sợ y như một con ác quỷ đột nhiên xuất hiện.

"Đệt!!!" Lý Tô mắng một tiếng thô tục, cầm súng săn trong tay lên muốn tấn công. Nhưng súng còn chưa lên nòng đã bị Sergei ngăn lại, anh ta khàn giọng nói: "Không được đánh, cô ấy là đồng đội của tôi..."

"Ai? Ai??" Lý Tô điên mất thôi: "Đồng đội nào??"

"Ilenia, là Ilenia!!" Sergei trừng đôi mắt ngập tràn tơ máu, rống lên: "Cô ấy chưa chết, cô ấy vẫn chưa chết!!"

Lý Tô không dám tin mà nhìn Sergei một chốc. Ngay lúc hai người đang nói, người phụ nữ giống Ilenia như đúc kia bò lên trần căn phòng, chẳng khác nào con nhện. Lý Tô gạt Sergei ra, bắn một phát lên trần. Nhưng anh ngắm không tốt, chỉ bắn trúng chân cô ta. Máu tươi rơi xuống, Ilenia the thé kêu lên một tiếng thê lương, thuận theo trần phòng mà chạy trốn sang những phòng khác, cứ như vậy mà biến mất trong bóng tối.

"Ilenia -" Sergei hô to một tiếng, lại muốn đuổi theo. Lâm Bán Hạ vội vàng cản anh ta lại, kêu lên: "Sergei, tỉnh táo lại một chút, Ilenia đã chết... người mà anh trông thấy kia không phải là cô ấy!!"

Sergei sững sờ, đột nhiên khóc lớn, luôn miệng nói là do mình giết Ilenia, anh ta là một kẻ đáng chết...

"Im miệng!" Lý Tô hét lớn: "Có người đến!!"

Cả ba đồng thời kìm lại hơi thở.

Quả nhiên sau khi Lý Tô nói vậy không lâu, trong bóng tối truyền tới tiếng bước chân rõ ràng. Lý Tô chiếu đèn pin về hướng đó, Lâm Bán Hạ không ngờ rằng lại có thể thấy được khuôn mặt giống hệt Lý Nghiệp trong đường hầm này.

"Đệt." Hôm nay Lý Tô đã nói đủ lời thô tục cho cả một năm. Anh ta nhìn Lý Nghiệp, trên mặt lại không có vẻ gì là vui mừng, khẽ hất cằm nói với Lý Nghiệp: "Đến đây."

Lý Nghiệp đi tới trước mặt Lý Tô.

Lý Tô mặt không đổi sắc nói: "Quỳ xuống, liếm chân cho tôi."

Lâm Bán Hạ: "..." Anh hơi đường đột rồi đấy.

Lý Nghiệp nghe thế, không ngờ lại thật sự nửa quỳ xuống, muốn đặt chân của Lý Tô lên đầu gối mình. Lý Tô mắng một tiếng, không chút do dự nổ súng, một lần nữa giết chết "Lý Nghiệp". Trước khi nước bùn hoàn toàn tan đi trước mắt bọn họ, Lý Tô chỉ vào mà nói với Sergei: "Nhìn thấy không? Là đồ giả mà thôi."

Sergei nhỏ giọng nức nở, anh ta nói: "Ilenia, Ilenia đáng thương của tôi..."

Lâm Bán Hạ nhỏ giọng nói: "Bình thường anh cũng đối xử với Lý Nghiệp như thế à?"

Lý Tô mỉm cười: "Đúng thế, nhưng bình thường sau khi tôi nói câu kia, người nổ súng sẽ là anh ta." Liếm chân à, làm gì có chuyện liếm chân, Lý Nghiệp không đánh gãy chân anh là tốt lắm rồi.

Lâm Bán Hạ: "..."

Sergei nhìn chằm chằm đống nước bùn mà Lý Nghiệp đã hoá thành, chợt hai mắt tỏa sáng, như thể nắm được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, anh nói: "Ilenia để lại máu, cô ấy vẫn chưa chết..."

Lý Tô lạnh lùng nói: "Anh sai rồi, nó sẽ không phạm sai lầm cơ bản như thế. Chỉ cần không phải vết thương trí mạng thì cái nó để lại sẽ luôn là máu tươi, trừ khi anh đánh vỡ đầu nó thì mới phát hiện được nó là giả."

Nghe vậy, vẻ mặt Sergei trở nên vừa khổ sở vừa mờ mịt, nhưng cuối cùng cũng không định tranh luận với Lý Tô nữa.

Lâm Bán Hạ phát hiện ra tinh thần của Sergei hình như đã tiến vào trạng thái bất ổn, lúc tốt lúc xấu, có lúc vẫn còn có thể nói lý, nhưng lại có lúc như ban nãy, khi thấy Ilenia thì lại không màng tất cả mà trực tiếp đuổi theo.

Miễn cưỡng trấn an cảm xúc của Sergei xong, ba người lại tiếp tục tiến về phía trước thăm dò. Lần này họ cẩn thận hơn nhiều, khi tới mỗi phòng đều sẽ kiểm tra mọi ngóc ngách. Đi nhiều hơn một chút nữa, Lâm Bán Hạ cũng rút ra được quy luật, nơi này có vô số những căn phòng đá giống nhau y đúc, có phòng trống không, có phòng lại bày biện đồ vật sinh hoạt của con người, nhưng điểm chung là đều không có dấu vết sinh sống của con người.

Trong bóng đêm, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua mà không để ai hay, đến khi Lâm Bán Hạ kịp phản ứng, thì đã tới mười hai giờ sáng.

"Nghỉ ngơi một lát trước đã." Lý Tô có chút mệt mỏi. Một người gác đêm, hai người nghỉ ngơi. Người gác đêm lấy đèn pin soi xét chỗ cửa, phòng khi có vật gì đó đi tới. Lâm Bán Hạ cũng hơi buồn ngủ, nằm lên giường đá cứng rắn là ngủ luôn. Xung quanh tối om, cậu không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng sau khi tỉnh lại, bật đèn pin ra soi mới phát hiện ra không thấy Lý Tô và Sergei đâu nữa. Một mình cậu nằm trong phòng đá trống rỗng, bốn bề lặng yên.

Lâm Bán Hạ ngồi dậy khỏi giường, gọi tên Lý Tô, nhưng không ai trả lời.

Cậu kiểm tra bốn phía một lần, phát hiện ra trên mặt đất có vết máu thì lập tức trở nên căng thẳng, nghĩ rằng Lý Tô chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.

"Lý Tô? Lý Tô?" Gọi tên Lý Tô, Lâm Bán Hạ di chuyển trong đêm đen, bốn phía đều là những căn phòng giống nhau như đúc, tựa như cậu đã tiến vào một mê cung quái dị, "Lý Tô? Anh đâu rồi? Lý Tô?" Cậu tiến lên phía trước một khoảng để thăm dò, song không phát hiện ra điều gì, mãi đến khi tới căn phòng nào đó, có tiếng bước chân bối rối truyền tới bên tai, Lâm Bán Hạ sững sờ nhìn về phía phát ra âm thanh ấy, thấy một người Trung Quốc mặt mày đầy máu. Anh ta cũng sững sờ khi nhìn thấy Lâm Bán Hạ, lập tức hô to một tiếng: "Chạy!!"

Lâm Bán Hạ chưa kịp phản ứng đã bị anh ta bắt lấy tay, hai người thoáng chốc cùng chạy như điên.

Vào khoảnh khắc xoay người chạy đi, Lâm Bán Hạ nhìn thoáng qua sau lưng. Trong bóng tối, có vô số những con mắt sáng rực màu xanh lục, từng khuôn mặt người lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối, thoáng nhìn qua, trong hành lang chật hẹp ấy, như thể đang có mấy chục người chen nhau mà đứng...

Lâm Bán Hạ chạy như bay, cũng không biết đã chạy bao lâu, tóm lại là đến khi không còn thấy con mắt nào sau lưng nữa thì mới dừng. Cậu vịn tường thở hổn hển, bấy giờ mới nhìn người Trung Quốc bên cạnh mình. Đó là một thanh niên trẻ, cũng đang thở không ra hơi, thấy Lâm Bán Hạ nhìn qua anh ta bèn lắp bắp hỏi: "Anh là người à? Là... người phải không?"

Lâm Bán Hạ bất đắc dĩ: "Anh không biết tôi là người hay quỷ mà đã kéo tôi chạy cùng à?"

Người kia nói: "Làm gì có chuyện, anh mà là quỷ thì tôi vẫn còn thứ này mà." Anh ra móc một khẩu súng trong túi ra, huơ huơ trước mặt Lâm Bán Hạ.

"Anh đến sau đúng không? Tôi biết chắc chắn các anh sẽ phái người tới mà... nhưng rốt cuộc các anh mang theo những gì đến vậy, ông trời ơi." Người kia lảm nhảm, lau mồ hôi đã chảy đầy đầu, phàn nàn: "Nơi này đủ phiền toái rồi, các anh đến thì lại càng khó khăn hơn."

Lâm Bán Hạ nghe anh ta nói vậy, lập tức ý thức được anh ta hẳn là thành viên trong đội đi trước đó: "Anh biết Lý Tô không?"

"Lý Tô? Anh biết anh ta sao?" Người kia nói, "Tôi tên là Phòng Ôn, là một người ghi chép trong đội của Lý Tô."

"Tôi tên là Lâm Bán Hạ, là người giám thị." Lúc nói câu này cậu có chút ngượng ngùng, vì cậu cảm thấy mình còn kém xa so với những người giám thị khác, cũng không có năng lực đặc biệt gì để bảo vệ tính mạng cả.

"Tình huống rất không ổn." Phòng Ôn nói: "Người các anh mang đến hình như kích thích đến vật kia, xung quanh bị dị hoá ngày càng nghiêm trọng..." Anh ta nhìn bốn phía, lộ vẻ sầu não: "Được rồi, còn phải về nữa."

Lâm Bán Hạ nói: "Về ư, về đâu?"

"Đương nhiên là khu vực trung tâm của nơi này." Phòng Ôn nói, "Vật chúng ta muốn tìm ở đây đó." Anh ta khua tay: "Nơi đó có một bình đài rất lớn, vật chúng ta muốn tìm ở trên đó, trời ạ, từ đây về rốt cuộc là bao xa..." Anh ta lầm bầm.

Lâm Bán Hạ đối với việc tìm đường đi này thật sự là ù ù cạc cạc, cũng không hiểu tình huống hiện tại ra sao, đành phải theo Phòng Ôn về.

Trên đường về, Lâm Bán Hạ hỏi Phòng Ôn vật kia rốt cuộc là gì. Phòng Ôn nói anh ta cũng không rõ, nhưng càng đến gần vật kia, xung quanh sẽ càng dị hoá nghiêm trọng, chẳng hạn như trên bình nguyên sẽ chỉ xuất hiện đồ vật mà anh khao khát nhất, còn ở nơi này, chỉ cần hơi buông lỏng tinh thần một chút thôi, đồ vật mà anh khát vọng nhất sẽ xuất hiện ngay trước mắt...

"Vậy nếu tôi hi vọng sẽ được rời khỏi đây thì sao?" Lâm Bán Hạ nghi hoặc hỏi: "Vì sao nó không tiễn tôi đi luôn?"

"Đương nhiên là anh có thể mong như vậy," Phòng Ôn sâu xa nhìn Lâm Bán Hạ, "Chẳng qua một khi thực hiện nguyện vọng này, anh cũng sẽ thuộc về nó."

Lâm Bán Hạ yên lặng, thật sự cậu chưa nghĩ tới điều này, khi thực hiện nguyện vọng cũng đồng thời là lúc hiến tế bắt đầu. Vì thế nên việc này đã định trước là một nghịch lý. Nhưng hiển nhiên "thứ đó" sẽ không bỏ qua sơ hở này, dù sao cũng có rất nhiều cách khác để rời đi.

Lúc hai người thảo luận, Lâm Bán Hạ chợt dừng bước, chần chờ nói: "Anh có nghe thấy tiếng gì không?"

Phòng Ôn nói: "Anh đừng dọa tôi."

Tuy là nói thế nhưng anh ta cũng cảnh giác hẳn. Hai người cố gắng bước đi thật nhẹ, dù là thế song lúc tới ngã rẽ, Phòng Ôn vẫn bị bóng người sừng sững trước mắt doạ cho nhảy dựng. Suýt chút nữa anh ta đã nổ súng, may mà có Lâm Bán Hạ ngăn cản. Lâm Bán Hạ nhận ra thân phận người trước mặt, ngạc nhiên kêu: "Sergei!"

Sergei quay đầu, nhìn Lâm Bán Hạ.

Lâm Bán Hạ đang muốn tiến lên, anh ta lại làm một động tác im lặng, ra hiệu cho Lâm Bán Hạ nói nhỏ thôi. Anh ta lại quay đầu lại, tập trung nhìn chằm chằm một gian phòng đá trước mặt bọn họ, như thể trong ấy có dị thú quý giá gì đó. Lâm Bán Hạ và Phòng Ôn đi tới sau lưng Sergei, qua khe hở bên cạnh anh ta, cũng thấy được tình cảnh trong phòng.

Trong phòng bấy giờ có bảy, tám người. Những người này người thì quỳ xuống, người thì nằm sấp, tất cả đều vây quanh một thi thể gì đó, bấy giờ đang vùi đầu ăn một cách tham lam, trên mặt tất cả là vẻ thỏa mãn, mà bảy tám người này, mỗi một người đều có khuôn mặt giống Ilenia y như đúc.

Da đầu Phòng Ôn nổ luôn tại chỗ. Mặc dù anh ta không biết Ilenia, nhưng cũng biết đồ vật trước mặt chắc chắn không phải là con người. Anh ta nuốt nước bọt, giật giật tay áo Lâm Bán Hạ, thấp giọng hỏi: "Anh biết người trong phòng à?"

Lâm Bán Hạ: "... Cũng coi như là... biết? Là người ghi chép của đội chúng tôi."

"Anh Tây lông kia có phải bạn của cô ta không?" Phòng Ôn hỏi.

Lâm Bán Hạ gật đầu.

Phòng Ôn nghe xong, động tác tiếp theo là lên đạn súng. Lâm Bán Hạ cảm thấy không đúng, đưa tay cản anh ta lại, thấp giọng hỏi: "Anh muốn làm gì?"

"Đương nhiên là giết thằng Tây kia." Phòng Ôn nói: "Không phải anh muốn biết tôi đang tìm vật gì sao?" Anh ta nhìn vào trong phòng, trông những thứ có vẻ như sắp được ăn no kia: "Tôi nói cho anh biết, chính là cái anh thấy..."

"Tất cả đều do hắn ta tạo ra!!" Phòng Ôn phẫn nộ chỉ trích Sergei, "Nếu không giết hắn ta, ép tiềm thức của hắn dừng lại, chúng ta đều sẽ chết!"

Lâm Bán Hạ đột nhiên hiểu ra: "Sao lại phải giết, đánh xỉu anh ta không được sao?"

Phòng Ôn ngẩn người: "Ừm?... Cũng có thể thử một chút?"

Sergei không hiểu tiếng Trung, cũng không quan tâm bọn họ đang nói gì. Ánh mắt anh ta dõi theo Ilenia trong phòng, dịu dàng mềm mại, như thể trước mắt không phải quái vật mà là người cộng tác đã đồng hành cùng anh mấy năm nay. Lâm Bán Hạ đưa mắt ra hiệu cho Phòng Ôn qua, Phòng Ôn bèn tùy cơ hành sự, đưa tay hướng tới cổ Sergei. Sergei còn chưa kịp phản ứng đã nghe một tiếng "bốp", ngã nhoài.

Khoảnh khắc Sergei ngất đi, nhóm "Ilenia" trong phòng cũng ngừng động tác lại, không tiếp tục ăn nữa. Tất cả chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng cặp mắt xanh lục kia nhìn chằm chằm hai người ở cửa.

Lâm Bán Hạ nghĩ thầm mình ngốc nghếch không bàn, sao Phòng Ôn còn ngốc hơn cả mình thế không biết, bất đắc dĩ nói: "Anh nhìn xem, mắt các cô ấy như thế, có vẻ như là đã cảm thấy gì đó rồi? Chạy mau đi -"

Lời vừa dứt, bảy tám Ilenia máu me khắp người kia dốc toàn lực đánh tới phía hai bọn họ.

Lúc này mới chạy thì hình như không kịp rồi, chỉ trong nháy mắt những vật kia đã xuất hiện trước mặt bọn họ. Phòng Ôn nổ súng không chút do dự, Lâm Bán Hạ cũng lôi dao găm của mình ra.

Vì khoảng cách thật sự quá gần, sau khi xử lý xong một con quái vật, Lâm Bán Hạ lại bị hai người đẩy ngã xuống đất. Các ả há miệng muốn cắn vào người Lâm Bán Hạ, như thể đang chia nhau món ăn ngon lành nào đó, vẻ mặt vô cùng dữ tợn. Lâm Bán Hạ kêu thảm một tiếng, dao găm trong tay đâm ra. Quả nhiên y như Lý Tô nói, nên không đâm vào điểm chí mạng của bọn nó, thì thứ chảy xuống chính là máu tươi, nếu đâm phải chỗ chí mạng, bọn nó sẽ hoá thành một bãi nước bùn thét chói tai, biến mất trên mặt đất. Lâm Bán Hạ giết một con trước ngực mình xong lại xoay người xử lý con phía sau, sau đó lại tới giúp Phòng Ôn giải quyết con cuối cùng, lúc này hai người mới có thời gian để thở.

Điều duy nhất đáng mừng là những thứ này chỉ dùng răng, mà bọn Lâm Bán Hạ lại có vũ khí, vì thế đại khái sau khi trả giá bằng hai mươi mấy vết răng trên người, bọn họ đã thành công giải quyết hết vụ tai nạn này.

Phòng Ôn lại không may như vậy, bị cắn đến mức mặt mũi đầy máu, ngồi dưới đất tức giận chửi mẹ nó. Lúc đứng dậy anh ta còn đá Sergei một cước, nói không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu. Lâm Bán Hạ cũng bị cắn, trên tay một khoảnh máu thịt be bét. Cậu ngồi thở dốc dưới đất, hỏi: "Anh có thấy có bao nhiêu 'Ilenia' không?"

"Ít cũng hai mươi mấy đấy." Phòng Ôn nuốt nước bọt, "Giờ tôi rất nghi khắp nơi đều là thứ này."

Lâm Bán Hạ thầm nghĩ mình không thể để bị cắn nữa, nếu lại bị cắn, cậu sẽ bị nhai thành kẹo cao su mất.

"Chúng ta tới trung tâm trước thôi." Phòng Ôn cắn răng, "Tình hình này thì đợi thêm chút nữa cũng chẳng ích gì."

Lâm Bán Hạ nói: "Được."

Lúc đầu hai người họ muốn để Sergei lại ở một nơi cũng coi như an toàn, nhưng Phòng Ôn sợ đi được nửa đường nhỡ Sergei mà tỉnh, lại bắt đầu tưởng nhớ đồng đội Ilenia đáng yêu của mình thì chết, do vậy cũng không dám.

Thế là cuối cùng biến thành Lâm Bán Hạ cõng Sergei trên lưng đi phía sau, Phòng Ôn đi trước dò đường, nhưng chưa đi được bao xa, vẻ mặt anh ta đã trở nên không tự nhiên, liên tục quay đầu lại nhìn.

Lâm Bán Hạ thấy thế, hỏi anh ta sao vậy.

"Không đúng..." Phòng Ôn thấp giọng nói: "Hình như có thứ gì đó đi theo chúng ta."

Lâm Bán Hạ ngẩn người: "Là cái gì vậy?"

"Không biết." Phòng Ôn nói.

"Vậy chúng ta đi nhanh một chúng đi." Lâm Bán Hạ cũng không muốn lại phải vật lộn với vô số 'Ilenia' kia nữa đâu.

Phòng Ôn gật đầu, bước chân cũng nhanh hơn một chút, nhưng suy cho cùng bởi có Sergei nặng nề cản trở, dù hai người muốn đi nhanh cũng chẳng thể nhanh hơn là bao. Chưa được bao lâu, Lâm Bán Hạ liền biết Phòng Ôn nói có thứ đi theo bọn họ là có ý gì. Vậy kia ẩn mình trong bóng tối xa xa, chỉ có thể lờ mờ nghe được âm thanh nhúc nhích của nó trên mặt đất. Có điều khi bọn họ quay lại nhìn thì lại không hề thấy gì, chỉ thấy hành lang vô tận và các gian phòng phía sau; chờ đến khi bọn họ quay đầu đi chỗ khác, vật kia sẽ lại tiếp tục đi theo. Lâm Bán Hạ còn ổn, nhưng Phòng Ôn lại có chút không chịu nổi, anh ta bắt đầu liên tục quay đầu, bộ dáng này khiến Lâm Bán Hạ nhớ tới vẻ mặt trước đó của Sergei, cậu cân nhắc rồi bảo: "Hay chúng ta xử lý vật kia trước đi?"

Phòng Ôn cười khổ: "Sao cậu chắc chắn được là chúng ta xử lý nó, chứ không phải nó sẽ xử lý chúng ta?"

Lâm Bán Hạ đúng là không phản bác nổi.

"Được rồi." Phòng Ôn nói: "Tiếp tục tiến lên phía trước đi."

Lâm Bán Hạ nói được.

Hai người lại đi về phía trước hơn một giờ nữa, cuối cùng Lâm Bán Hạ không cố được nữa, nói mình muốn nghỉ ngơi một lát. Phòng Ôn tỏ vẻ đồng ý, hạ giọng bảo: "Anh nói xem thứ đi theo chúng ta là cái gì?"

"Không biết nữa." Lâm Bán Hạ nói: "Tôi cảm thấy... là cái gì cũng không quan trọng, dù sao anh chỉ cần biết rằng trước mắt nó không có ý muốn chơi chết anh là được rồi."

Phòng Ôn cười khổ: "Quả nhiên người giám thị nào cũng là quái vật cả. Tôi thà để nó giết chết tôi còn hơn phải chịu sự tra tấn thế này." Nỗi sợ hãi trước tử vong còn mệt mỏi hơn cả cái chết, nhưng hiển nhiên Lâm Bán Hạ với khuôn mặt viết đầy mấy chữ "không quan trọng đâu" này lại không có cảm giác gì.

Lúc hai người nói chuyện, Sergei bị đánh ngất mơ mơ màng màng rên rỉ. Lâm Bán Hạ nghe thấy anh ta rên rỉ bèn căng thẳng, không chút do dự đưa tay gõ thêm một cái cho anh ta bất tỉnh thêm lần nữa. Phòng Ôn thấy cậu quả quyết như vậy bèn giơ ngón cái, làm động tác tán thưởng.

Trong bóng tối, cái âm thanh dớp dính kia lại vang lên, chỉ là lần này, nó cách họ càng ngày càng gần.

Rốt cuộc Phòng Ôn không chịu nổi nữa, cầm đèn pin cẩn thận soi xét. Anh ta soi một lát, bỗng nhiên đưa tay lau vách tường một chút, trên ngón tay đúng là có chất lỏng như nước bùn đen.

"Không... không thể nào, không thể như vậy." Phòng Ôn mở to hai mắt. Anh ta nhìn về phía tường, chỉ thấy tường vốn bằng đá ban đầu giờ đây dần dần hoá mềm, tan ra, tạo thành loại nước bùn màu đen kia, tựa như trái tim con người, đập đều đặn, nhịp nhàng, nhịp đập như trống động, trong nước bùn ấy có gì đó đang kêu gào thê thiết, bắt đầu có ý đồ tuôn ra từ bên trong. Phòng Ôn đứng cạnh đó bị tình hình chuyển biến đột ngột này làm cho giật nảy mình, nhưng anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy trong đám bùn kia khuôn mặt một người, như đang muốn vùng lên, thoát khỏi sự vây khốn của nước bùn.

"Đây là cái gì!?" Phòng Ôn bị dọa đến mức kêu to.

Lâm Bán Hạ nói: "Đừng ngẩn ra nữa, chạy mau!"

Cậu hét xong bèn kéo Sergei chạy về phía trước, Phòng Ôn theo sau, không dám quay đầu.

Hai người điên cuồng chạy chạy, mãi đến khi chắc chắn âm thanh sau lưng đã biến mất mới vịn vách tường dừng bước chân. Thể lực Lâm Bán Hạ đã hơi đuối, cậu không chỉ phải chạy để cứu mạng mình mà còn phải kéo Sergei nặng hơn 100 cân nữa, chẳng khác nào đeo đá chạy cự li dài. Bọn họ dừng ở một gian phòng, vừa vặn có một có giường đá. Phòng Ôn thở phì phò, lục tục ngồi xuống giường, tê liệt ngã người trên ấy: "Không chạy nổi nữa, không chạy nổi nữa rồi..."

Anh ta miễn cưỡng hít thở cho thuận khí, vật lộn ngồi dậy từ trên giường, muốn nói gì đó với Lâm Bán Hạ nhưng vừa mới nâng người lên, vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi, rung giọng nói: "Lâm... Lâm Bán Hạ?"

Lâm Bán Hạ kỳ quái nhìn anh ta: "Sao vậy?"

"Anh nhìn giúp tôi một chút... dưới gầm giường?" Khuôn mặt Phòng Ôn trắng bệch: "Hình như dưới gầm giường có gì đó cứ tóm lấy chân tôi..."

Lâm Bán Hạ chiếu đèn pin, đúng thật thấy được một đôi tay trắng bệch đang tóm chặt lấy cổ chân Phòng Ôn, Lâm Bán Hạ nói: "Ối, hình như dưới giường có người này."

'Cái gì, người nào cơ?" Phòng Ôn hỏi.

Lâm Bán Hạ không lên tiếng. Cậu tới cạnh Phòng Ôn, ngồi xổm xuống, thò đầu vào muốn nhìn coi dưới giường Phòng Ôn có cái gì. Phòng Ôn bị động tác của Lâm Bán Hạ doạ sợ, trừng căng cả mắt: "Anh... anh không sợ à?"

Lâm Bán Hạ liếc anh ta: "Dù tôi có sợ chăng nữa cũng đâu thể bỏ mặc anh ở đây mà chạy mất, phải không nào?"

Phòng Ôn có vẻ xấu hổ, nói: "Người anh em, đại ân này một lời khó tạ nổi."

Lâm Bán Hạ mượn ánh sáng của đèn pin trong tay, thấy được thứ dưới gầm giường Phòng Ôn. Có người đang nằm thoi thóp dưới ấy, một tay túm lấy chân Phòng Ôn, tựa như đang nắm lấy cọng cỏ cứu mạng. Lâm Bán Hạ vươn tay kéo người đó từ dưới giường ra ngoài, lúc lật người hắn ta lại để nhìn mặt, Lâm Bán Hạ hít vào một ngụm khí lạnh. Người dưới giường này, không ngờ lại là Tống Khinh La!

"Tống Khinh La, Tống Khinh La anh không sao chứ?" Lâm Bán Hạ kêu lên.

Mặt Tống Khinh La trắng bệch, trên người trên mặt, nơi nơi đều là máu, trên ngực còn có dấu vết bị dã thú cào qua, trên eo bụng còn có vết thương sâu tới tận xương. Hắn trừng mắt, thấp giọng nói: "Nhanh... chạy mau..."

Lâm Bán Hạ nói: "Sao anh lại ở đây, có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Rời khỏi đây..." Nói xong câu này, Tống Khinh La liền hôn mê bất tỉnh.

Lâm Bán Hạ vô cùng lo lắng, muốn giúp hắn xử lý vết thương, nhưng khi cởi áo hắn ra mới phát hiện trên người Tống Khinh La không có chỗ nào lành lặn. Cậu không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc Tống Khinh La đã gặp phải thứ gì.

"Anh không sao chứ?" Phòng Ôn bên cạnh thấp giọng nói: "Đây là bạn anh à?"

"Đúng, đúng vậy." Lâm Bán Hạ khẩn trương đến mức cả người đều là mồ hôi lạnh, cậu che vết thương của Tống Khinh La lại: "Thế này không được, anh ấy sẽ chết mất..."

Phòng Ôn muốn nói lại thôi, hiển nhiên Tống Khinh La không cứu nổi nữa.

Lâm Bán Hạ cực kỳ lo sợ. Không phải cậu chưa nghĩ tới khả năng Tống Khinh La trước mặt là giả, nhưng Phòng Ôn không biết Tống Khinh La, Sergei lại đang ngất, cậu thì chắc chắn không có suy nghĩ hay hi vọng rằng Tống Khinh La bị thương. Tống Khinh La đang thoi thóp kia, có thể là ảo tưởng của ai được chứ? Hơn nữa Tống Khinh La bị thương chí mạng thế này, nếu là giả, hắn phải hoá thành nước bùn mới đúng.

Lâm Bán Hạ lo nghĩ cực kỳ, cậu cắn răng: "Thế này không được, tôi phải đưa anh ấy về... Con đường trước mặt, anh đi tiếp một mình thôi."

Phòng Ôn thở dài: "Cậu tỉnh táo chút đi, không quay lại được đâu. Cậu thử nghĩ xem, ra khỏi tòa thành này là hoang mạc vô tận, qua những hoang mạc ấy thì còn có rừng rậm, trong rừng rậm còn có con gấu đáng sợ, làm sao cậu có thể cứu anh ta cho được..."

Lâm Bán Hạ không để ý tới anh ta, bỏ ba lô xuống, định sơ cứu cho Tống Khinh La trước.

Phòng Ôn nói: "Nhưng tôi có một đề nghị thế này, có lẽ có thể thử một lần."

Lâm Bán Hạ nghe được câu này thì bất chợt ngẩng đầu, dùng ánh mắt quái dị nhìn Phòng Ôn. Cậu hỏi: "Anh vừa nói gì cơ?"

Phòng Ôn nói: "Tôi nói trở về tức là chịu chết."

"Câu trước đó." Lâm Bán Hạ đứng lên, nắm chặt dao găm trong tay.

"Tôi nói là, không quay lại được đâu..." Phòng Ôn nói.

"Không, không phải câu này." Lâm Bán Hạ tỉnh táo bắt được sơ hở trong lời nói của Phòng Ôn: "Anh nói, ra khỏi tòa thành này là hoang mạc vô tận, qua hoang mạc, còn có rừng rậm... trong rừng rậm còn có con gấu đáng sợ?"

Phòng Ôn nghi ngờ hỏi: "Thì sao?"

Lâm Bán Hạ tiến lên một bước, che chở Tống Khinh La: "Anh cùng đội với Lý Tô đúng không? Thế nhưng nhóm của anh ta không gặp gấu, sao anh biết trong rừng rậm có gấu?"

Phòng Ôn trầm mặc một lát: "Về sau tôi mới gặp phải nó..."

"Về sau mới gặp phải?" Lâm Bán Hạ nói, "Các anh bị lạc mất nhau, giả sử anh may mắn sống sót, nhưng vào rừng rậm trùng hợp gặp gấu thì anh thoát bằng cách nào? Hơn nữa còn đi trước chúng tôi, dùng tốc độ nhanh hơn để đi đến đây?"

Phòng Ôn không nói gì, anh ta nghiêng đầu, nở nụ cười: "Chỉ vì thế nên anh liền nói tôi là giả sao?"

Lâm Bán Hạ đứng lên: "Sergei đang bị ngất, tôi lại không thể để Tống Khinh La chết - khả năng duy nhất chính là anh. Anh biết Tống Khinh La phải không? Anh đang suy nghĩ cái gì? Hay là nên nói, anh muốn thực hiện nguyện vọng gì?"

Phòng Ôn trầm mặc nhìn Lâm Bán Hạ, ấm áp trong mắt dần dần rút đi, biến thành sát ý lạnh lùng. Anh ta giơ súng lên, họng súng nhắm thẳng vào Lâm Bán Hạ, thở dài, giọng nói tràn đầy tiếc nuối: "Tại sao phải thông minh như vậy chứ? Ngốc một chút không phải tốt lắm sao? Tôi cũng không muốn làm lớn chuyện thành như vậy đâu mà."

Lâm Bán Hạ không ngờ anh ta lại đột nhiên làm vậy. Lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng một mét, trong tay cậu lại chỉ có một con dao găm. Một khi Phòng Ôn nổ súng, cậu sẽ chết ở đây. Nhưng Phòng Ôn có thể thật sự nổ súng ư? Lâm Bán Hạ nhớ tới Alexie... Nếu như Alexie thật sự muốn cậu phải chết, vậy đó hẳn là chuyện rất dễ dàng, chỉ cần nhân lúc cậu ngủ nã cho cậu một phát súng là được rồi.

Nhưng Alexie không làm vậy, cậu ta chỉ dùng vàng dụ dỗ cậu mà thôi.

Sự bất bình thường này, phải chăng là một quy luật nào đó. Nước bùn màu đen kia cũng không thể trực tiếp tổn thương bọn cậu, chỉ có thể làm hại thông qua việc khiến tinh thần bọn họ bị ô nhiễm mà thôi. Chỉ khi nội tâm con người khát vọng tạo ra quái vật, khi ấy mới có thể sinh ra thương tổn, tựa như quái gấu trong rừng rậm kia vậy.

Vật Phòng Ôn trước mặt thì sao? Anh ta là con người, hay là loại sinh vật kia, anh ta có thể nổ súng với mình không? Lâm Bán Hạ càng nghĩ càng mê man, mãi đến khi cậu thấy Tống Khinh La nằm trên mặt đất, bỗng chợt tỉnh ngộ, Lâm Bán Hạ ý thức được, Phòng Ôn trước mặt có một nghịch lý. Dù Tống Khinh La này là thật hay giả thì để mang một ý nghĩa rằng - đó là do nguyện vọng của Phòng Ôn thực hiện.

Chính bởi thực hiện nguyện vọng nên Tống Khinh La mới biến thành bộ dáng này, mà ở nơi đây, tất cả những người được thực hiện nguyện vọng đều chỉ có một kết cục.

Lâm Bán Hạ liếm đôi môi khô khốc, hỏi Phòng Ôn một vấn đề, cậu hỏi: "Anh là sản phẩm của nguyện vọng? Có người... hi vọng Phòng Ôn rời khỏi nơi này, vì thế, mới có anh phải không?

Nụ cười trên mặt Phòng Ôn hoàn toàn tắt lịm.

___

Tiểu kịch trường:

Lâm Bán Hạ: Hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy Tống ca rồi, chẳng biết là thật hay giả, mọi người mau lại đây xem đi.

Tống Khinh La: ??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play