CHƯƠNG 24: NHẤT XUÂN TRÌ

Edit: Thiên Địa hội

___

Hạ Hòe An thật sự không nghĩ ra mà cũng chẳng ngủ được mấy, mãi đến khi trời sắp sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi một lúc.

Trời đã sáng nhưng mưa vẫn chưa tạnh, hơn nữa nhìn trời thì có lẽ không thể tạnh ngay được.

Tống Khinh La và Lâm Bán Hạ dậy rất sớm, hai người cùng gọi Hạ Hòe An dậy. Mọi người vệ sinh cá nhân xong thì tới phòng khách, thấy trưởng thôn đang tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng.

"Trưởng thôn." Hạ Hòe An lập tức mở miệng: "Đêm qua ông ở ngoài cửa sổ phòng bọn tôi làm gì thế?"

Trưởng thôn rút một điếu thuốc mới, khói thuốc nhàn nhạt như có như không che phủ khuôn mặt ông ta. Ông ta hàm hồ nói: "Sợ các cậu gặp chuyện không may."

Người hôm qua hóa ra đúng thật là ông ta, Hạ Hòe An căng thẳng: "Chúng tôi thì gặp chuyện gì được?"

"Còn nhớ tối mấy hôm trước không?" Trưởng thôn nói: "Tôi và cháu tôi ầm ĩ một trận, sau đó cháu tôi treo cổ chết trong sân, là treo cổ trước cửa phòng các cậu đấy. Tôi sợ ban đêm lại có chuyện nên sang xem."

Không ngờ việc này nói vậy nghe cũng xuôi tai, Hạ Hòe An 'ồ' một tiếng.

"Thi thể của cô gái kia các cậu tính thế nào?" Trưởng thôn nói: "Cứ để thế sao? Cái này có thể là điềm xấu..."

Hạ Hòe An thấp giọng nói: "Mọi chuyện xong xuôi, chúng tôi sẽ đưa cô ấy về."

Trưởng thôn nói: "Vậy hôm nay các cậu mang cô ấy đi đi! Nếu không... phải xử lí theo quy củ trong thôn." Ông ta lạnh lùng: "Người chết không thể cứ thả ở bên ngoài, buông thả như vậy mà hại chết người sống."

Hạ Hòe An nhìn Tống Khinh La, ngầm xin chỉ thị. Tống Khinh La mặt không đổi sắc bẻ bánh quy đưa lên miệng, nhẹ giọng nói: "Vậy anh đưa cô ấy về đi, tiện thể lấy thêm một số thứ - nếu anh đi được."

"Được." Hạ Hòe An buông lỏng.

"Đồ này các cậu có ăn không, không ăn thì tôi dọn." Trưởng thôn gõ bàn một cái.

Đồ ăn trên bàn rất phong phú, có bánh bao, bánh nướng áp chảo, còn có cháo hoa nấu nhừ đang tản ra mùi thơm của gạo; những thứ này đối với ba người mấy ngày nay không được ăn ngon mà nói là cực kì hấp dẫn. Thế nhưng hôm qua Tống Khinh La đã dặn không được ăn thức ăn ở đây nên không ai di chuyển.

Trưởng thôn thấy họ không nói lời nào bèn dọn thức ăn rồi rời đi.

Tống Khinh La phân công: "Hạ Hòe An, anh đưa thi thể Mâu Hinh Tư về đi, tôi và Lâm Bán Hạ điều tra chút chuyện; nhớ chú ý an toàn."

Hạ Hòe An gật đầu: "Được, Tống tiên sinh, tôi sẽ cố về sớm."

Tống Khinh La nói: "Không, nếu anh thật sự có thể ra ngoài thì cũng không cần về ngay, thông báo với bên ngoài, phái tới ít nhất bốn người mang theo vũ khí đến."

Hạ Hòe An hơi sững sờ: "Tống tiên sinh, có phải anh đã biết gì rồi không?"

Tống Khinh La nhẹ giọng: "Chỉ là suy đoán thôi, lý do an toàn."

Hạ Hòe An nói 'được' rồi đứng dậy đi ra.

Anh không biết Lâm Bán Hạ và Tống Khinh La muốn đi điều tra ở đâu, mà đó cũng không phải chuyện mà anh nên quan tâm; chuyện anh phải làm là thực hiện mệnh lệnh của Tống Khinh La, hoàn thành công việc của mình.

Thi thể Mâu Hinh Tư vẫn còn đang trong chăn. Hạ Hòe An mặc áo mưa, cõng cô trên lưng, che ô đến bãi đỗ xe.

Chỗ đỗ xe cách nhà trưởng thôn không xa, là một vùng đất phẳng. Hạ Hòe An qua màn mưa thấy xe ở phía xa, bèn nhấn chìa khóa trong tay.

Nhưng đèn xe không sáng.

Hạ Hòe An thấy vậy trong lòng lạnh xuống hơn nửa, anh không khỏi bước nhanh hơn về hướng cái xe, song khi anh tới được bên cạnh xe, thấy được thảm trạng của nó mới hiểu rõ câu kia của Tống Khinh La 'nếu anh có thể đi' là ý gì.

Xe đã bị ai đó phá. Cửa sổ bị đập vỡ một mảng lớn, đồng hồ cũng bị hủy, tay lái bị tháo xuống, chiếc xe này giờ chỉ còn là một đống hỗn độn, căn bản không thể sửa được.

Hạ Hòe An sững sờ. Anh nghĩ rằng khi mình tới thôn này trở ngại lớn nhất là vật dị đoan có thể gặp phải, vậy mà lúc này anh mới ý thức được Tống Khinh La đã đúng. Điều đầu tiên anh phải đối mặt là ác ý của những thôn dân kia.

Hạ Hòe An nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn những ngôi nhà thấp bé sau màn mưa. Thời khắc này, anh phảng phất có thể nhìn qua lớp kính mà thấy những đôi mắt ác độc trong nhà, bọn họ chỉ mong mấy người ngoại tộc này mau chết đi, cái chết ngoài ý muốn không thể nào chống cự.

Hạ Hòe An trầm mặc cõng thi thể, chậm rãi đi về. Nước mưa chắn mất tầm nhìn của anh, anh chỉ có thể cúi đầu chật vật đi trên con đường lầy lội bùn sình. Có lẽ vì không có hi vọng nên đường về khó đi hơn đường đi rất nhiều. Hai chân anh bắt đầu trở nên nặng trịch, bắp thịt căng cứng như bị đổ xi - măng.

Lúc đến cửa nhà trưởng thôn, Hạ Hòe An chợt cảm thấy hơi lạnh. Một giọt mưa rơi trên lông mày anh, lăn xuống xương gò má, hàm dưới, rồi cuối cùng là cằm. Anh nhẹ lau đi, muốn gạt giọt nước trên cằm ra, song trong khoảnh khắc quay đầu, Hạ Hòe An cảm thấy có một hơi thở phả lên tai mình. Tinh thần anh căng cứng. Anh nghiêng đầu, thấy gương mặt Mâu Hinh Tư trên vai không chút huyết sắc, còn có vẻ xanh tím - đây là dáng vẻ của người chết. Hạ Hòe An tuyệt vọng nghĩ, hi vọng hơi lạnh ban nãy chỉ là ảo giác của anh.

Lâm Bán Hạ và Tống Khinh La không biết Hạ Hòe An đã gặp chuyện gì, hai người ra khỏi nhà trưởng thôn xong đến thẳng nhà ông Hà.

Đó là một ngôi nhà thô sơ không mấy đặc biệt, đội ngũ mai táng hiện tại không còn nữa, nơi này giờ đây cực kì yên tĩnh.

Tống Khinh La đi trước gõ cửa, một lúc lâu sau bên trong có một giọng nói già nua truyền ra: "Ai đấy?"

Tống Khinh La suy nghĩ một chút:" Tương Nhược Nam."

"Nhược Nam?" Một đôi tay đầy nếp nhăn mở cửa ra. Ông Hà lộ ra nửa khuôn mặt, thấy Lâm Bán Hạ và Tống Khinh La thì hơi sững sờ, lập tức lạnh mặt: "Các cậu tìm tôi làm gì?"

Tống Khinh La vươn tay chặn cửa lại. Tuy trông hắn có vẻ trẻ con nhưng sức lực thì không giống trẻ con chút nào, hắn nhẹ giọng: "Có một số việc muốn hỏi ông."

"Tôi không có gì để nói cả." Ông Hà có vẻ rất kháng cự.

"Tôi còn chưa hỏi mà." Tống Khinh La nói.

Ba người cứ như vậy giằng co ngoài cửa, cuối cùng ông Hà vẫn phải thỏa hiệp, lạnh lùng 'hừ' một tiếng, thả tay để Tống Khinh La vào, Lâm Bán Hạ đằng sau cũng theo vào phòng.

Nhà này nhìn qua cực kì bừa bộn, thảo dược ở khắp nơi, có cái Lâm Bán Hạ biết có cái lại không biết, trong phòng nồng nặc mùi thảo dược, cũng không khó ngửi lắm.

Tuy đã vào nhưng ông Hà vẫn không cho họ sắc mặt tốt, sau khi ngồi xuống ghế chẳng hé miệng nói gì.

Tống Khinh La bình tĩnh nói: "Nhà này của ông để được bao nhiêu người chết?"

Ông Hà cả giận: "Không mượn cậu xen vào!"

Tống Khinh La: "Để tôi hỏi kiểu khác vậy, ông còn muốn để bao nhiêu người nữa?"

Sắc mặt ông Hà tái xanh, nếu không phải đã già, có lẽ ông ta đã đứng lên đi đường quyền với Tống Khinh La.

Tống Khinh La lại như không thấy sắc mặt khó coi của ông ta, nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày này mưa dai dẳng quá, lúc trước xem tài liệu tôi thấy lũ tràn về thôn các ông rất bất ngờ, mà khi ấy trong thôn cũng đã mưa hơn một tháng rồi. Ông nói xem, nếu mưa cứ tiếp tục rơi thì người trong thôn có thể sống bao lâu nữa, có lâu được đến lúc các ông cho cái kia ăn no, hay là sơn thần ăn no không?"

Ông Hà cắn răng: "Cậu có cách khác sao? Nếu cậu có cách, bạn cậu đã không chết thảm như vậy!"

Tống Khinh La nói: "Chữa ngựa chết thành ngựa sống, nhưng cuối cùng đều chết, sao không để chúng tôi tự đi tìm chết? Các người cần gì phải tự làm bẩn tay mình."

Ông Hà không phản bác, xem ra đã bị Tống Khinh La thuyết phục.

"Tôi chỉ muốn xem ghi chép về cái chết của thôn dân." Tống Khinh La nói: "Ông có hết ở đây đúng không?"

Ông Hà không nói gì. Đang lúc Lâm Bán Hạ nghĩ ông ta sẽ từ chối yếu cầu của Tống Khinh La, ông ta lại chỉ tay vào giá sách kê sát tường: "Quyển thứ nhất bên phải."

Tống Khinh La bước nhanh tới, rút sổ ghi chép ra rồi nhanh chóng lật xem.

Lâm Bán Hạ ở bên cạnh cũng xem ghi chép cùng Tống Khinh La. Trong này ghi chép rất cặn kẽ ngày tháng năm, thời gian cụ thể, khí trời, nguyên nhân cái chết và địa điểm tử vong.

Người thứ nhất chết vào ngày 11 tháng 3, trời xanh, địa điểm tử vong: bên cạnh suối nhỏ, nguyên nhân cái chết: giặt quần áo bên suối không cẩn thận trượt chân, đập đầu vào tảng đá ven đường, gãy xương sống, chết tại chỗ.

Việc này tựa như kèn lệnh của tử thần, mấy ngày tiếp theo, cái chết như một màn sương dày đặc, len lỏi vào khắp thôn trang.

Tống Khinh La đọc nhanh như gió; Lâm Bán Hạ còn chưa kịp phản ứng đã thấy Tống Khinh La lấy bản đồ mà Hạ Hoè An vẽ thôn này ra, bắt đầu lấy bút đem theo đánh dấu lên đó.

Trên bản đồ bắt đầu xuất hiện các điểm đen, dày đặc, lộn xộn, nhìn qua có vẻ không có bất kì quy luật nào.

Tống Khinh La hình như không hài lòng với đáp án này, hắn chau mày, nhìn chằm chằm bản đồ, ánh mắt nóng bỏng như thể muốn chọc một lỗ lên đó.

Lâm Bán Hạ nghi hoặc: "Mấy cái này hình như không có quy luật gì, anh sao thế?"

Tống Khinh La: "Cảm giác có chỗ không đúng lắm."

Lâm Bán Hạ cũng tự xem lại, cảm thấy đúng là có chỗ là lạ...

Hai người nhìn chằm chằm bản đồ một lúc, sau đó Tống Khinh La chợt vẽ lên bản đồ. Lâm Bán Hạ hỏi: "Anh làm gì thế?"

Tống Khinh La trả lời: "Tách ngày mưa và ngày nắng ra để nhìn."

Lâm Bán Hạ chợt hiểu: kí hiệu ngày mưa và ngày nắng khác nhau, các kí hiệu trời nắng tạo thành một đồ án kì quái. Lâm Bán Hạ cảm thấy rất khó miêu tả, nếu nhất định phải nói thì, đó giống như mắt của một loài bò sát vậy. Con ngươi của nó chính là dòng suối duy nhất trong thôn, những nơi con ngươi đó lan tới đều là vị trí tử vong trên đồ án.

Mà kí hiệu ngày mưa không có quy luật như vậy, rải rác tán loạn trên khắp các ngõ ngách ở trong thôn, không nhìn ra được là hình gì.

"Vì sao? Sao lại như vậy?" Lâm Bán Hạ cau mày: "Chẳng lẽ vật kia sẽ bị yếu đi bởi nước mưa?"

Tống Khinh La trầm ngâm: "Không phải, không phải yếu đi, mà là mạnh lên..."

Lâm Bán Hạ đưa mắt nhìn, cậu hiểu ý Tống Khinh La.

Hoàn toàn chính xác. Không phải nước mưa khiến vật kia yếu đi mà là giúp nó mạnh thêm, bởi vật kia vẫn tồn tại trong nước; làn nước bao lấy vật không biết tên, chảy đi khắp cả thôn trang, người chết cũng trở nên không có quy luật. Còn khi trời quang mây tạnh, chỉ khi đến gần dòng suối mới có thể mất mạng.

Có thể trong khe nước đục ngầu kia cất giấu bí mật của thôn này.

Lúc Lâm Bán Hạ nói chuyện với Tống Khinh La, ông Hà bên cạnh vẫn luôn lắng nghe, mãi đến khi hai người đưa ra kết luận ông ta mới thay đổi sắc mặt: "Tức là nước suối có vấn đề?"

"Chắc vậy." Tống Khinh La nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm, người trong thôn các ông đều uống nước suối đúng không?"

Ông Hà nói: "Vậy sao mọi người cùng uống nhưng chỉ có những người đó chết?"

Tống Khinh La nói: "Nguyên nhân cụ thể thì còn phải nghiên cứu lại vật kia." Nói xong hai người bỏ đồ trong tay xuống, định ra suối xem.

Ông Hà thấy họ muốn đi, thấp giọng nói: "Suối từ trên núi chảy xuống, đầu nguồn của nó ở trong một sơn động, gần đây mưa nhiều, sơn động cũng ngập nước, các cậu không vào được đâu..."

Tống Khinh La nói: "Vậy cũng phải đi."

Ông Hà muốn nói lại thôi.

Lâm Bán Hạ thấy ánh mắt ông ta bèn hỏi: "Ngài có muốn nói gì không?"

Ông Hà hơi mất tự nhiên: "Thật sự không phải do sơn thần tức giận sao?"

Tống Khinh La lãnh đạm nói: "Làm gì có nhiều sơn thần như thế."

Thanh âm ông Hà càng nhỏ hơn: "Có phải các cậu ở trong nhà trưởng thôn không?"

Lâm Bán Hạ sửng sốt: "Ngài có ý gì?"

Ông Hà không nói, sau đó lắc đầu lẩm bẩm gì đó, Lâm Bán Hạ nghe không rõ.

Tống Khinh La im lặng một lát, sau đó nói: "Đến suối xem có tìm được vật kia không, nếu không tìm được... mọi người đều không an toàn."

Lâm Bán Hạ nghĩ cũng phải, chết nhiều người như vậy, đến giờ vẫn không biết vật kia là cái gì, tốt nhất là phải tìm cách khống chế được nó để ngăn chặn cái chết đang lan rộng trong thôn; như vậy các thôn dân sẽ không hành động quá khích nữa, công việc về sau của họ cũng thuận lợi hơn.

Nghe lời chỉ dẫn của ông Hà, Lâm Bán Hạ và Tống Khinh La xuất phát thẳng đến sơn động.

Lúc này mưa đã ngớt hơn một chút, nhưng đường lên núi vẫn rất khó đi. Bị nước mưa xối rửa, đường rất lầy lội, dốc núi cheo leo khiến mỗi bước chân cũng trở nên gian nan.

Cũng may Lâm Bán Hạ bình thường thích vận động nên leo núi cũng khá ung dung, nhưng Tống Khinh La lại không thích bị dính nước, sống chết không chịu bám vào cỏ ướt. Đến một nơi khó đi, Lâm Bán Hạ thấy Tống Khinh La không dễ chịu lắm bèn lau tay vào quần áo cho sạch, sau đó đưa tay về phía Tống Khinh La: "Nào, ở đây khó đi."

Tống Khinh La hơi lưỡng lự nhưng vẫn nắm tay Lâm Bán Hạ. Lâm Bán Hạ kéo Tống Khinh La qua. Lúc đầu cậu nghĩ Tống Khinh La sẽ rất nặng, bởi sức hắn lớn như vậy mà, chẳng ngờ khi kéo lại thấy nhẹ bẫng; Lâm Bán Hạ còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đi đến trước mặt cậu.

"Đi thôi." Tống Khinh La nói.

Lâm Bán Hạ nhìn hắn không nói, tiếp tục leo lên.

Ông Hà nói từ chân núi đi men theo dòng suối lên là sẽ thấy cái sơn động kia. Bởi dòng suối là nguồn nước duy nhất trong thôn nên ngày thường họ cũng tới đây dọn dẹp; nhưng một tháng gần đây nước suối dâng lên, sơn động cũng bị dìm ngập hơn một nửa, nhưng cũng không sao, bọn họ còn trẻ, leo lên chỉ mất khoảng hơn một giờ. Nhưng dù có tìm được sơn động nhưng cũng chưa chắc họ đã tìm được thứ mình muốn tìm.

Lâm Bán Hạ cũng không suy nghĩ nhiều, tình huống thế nào thì cứ đến nơi mới biết được.

Trên đường đi, hai người đều trầm mặc. Đến khi cái sơn động mà ông Hà nhắc đến hiện ra trước mắt họ, Lâm Bán Hạ nhìn điện thoại di động. Họ đi hơn bốn mươi phút, nhanh hơn so với kế hoạch.

Lúc nhìn thấy nước Tống Khinh La nhíu mày, Lâm Bán Hạ biết hắn không thích nước bèn bảo: "Hay là... anh chờ ở ngoài, tôi vào trước xem?"

"Không được." Tống Khinh La không đồng ý: "Mình cậu đi nguy hiểm lắm."

Lâm Bán Hạ hỏi: "Không phải anh không thích nước sao?"

Tống Khinh La mím môi: "Chỉ là không thích thôi mà..." Hắn do dự hai giây rồi quyết luôn: "Cùng vào đi."

Lâm Bán Hạ còn định khuyên nữa nhưng thấy hắn kiên định quá nên đành thôi.

Vì vậy hai người xắn quần lên, cẩn thận đi vào sơn động.

Càng vào sâu ánh sáng lại càng yếu, Tông Khinh La lấy đèn pin chống nước ra để chiếu sáng. Lâm Bán Hạ đi sau, vừa đi vừa quan sát xung quanh.

Đây là một sơn động rất bình thường, ở giữa có một dòng chảy, hai bên là đường đi đã được tu sửa; tuy nhiên vì nước dâng cao nên đường cũng bị ngập, họ chỉ có thể lội nước đi vào trong. Lúc đầu còn nhìn rõ mặt nước, nhưng càng vào trong càng tối, nước dưới chân cũng biến thành màu đen đặc khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Hơi thở của Tống Khinh La nhẹ hơn bình thường một chút. Hắn cúi đầu, mắt nhìn vào dòng nước như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó. Lâm Bán Hạ nói đùa: "May đây là suối nhỏ, nếu không... nhỡ đâu bên trong có rắn hay thứ gì đó đáng sợ thì phải làm sao."

Tống Khinh La quay đầu nhìn Lâm Bán Hạ, bình tĩnh nói: "Có lẽ có đấy, chỉ là chúng ta không phát hiện ra." Da hắn rất trắng, trong bóng tối dường như đang toả ra ánh sáng, nhưng tóc và con ngươi lại là màu đen, vì vậy cũng giống như đang hút lấy mọi ánh sáng xung quanh, đúng là một người mâu thuẫn... Lâm Bán Hạ nhìn hắn, sửng sốt vài giây.

Tống Khinh La không chú ý Lâm Bán Hạ đang nhìn cái gì, vẫn tập trung nhìn chằm chằm dưới chân. Đi thêm mấy bước nữa, hắn chợt dừng lại: "Không đi lên được nữa."

Lâm Bán Hạ: "Hả?"

Tống Khinh La: "Nước bên trong rất sâu, giống như cái ao vậy."

Lâm Bán Hạ chiếu đèn pin, phát hiện ra ở đoạn đường đằng trước có một khoảng chứa nước, nơi ấy đáng lí phải là đầu nguồn của dòng suối, tuy trong suốt nhưng ánh sáng từ đèn pin lại chỉ xuyên thấu qua được một phần.

Lâm Bán Hạ chiếu đèn pin một chốc: "Anh nói xem, vật kia có ở trong đó không?"

Tống Khinh La nói: "Có lẽ."

Lâm Bán Hạ suy nghĩ một lát: "Tôi xuống xem một chút."

Tống Khinh La nhìn cậu, không nói lời nào.

"Nhìn thế này thôi thì không thấy gì cả." Lâm Bán Hạ nói: "Nhìn nước có vẻ không sâu, tôi ngụp xuống xem xem có gì đặc biệt không..."

Tống Khinh La trầm mặc, tựa như đang suy nghĩ nguy hiểm mà Lâm Bán Hạ có thể gặp phải; thế nhưng trừ cách đó ra hình như cũng không còn cách khác.

"Được." Tống Khinh La đồng ý lời đề nghị của Lâm Bán Hạ, hắn đưa đèn pin trong tay cho cậu: "Chỉ nhìn một chút, dù có thấy gì cũng không được động chân động tay..."

Lâm Bán Hạ cười nói được. Cậu dùng răng cắn đèn pin, mở cúc áo sơ mi, lộ ra thân thể với đường cong đầy đặn. Cậu đưa áo sơ mi cho Tống Khinh La, hàm hồ nói: "Tôi đi đây."

Tống Khinh La: "Không cởi quần à?"

Lâm Bán Hạ suy nghĩ một chút, lắc đầu nói không cần. Lúc cậu xoay người định nhảy vào nước lại bị Tống Khinh La kéo lại. Tống Khinh La chỉ đèn pin trong miệng cậu: "Đừng cắn, cầm tay đi, nước ở đây không thể uống, cậu cố gắng đừng để nước vào miệng."

Lâm Bán Hạ "ừm" một tiếng, ngoan ngoãn làm theo lời Tống Khinh La.

Cậu cầm đèn pin, quay người nhảy vào làn nước lạnh như băng. Ao nhỏ này không lớn, Lâm Bán Hạ lặn xuống dưới rất nhanh. Ánh sáng ở phía dưới vô cùng ảm đạm, cậu chỉ có thể lấy tay sờ soạng. Dưới cùng toàn là cát, trên cát còn có cành cây khô, đá sỏi các thứ. Lâm Bán Hạ sờ một lát không phát hiện ra gì liền ngoi lên mặt nước lấy hơi.

"Không tìm được, để tôi đi nhìn lại." Lâm Bán Hạ vuốt mặt.

"Được." Tống Khinh La chăm chú nhìn cậu.

Vào nước một lần nữa, Lâm Bán Hạ sờ càng kĩ hơn, nhưng điều khiến người ta thất vọng là cậu vẫn không phát hiện ra gì cả. Lúc nổi lên Tống Khinh La thấy cậu vẫn chưa tìm được, suy tư nói: "Cậu thử sờ dưới cát xem. Vật kia có lẽ đã đến đây hơn một tháng, chắc đã bị cát lấp lên."

Lâm Bán Hạ gật đầu, vào nước lần thứ ba. Cậu nghe xong gợi ý của Tống Khinh La bèn bắt đầu thọc tay vào cát mịn, chỉ lát sau đã có phát hiện mới. Ngón tay cậu chạm vào một thứ mềm mại, khác hẳn cát đá lạnh lẽo xung quanh, nó giống như... là da thịt vậy. Lâm Bán Hạ thở ra, dồn sức bới cát sang một bên, rất nhanh, đồ vật bị chôn giấu bên trong lộ ra. Đó là một cục thịt.

Chính xác mà nói thì là một cục thịt đã thối rữa, không biết là của con vật gì, hay là của con người.

Hình thể của nó rất to, gần như trải khắp cả ao; không biết đã ở đây bao lâu mà nó bị ngâm đến mức trắng bệch, sưng đến nỗi không thể nhận ra, trong làn nước mờ tối lại càng thêm đáng sợ. Ban nãy thứ mà Lâm Bán Hạ sờ được chính là vậy này. Nếu là người bình thường, có lẽ lúc này đã bị dọa đến mức sặc chết, may mà Lâm Bán Hạ vẫn bình tĩnh, động tác chỉ dừng lại trong khoảnh khắc. Tiếp theo, cậu ngoi lên mặt nước, thở gấp: "Thấy rồi, ở dưới là một đống thịt thối rữa rất to, có phải do nó tác quái không?"

"Không phải, không phải thịt thối rữa." Tống Khinh La nói nhanh hơn một chút, có gì đó là tốt rồi, chỉ sợ không tìm được: "Cậu tìm ở trên xem, chắc chắn có thứ gì đó khác."

Lâm Bán Hạ ừ một tiếng, lấy hơi xong lại lặn xuống chỗ thịt vừa phát hiện ra. Cậu cố gắng đào bới một lát, đống thịt kia mới lộ ra hơn nửa. Nghĩ cũng lạ, bình thường thịt thì phải nổi lên, còn cái thứ này không biết có phải vì nặng quá hay không mà lại chìm xuống đáy nước. Lâm Bán Hạ tỉ mỉ lục lọi ở phía trên, muốn tìm vật mà Tống Khinh La nói. Không thể phủ nhận rằng xúc cảm khi chạm vào thứ này thực sự quá ba chấm, dinh dính, trơn mềm, dù là Lâm Bán Hạ cũng phải cảm thấy khó chịu. Cậu cố gắng lờ đi cảm giác khó chịu ấy, sờ một lúc nữa, cuối cùng mò được một thứ thô sáp trong đống thịt. Lâm Bán Hạ nhìn kĩ mới phát hiện ra đó là một tảng đá kì lạ.

Đây là tảng đá sao? Nương theo ánh sáng nhạt nhoà của đèn pin, nhìn dáng dấp thứ này, Lâm Bán Hạ nghi hoặc, sao lại có tảng đá quái dị như vậy? Bên ngoài nó vừa cứng vừa lạnh, hình dạng như một cái khay, bên trên còn có đường vân hình vảy, hết sức lạ lùng. Khoảnh khắc chạm vào tảng đá kia, Lâm Bán Hạ đột nhiên có một cảm giác khó có thể mô tả, tế bào toàn thân cậu dường như cũng đang hét chói tai, đang cảnh cáo cậu, mau rời xa khỏi vật quái đản này -

Một giây sau, Lâm Bán Hạ buông lỏng tay. Bọt khí liên tục chui ra khỏi miệng cậu, cậu chật vật di chuyển lên mặt nước, lớn tiếng ho khan.

__

Tiểu kịch trường:

Lâm Bán Hạ: Muốn ăn xúc xích.

Tống Khinh La: Ăn, ăn cái to đi, hai cây đủ không?

Lâm Bán Hạ: Được được.

Quý Lạc Thuỷ: Tôi nghi ngờ hai người đang lái xe, thế nhưng không có bằng chứng(*).

(*) Câu này đại khái là: Tôi nghi ngờ anh làm việc mờ ám, nhưng tôi không có chứng cứ. Ở đây "mờ ám" là gì chắc mọi người đều hiểu. =)) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play