CHƯƠNG 20: TANG LỄ TRONG TANG LỄ
Edit: Thiên Địa hội
___
Dù đã tăng tốc, nhưng trận mưa lớn này vẫn đổ xuống trước khi họ tới được thôn sơn kia.
Hạt mưa to như hạt đậu rào rào đập vào cửa sổ thuỷ tinh, cửa sổ xe phút chốc trở nên nhạt nhoà không rõ, đường đất dưới bánh xe cũng càng lúc càng lầy lội. Vì lí do an toàn nên Tống Khinh La không thể không giảm tốc độ chạy xe. Họ đã tính toán rằng sẽ đến nơi vào buổi trưa, nhưng cuối cùng chạng vạng tối mới đến được.
Lâm Bán Hạ quan sát cảnh vật dọc đường đi. Càng đi sâu vào núi rừng, xung quanh cũng càng thêm vắng lặng. Cách màn mưa dày đặc, Lâm Bán Hạ không nhìn thấy bất kỳ ngôi nhà nào, chỉ thỉnh thoảng mới thấy một, hai ngôi mộ nằm bên đường hoang vu.
Hai người ngồi ghế sau đã buồn ngủ. Lâm Bán Hạ sợ Tống Khinh La lái xe mệt nên không dám nghỉ, ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm với hắn. Tiếc là Tống Khinh La nói câu được câu không, đa số đều là Lâm Bán Hạ nói. Cậu nói vài sự cố mình gặp phải khi đi làm, có thi thể sau khi nhảy lầu thì nát bét, nhưng người mới tới sơ suất dọn thiếu một miếng, sau khi người nhà nạn nhân phát hiện thì náo loạn một thời gian rất lâu. Lại có một người đàn ông kéo bồ nhí đi đua xe, nhưng hai người không cài dây an toàn nên bị văng ra khỏi khoang lái. Người đàn ông kia đập mạnh vào người bồ nhí, hơn nữa vì va chạm quá mạnh nên thi thể hai người dính chặt vào nhau, gần như không thể tách rời. Vợ của người đàn ông kia biết chuyện thì rất tức giận, tuỳ tiện chọn chỗ chôn quách cho xong, tang lễ cũng chẳng thèm làm...
Những câu chuyện thế này nhiều không kể xiết, vì vậy Lâm Bán Hạ chọn mấy chuyện mà cậu ấn tượng để nói.
Tống Khinh La cũng nghe, thỉnh thoảng đáp một hai câu, hỏi Lâm Bán Hạ làm việc này lâu chưa.
"Vài năm rồi." Lâm Bán Hạ nói: "Sau khi tốt nghiệp thì tôi làm công việc này luôn, chưa từng đổi việc."
Tống Khinh La: "Không muốn đổi việc à?"
Lâm Bán Hạ cười: "Không đổi, việc này tốt lắm."
Tống Khinh La nhìn cậu một cái, cũng không hỏi vì sao.
Trong lúc nói chuyện, khung cảnh trước mặt họ dần thay đổi. Cây cối tươi tốt ngoài xe dần trở nên thấp bé, tầm nhìn cũng quang đãng hơn. Đi vào một khoảnh đất rộng rãi bằng phẳng xong, Tống Khinh La dừng xe.
Mưa đã ngớt đi một chút. Mấy người Lâm Bán Hạ mặc áo mưa xong mới xuống xe.
Vừa xuống xe, Lâm Bán Hạ liền chú ý đến một tấm bia đá dựng thẳng ở ven đường. Trên tấm bia đó có ba chữ đỏ như máu: Thôn Tam Thuỷ.
Đây là tên thôn. Lâm Bán Hạ đang cúi đầu xem xét tấm bia đá, bên cạnh bất chợt có tiếng kêu.
"Cái gì kia?" Giọng Mâu Hinh Tư tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Lâm Bán Hạ nhìn theo ánh mắt của cô. Cách đó không xa có một cây khô vừa ngã xuống. Cây khô này hình như đã nhiều tuổi, thân cây rất to, hai người lớn ôm cũng không xuể. Rễ cây đứt hơn một nửa, nhưng không phải bị cắt đứt một cách dứt khoát, mà nhìn như rễ cây bị xé rách vậy.
"Hình như gốc cây đè lên vật gì đó." Thị lực Hạ Hoè An không tồi, liếc mắt đã thấy được điều lạ.
Tống Khinh La bước đến phía cái cây, Lâm Bán Hạ cũng theo sát phía sau.
Bốn người tới trước cái cây, bấy giờ mới thấy rõ gốc cây đang ép xuống thứ gì đó. Là một cái xe việt dã. Đầu xe bị thân cây nặng trịch đè mạnh xuống, cũng không biết bên trong có người hai không.
Khoảnh khắc nhìn thấy xe, Hạ Hoè An có một dự cảm xấu. Sau khi thấy biển số xe bị biến dạng, sắc mặt anh thoáng chốc trở nên trắng bệch, run giọng nói: "Đây... không phải là chiếc xe bốn người kia dùng sao?"
Mâu Hinh Tư nói: "Thật hay giả vậy?"
Hạ Hoè An: "Đường nhiên là thật, tôi nhớ cái biển số xe này!! Bọn họ có ở trong xe không?"
Lâm Bán Hạ đứng bên cạnh xe, cẩn thận quan sát rồi cau mày: "... các anh chắc chắn đây là xe của bạn các anh?" Cậu hơi không đành lòng, thanh âm nhỏ hơn một chút: "Trong buồng lái... hình như có một thi thể, xem ra cũng đã vài ngày rồi."
Hạ Hoè An và Mâu Hinh Tư ngây ngẩn cả người.
Lâm Bán Hạ làm nghề này, mặc dù không chuyên nghiệp như chuyên viên khám nghiệm tử thi, nhưng cũng có kinh nghiệm nhất định khi nhìn vào tình trạng của thi thể. Thi thể này đã bắt đầu mục nát. Căn cứ vào tình trạng hiện tại, ít nhất đã ba, bốn ngày trôi qua. Tính toán một chút, không chênh lắm so với thời gian bọn họ bị mất liên lạc với nhau.
Tống Khinh La mặc áo mưa và đi ủng nhưng cũng không quên giương ô. Hình như hắn rất ghét bị dính nước, cố gắng giữ thân thể khô ráo nhất có thể. Hắn nhẹ giọng nói: "Không chỉ có một."
Lâm Bán Hạ quay đầu nhìn hắn.
Tống Khinh La chỉ tay.
Lâm Bán Hạ nhìn nơi Tống Khinh La vừa chỉ, quả nhiên thấy trên cây khô cách buồng lái không xa là một dấu vết kì lạ. Cái cây kia dường như bị hư hại bởi va đập với vật sống nào đó, trên lớp biểu bì có vết bẩn khiến người nhìn khó chịu. Qua nhiều ngày mưa, vết bẩn đã được rửa sạch một phần, nhưng vẫn có thể thấy được mảnh thịt vụn ở phía trên và màu trắng của mảnh xương cốt.
"Tìm nơi ở đã." Tống Khinh La nói: "Đợi mưa tạnh rồi vào thôn điều tra sau."
"Được." Hạ Hoè An gật đầu.
Bốn người lên xe, đi theo con đường rộng rãi tiến vào trong thôn, cuối cùng họ thấy những dãy nhà san sát. Bấy giờ đã chạng vạng tối, hơn nữa vì trời mưa nên trời càng tối nhanh hơn bình thường. Cửa sổ ở nhà ven đường có ánh sáng của đèn, nhưng mà trên đường hoàn toàn không có ai, dường như cả thôn đều đã ngủ say.
Tống Khinh La tuỳ tiện tìm một ngôi nhà đang sáng đèn, dừng xe bên cạnh rồi gõ cửa.
Không biểu là vì tiếng mưa rơi quá to nên người trong nhà không nghe thấy, hay là họ không muốn mở cửa mà bên trong không có động tĩnh gì.
"Phải làm sao đây." Hạ Hoè An lo âu nói. Anh lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy cột tín hiệu hiện trạng thái yếu bèn cau mày, nhưng vẫn bấm số, lẩm bẩm: "Tôi gọi điện thử xem, cũng không biết là có kết nối được không nữa."
Lâm Bán Hạ không trông chờ vào việc Hạ Hoè An có thể gọi được, nhưng không ngờ mấy dây sau, hai mắt Hạ Hoè An toả sáng: "Kết nối được rồi!"
"A lô, thôn trưởng phải không? Đúng đúng, bọn tôi phái người tới rồi." Hạ Hoè An che microphone, cố gắng làm giảm đi tiếng mưa rơi lộp độp: "Bây giờ chúng tôi vào trong thôn rồi, đang ở cổng thôn đây - ông tới đón chúng tôi... A lô a lô?"
"Mẹ kiếp, lại mất tín hiệu rồi." Hạ Hoè An mắng.
"Nhưng cũng kết nối được, ông ta đã biết chúng ta tới chứ?!" Mâu Hinh Tư nhìn Hạ Hoè An, hi vọng mọi chuyện không đến nỗi quá tệ.
"Chắc vậy." Hạ Hoè An nói. "Chờ một lát xem."
Bọn họ tuỳ tiện tìm một mái hiên để tránh mưa, đứng chờ trưởng thôn.
Khoảng vài chục phút trôi qua, trong màn mưa dày đặc xuất hiện một điểm sáng yếu ớt. Sau ngọn đèn ấy là một người đàn ông trung niên đội nón, khoác áo tơi. Mặt ông ta dính đầy nước mưa, không biểu tình nhìn họ sau đó thấp giọng nói: "Sao lại đến."
Hạ Hoè An nhiệt tình chào hỏi: "Ông là trưởng thôn?"
"Không phải tôi đã nói các vị đừng đến sao?" Tuy trưởng thôn đã tới nhưng thái độ lại không tốt lắm, oán giận nói: "Chọc giận Sơn thần, các vị tới đông hơn nữa cũng chỉ có đường chết mà thôi - cần gì chứ?!"
Hạ Hoè An bị nói như vậy nhất thời cảm thấy xấu hổ: "Sao ngài lại nói vậy, nếu chúng tôi dám đến thì chắc chắn cũng có cách... cũng không thể để mặc người trong thôn tiếp tục chết?!"
Trưởng thôn cười lạnh: "Có cách à, có cách gì sao bốn người trước đều chết, hơn nữa người sau còn chết thảm hơn người trước?!"
Hạ Hoè An tuy đã chuẩn bị trước, nhưng khi nghe được câu này vẫn hơi khó chịu: "Đều chết?"
Trưởng thôn: "Đều chết hết." Ông ta xoay người, dẫn bốn người đi: "Nghĩ lại thì cũng đã đến, nói gì cũng muộn rồi - trước hết đi theo tôi tới chỗ nghỉ đi."
Bốn người đi theo trưởng thôn, tới một nhà nghỉ rất gần cổng thôn.
Vào nhà nghỉ, bốn người cởi áo mưa và đồ đi mưa, vẩy khô nước mưa trên người rồi lần lượt vào phòng. Từ khi thấy trưởng thôn, Tống Khinh La vẫn chưa nói không nói câu nào. Hắn cởi áo mưa ra, thấy trên tay, trên mặt đều dính mưa thì khẽ cau mày, đang định dùng tay áo lau đi thì Lâm Bán Hạ đưa cho hắn một chiếc khăn tay sạch sẽ.
"Không thích nước đến vậy à?" Lâm Bán Hạ cười nói.
"Ừm." Tống Khinh La bất mãn một tiếng khe khẽ.
"Vậy sao lại thích cocacola thế?" Lâm Bán Hạ hỏi.
Tống Khinh La do dự một chốc: "Coca ngọt."
Không thích nước, trừ nước ngọt. Lâm Bán Hạ không nhịn được bật cười, cảm thấy bộ dạng này của Tống Khinh La có chút đáng yêu.
Trưởng thôn bên kia đã vào bếp, sau đó bưng ra cho bọn họ mấy bát canh gừng nóng hổi. Ông ta bày canh lên mặt bàn, nhưng không ai dám động vào.
Trưởng thôn hừ lạnh một tiếng, rút ra một cái tẩu thuốc ở cạnh giường, gõ tay lên mặt bàn khiến tàn thuốc rơi xuống. Ông nói: "Đã dám tới đây rồi nhưng không dám uống canh gừng?"
Lâm Bán Hạ cảm thấy ông ta nói rất có lí, nhưng Tống Khinh La vẫn chưa di chuyển, nên không ai dám bưng canh lên.
Hạ Hoè An miễn cưỡng nở nụ cười, muốn giảm bớt sự xấu hổ: "Trưởng thôn, chúng tôi muốn biết đã xảy ra chuyện gì."
Trưởng thôn nói: "Chết, tất cả đều chết hết rồi." Ông rít một hơi thuốc, giọng nói lạnh lùng, nhắc tới chuyện sinh tử mà lại giống như đang bàn luận thời tiết hôm nay thế nào: "Một người bị côn trùng cắn chết, một người chết đuối dưới nước, hai người muốn chạy thì bị cây đổ nghiền chết, người sau chết thảm hơn người trước, trong thôn có bao nhiêu người nhưng không di chuyển nổi cây, cũng không dọn nổi thi thể... chết hết rồi đấy, các vị còn tới làm gì."
Ông ta nói một câu, sắc mặt Hạ Hoè An và Mâu Hinh Tư lại trắng lên một tông. Cuối cùng khi ông ta nói "chết hết rồi đấy", Mâu Hinh Tư đã tái nhợt cả người. Cô lặng lẽ liếc Lâm Bán Hạ đang ở bên Tống Khinh La, phát hiện ra người mới tới này mặt không đổi sắc, thậm chí còn thong thả móc trong túi ra chai coca uống dở, đưa lên miệng uống. Uống xong thì lau miệng, còn vừa cười vừa đem nửa chai còn lại cho Tống Khinh La.
Tống Khinh La không thèm để ý, nhận lấy coca một hơi uống sạch.
Từ từ, một hơi uống sạch?
Nếu Mâu Hinh Tư nhớ không nhầm, Tống Khinh La là người giám thị rất khó ở chung, người như vậy còn có thể uống coca mà người khác đã cho lên miệng ư?? Vẻ mặt Mâu Hinh Tư kỳ quái như vừa gặp quỷ.
Hạ Hoè An bình tĩnh hơn Mâu Hinh Tư. Dù sao lúc vừa tới, anh cũng đã bị tình cảnh trong xe làm cho chấn động một lần rồi, nên bây giờ chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Mâu Hinh Tư, ý bảo ánh mắt của cô trắng trợn quá đó.
Mâu Hinh Tư cười gượng, chật vật thu lại ánh mắt, nghĩ thầm, xem ra không phải lời đồn nào cũng đúng.
Canh gừng trên bàn vẫn không ai động. Trưởng thôn tự bưng một bát lên uống một hớp, mất hứng nói: "Sợ cái gì? Sợ tôi hạ độc các vị à? Tôi mà muốn giết người thì liên hệ với bên ngoài làm gì, để họ ngoan ngoãn chờ chết chẳng phải tốt hơn à?"
Mâu Hinh Tư há hốc mồm, nhất thời không nghĩ ra câu gì để phản bác.
"Tôi khuyên các vị ngày mai nên về đi." Trưởng thôn dội cho bọn họ một chậu nước lạnh: "Thôn này sợ là không xong, nếu họ biết có người ngoài tới... chỉ sợ sẽ bất lợi cho các vị."
"Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?" Hạ Hoè An nói: "Không phải từ đâu chỉ báo rằng trong thôn bắt đầu có người chết sao? Bọn họ? Bọn họ là ai?"
Trưởng thôn nói: "Bô lão trong thôn. Đúng thế, lúc đầu chỉ là người chết mà thôi, tôi tưởng có người giở trò, nhưng thời gian dài như vậy tôi cũng hiểu rồi, đó không phải người, mà là ông trời tức giận." Ông ta lại rít một hơi thuốc, như muốn giải phóng những dồn nén trong lòng: "Các bô lão nói là đắc tội với Sơn thần, người chết càng nhiều thì Sơn thần mới càng nhanh nguôi ngoai. Dân trong thôn giờ đều sợ hãi, lại có thêm vài người bên ngoài... tôi nào có thời gian tiếp đón các vị!"
Lâm Bán Hạ kỳ quái hỏi: "Hai người ngoài cổng thôn kia vì sao mà chết?"
Trưởng thôn nhìn cậu: "Các vị không nhìn thấy sao? Bị cây đè chết. Sét đánh xuống, hai người liền chết..." Ông ta thở dài: "Chuyện như vậy cũng có thể xảy ra, cậu nói xem, có quan hệ gì với con người đâu?"
Lâm Bán Hạ trầm mặc. Bị sét đánh chết đúng là vượt quá khả năng con người có thể làm. Nhưng trưởng thôn chưa chắc đã nói sự thật, cùng lắm chỉ có thể tin ông ta sáu, bảy phần.
"Trời muộn rồi, nghỉ ngơi trước đi." Tống Khinh La vẫn trầm mặc giờ mới mở miệng: "Trưởng thôn, có thể cho chúng tôi mượn tạm vài phòng để qua đêm nay không?"
Trưởng thôn nói: "Phòng thì có, nhưng mà người ở trước đây đều chết hết rồi; nếu các vị không ngại thì cứ ở. Đồ đạc của họ vẫn ở bên trong, chưa kịp dọn đi."
Tới đây rồi thì cũng không còn cách nào khác. Bốn người bèn dọn dẹp phòng một chút. Mâu Hinh Tư là con gái, vốn nên ở một phòng riêng, nhưng mọi người sợ gặp chuyện không may nên để cô và Hạ Hoè An chịu khó một chút. Lâm Bán Hạ và Tống Khinh La thì tất nhiên ngủ trên cùng một cái giường.
Mặc dù bây giờ là mùa xuân, nhưng trên núi vẫn lạnh. Trưởng thôn mang cho họ chăn nệm dày, Lâm Bán Hạ vào phòng sửa sang một chút.
Tống Khinh La đi quanh phòng, tìm được vài vật người trước ở để lại. Có thể nhìn ra, lúc rời khỏi đây bọn họ rất vội vàng, cũng không biết là đã phát hiện ra thứ gì, có lẽ khi ấy họ cực kỳ sợ hãi, có nhiều thứ rơi vãi trong phòng, thậm chí còn có cả một cái điện thoại di động. Chỉ tiếc là điện thoại này có mật khẩu, Tống Khinh La không mở được.
Đi đường một ngày, Lâm Bán Hạ cũng hơi mệt. Sau khi tắm rửa xong thì chúc Tống Khinh La ngủ ngon.
Tống Khinh La "ừ" một tiếng, thay quần áo xong cũng nằm xuống cạnh Lâm Bán Hạ.
"Ngày mai làm gì trước?" Lâm Bán Hạ lần đầu làm việc nên chưa có kinh nghiệm hỏi.
"Người chết rồi." Tống Khinh La nói: "Nhưng thi thể còn đó, đi xem thi thể trước."
Lâm Bán Hạ: "Được."
Tống Khinh La: "Ngủ đi."
Lâm Bán Hạ nhắm mắt, cảm nhận nhịp thở của Tống Khinh La bên cạnh mình trở nên đều đều. Đây là lần đầu tiên hai người cùng nằm trên cùng một cái giường. Chẳng biết tại sao trước đây cậu rất dễ ngủ, nhưng giờ lại hơi khẩn trương. Cậu cẩn thận suy nghĩ một chút rồi đổ lỗi tại hoàn cảnh quái thai nên mới không ngủ được. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ vẫn ào ào rầm rập, dường như sẽ không bao giờ ngừng lại. Ý thức của Lâm Bán Hạ dần mơ hồ, cuối cùng chìm vào bóng tối.
Một đêm không mộng mị. Ngày thứ hai, mưa vẫn rơi xối xả.
Dậy sớm, nhưng Tống Khinh La bên cạnh đã không thấy đâu. Lâm Bán Hạ nhanh chóng thay đồ rồi xuống nhà. Quả nhiên, Tống Khinh La đang ngồi góc phòng ăn sáng, nhìn thấy cậu bèn chào một câu.
"Anh mua à?" Lâm Bán Hạ cầm bánh lên ăn ngon lành.
"Ừ." Tống Khinh La nói: "Tôi vừa hỏi trưởng thôn xác chết thường đặt ở đâu, ông ta nói ở chỗ đất hoang đầu Đông của thôn, lúc chúng ta đi thì phải cẩn thận, cố gắng đừng để thôn dân nhìn thấy."
Lâm Bán Hạ: "Rốt cục thôn này có cấu tạo thế nào."
Tống Khinh La: "Không biết nữa, phải đi hai vòng."
Lúc hai người đang nói chuyện thì Hạ Hoè An và Mâu Hinh Tư tới. Quầng mắt của cả hai đều xanh tím, hình như hôm qua ngủ không ngon, thấy bánh quy cũng không có tâm trạng ăn, chỉ miễn cưỡng nhét hai cái vào miệng.
"Các anh đi khảo sát địa hình quanh thôn đi. Tôi với cậu ấy ra bãi tha ma phía Đông." Tống Khinh La phân chia nhiệm vụ: "Cố gắng đừng để ai bắt gặp. trưởng thôn nói bây giờ mưa lớn, người dân cũng sẽ không ra ngoài."
"Được." Hạ Hoè An trả lời.
Mâu Hinh Tư cũng gật đầu.
"Đêm qua ngủ thế nào?" Tống Khinh La hỏi.
"Không tệ lắm." Hạ Hoè An cười khổ.
"Tôi luôn cảm thấy ngoài cửa sổ có vật gì đó." Mâu Hinh Tư thấp giọng: "Cứ chạy tới chạy lui..."
Tống Khinh La nhìn Hạ Hoè An: "Cậu có nghe thấy không?"
Hạ Hoè An lắc đầu.
Tống Khinh La nói: "Dù không nghe thấy thì cũng chú ý một chút. Lúc đi trong thôn, phải đặt tính mạng lên hàng đầu, thấy tình hình không ổn thì chạy ngay, hiểu chưa?"
Hạ Hoè An và Mâu Hinh Tư đồng thanh đáp "rõ".
Lâm Bán Hạ bên cạnh nhiệt tình gặm bánh quy, nhưng thấy ba người không ai ăn nên cũng thấy ngượng, ăn nốt miếng cuối liền hàm hồ nói: "Ừm... được, đi thôi."
Tống Khinh La mặc áo mưa rồi đi ủng, cầm theo cả ô, bấy giờ mới cùng Lâm Bán Hạ ra cửa. Hạ Hoè An và Mâu Hinh Tư đi về phía tây, hai người họ đi về phía đông. Hai nhóm đi về hai hướng ngược nhau.
Mưa có chút lớn, trên đường không có một bóng người. Họ đi càng lâu, nhà cửa xung quanh càng thưa thớt, con đường cũng dần trở nên hoang vu.
Đi được nửa đường, Lâm Bán Hạ đang cắm cúi bước đột nhiên bị Tống Khinh La kéo lại. Cậu sửng sốt, quay đầu nhìn Tống Khinh La: "Sao thế?"
Tống Khinh La: "Cậu có nghe thấy gì không?"
Lâm Bán Hạ nhíu mày: "Nghe thấy gì?"
Tống Khinh La giơ ngón trỏ lên, "suỵt" một tiếng.
Lâm Bán Hạ không nói nữa, lắng tai nghe thử. Quả nhiên trong tiếng mưa rơi rào rào, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc. Trong tiếng nhạc, thứ khiến người khác chú ý nhất chính là tiếng kèn chói tai, tiếng tí tách, thêm cả tiếng chiêng trống lại hợp thành một thứ âm nhạc cực kì thê lương. Tiếng nhạc càng lúc càng gần, dường như đã ở ngay sau lưng bọn họ.
Tống Khinh La và Lâm Bán Hạ liếc nhau, ăn ý núp vào một bụi rậm bên cạnh.
Khoảng hai phút sau, trước mắt họ xuất hiện mười mấy người. Những người này đều mặc đồ tang màu trắng, có vài người thổi nhạc tang, đằng sau lại có mười mấy người nữa đang khiêng quan tài. Lúc đầu Lâm Bán Hạ nghĩ rằng đây chỉ là một đội ngũ đưa tang bình thường, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra, đội ngũ này không bình thường, vì có rất nhiều quan tài -
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc, quan tài lớn có nhỏ có, màu sắc khác nhau. Người mặc áo trắng đi trong mưa nên bộ dáng trở nên mờ nhạt không rõ, dùng bả vai khiêng quan tài trông cực kì nặng nề. Bọn họ cứ khiêng từng chiếc từng chiếc, chậm rãi đi qua trước mắt Lâm Bán Hạ.
Tiếng nhạc tang dần dần đi xa, nhưng đội ngũ khiêng quan tài lại như không có điểm cuối.
Lâm Bán Hạ và Tống Khinh La nấp sau bụi cây, nhìn sự việc đản trước mặt.
Cũng không biết là dã trôi qua bao lâu, cuối cùng họ cũng nhìn thấy chiếc quan tài sau cuối. Quan tài kia màu đen. Khiêng quan tài là vài thanh niên gầy yếu. Bọn họ đội mưa giẫm bùn trên đường nhỏ, thận trọng đi từng bước về phía trước. Đoàn người đã sắp đi qua trước mặt Lâm Bán Hạ rồi, thì một việc ngoài ý muốn xảy ra.
Một thanh niên đi tuốt ở đằng trước hình như bị vật gì đẩy ngã xuống đất, người phía sau phản ứng không kịp, quan tài trong chốc lát mất trọng tâm, nặng nề đập vào hông của anh ta. Quan tài cực kì nặng, trực tiếp đâm thắt lưng người kia lún vào trong đất. Thanh niên kêu thảm một tiếng, trong miệng bắt đầu trào ra máu tươi, nhưng chỉ trong một thoáng đã lập tức tắt thở.
Những người khác như bất chấp gì đó hô lên, nâng quan tài trên người thanh niên xuống. Ai ngờ nắp đậy quan tài không chốt, bị mấy người khiêng nhấc lên thì trượt khỏi quan tài. Nắp quan tài rơi xuống. Trong nhát mắt, một đồ vật hình tròn lộc cộc lộc cộc lăn đến cách Lâm Bán Hạ không xa. Cậu còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Tống Khinh La đằng sau dùng bàn tay lạnh như băng che miệng mình lại.
"Đừng la lên." Tống Khinh La nói. Sau khi nói xong, hắn mới ý thức được Lâm Bán Hạ không giống người bình thường, vì thế buông lỏng tay, bất đắc dĩ thấp giọng nói: "Xin lỗi, quen tay."
Lâm Bán Hạ nháy mắt mấy cái, ý bảo không sao. Cậu lại nhìn vật kia, thấy đó là một cái đầu người. Không biết đã chết bao lâu, vì giờ đây nó thối rữa đến mức không còn hình dáng, con mắt lòi ra, trắng bệch vô thần nhìn chằm chằm nơi Lâm Bán Hạ đang trốn.
Đám người bắt đầu trở nên hỗn loạn. Cuối cùng mọi người cũng dời quan tài thành công, nhìn thấy nửa người dưới của thanh niên. Trong nháy mắt, không khí xung quanh trở nên trầm mặc, sau đó là một người kêu khóc: "Lại chết, lại chết rồi!!"
Tuy khoảng cách khá xa, Lâm Bán Hạ vẫn nhìn thấy thảm trạng của thanh niên kia. Hông của anh ta và nửa người dưới bị quan tài dập thành hai nửa. Nửa người trên trào máu, nửa người dưới vẫn đang vặn vẹo giãy giụa. Hình ảnh đó nhất thời đáng sợ đến cực điểm, nhưng đoàn người cũng chỉ ồn ào một lát, sau đó tất cả đều bình tĩnh trở lại.
Mọi người dường như đã chết lặng, bắt đầu nhanh chóng dọn dẹp hiện trường. Người đi tìm cái đầu là một cô gái trẻ tuổi mặc đồ tang. Cô thẫn thờ ôm lấy đầu người thối rữa trên mặt đất, thậm chí còn không quên lau bùn dính trên mặt.
"Nhược Nam, mau quay lại đây." Trong đám người có người vẫy tay với cô gái.
Cô gái "ừ" một tiếng, cẩn thận ôm lấy đầu người đi trở về, sau đó một lần nữa bỏ nó vào trong quan tài. Động tác rất thuần thục, dường như đã trải qua trăm nghìn chuyện giống vậy. Dáng vẻ bình tĩnh đó không khỏi khiến cho người ta sởn cả tóc gáy.
__
Tiểu kịch trường:
Lâm Bán Hạ: Tại sao anh che miệng tôi
Tống Khinh La: Tôi sợ em la.
Lâm Bán Hạ: Tôi không la.
Tống Khinh La: Thật sao?
Lâm Bán Hạ: Thật... a a a a a a a đừng lấy tiền của tôi, xin anh đấy a a a a !!
Tống Khinh La: Không phải đang la đấy à, dễ nghe phết.
Lâm Bán Hạ: QAQ anh là ma quỷ à??
Lời tác giả: Tống Khinh Là và Lâm Bán Hạ đều là người giám thị, hai người hợp tác cùng họ mới là người ghi chép. Giải thích chút vì người giám thị thì đi xử lí công việc; người ghi chép thì phối hợp ghi chép lại, hiểu chưa nạ ~