CHƯƠNG 18: KẾT THÚC CÔNG VIỆC
Edit: Thiên Địa hội
___
Quý Lạc Thuỷ chạy nhanh quá nên Lâm Bán Hạ không kịp phản ứng, chỉ thấy anh biến thành một làn khói rồi biến mất trước mắt mình. Cậu sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn gậy phơi quần áo không có đất dụng võ trong tay mình, sau đó lại liếc căn phòng phía sau. Thanh âm hí khúc vẫn đang xướng lên, đang hát tới đoạn: "Hai cha con cưỡi hạc bay về hướng Tây, vi nương ta đây lại bị Diêm Quân bắt ngay tại phủ..."
Lâm Bán Hạ suy nghĩ một chút, xoay người bước vào phòng. Cậu chậm rãi đi tới trước cửa phòng ngủ, nhìn lại bên trong một lần nữa. Bà lão vẫn ngồi trên xích đu, con mèo kia ngoan ngoãn nằm trong ngực bà, thỏa mãn kêu meo meo. Lâm Bán Hạ lại nghĩ xem có nên vào hay không, bả vai đã bị ai đó nhẹ nhàng vỗ một cái.
Cậu hơi sửng sốt, lập tức quay đầu lại. Hoá ra là người quen - Lý Tô đứng sau lưng đang kinh ngạc nhìn cậu.
"Sao anh/ cậu lại ở đây?" Họ hai miệng một lời, đồng thanh hỏi một câu.
"Quý Lạc Thuỷ nói là thấy Tống Khinh La bị hai người lạ mặt đưa vào tòa nhà này." Lâm Bán Hạ quyết định giải thích trước: "Bọn tôi sợ ảnh gặp chuyện không may nên đến xem."
Lý Tô "ồ" một tiếng: "Tôi với anh ta đến đây để xử lý vài vật." Anh ta cười: "Người lúc nãy vừa chạy vừa kêu bên ngoài là bạn cậu? Làm tôi giật cả mình."
"Ừm." Trong tiếng hí kịch quỷ dị, hai người trò chuyện vô cùng bình tĩnh, vì vậy không khí nhất thời có chút kỳ lạ; có điều Lâm Bán Hạ vẫn hồn nhiên không nhận ra: "Trong phòng... xảy ra... chuyện gì vậy?"
Lý Tô: "Một thử nghiệm nhỏ thôi."
Anh ta nói xong thì đi tới ngăn tủ trong phòng khác, không biết móc đâu ra một tấm vải màu hồng, rồi trước ánh mắt khiếp sợ của Lâm Bán Hạ, đổ tro bên trong bình đựng tro cốt lên tấm vải ấy.
Lâm Bán Hạ kinh ngạc: "Anh làm gì đấy?"
Lý Tô không thèm ngẩng đầu lên: "Chờ xem."
Lâm Bán Hạ thấy anh ta vét nốt chỗ tro còn lại trong bình, sau đó bỏ lại cái bình rỗng không. Lúc tro cốt bị đổ ra ngoài, tiếng hí khúc trong phòng liền ngừng lại trong nháy mắt. Lâm Bán Hạ còn chưa kịp băn khoăn đã phát hiện ra cửa sổ bên phải phòng khách, không biết tự bao giờ đã xuất hiện một người phụ nữ. Cô đứng trước cửa sổ, nhoài người quan sát bên ngoài.
Lâm Bán Hạ mở to hai mắt. Cậu chợt nhận ra khung cảnh này với khung cảnh mà Quý Lạc Thuỷ từng nói gần như không hề khác nhau.
Quả nhiên, người phụ nữ lập tức có hành động tiếp theo. Cô chậm rãi đẩy cửa sổ ra, leo lên bệ cửa, sau đó thả người xuống -
Khung cảnh Quý Lạc Thuỷ mô tả một tháng trước, lúc này đang tái diễn trước mặt Lâm Bán Hạ. Cuối cùng Lâm Bán Hạ cũng có phản ứng. Cậu chấn kinh lùi về sau mấy bước, chưa kịp hoàn hồn chửi một câu, vãi.
Lý Tô nhìn cậu, hình như không hiểu lắm: "Cậu đang sợ đấy à?"
Lâm Bán Hạ: "Cái này không đáng sợ à?"
Lý Tô: "..."
Lâm Bán Hạ: "0.0 cô ấy nhảy xuống."
Lý Tô trầm mặc. Anh đã thấy cảnh trong phòng ngủ, cảnh đó còn kinh hơn cả cảnh nhảy lầu, nhưng Lâm Bán Hạ lúc ấy lại chẳng có chút phản ứng nào, thậm chí còn định quay lại phòng lần nữa.
"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Bán Hạ che lồng ngực đang đập bình bịch của mình, yên lặng cách xa cửa sổ một chút.
Lý Tô sâu xa nhìn Lâm Bán Hạ, thở dài một tiếng, có vẻ tiếc nuối: "Chuyện dài lắm..."
Lâm Bán Hạ :"Thế anh cứ từ từ nói."
Lý Tô: "Thấy cái bình tro cốt này không? Cậu cảm thấy nó có gì khác lạ?" Anh nói xong thì lấy bình tro cốt xuống.
Lâm Bán Hạ nhìn thật cẩn thận, sau đó so sánh với cái bên cạnh, chợt nói: "Hình như to hơn một chút."
"Đúng vậy, to hơn một chút." Lý Tô nói: "Tống Khinh La từng nói, trong tiểu khu này không chỉ có dị vật duy nhất là biển số nhà cậu; tôi còn tưởng anh ta sai, nhưng không ngờ lại là thật." Anh đổ lại tro cốt vào bình nhỏ, sau đó đổ tro cốt trong vải đỏ vào cái bình lớn hơn. Gần như ngay lập tức lại có tiếng hí khúc vang lên.
"Vì nghi ngờ đồ trong phòng có vấn đề nên bọn tôi đến đây kiểm tra một chút, phát hiện ra bình tro cốt này có vấn đề." Lý Tô cười nói: "Chỉ cần bỏ tro cốt của người chết vào đó, hoạt cảnh khi còn sống của người ấy sẽ không ngừng được tái diễn, còn có cả một số cảnh kỳ lạ; ví dụ cửa sổ sẽ tự mở, có tiếng nhạc vang lên trong phòng ngủ."
Lâm Bán Hạ ngây ngẩn. Cậu nhìn ba tấm di ảnh trong hộc tử, ngạc nhiên nói: "Vậy là những gì tôi vừa nhìn thấy là những gì ba người này từng trải qua khi còn sống."
"Đúng vậy." Lý Tô nói. "Nhưng dù đã hiểu cơ chế vận hành của bình tro cốt này, chúng tôi vẫn thiếu một vài số liệu thực tế. Ví dụ như bao lâu thì những hình ảnh này sẽ được lặp lại, vì sao cậu và bạn cậu lại thấy hai hình khác khác nhau, rõ ràng chỉ có một bình tro cốt có tác dụng mà -"
Lâm Bán Hạ kinh ngạc, cuối cùng hiểu ra: "Đúng rồi, vì sao tôi và Quý Lạc Thuỷ lại nhìn thấy hai cảnh khác nhau?"
"Việc này, nói ra thì dài lắm." Lý Tô thở dài. Bởi vì đang là buổi tối, anh ta không đeo khẩu trang cũng không đeo kính, đứng trong bóng đêm, con ngươi màu hồng nhạt có vẻ ưu sầu: "Cậu muốn nghe luôn ở đây à."
Lâm Bán Hạ suy nghĩ một chút: "Chúng ta xuống dưới trước đi, tôi hơi lo cho bạn tôi."
Lý Tô: "Việc này thì không cần lo. Tống Khinh La ở dưới tầng với cộng sự của tôi, chắc đã kịp chặn cậu ta lại rồi."
Hai người đang nói chuyện, lại nghe thấy có tiếng "tinh, tinh" của thang máy truyền tới, sau đó là tiếng bước chân vội vã. Lâm Bán Hạ quay đầu, thấy Quý Lạc Thuỷ đang thở hổn hển ngoài cửa, sau lưng anh còn có thêm hai người nữa.
"Không sao chứ?" Một trong hai người là Tống Khinh La. Hắn nhìn Lâm Bán Hạ, nhẹ giọng hỏi.
"Không sao." Lâm Bán Hạ vừa cười vừa trả lời.
"Hay là chúng ta xuống dưới rồi nói?" Lý Tô buông tay nói. "Không khí ở đây không thích hợp để nói chuyện cho lắm."
"Cũng được." Lâm Bán Hạ gật đầu.
Sau đó Lý Tô không biết lấy ở đâu ra một cái bình mới, đổ tro cốt trong cái bình lớn hơn và đó. Trong khoảnh khắc tro cốt bị đổ ra, tiếng hí khúc trong phòng cũng bặt tăm, chỉ còn lại sự vắng lặng tịch mịch. Lý Tô thận trọng dùng tấm vải đỏ kia bọc bình tro cốt lại, nhẹ nhàng bỏ vào cái rương đen anh ta mang theo.
Bây giờ Lâm Bán Hạ mới thấy "cộng sự" mà Lý Tô nhắc đến. Nương theo tia sáng yếu ớt của điện thoại di động, Lâm Bán Hạ miễn cưỡng thấy được khuôn mặt đầy râu của người nọ. Người này mũi cao trán rộng, hốc mắt hõm sâu, đôi mắt màu xanh lục, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Lâm Bán Hạ. Hình như người này không phải người Châu Á. Tuy trên cằm y có râu rất rậm, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm thấy tướng mạo không tệ lắm; có điều có Lý Tô bên cạnh nên tạo thành thế so sánh đối lập rõ ràng. Nhưng mà nhìn chằm chằm người khác thì không được lịch sự lắm, Lâm Bán Hạ bèn nhìn ra chỗ khác.
Quý Lạc Thuỷ vẫn chưa hết sợ, vẻ mặt mệt mỏi cúi đầu. Lâm Bán Hạ vỗ vỗ vai anh an ủi, nhân tiện kể lại những gì Lý Tô vừa nói, miêu tả một lần xong thì tổng kết lại: không có quỷ cũng không có ai chết, Quý Lạc Thuỷ không cần sợ.
Quý Lạc Thuỷ bi thương rơi lệ, nói anh tình nguyện đối mặt với mười người vạm vỡ còn hơn là đối mặt với ma, người vạm vỡ còn có thể trông cậy vào chú cảnh sát; còn ma quỷ thì đánh thế nào được.
Lâm Bán Hạ nghe vậy mỉm cười.
Lý Tô và cộng sự thu dọn nhà một chút, sắp xếp gọn gàng bình tro cốt, sau đó thắp mấy nén nhang trước di ảnh, nói rằng xin lỗi đã quấy rầy; sau đó cùng bọn Lâm Bán Hạ xuống tầng.
Trời đã về khuya, lúc đầu Quý Lạc Thủ định mua đồ nhắm để uống một chầu với Lâm Bán Hạ nhưng giờ đã vỡ kế hoạch; hai người định đi về luôn, ai ngờ Lý Tô lại cười híp mắt mời họ đi ăn cùng.
"Muộn thế này rồi, có an toàn không á." Quý Lạc Thuỷ hơi sợ.
"Sao lại không an toàn." Lý Tô nói: "Ban nãy Bán Hạ vẫn tò mò trong phòng xảy ra chuyện gì mà? Chuyện hơi dài, chúng ta vừa đi vừa nói?"
Lâm Bán Hạ thực sự cảm thấy hứng thú với câu chuyện kia, vậy nên đồng ý: "Đi cũng được. Lạc Thuỷ, nếu cậu không đi, hay là về trước nhé?"
"Không muốn đâu -" Quý Lạc Thuỷ vội vàng từ chối: "Tớ muốn ở cùng mọi người." Bây giờ anh sao dám về một mình chứ.
Vì thế năm người đến quán đồ nướng ngay cạnh tiểu khu.
Trên đường, Lý Tô kể cho Lâm Bán Hạ câu chuyện dài dằng dặc kia.
"Chủ nhà là một người đàn ông, có một cô con gái rất xinh đẹp." Giọng của Lý Tô rất êm tai, nhẹ nhàng ôn nhu, hơi giống giọng Tống Khinh La: "Cô con gái lại thích một người con gái khác, cậu biết đấy, loại chuyện này rất khó chấp nhận với người có tư tưởng gia trưởng truyền thống."
Lâm Bán Hạ im lặng lắng nghe.
"Hai cô gái náo loạn rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn bị chia rẽ. Cô con gái sợ cha buồn lòng, kết hôn với một người mà cô không yêu. Người con gái cô yêu sau khi cô kết hôn không lâu, liền tự sát... nhảy lầu tự sát." Lý Tô nói. "Sau khi cô con gái biết tin thì vô cùng đau khổ. Nhưng kiếp nạn mới chỉ bắt đầu mà thôi. Sau khi kết hôn, cô cũng không được hạnh phúc, bị chồng thường xuyên bạo hành, đánh cô không ra hình người... may mà cô có một người bà rất thương cháu."
Lâm Bán Hạ: "Là bà lão kia?"
"Đúng vậy." Lý Tô nói: "Người bà thấy cháu mình sống khổ như vậy cũng cảm thấy áy náy, vì lúc đó không ngăn cản cha cô, vì vậy bà muốn giúp cô li hôn với người đàn ông kia... nhưng mà... tất cả đều đã muộn."
"Người đàn ông tức giận, chém đứt đầu cô gái. Đầu của cô và đầu của người cô yêu có kết thúc giống nhau, đều rơi xuống từ cửa sổ trên cao, lộc cộc lộc lộc lăn đi xa. Đây là chuyện lớn, có rất nhiều người nhìn thấy đầu của cô, người chồng bị kết án rất nặng, tất cả đều không thể cứu vãn." Lý Tô nói đến đây, định đốt một điếu thuốc, nhưng thuốc vừa đưa đến miệng đã bị cộng sự đoạt lấy. Lý Tô muốn nói gì đó, nhưng thấy cộng sự nhà mình ánh mắt bất thiện, đành ngượng ngùng nói: "Không hút không hút nữa... sau đó hả, người bà cũng chết, nghe nói là bị bệnh nên chết ở nhà mấy ngày liền mới có người phát hiện ra. Lúc phát hiện ra, khuôn mặt bà đã bị mèo gặm hơn một nửa. Nhưng mà trước khi chết, bà cũng không chịu tha thứ cho cha của cô gái kia. Người cha sau khi làm đám tang xong, cũng không xuất hiện nữa."
Lâm Bán Hạ: "Nhưng mà, sao tôi và Quý Lạc Thuỷ sẽ thấy hai cô gái khác nhau, hai hình ảnh khi chết khác nhau?" Cậu vừa nói xong, chợt như nghĩ tới điều gì: "Chẳng lẽ trong bình tro cốt kia -"
"Thông minh." Lý Tô mỉm cười: "Nghe nói người đàn ông kia sau khi mất mẹ và con gái đã rất hối hận, âm thầm liên lạc với người nhà của người con gái thích. Tất nhiên đây đều là tin đồn mà thôi, không có chứng cứ rõ ràng. Nhưng di ảnh trên bình tro cốt, cũng có thể coi là bằng chứng.
Khi còn sống chúng ta không thể ở bên nhau, vậy ít nhất khi chết đi cũng không thể bị chia cắt - sự tuyệt vọng trong câu chuyện này, dường như còn có chút lãng mạn bi ai.
"Chủ nhà thờ hai bình tro cốt trong phòng, treo ba tấm di ảnh, có lẽ cũng muốn tìm kiếm chút an ủi cho bản thân. Đáng tiếc ông ta không may mắn lắm, cái bình bỏ tro cốt của hai người kia có chút vấn đề." Lý Tô nói: "Tôi biết tin tinh thần chủ nhà khá kém, không biết có phải từng thấy hình ảnh mà các cậu đã thấy không. Nhưng dựa vào thực nghiệm trước mắt, những hình ảnh này không phải là hình ảnh thường thấy, cần có một tỷ lệ xuất hiện nhất định. Đương nhiên xác suất cụ thể là bao nhiêu, còn cần điều tra thêm."
Lâm Bán Hạ nghĩ thầm,cậu và Quý Lạc Thuỷ thật ra cũng chả may mắn gì.
Kể chuyện xong thì cũng tới quán đồ nướng. Tuy đã khuya, nhưng hôm nay là thứ bảy nên quán vẫn khá đông khách.
Họ tìm chỗ ngồi, bắt đầu gọi món.
Lý Tô nói: "Nhưng mà hình như tôi quên giới thiệu, đây là đồng nghiệp của tôi, Lý Nghiệp."
Lý Nghiệp không nói chuyện, hướng về phía Lâm Bán Hạ khẽ gật đầu.
Lâm Bán Hạ hiếu kì: "Anh không phải người Trung Quốc?"
"Người Nga." Lý Tô cười, vỗ vỗ bả vai Lý Nghiệp: "Là một hảo hán."
Lý Nghiệp không chút biểu cảm nhìn Lý Tô.
Lý Tô buông tay: "Người này hơi vô vị, giống y như Tống Khinh La ấy, chẹp chẹp chẹp."
Tống Khinh La: "Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu."
Tướng mạo của hai người không hợp với khung cảnh xung quanh lắm, hấp dẫn vài ánh mắt tò mò. Hiển nhiên hai người cũng quen rồi, một người hì hì nói đùa, một người tự mình rót rượu.
Lý Nghiệp đã uống ba chén nhưng cái chén trước mặt Lý Tô vẫn rỗng không. Lý Tô gõ gõ ngón tay lên ly thuỷ tinh: "Gì đây, phân biệt đối xử à?"
Lý Nghiệp không mặn không nhạt nhìn Lý Tô.
Lý Tô: "Một chén thôi, không chết đâu."
Lý Nghiệp: "Ông chủ, cho hai bình rượu đế giá đắt nhất."
Tuy bọn Lâm Bán Hạ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Lý Tô kinh nghiệm đầy mình đã vội vàng ngăn lại: "Thôi thôi, tôi không thèm tính toán với anh - lấy trà thay rượu, lấy trà thay rượu được chưa!"
Lý Nghiệp nhếch mép. Mặt y đầy râu nên cũng không rõ đang giận hay đang cười.
Lý Tô lẩm bẩm: "Anh còn khó chơi hơn cả bố tôi."
Lý Nghiệp cười nhạt: "Anh gọi tôi là ba tôi cũng không ngại."
Lý Tô: "..."
Lâm Bán Hạ say sưa nhìn hai người đấu võ mồm, nhưng Tống Khinh La thấy hai người cãi nhau nhiều đã quen, không nhịn được mà đứng lên: "Trước khi ăn hai người đã rửa tay chưa? Sờ hết bình đến tro, cứ thế mà cho tay vào mồm à?"
Lý Tô đang muốn cãi lại, lại bị Lý Nghiệp xách như xách gà lên, đành ấm ức đi rửa tay.
Lâm Bán Hạ cảm thấy buồn cười: "Quan hệ của họ hình như rất tốt?"
Tống Khinh La: "Ừ, Lý Nghiệp được Lý Tô nhặt về từ Nga."
Lâm Bán Hạ cười: "Còn có thể nhặt người về nữa à?"
Tống Khinh La gật đầu.
Bên này, Quý Lạc Thuỷ nhân lúc mấy người đấu khẩu đã gọi xong đồ ăn. Tống Khinh La nhìn thực đơn, gọi thêm vài xiên thịt. Hắn hỏi: "Sao cậu và Quý Lạc Thuỷ lại chạy đến đây?"
Lâm Bán Hạ giải thích: "Quý Lạc Thuỷ nói cậu ấy thấy anh bị hai người lạ mặt áp giải vào nhà, tôi còn tưởng anh bị bắt cóc."
Quý Lạc Thuỷ bi thương: "Còn không phải vì nghĩ lão đại bị mấy người kì lạ bắt đi sao? Người tên Lý Nghiệp kia nhìn to tráng như con gấu ý..."
Lâm Bán Hạ cười thành tiếng.
"Tống Khinh La, sao anh biết trong tầng của tòa nhà có những vật khác?" Lâm Bán Hạ hiếu kì hỏi.
Tống Khinh La gắp đậu tương, ăn một hạt xong mới nói: "Cậu còn nhớ cái cửa sổ mà cậu và Quý Lạc Thuỷ nhìn thấy không?"
Lâm Bán Hạ và Quý Lạc Thuỷ cùng gật đầu.
Quý Lạc Thuỷ không hiểu: "Thế không phải là ảo giác do chỗ ở của bọn tôi tạo ra à?"
"Không phải." Tống Khinh La nói: "Tôi dựa vào sự miêu tả của cậu, sửa soạn lại dòng thời gian sự việc, phát hiện ra những cảnh xảy ra bên trong cửa sổ có trước khi biển số nhà bắt đầu có ảnh hưởng."
Lâm Bán Hạ sửng sốt.
Tống Khinh La tiếp tục nói: "Biển số nhà 1303 thường sẽ ảnh hưởng gây ô nhiễm tinh thần ký chủ trong vòng một tuần đến nửa tháng, vì nó còn phải xem xét trạng thái tinh thần của ký chủ. Sau khi nó bắt đầu gây ảnh hưởng, nó sẽ dựa vào nỗi sợ của ký chủ mà thực thể hoá chúng. Càng nhiều người ở trong phòng treo biển số đó, nỗi sợ được thực thể hoá càng đa dạng, thậm chí còn có thể sinh ra một không gian độc lập khác, nhốt ký chủ vào trong." Ngón tay thon dài của hắn vân vê bóc vỏ một hạt đậu tương, đặt lên môi, hàm răng trắng noãn nhẹ nhàng cắn xuống: "Khi Quý Lạc Thuỷ nhìn thấy cửa sổ kia, vẫn chưa thấy gì kinh khủng trong phòng, cũng không có ý muốn dọn ra ngoài, vì thế tình huống anh ta thấy có người nhảy lầu là rất bất thường. Do vậy tôi nghi ngờ, trong phòng của tầng nhà kia còn có vật khác."
Lâm Bán Hạ đã hiểu ra: "Chẳng trách tôi không muốn dọn ra ngoài nhưng vẫn thấy."
"Ừ." Tống Khinh La nói: "Đêm đó tôi tới cũng vì muốn xác nhận một chút."
Bọn họ vừa nói đến đây, Lý Nghiệp và Lý Tô đã trở lại.
Thịt cũng vừa chín. Lý Tô gắp một xiên thịt bò ăn ngon lành, hàm hồ hỏi bao giờ Tống Khinh La đi. Khi anh ta nói câu này, còn như vô tình mà liếc nhìn Lâm Bán Hạ.
"Nhanh thôi." Tống Khinh La nói.
Tuy Lâm Bán Hạ muốn hỏi Tống Khinh La định đi đâu, nhưng cậu cảm thấy hình như mình và Tống Khinh La cũng không thân tới mức đó, vì vậy im lặng cúi đầu ăn cùng Quý Lạc Thuỷ.
Tống Khinh La, Lý Nghiệp và Lý Tô hiển nhiên đều hiểu, nhưng mà bầu không khí giữa họ khá kì quái. Lý Nghiệp không nói lời nào, Lý Tô cười híp mắt trò chuyện câu được câu không với Tống Kinh La, Tống Khinh La lại tỏ vẻ xa cách, quay đi quay lại, cuối cùng lại thành Lý Tô nói chuyện với Lâm Bán Hạ. Hoá ra Lý Tô và Lý Nghiệp đã hợp tác nhiều năm. Lý Nghiệp là người Nga, tiếng Trung rất tốt, nhưng không hiểu được những từ phức tạp, có thể dùng từ địa phương mắng y, dù sao y cũng không hiểu.
Lý Tô đang nói vậy, Lý Nghiệp liền hộc ra ba chữ: "Đồ con rùa -"
Lý Tô: "À, ba chữ này thì không được, bình thường tôi mắng anh ta như thế, anh ta học được rồi."
Lâm Bán Hạ: "..."
"Này, cậu đừng tưởng anh ta lưng hùm vai gấu mà lớn, thực ra còn nhỏ hơn tôi sáu tuổi đấy, mới có hai mươi." Lý Tô nói: "Đáng tiếc người nước ngoài thường lão hoá sớm, anh ta lại không phải người hay để ý mấy vấn đề này, nhìn y như con gấu."
Lâm Bán Hạ không nhịn được bật cười.
Lý Nghiệp từ đầu đến cuối chỉ trầm mặc ăn thịt, không thèm để ý Lý Tô.
Thịt nướng của quán này rất ngon, tuy nhiên điều không hoàn hảo là hơi ít. Cũng không thể trách ông chủ, chủ yếu là giá thịt gần đây quá đắt.
Tống Khinh La gọi thêm thịt, nhưng vẫn không đủ lấp đầy dạ dày Lý Nghiệp. Chưa được ba mươi phút, Lý Nghiệp lại gọi thêm, khiến ông chủ dùng ánh mắt như nhìn đám tinh tinh nhìn họ.
"Bán Hạ, cậu sắp nghỉ đông chưa." Quý Lạc Thuỷ ăn no bèn ngừng, ợ một cái: "Sắp đến tháng năm, đến lúc cậu nghỉ đông rồi nhỉ."
"À, đúng." Bây giờ Lâm Bán Hạ mới nhớ ra: "Nhưng mà dù nghỉ đông thì tớ cũng chẳng biết đi đâu."
"Công nhận." Quý Lạc Thuỷ nhớ đến hoàn cảnh Lâm Bán Hạ, miệng đã hé ra những nhanh chóng đóng lại. Mấy người họ tiếp tục ăn, trò chuyện câu được câu không.
Bất tri bất giác, rượu quá ba tuần, Quý Lạc Thuỷ tửu lượng kém cỏi gục trên bàn ngủ khò. Lâm Bán Hạ cũng bị Lý Tô chuốc rượu, ý thức có chút mờ mịt.
"A, cậu sắp nghỉ đông?" Lý Tô chợt nói: "Có muốn đi ra ngoài vui chơi với Tống Khinh La chút không? Ảnh cũng đang định đi du lịch á."
Tống Khinh La trừng mắt nhìn Lý Tô.
Lâm Bán Hạ lại tưởng hắn mất hứng, lúng túng đáp: "Không, không cần, phiền Tống... tiên sinh lắm." Lúc đầu cậu định nói là "Tống Khinh La", chẳng biết sao lời đến bên miệng lại cứng nhắc biến thành "Tống tiên sinh".
Tống Khinh La nghe Lâm Bán Hạ nói vậy, môi hơi mấp máy.
Lý Tô cong cong khoé mắt, nụ cười càng xán lạn. Anh ta đến bên Lâm Bán Hạ, thấp giọng nói: "Tôi đùa thôi, Tống Khinh La đi làm việc, không phải đi du lịch."
Lâm Bán Hạ sững sờ: "Vậy tôi đi cùng... lại càng không phải."
Lý Tô nháy mắt, cười nói: "Tôi muốn hỏi cậu, có muốn phiêu lưu một chút không? Đi thu thập mấy vật kỳ quái."
Lâm Bán Hạ ngơ ngác nhìn Lý Tô.
Lý Tô nói: "Thực ra Tống Khinh La vẫn luôn tìm người hợp tác, nhưng không có ai thích hợp. Tôi thấy cậu khá thích hợp. Nghề này của chúng tôi dù hơi nguy hiểm, nhưng tiền lương rất cao." Hắn nói: "Chỉ trong vòng nửa tháng qua, số tiền Tống Khinh La kiếm được đã bằng số tiền nhà của cậu."
Lâm Bán Hạ kinh ngạc: "Thật sao..."
Lý Tô: "Cậu rất thiếu tiền đúng không? Cậu yên tâm, việc này hợp pháp, chỉ là không thể công khai mà thôi. Mười mấy ngày có thể kiếm được mấy trăm ngàn, cậu suy nghĩ xem." Anh ta nói xong, vừa cười vừa ưỡn lưng, giơ ly trà trước mặt về phía Lâm Bán Hạ, một hơi cạn sạch.
Sắc mặt Tống Khinh La trầm xuống: "Lý Tô, im mồm."
Lý Tô: "Ai da ngại quá, thấy người ưng ý mà còn không mau hành động, người ta chạy mất đấy. Hay là anh cam lòng để nhân tài Lâm Bán Hạ phí hoài tuổi xuân cho cái việc thu dọn xác chết kia?" Anh ta nói xong lại làu bài hai tiếng: "Huống chi nhặt xác cũng chẳng tốt hơn là bao, có khi còn đáng sợ hơn cả công việc của chúng ta ý."
Lâm Bán Hạ gật đầu tán thành, bi thương nói thi thể chẳng có gì tốt đẹp, cũng vì nhìn xác chết nhiều quá nên nửa năm rồi cậu không ăn thịt.
Tống Khinh La nhíu mày: "Công việc của tôi rất nguy hiểm."
Lâm Bán Hạ nhỏ giọng: "Không sao, nhà tôi chỉ còn mình tôi, nguy hiểm hay không cũng không quan trọng."
Chân mày Tống Khinh La càng nhíu chặt hơn: "Sao lại không quan trọng."
Lâm Bán Hạ: "Thật mà... không quan trọng."
Tống Khinh La trầm mặc. Tuy giọng Lâm Bán Hạ rất nhẹ, nhưng hắn cảm thấy Lâm Bán Hạ đang nghiêm túc.
Lý Tô chống cằm, ngồi một bên hứng thú nhìn. Lý Nghiệp chợt mở miệng: "Tống Khinh La, cậu ấy hợp với anh lắm."
Lâm Bán Hạ dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn Tống Khinh La.
Thế nhưng Tống Khinh La chỉ nhẹ nhàng nói: "Để tôi nghĩ đã."
Lâm Bán Hạ tiếc nuối cụp mắt.
Thời gian trôi rất nhanh, loáng cái đã đến ba giờ sáng.
Mấy trăm xiên thịt đều được chén sạch, phần lớn là Lý Nghiệp ăn. Y không nói gì, chỉ chăm chú ăn thịt uống rượu, bất tri bất giác tiêu diệt phần lớn thức ăn. Quý Lạc Thuỷ đã sớm say mèm gục trên bàn. Nết uống của Quý Lạc Thuỷ không tệ, say cũng không há mồm, chỉ gục trên bàn không nhúc nhích, giống như đang ngủ. Lâm Bán Hạ cũng uống đến mức mơ mơ màng màng, tuy không hẳn đã say, nhưng cả người cũng đã biêng biêng. Lý Tô thì vì lí do sức khỏe nên không uống rượu, cộng thêm Tống Khinh La nữa là có hai người tỉnh táo.
Cuối cùng, Lâm Bán Hạ không rõ mình về nhà bằng cách nào, chỉ biết sau khi khôi phục ý thức đã thấy mình nằm trên giường, thậm chí còn được thay đồ ngủ sạch sẽ. Sau khi tỉnh lại, cậu hơi khát nước, chóng mặt bưng đầu bò từ trên giường dậy. Lâm Bán Hạ còn chưa ra khỏi phòng ngủ, đã nghe thấy tiếng mắng chửi từ trong TV phòng khách truyền đến.
Lâm Bán Hạ nghe được âm thanh này thì hơi sửng sốt. Cậu lắc lắc đầu, nghĩ là mình nghe nhầm. Nhưng sau khi nghe kĩ, cậu phát hiện ra đây chính là giọng của Lưu Tây.
Giọng của Lưu Tây sao lại có trên TV? Lâm Bán Hạ hơi kinh hãi, chân đã dừng lại lại tiếp tục đi lên phía trước. Cậu thận trọng mở hé cửa phòng ngủ, thông qua khe hở để nhìn ra phòng khách.
Tống Khinh La đang thong thả ngồi trên ghế sopha, mặt không biểu tình đùa nghịch hai viên xúc xắc mà Lâm Bán Hạ từng thấy.
Xúc xắc một đen một trắng, xoay tròn trong tay Tống Khinh La, chuyển động như là một phần cơ thể hắn vậy.
Tiếng chửi bới trong TV vẫn tiếp tục. Lâm Bán Hạ thấy hình ảnh trên đó, không ngờ... đúng là Lưu Tây.
Lưu Tây mặc một bộ quần áo kỳ quái màu trắng, bị giam trong một căn phòng rộng. Phòng này khá kì lạ, bốn mặt đều là gương, hầu như góc nào trong phòng cũng lắp đèn sáng loà; khiến cho căn phòng sáng bừng lên, làm người nhìn không mở nổi mắt.
Lưu Tây bị cố định trên một chiếc giường trong suốt, tay chân bị trói chặt. Nhưng y không bị bịt miệng, nên có thể thỏa sức tức giận mà chửi rủa.
"Các anh đang giam giữ người trái phép, tôi muốn báo công an, tôi muốn tố cáo các anh! Tôi muốn tố cáo các anh!" Rõ ràng y không tự nguyện đến đây, vì vậy không ngừng vặn vẹo thân thể, vừa vặn vẹo vừa chửi.
Nhưng không ai để ý đến y. Giọng của một người đàn ông vang lên, cứng nhắc, thờ ơ như giọng nói của máy móc: "Mời anh phối hợp."
Lưu Tây: "Phối hợp, sao tôi phải phối hợp với các anh, các anh rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai??!"
Không ai đáp lời. m thanh kia chỉ xuất hiện một lần, sau đó biến mất, để mặc Lưu Tây ở lại căn phòng đó tiếp tục vừa thét vừa chửi ầm ĩ.
Cảnh trên TV bắt đầu chuyển động. Khoảng hai tiếng sau, Lưu Tây kiệt sức nằm trên giường, không giãy giụa nữa.
"Mời anh phối hợp." Thanh âm đó lại vang lên lần nữa.
Lưu Tây bị che mắt, vì vậy không cảm giác được thời gian đang trôi qua. Chỉ trong hai giờ ngắn ngủi mà y đã hiểu cảm giác "sống một ngày bằng một năm". Y cất giọng khàn khàn: "Các anh muốn làm gì? Tống tiền? Tôi có thể cho các anh tiền, tôi có rất nhiều tiền."
"Mời ước nguyện." Thanh âm kia nói.
"Cái gì?" Lưu Tây sửng sốt.
"Mời ước nguyện." Thanh âm kia lặp lại lần nữa.
Lưu Tây ngơ ngác nằm trên giường, hét to: "Có phải các người biết gì không? Tôi... các người..." Y thấy bí mật bị phát hiện, bèn trở nên đáng thương như chuột bạch nhỏ, tuyệt vọng nói: "Sao các người biết..."
"Mời ước nguyện." Thanh âm kia không để ý tới vấn đề của Lưu Tây, lạnh lùng lặp lại yêu cầu của mình.
"Tôi, tôi hi vọng, có thể rời khỏi đây." Lưu Tây run giọng nói.
Không có gì xảy ra. Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh. Nguyện vọng của Lưu Tây không được thực hiện.
"Tắt B32 đi." Thanh âm lạnh như băng chỉ đạo, sau đó vài chiếc đèn bên người Lưu Tây được tắt đi. Một cái bóng không lớn không nhỏ hiện ra trước mặt y.
"Mời ước nguyện." Thanh âm đó lại tiếp tục.
Lưu Tây không biết chuyện gì đang xảy ra, y run giọng: "Tôi đã ước..."
"Xin hãy ước thêm lần nữa." Thanh âm kia lạnh lùng nói.
Lưu Tây sụp đổ khóc nấc lên. Y không biết đám người kia muốn làm gì, nhưng y cảm thấy mình đang bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, nếu không phục tùng, sẽ giống chuột bạch nhỏ thí nghiệm vậy, sẽ bị giết. Y chỉ là một sinh viên bình thường vừa mới tốt nghiệp, sao có thể chịu được áp lực này. Vì thế, dưới sự thúc giục của âm thanh kia, y nức nở lặp lại nguyện vọng của mình: "Thả tôi ra ngoài."
Nguyện vọng mở ra. Cái bóng của Lưu Tây bắt đầu thay đổi. Nó dần dần ngưng tụ thành thực thể, biến thành một người giống Lưu Tây y như đúc.
"Ghi hình lại." Thanh âm lạnh như băng vang lên: "Sáu giây bảy ba, dây trói bị phá, hai mươi sáu giây tám, cửa đang đóng bị mở ra -"
Số liệu liên tục được ghi chép. Lưu Tây cảm thấy dây trói trên người mình được nới lỏng. Y còn chưa kịp phản ứng, đã thấy trên người mình xuất hiện vài đôi tay, cứng nhắc đè y lên giường, một lần nữa trói lại. Đèn đã tắt trong phòng lại sáng lên lần nữa, xua tan sự tồn tại của cái bóng.
"Lễ tạ thần thất bại, cấp ưu tiên của nguyện vọng là 3." Thanh âm lạnh như băng nói: "Bây giờ tiến hành quan sát bằng thiết bị điện tử."
Lưu Tây hoảng sợ kêu lên. Y còn nghĩ mình sẽ bị làm gì đó, nhưng từ đầu đến cuối không có gì xảy ra. Sau đó một cánh tay máy mang điện thoại di động vào phòng y.
"Có thể truyền bá thông qua thiết bị điện tử không." Thanh âm lạnh như băng nói: "Thời gian quan sát tạm xác định, bốn trăm tám mươi giờ."
Lưu Tây ngơ ngác: "Các người... đang làm gì."
Không ai trả lời câu hỏi của y.
Nhưng Lâm Bán Hạ đã hiểu. Những người này đang quan sát cái bóng tồn tại trên người Lưu Tây, đồng thời thu thập số liệu. Xem ra đây chính là "niêm phong và cất giữ" mà Tống Khinh La từng nhắc tới. Chỉ là quá trình niêm phong và cất giữ này, phức tạp hơn so với tưởng tượng của Lâm Bán Hạ nhiều.
Lưu Tây là người bình thường, bị quan sát như thế có lẽ sẽ hỏng mất. Nhưng bộ quần áo y mặc kia hình như có tác dụng đặc biệt. Trong video được tua nhanh, Lâm Bán Hạ chú ý, thời lượng tỉnh táo mỗi ngày của y chỉ từ một giờ đồng hồ trở xuống, thời gian còn lại y đều ngủ; hơn nữa cũng không ăn uống gì, tựa như không hề có bất kỳ nhu cầu sinh lý nào.
Video được quay liên tục. Lâm Bán Hạ nhìn đến mức đờ người ra. Mãi đến khi bên tai vang lên một âm thanh nhẹ nhàng: "Ra ghế sopha ngồi xem đi."
Lâm Bán Hạ phản xạ có điều kiện, khách khí nói: "Không cần không cần, thế này cũng được rồi." Cậu nói xong mới nhận ra có gì không đúng, quay đầu nhìn, phát hiện ra Tống Khinh La đã đứng cạnh mình tự bao giờ, hai tay khoanh trước ngực, hứng thú nhìn cậu.
"A..." Lâm Bán Hạ lùng túng. Vừa nãy Tống Khinh La còn đang ngồi ở sopha mà, sao giờ lại ở trước mặt cậu rồi. Cậu đứng thẳng người, ngượng ngùng nói: "Tôi... tôi vừa dậy, không phải muốn... nhìn trộm đâu."
Tống Khinh La nói: "Không sao, nếu đã xem ở phòng khách nhà cậu, tất nhiên tôi không lo cậu bị cậu xem trộm." Hắn suy nghĩ một chút. "Nhưng Lưu Tây là bạn cậu, cậu xem thì có thể sẽ cảm thấy hơi khó chịu."
Lâm Bán Hạ nhỏ giọng: "Video này quay lúc nào thế?"
Tống Khinh La: "Hơn mười ngày trước."
Lâm Bán Hạ: "Bây giờ Lưu Tây đang ở...?"
Tống Khinh La: "Về rồi, tôi còn tưởng cậu ta sẽ liên lạc với cậu chứ."
Lâm Bán Hạ "ồ" một tiếng: "Cậu ấy không sao chứ?"
Tống Khinh la: "Không sao rồi."
"Không sao thì tốt rồi, tôi còn đang lo cậu ta sẽ biến thành Trình Ngọc Lưu thứ hai..." Lâm Bán Hạ thở dài: "Anh đang làm gì đấy?"
Lúc cậu và Tống Khinh La nói chuyện, trong video phát sinh biến hoá. Sau khi liên tục yêu cầu Lưu Tây ước nguyện, hình dạng cái bóng của Lưu Tây càng lúc càng trở nên kì quái, cũng càng lúc càng cách xa Lưu Tây. Cho đến một lần, khi Lưu Tây ước nguyện xong, thanh âm kia không yêu cầu mở đèn trong phòng nữa, mà lẳng lặng đợi cái bóng kia ngưng tụ thành thực thể.
Trong khoảnh khắc cái bóng ngưng tụ thành thực thể, cánh tay máy cầm một vật làm bằng gì đó như da, thình lình che lên thân thể cái bóng.
Cái bóng rít lên thê lương. Không, nếu nói là rít, không bằng nói là giống như tiếng nước lạnh dội lên miếng sắt nóng, phát ra thanh âm xèo xèo, còn có cả khói trắng bốc lên. Sau đó có người mặc đồ phòng hộ màu trắng chậm rãi đi vào phòng, thận trọng dùng sức cuốn miếng da lại bao quanh vật thể. Từ điểm nhìn của Lâm Bán Hạ, có thể thấy trong tấm da kia hình như còn có thứ gì đó màu đen. Không phải thực thể, chỉ là một cái bóng. Người kia thận trọng cuốn da lại bỏ vào rương, sau đó khóa rương lại bằng một cái khóa màu trắng.
Lưu Tây không biết chuyện gì đang xảy ra, đã nhanh chóng tiến vào trạng thái ngủ sâu. Mà đèn trong phòng cuối cùng vụt tắt.
Thanh âm lạnh như băng gần như ngay lập tức vang lên: "Đánh số 37421, nhấn mạnh không được thả ra, đã tiến hành niêm phong, nhân viên liên quan tới vụ việc điều trở về."
Màn hình biến thành màu đen. Tất cả trở lại tĩnh lặng.
Lâm Bán Hạ nhìn chằm chằm màn hình, trầm mặc một lúc lâu. Tống Khinh La cũng không nói gì, lẳng lặng đứng bên cạnh.
"Đây là việc của anh sao?" Lâm Bán Hạ hỏi.
Tống Khinh La gật đầu.
"Thật lợi hại." Lâm Bán Hạ cảm thán.
Tống Khinh La: "Còn muốn hỏi gì không?"
Lâm Bán Hạ thận trọng: "Công ty của các anh có mua bảo hiểm cho nhân viên không? Có bảo hiểm năm trong một* không? Có nghỉ đông không? Thưởng cuối năm thế nào? Yêu cầu bằng cấp gì không?"
* Bảo hiểm năm trong một gồm: Bảo hiểm nhân thọ, bảo hiểm chữa bệnh, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản.
Tống Khinh La: "... cậu đang xin việc à?"
Lâm Bán Hạ ngượng ngùng: "Không phải là... anh hỏi tôi có muốn... hỏi gì không?"
Tống Khinh La suy nghĩ một chút: "Có bảo hiểm, có bảo hiểm năm trong một, có nghỉ phép thường niên, có tiền thưởng cuối năm, không yêu cầu bằng cấp."
Lâm Bán Hạ cảm thán: "Đãi ngộ tốt thật."
Tống Khinh La băn khoăn, tưởng Lâm Bán Hạ nói mát, nhưng Lâm Bán Hạ đã vô tội nói: "Tôi nghiêm túc, việc làm tốt giờ khó tìm lắm, không tin anh cứ thử tìm mà xem."
Tống Khinh La: "Thật?"
Lâm Bán Hạ: "Thật." Cậu vỗ ngực. "Nếu trong ba ngày anh tìm được việc tốt như vậy, tôi mời anh ăn cơm."
Kết quả một ngày sau, Lý Tô khi ăn cơm cùng Tống Khinh La chợt phát hiện, Tống Khinh La bắt đầu ghi sơ yếu lý lịch trên điện thoại di động. Anh ta hoảng sợ: "Đệt, Tống Khinh La, anh dụ người ta về không được, giờ còn định đi ăn máng khác?"
Tống Khinh La bình tĩnh nói, đâu có.
"Vậy anh làm cái này làm gì?" Lý Tô không hiểu nổi.
Tống Khinh La: "Tôi muốn Lâm Bán Hạ mời tôi ăn cơm."
Lý Tô: "..." Tống Khinh La, anh là súc sinh à? Ngay cả quỷ nghèo Lâm Bán Hạ, anh cũng muốn chiếm tiện nghi.
___
Tiểu kịch trường:
Lâm Bán Hạ: Tôi không thể chết được, nếu tôi chết, sẽ trở thành loại qủy mà người ta coi thường nhất -
Tống Khinh La: Loại quỷ gì?
Lâm Bán Hạ: Quỷ nghèo.
Tống Khinh La rơi vào trầm mặc.
Lý Tô: Nhưng hai người kết hôn rồi mà.
Lâm Bán Hạ & Tống Khinh La: Im miệng, cảm ơn.