Ngôn Xu tức khắc liền bắt đầu đắm chìm trong kỹ thuật diễn của mình, tình ý chân thành nói: "Hồi sơ trung chúng ta xác thật có một ít mâu thuẫn nhỏ, nhưng mà hiện tại đã qua đi lâu như vậy, tôi xin lỗi cậu, hy vọng cậu có thể chấp nhận và tha thứ tôi. Hơn nữa cậu xem, trên người tôi cũng để lại sẹo, coi như chúng ta thanh toán xong được không?"
Ngôn Xu nói xong trực tiếp nhấc váy mình lên, đầu gối trắng nõn với một vết sẹo dài khoảng 5cm thoạt nhìn cực kỳ không hợp nhau.
Tuy rằng thời gian đã qua đi rất lâu, nhưng bởi vì ngay lúc đó Ngôn Xu thật sự quá lười không có dùng thuốc mỡ trị sẹo, cho nên vết sẹo vẫn lưu rất sâu.
Nàng bắt đầu bán thảm, ánh mắt khiển trách của người chung quanh lập tức dừng ở trên người Mộc Triệt, mà nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Đầu tiên, miệng vết thương này của Ngôn Xu thoạt nhìn là biết thương lúc ấy thật sự không nhẹ, trực tiếp giành được đồng tình của mọi người.
Tiếp theo, chuyện từ sơ trung bây giờ còn lôi ra nói, Mộc Triệt này nhất định là một người lòng dạ hẹp hòi.
Cuối cùng, Mộc Triệt là trường ngoài, Ngôn Xu nói như thế nào cũng là bạn học, nào có đạo lý giúp người ngoài?
Tiếng nghị luận lập tức vang lên.
"Tên này thoạt nhìn thì đàng hoàng, lòng dạ như thế nào lại hẹp hòi như vậy, còn ăn hiếp nữ sinh."
"Ngôn Xu bị thương, còn xin lỗi hắn, chắc hắn sẽ không cắn mãi không tha đi."
"Hôm nay xem như kiến thức được rồi, mặt đẹp cùng IQ thấp có thể xuất hiện cùng nhau."
Mộc Triệt nghe thấy những lời này, mặt trực tiếp đen.
Nhưng trước mặt bao người, nếu hắn giải thích cho bản thân, ngược lại càng giống như chứng thực những cái chuyện ma quỷ Ngôn Xu nói.
Ngôn Xu thấy thế, uỷ khuất trong giọng nói càng tăng vài phần, "Hoặc là tôi phải làm gì để cậu có thể hết tức giận đây, tuy rằng chuyện năm đó chúng ta đều có trách nhiệm, nhưng tôi nguyện ý nhường một bước, để cho mọi chuyện qua đi."
Mà Mộc Triệt còn chưa kịp đáp lại, tay Ngôn Xu liền bị người nắm lấy.
Ngôn Xu quay đầu nhìn, quả nhiên là Hứa Lan, nàng suy đoán không có sai.
Đồng thời nàng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn may vừa nãy mình phản ứng nhanh, nếu không nàng đánh nhau với Mộc Triệt ở trước mặt Hứa Lan, hình tượng nhu nhược mềm muội lập tức sụp đổ.
Trên mặt Ngôn Xu toát ra vài phần ngoài ý muốn, nhìn Hứa Lan, hỏi: "A, sao chị lại tới đây?"
Hứa Lan không nói gì, mà là nắm lấy tay nàng đi ra khỏi đám người.
Mộc Triệt tự nhiên là muốn đi lên ngăn lại, nhưng mà không biết vì sao, ánh mắt Hứa Lan nhìn hắn vừa nãy, bình tĩnh không có một tia gợn sóng, lại làm hắn sợ hãi không hiểu được.
Mộc Triệt không khỏi nhớ lại tình cảnh ở nhà ma ngày đó, giờ phút này hai chân cũng giống như rót chì đứng im tại chỗ, hoàn toàn không thể bước về phía trước dù chỉ một bước.
Các loại tầm mắt khác nhau chung quanh đều dừng ở trên người hắn.
Mộc Triệt vừa giận vừa sợ, cuối cùng ở trước mặt bao người, quay đầu đi về phía ngược lại với hướng của Ngôn Xu.
Mà cách đó không xa, một bóng hình đứng sau đám người, Diệp Sở Nghi đứng hồi lâu, nàng mặt vô biểu tình xem hết trò khôi hài trước mặt này.
Nữ nhân kia cứ như vậy đưa Ngôn Xu đi mất, căn bản cũng không trút giận giúp nàng, tuỳ ý để Ngôn Xu bị tên nam sinh khó hiểu kia ăn hiếp.
Nữ nhân kia căn bản là không thích Ngôn Xu đi? Nếu không sao lại nhìn nàng chịu uỷ khuất như vậy!
Vì sao lại thích một nữ nhân đối xử không tốt với mình như vậy a!
Nhưng mà hiển nhiên, nàng cũng không có tư cách đi lên ngăn cản.
Ngôn Xu chán ghét mình bao nhiêu, trong lòng Diệp Sở Nghi vẫn là rõ ràng.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp diễm lệ kia của nàng nháy mắt suy sụp giống như nhụt chí.
Thật là không xong.
Mà bên này, Ngôn Xu bị Hứa Lan lôi đi, tự nhiên cũng ngoan ngoãn đi theo phía sau cô.
Hứa Lan không nói lời nào, Ngôn Xu liền chủ động ríu rít hỏi: "Chị không phải nói là hai ngày này sẽ không đón em sao? Sao lại tới rồi, chị bận việc xong rồi sao?"
"Ân." Hứa Lan lên tiếng, cô đang muốn gì đó, một giây ánh mắt dừng ở trên cổ tay Ngôn Xu lại sửng sốt.
Thuỷ tinh màu tím trong suốt rực rỡ ngày xưa, hiện giờ lại trở nên u ám không nói nên lời.
Hứa Lan có chút khẩn trương hỏi: "Hai ngày này có xuất hiện người nào khó hiểu không?"
Ngôn Xu cũng cúi đầu nhìn qua, sau đó nghĩ tới thiếu niên xa lạ đột nhiên chặn nàng lại hôm qua, liền trả lời nói: "Ân, có người hỏi em muốn mua lắc tay?"
"Muốn mua lại? Hắn không có nói gì khác hả?"
"Có." Ngôn Xu gật đầu, nhớ lại một chút, có chút cạn lời nói: "Hắn còn nói em cẩn thận có quỷ? Làm ơn, thế kỷ 21, sao lại còn có người mê tín như vậy a."
Ngôn Xu lo tự mình sỉ vả, hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt Hứa Lan đột nhiên trở nên khó coi hơn chút.
Cẩn thận có quỷ.
Chỉ với bốn chữ này, Hứa Lan đã có thể xác định người tới tìm Ngôn Xu là Tưởng Thiệu.
Nhưng mà màu sắc lắc tay thuỷ tinh tím trên tay Ngôn Xu vẩn đục, điểm này lại tuyệt đối không liên quan tới Tưởng Thiệu.
Xem ra là ở tình huống cô không biết nữ quỷ kia lại âm mưu tới gần Ngôn Xu, nhưng cũng may lắc tay này bảo vệ Ngôn Xu bình an.
Hứa Lan âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Còn may, bây giờ Ngôn Xu không có việc gì là được.
Thấy Hứa Lan đang ngẩn người, Ngôn Xu liền giơ tay quơ quơ trước mặt cô.
Hứa Lan lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhàn nhạt nhìn nàng một cái, "Đi thôi."
Ngôn Xu: "A?"
"Đi về học địa lý."
Ngôn Xu: "Nga...... Vâng QAQ."
*
Học bổ túc địa lý buổi tối không giống như bình thường, nhưng Ngôn Xu lại cứ cảm thấy có chút tâm thần không yên, tựa hồ là có chuyện gì sắp xảy ra.
Hứa Lan nhìn ra trạng thái nàng không tốt, làm như có chút uể oải ỉu xìu, vì thế cô liền trực tiếp đặt bút ở trên bàn, đạm thanh nói: "Đi ra ngoài rửa mặt một cái rồi lại vào học."
Ngôn Xu ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Nàng rửa mặt trước, sau đó lại không muốn đi vào học tiếp, vì thế lắc lư tới trước tủ lạnh nhà mình.
Hồi trước vào lúc này, mẹ hẳn là đã đưa trái cây cắt xong vào, mà hôm nay mẹ còn chưa về, vậy phần trách nhiệm này nên để nàng gánh vác.
Vì thế Ngôn Xu mở tủ lạnh ra, nhờ vào ký ức của mình chọn vài loại trái cây mà Hứa Lan thích ở trong đó, bắt đầu nghiêm túc rửa sạch.
Mà Hứa Lan ngồi ở trong phòng Ngôn Xu, nửa ngày cũng chưa chờ được Ngôn Xu về.
Cô không có đi thúc giục, trong đầu nhớ lại tình cảnh lúc nãy ở cổng trường, nam sinh đã từng nhà ma của cô nói ----
Đại tỷ khoác lác vô cùng kì diệu trên diễn đàn.
Đại tỷ...... là chỉ Ngôn Xu sao?
Ánh mắt Hứa Lan dừng ở trên ảnh chụp một nhà ba người của Ngôn Xu, thiếu nữ trong ảnh cười ngây thơ hồn nhiên, nhìn đúng là bộ dáng đơn thuần không rành thế sự nhất.
Một khuôn mặt như vậy, vô luận như thế nào cô cũng không thể liên tưởng được tới hai chữ đại tỷ.
Lòng hiếu kỳ của con người là vô cùng lớn, quỷ cũng vậy.
Hứa Lan nhịn không được mở ra di động của mình, bắt đầu tìm tòi diễn đàn của nhất trung ở trong trình duyệt.
Nhấn đi vào, trang đầu là chuyện vừa mới phát sinh.
Nhóm học sinh tuổi này, luôn là nhiều chuyện nhất, chút việc nhỏ như vậy cũng có thể bàn tán nửa ngày.
Ở diễn đàn này, Ngôn Xu đích xác coi như một nhân vật phong vân, cơ hồ mỗi trang đều có bài viết về nàng, mà những bài viết đó đều có chút buồn cười không nói nên lời.
Hứa Lan thậm chí thấy được ảnh chụp mình ở trong diễn đàn này.
Bắt đầu một tấm ảnh, còn lại toàn tự nói, thậm chí nói Ngôn Xu vẫn luôn trừng cô?
Bài viết này ba hoa chích choè, nếu Hứa Lan là người ngoài cuộc, khả năng cũng sẽ tin tưởng lời nói ở trên, cho rằng quan hệ giữa mình với Ngôn Xu không tốt.
Nhìn đến nơi này, Hứa Lan hoàn toàn nhận định, diễn đàn này toàn là lời đồn.
Cô chuẩn bị đóng diễn đàn, lại đột nhiên thấy một bài viết mới tinh bị ghim lên trang đầu.
Cô nhấn mở bài.
Bên trong viết.
[Khiếp sợ! Mỹ nữ học muội năm nhất thế mà lại động thủ đánh ba tên lưu manh năm ba bò lê lết!]
Mà mỹ nữ học muội trên bài viết, Hứa Lan cũng thấy ảnh chụp, là Ngôn Xu.
Mà ba tên lưu manh năm ba kia, một người hung thần ác sát hơn một người, vừa thấy là biết không dễ chọc.
Thật là càng nói càng thái quá, Ngôn Xu sao có thể đánh thắng được ba tên này.
Hứa Lan suy nghĩ một chút hình ảnh kia.
Ở trước mặt ba tên lưu manh cao lớn thô kệch kia, nhất định sẽ sợ hãi phát khóc đi.
Trong lòng cô không khỏi thêm vài phần trìu mến.
Địch ý của những người này với Ngôn Xu thật sự quá lớn, cả loại lời đồn kỳ qái này đều có thể bịa đặt ra được.
Ngôn Xu nếu là thấy được những cái này, nhất định sẽ cảm thấy thực uỷ khuất đi.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Ngôn Xu bưng mâm đựng trái cây đi đến, để trái cây cùng điểm tâm lên bàn, nhìn về phía Hứa Lan.
Kết quả nàng còn chưa kịp nói gì, liền thấy ảnh chụp bắt mắt trong di động của Hứa Lan.
Ba tên lưu manh đã từng học ở trường nàng, khung màu hồng phấn quen thuộc phía trên, đại biểu cho đây là diễn đàn nhất trung.
Ngôn Xu cảm thấy đại não mình trống rỗng, quả cam trong tay cũng trực tiếp lăn xuống đất.
Hứa Lan lật úp điện thoại để lên mặt bàn, ngẩng đầu, đáy mắt mang theo vài phần nghi hoặc nhìn nàng.
Đại não Ngôn Xu lại nhanh chóng vận chuyển lần nữa, sau đó lắp bắp nói: "Kỳ thật chuyện này là hiểu lầm, lúc ấy là bọn họ động thủ trước, em.... Em chỉ là phòng vệ chính đáng!"
Nghi ngờ nơi đáy mắt Hứa Lan càng nặng, "Em thật sự đánh nhau với ba người này?"
Ngôn Xu ý thức được không đúng, lập tức sửa miệng, liều mạng xua tay, "Không không không, sao có thể, em sao có thể đánh nhau a! Là bọn họ ăn hiếp em, sau đó có người qua đường hảo tâm giúp em mà thôi! Chị phải tin tưởng em!"
Ngôn Xu nói xong đoạn vô nghĩa này, sắc mặt cũng khó coi chút.
Nàng giải thích cũng quá vô nghĩa gượng ép đi! Hứa Lan khẳng định sẽ không tin.
Ô ô ô..... hình tượng của nàng sẽ không tan vỡ rồi đi.
Hứa Lan nếu biết nàng trước kia từng đánh nhau, có thể chán ghét nàng hay không a.
Vô số ý nghĩ lung tung rối loạn hội tụ cùng lúc ở trong não Ngôn Xu, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy tâm tình giống như mây đen bao phủ.
Mà một giây sau, Hứa Lan nhàn nhạt mở miệng, "Đương nhiên là tôi tin tưởng em."
Ngôn Xu ngẩng đầu.
A?
Đáy mắt Hứa Lan có chút bất đắc dĩ, rồi lại dặn dò nàng, "Ngày thường em đừng xem những lời đồn đãi đó, sẽ ảnh hưởng tâm tình."
Ngôn Xu sửng sốt một chút, ngay sau đó dùng sức gật gật đầu, "Vâng, em biết rồi."
*
Hứa Lan bổ túc cho Ngôn Xu xong, mẹ Ngôn lúc này mới về nhà.
Bà cùng chị em của mình đi ra ngoài dạo phố, trở về xách theo ước chừng mười mấy túi, thoạt nhìn một bộ dáng mỏi mệt lại thoả mãn.
Ba Ngôn đã nói rất nhiều lần, thích nhãn hiệu gì thì để người giao tới nhà, hoặc là đưa theo vài người làm cùng đi, mà mỗi lần đều bị mẹ Ngôn từ chối.
Đối với nữ nhân mà nói, vô luận là bao nhiêu tuổi, cảm giác hạnh phúc khi cùng chị em vui vẻ đi mua sắm dạo phố là không thể thay thế bằng bất cứ thứ gì.
Mẹ Ngôn uống một ngụm nước, sau đó liền cầm một cái túi trong đó đưa cho Ngôn Xu, "Mau nhìn xem có thích hay không."
Ngôn Xu mở ra, là một áo khoác vải nỉ thuần trắng, sờ lên rất thoải mái.
Mẹ Ngôn lại vẫy tay với Hứa Lan đang chuẩn bị rời đi cách đó không xa, "Tiểu Hứa, con cũng lại đây."
Hứa Lan có chút khó hiểu, nhưng vẫn là đi tới.
Mẹ Ngôn lại tìm kiếm trong mười mấy cái túi nửa ngày, rốt cuộc tìm ra được cái bà muốn.
Bà đưa cho Hứa Lan, "Cái này là quà tặng cho Tiểu Hứa."
"Con.... Con sao?" Đáy mắt có chút ngoài ý muốn.
"Đúng vậy." Mẹ Ngôn gật gật đầu, lấy quần áo từ bên trong ra, trực tiếp ướm lên trên người Hứa Lan, "Cùng một kiểu với bộ kia của Xu Xu, kiểu này vừa lúc là một đen một trắng, hai con mỗi đứa một màu."
Mẹ Ngôn ở trên người Hứa Lan ướm thử một chút xong, trên mặt lộ ra tươi cười vừa lòng, "Không tồi, đẹp, qua hai ngày nữa là có thể mặc."
Bà bỏ áo khoác vào lại trong túi, trực tiếp nhét vào trong lòng ngực Hứa Lan, "Mau cầm.'
Hứa Lan ngẩn người, nhưng cũng ôm chặt túi hơn một chút, thanh âm ôn nhu hơn thường ngày vài phần, "Vậy cảm ơn bác."
Sắc trời cũng không còn sớm, Ngôn Xu đưa Hứa Lan tới dưới lầu, trong lòng ngực còn ôm áo khoác vải nỉ màu trắng chưa kịp cất, tươi cười ngọt ngào tạm biệt cô.
Mà sau khi xoay người, Hứa Lan liền hơi nhíu mày, bởi vì cô nghe được tiếng bước chân phía sau lưng mình.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện là Sầm Nhược lại tới nữa, nhưng lại bị phủ định thực mau.
Giữa những con quỷ, tuyệt sẽ không lộ ra dấu vết vụng về như thế.
Trên mặt Hứa Lan bất động thanh sắc, cho đến khi cách nhà Ngôn Xu xa chút, lúc này mới dừng bước chân.
Cô quay đầu, thần sắc bình tĩnh đến cực điểm, nói: "Xuất hiện đi."
Chung quanh là an tĩnh triệt triệt để để, chỉ có cành cây khô loạng choạng cách đó không xa, mà giờ phút này, cũng không có gió.
Hứa Lan giơ tay lên nhìn thoáng qua thời gian, lại nói: "Nếu đã theo tới bây giờ, chứng minh là cô có chuyện muốn nói với tôi, không phải sao? Ra đây, đừng có lãng phí thời gian của nhau."
Lời này của Hứa Lan cũng coi như nói đến điểm mấu chốt, sau vài giây trầm mặc, tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, rốt cuộc có một người đi ra.
Nhưng làm Hứa Lan ngoài ý muốn là, người đi ra là một thiếu nữ tuổi không lớn.
Thiếu nữ mặc váy đồng phục màu lam nhạt, lộ ra một đôi chân dài tinh tế thẳng tắp, hơi ngửa cằm cũng không nhìn Hứa Lan, một bộ dáng ngạo khí mười phần.
Đương nhiên, kiêu ngạo hơn nữa cũng không thay đổi được sự thật nàng theo đuôi Hứa Lan giống như ăn trộm cho đến bây giờ, chuyện này cũng không quang minh chính đại.
Ánh mắt Hứa Lan ở trên mặt thiếu nữ dừng lại nhiều vài giây, hơi hơi híp mắt.
Không đúng, người này kỳ thật cô quen biết, là một trong những học sinh đi cùng với Ngôn Xu tới nhà ma Trường Sơn lần đầu tiên, huy hiệu trên đồng phục nàng mặc càng xác minh hồi ức của Hứa Lan.
Trong lòng Hứa Lan có đáp án, liền trực tiếp hỏi: "Em là bạn học của Ngôn Xu? Tên Diệp......"
Diệp cái gì, nhớ không rõ.
"Diệp Sở Nghi." Thiếu nữ từng chữ từng chữ nói ra tên của mình.
Hứa Lan bình tĩnh nhìn nàng, "Đã biết, cho nên em đi theo tôi là muốn làm gì?"
"Tôi....."
Bị hỏi đến vấn đề này, Diệp Sở Nghi chột dạ vài phần, nhưng làm như nghĩ tới cái gì, đáy mắt nàng tức giận càng đậm, liền nói thẳng: "Chị không phải là chủ nhà ma sao? Chị đi vào nhà Ngôn Xu làm cái gì, lại còn ở trong tới hai giờ!"
"Nga."
Hứa Lan như suy tư gì nhìn nàng, bình tĩnh hỏi: "Cho nên, có liên quan gì tới em sao?"
"Chị!" Diệp Sở Nghi khó thở, hít sâu một hơi làm mình bình tĩnh xuống, sau đó nói thẳng: "Chị có biết Ngôn Xu bây giờ đã năm cuối rồi hay không!"
Hứa Lan: "?"
Mà Diệp Sở Nghi làm như rốt cuộc tìm được một cái chỗ phát tiết, nổi giận đùng đùng nói: "Đối với học sinh năm cuối chúng tôi mà nói, thời gian là rất quan trọng, mục tiêu trước nhất của chúng tôi chính là học tập. Thành tích của Ngôn Xu gần đây thật vất vả mới tiến bộ, chị dính vào cậu ấy lúc này, sẽ ảnh hưởng cậu ấy học tập!"
Diệp Sở Nghi bùm bùm như vậy một hồi, làm Hứa Lan ngẩn người hai giây.
Ngay sau đó cô hơi hơi cong cong khoé môi, đáy mắt mang theo chút ý cười.
Kỳ thật cô vốn có thể giải thích rõ ràng quan hệ của mình với Ngôn Xu cho Diệp Sở Nghi biết, nhưng ma xui quỷ khiến, cô cũng không định nói.
Vì thế Hứa Lan gật gật đầu, "Đã biết, nhưng mà yên tâm, tôi sẽ không ảnh hưởng em ấy học tập."
Diệp Sở Nghi ngẩn người, sau đó lấy một bộ dáng hung hăng mệnh lệnh nói: "Vậy về sau chị cách xa cậu ấy một chút, đừng có luôn tới nhà cậu ấy!"
"Không được nga."
Hứa Lan thong thả ung dung trả lời, "Bởi vì mỗi ngày tôi đều phải tới tìm em ấy."
"Chị! Chị không biết xấu hổ! Ngoài miệng nói thật dễ nghe, nhưng kỳ thật căn bản là không suy nghĩ cho cậu ấy!"
Hứa Lan bị Diệp Sở Nghi rống cảm thấy đau đầu, cô giơ tay xoa xoa giữa mày, cũng lười nói thêm gì nữa, xoay người liền chuẩn bị rời đi.
Mà sau một giây, Diệp Sở Nghi bước nhanh lướt qua Hứa Lan, lại một lần nữa chặn đường đi của cô.
Hứa Lan lần này là thật sự hết kiên nhẫn, trực tiếp hỏi: "Em rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Tôi muốn hỏi chị một vấn đề." Khi Diệp Sở Nghi nói lời này thẳng tắp nhìn chằm chằm mắt cô, "Chị thích Ngôn Xu sao?"
Hứa Lan ngẩn người, lông mi thật dài hơi hơi rũ xuống, che khuất cảm xúc phức tạp khó thể nói rõ nơi đáy mắt.
Thích? Đây là cảm xúc chỉ nhân loại mới có a.
Cô chính là quỷ, sao có thể có loại tình cảm này đâu, hơn nữa còn là loại tương đối phức tạp như tình yêu này.
Nhưng mà Hứa Lan lại không có trực tiếp phủ nhận như bản thân tưởng tượng, mà là thấp giọng hỏi: "Như thế nào mới được coi là thích?"
Lúc bị hỏi đến vấn đề này Diệp Sở Nghi không do dự mà trả lời: "Đương nhiên chính là nhìn thấy người đó liền sẽ cảm thấy vui vẻ, muốn chăm sóc người đó bảo vệ người đó, muốn ở bên người đó cả đời!"
Hứa Lan nghiêm túc so sánh từng tiêu chuẩn theo như lời Diệp Sở Nghi cùng với mình và Ngôn Xu.
Khi cô nhìn thấy Ngôn Xu xác thật sẽ cảm thấy tâm tình không tồi, thiếu nữ vừa ngoan vừa mềm, cũng thực dễ dàng kích phát ý muốn bảo hộ của người khác.
Nhưng mà, ở bên nhau cả đời, hình như chưa từng có ý tưởng như vậy.
Thọ mệnh của người với quỷ, sao có thể tương đồng.
Chờ Ngôn Xu trải qua sinh lão bệnh tử rời khỏi thế giới này, cô có khả năng vẫn là bộ dáng trẻ tuổi như vầy.
Hoặc là Ngôn Xu còn chưa kịp lớn lên, cô đã bất hạnh bị những đạo sĩ thúi đó phát hiện, hôi phi yên diệt thậm chí cả thi thể cũng không thể lưu lại.
Bởi vì quá mức tỉnh táo, cho nên cô cũng sẽ không đi ảo tưởng loại ước định bên nhau cả đời lãng mạn lại không thực tế này.
Vì thế Hứa Lan hơi hơi lắc lắc, "Không có, chưa từng nghĩ tới cùng em ấy trải qua cả đời."
Trên mặt Diệp Sở Nghi hiện lên phẫn nộ rõ ràng, thấp giọng mắng một câu, sau đó lại hỏi một lần, "Chị không thích cậu ấy? Vậy vì sao chị còn quấn lấy cậu ấy?"
"Em ấy còn quá nhỏ, tôi cần bảo vệ em ấy?"
"Chỉ là bảo vệ sao?"
Hứa Lan đột nhiên cảm thấy chỗ yết hầu có chút đau không nói nên lời, giống như muốn ngăn cản bản thân nói ra lời nào đó.
Nhưng dưới sự ép hỏi của Diệp Sở Nghi, cô vẫn là mở miệng, "Ừ."
Bởi vì tại cô, liên luỵ Ngôn Xu vô tội, cho nên cô cần phải bảo vệ Ngôn Xu.
Nếu không, các cô căn bản sẽ không có bất luận giao lưu gì.
Giống như thời gian cô tịch lâu như vậy, chưa từng có người dừng lại bên người cô, cô cũng chưa bao giờ có bất luận bạn bè gì.
Kỳ thật, cô đã sớm quen.
Ngôn Xu thì không giống, Ngôn Xu còn có cả đời, có thể là tương lai hoàn toàn không liên quan tới cô.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hứa Lan dừng ở trên người Diệp Sở Nghi, cũng không biết sao, mang theo vài phần hâm mộ.
Nhưng chút cảm xúc này, thực mau đã bị áp xuống.
Mà sau khi nhận được câu trả lời của Hứa Lan, Diệp Sở Nghi tựa hồ có đủ tự tin, nàng nói thẳng: "Nếu như vậy, tôi sẽ nói thẳng, tôi thích Ngôn Xu. Chờ thi đại học xong, tôi sẽ theo đuổi cậu ấy."
Cho dù trong lòng đã đoán ra được vài phần, nhưng nghe thấy Diệp Sở Nghi nói thẳng ra vậy, Hứa Lan vẫn là cảm thấy có chút phản cảm không rõ.
Giống như là đồ của mình, đột nhiên có người tới tuyên bố chủ quyền.
Chính là thời gian cô quen biết Ngôn Xu, khả nàng còn không có dài được bằng thiếu nữ này, nếu nói đến chủ quyền, tựa hồ cũng không thuộc về cô.
Diệp Sở Nghi còn nhìn Hứa Lan, tựa hồ đang đợi đáp án của cô.
Bực bội nói không nên lời làm sắc mặt cô cũng không tính quá đẹp, Hứa Lan đương nhiên sẽ không ngăn cản Diệp Sở Nghi, nhưng mà cô cũng không có khả năng nói ra bất luận lời cổ vũ nào.
Theo lý thuyết, cô hẳn là tuỳ tiện nói gì đó cho có lệ, hoặc là trực tiếp xoay người rời đi.
Nhưng mà ma xui quỷ khiến, Hứa Lan hỏi: "Em thích cái gì của em ấy?"
"Tôi thích bộ dáng cậu ấy bắt nạt người nha." Diệp Sở Nghi nói tới đây, trên gương mặt cao ngạo rốt cuộc lộ ra một chút ý cười, thoạt nhìn thật ra không có chán ghét giống như lúc trước.
Đáp án này làm Hứa Lan cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.
Bắt nạt người?
Ba chữ này có liên quan gì đến Ngôn Xu?
Mà Diệp Sở Nghi tiếp tục nói: "Gương mặt kia của cậu ấy, lúc tức giận là biểu tình phong phú đáng yêu nhất. Tôi còn nhớ rõ ràng khi năm nhất đánh thắng ba tên lưu manh năm ba, cũng coi như là thành danh ở trong trường học của chúng tôi, khi đó tôi đứng ở nơi xa nhìn cậu ấy. Vốn dĩ tôi muốn đi gọi lão sư, nhưng ngoài dự kiến của tôi, căn bản không có ai có thể bắt nạt cậu ấy. Ngay cả đánh nhau, cậu ấy cũng là đẹp nhất tôi từng thấy!"
Ngôn Xu năm nhất đánh thắng ba tên lưu manh năm ba, việc này Hứa Lan đích xác đã thấy trên diễn đàn, bất quá cô hoàn toàn coi như chuyện cười, nửa điểm cũng không tin.
Nhưng mà bộ dáng Diệp Sở Nghi trước mắt đề cập đến chuyện này, đã vô tình chứng minh chuyện này là chân thật từng xảy ra.
Hứa Lan cau mày, vẫn là cảm thấy có chút khó có thể tin.
Mà giờ phút này, cách một bức tường.
Thiếu nữ đứng ở nơi đó, sắc mặt mang theo trắng bệch không tự nhiên.
Trong tay Ngôn Xu còn cầm một cây bút máy, đó là Hứa Lan để quên, cho nên nàng chuẩn bị mang đi trả.
Mà một tay khác của nàng, giữ chặt một phần bánh kem Tiramisu, vốn dĩ cũng là chuẩn bị cho Hứa Lan.
Cũng chính là vì như thế, những lời vừa nãy nàng đều nghe thấy toàn bộ.
Cũng bởi vậy, Ngôn Xu cũng đột nhiên có được hai tin tức ngoài ý muốn.
Đầu tiên, Diệp Sở Nghi thích nàng.
Tiếp theo, Hứa Lan một chút cũng không thích nàng.
Ngôn Xu cảm thấy, người trước làm mình kinh ngạc, mà người sau lại làm mình có chút khổ sở.
Khổ sở đến nỗi ngay cả Diệp Sở Nghi nói ra chuyện nàng đánh nhau, nàng cũng không có đi ra ngăn cản.
Nếu Hứa Lan một chút cũng không thích nàng, như vậy từ đầu đến cuối, hết thảy nguỵ trang của nàng trước mặt Hứa Lan, đều trở nên không có ý nghĩa.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn Xu: Cho nên tình yêu sẽ biến mất, đúng không QAQ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT