Không có bạn gái cũ, chưa từng yêu đương qua, không có chuyện xưa.

Đây là đáp án cuối cùng Hứa Lan đưa ra.

Ngôn Xu chớp chớp mắt nhìn Hứa Lan, tựa hồ là đang tự hỏi mức độ đáng tin của lời nói này, mang theo vài phần hoài nghi hỏi: "Thật vậy không?"

"Lừa em làm gì."

Cũng đúng.

Hứa Lan căn bản là không có lý do gì cũng không cần thiết phải lừa nàng.

Vì thế thần sắc buồn rầu trên mặt Ngôn Xu lập tức biến mất hơn phân nửa.

"Bất quá tôi xác thật coi như có quen biết cô ta, nhưng em cũng đã nhìn ra, quan hệ cũng không tốt lắm."

Khi Hứa Lan nói tới đây sắc mặt nghiêm túc lên, cô nhìn vào đôi mắt của Ngôn Xu, "Đồng ý với tôi một chuyện, bất cứ khi nào gặp được Sầm Nhược, thì không cần nói với cô ta một câu nào cả, cứ giống như người xa lạ coi như không thấy là được."

Ngôn Xu sửng sốt một chút, "Nhưng mà......"

Nhưng mà vì sao?

Hứa Lan không có giải thích, do dự cùng rối rắm trên mặt không chút nào che giấu cũng làm bại lộ nội tâm cô lúc này.

Ngôn Xu nhìn ra được, hình như Hứa Lan rất khó xử khi đối mặt với vấn đề này.

Vì thế nàng nở nụ cười, ngọt ngào lên tiếng, "Vâng."

Nếu là Hứa Lan nói, thì cũng không cần phải đi tìm tòi nghiên cứu nhân quả trong đó, Ngôn Xu không thích nhìn thấy trên khuôn mặt thanh lãnh xinh đẹp của Hứa Lan xuất hiện cảm xúc khó ở như vậy.

Hơn nữa gần đây, việc lạ vốn cũng không ít, nếu Hứa Lan không tiện giải thích, thì có thể không nói.

Chỉ cần cô là Hứa Lan, cái gì cũng đều không sao.

Hứa Lan gật gật đầu, cô tự nhiên cũng không có lại tiếp tục đề tài này nữa.

Sau khi ánh mắt Hứa Lan rời khỏi người Ngôn Xu, liền trực tiếp cầm lấy bài thi ở trên bàn.

Nhìn con số đỏ tươi trên bài thi kia, Ngôn Xu đột nhiên cảm thấy có chút thẹn, bởi vì đấy đúng là bài thi nàng mới làm xong.

Đôi tay không tự giác siết lại, ngón trỏ cũng bởi vì chột dạ mà không ngừng chui vào lòng bàn tay.

Hứa Lan lật xem bài thi một chút, có chút buồn cười ngẩng đầu nhìn nàng, "Mười chín điểm?"

Đầu Ngôn Xu càng cúi thấp.

Đối với Ngôn Xu mà nói, thành tích địa lý kém cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng nàng vẫn luôn là thái độ bất chấp tất cả, cho đến hôm nay bị Hứa Lan đọc ra số điểm này, nàng mới lần đầu tiên cảm thấy thẹn.

Này hình như thật là...... quá kém.

"Không sao."

Hứa Lan nhìn bài thi, "Chị giảng cho em."

Khi Hứa Lan nói lời này thanh âm ôn nhu, đáy mắt còn mang theo vài phần cổ vũ.

Mà càng quan trọng hơn là, tay cô nhẹ nhàng dừng ở trên tay Ngôn Xu, an ủi và cho nàng tinh thần.

Từ trước đến nay Ngôn Xu cảm thấy địa lý là không thú vị nhất, nhưng lúc này cũng ngẩng đầu, nghiêm túc gật gật.

Nếu lão sư là Hứa Lan, thì hẳn là sẽ không giống như bình thường đi.

Cho dù có là thứ rất chán ghét, nhưng nếu người dạy là Hứa Lan, có lẽ đều sẽ trở nên thú vị hơn.

Ngôn Xu nghĩ như vậy, khoé môi hơi hơi cong lên.

*

Một giờ sau.

Ngôn Xu nhìn bài thi địa lý của mình, đầu đau muốn nứt ra mặt đầy trầm cảm, cả tần suất chớp mắt đều giảm bớt, biểu tình trên mặt thập phần chết lặng, cả người cơ hồ lâm vào một loại trạng thái tự sa ngã.

Vì sao?

Vì sao a!!!

Vì sao địa lý lại khó như vậy?

Cho dù là Hứa Lan giảng bài, nàng cũng hoàn toàn nghe không hiểu a!

Thần sắc buồn rầu trên mặt Ngôn Xu càng cực lực che giấu thì ngược lại càng trở nên rõ ràng.

Ngôn Xu lâm vào trầm cảm, Hứa Lan cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Ngôn Xu bối rối là ----

Sao lại khó như vậy? Hoàn toàn nghe không hiểu.

Còn Hứa Lan bối rối là ----

Rõ là đơn giản như vậy, sao em ấy lại nghe không hiểu?

Hai người liếc nhìn nhau một cái, đáy mắt đều có cảm xúc phức tạp.

Cuối cùng vẫn là Hứa Lan thoả hiệp trước gấp sách lại, cô nhìn đôi mắt của Ngôn Xu, "Không nên gấp gáp, hôm nay chỉ mới là tiết đầu tiên thôi."

Ngôn Xu gật gật đầu, nhưng hiển nhiên vẫn có chút ủ rũ cụp đuôi.

Hứa Lan hỏi nàng, "Vì sao không thích địa lý?"

Ngôn Xu thành thành thật thật trả lời, "Em cảm thấy rất nhàm chán."

Nghe thấy đáp án này, Hứa Lan nhợt nhạt cười cười, "Em không cảm thấy trên này miêu tả núi sông, đất đá khác biệt, đều đẹp đẽ làm cho người ta hứng thú sao?"

Ngôn Xu ngẩn người.

Ăn ngay nói thật, nàng không có hứng thú gì.

Những cái địa điểm hot trên mạng đó, trên mạng nói cảnh sắc mỹ lệ bao nhiêu, nhưng sau khi đi thì luôn cảm thấy kém hơn nhiều.

Cách du lịch mà Ngôn Xu thích nhất, đó là nằm trong khách sạn dân dã ở nơi có địa điểm đặc sắc..... gọi đồ ăn giao tới.

Nhưng khi Hứa Lan nói lời này, đáy mắt có khao khát không chút nào che giấu, càng thêm vài phần mông lung đẹp đẽ.

Bất tri bất giác, Ngôn Xu trái lương tâm gật đầu.

Hứa Lan không có nói gì nữa, mà là lật toàn bộ những bài thi địa lý lúc trước của Ngôn Xu xem một lần.

Cao thì ba bốn mươi điểm, thấp thì mười hai mươi, có thể nhìn ra rất rõ ràng, nhân tố lớn nhất quyết định thành tích địa lý của Ngôn Xu là may mắn.

Cơ sở của Ngôn Xu còn kém hơn so với tưởng tượng của cô.

Hứa Lan từ trong túi bên người lấy ra một quyển sách địa lý cho giáo viên, "Chỉ cần em đồng ý, chúng ta có thể học lại từ đầu."

Ngôn Xu gật gật đầu, lặng lẽ dịch ghế ngồi lại gần Hứa Lan chút.

Bả vai hai người cơ hồ chạm vào nhau, khoảng cách không tự giác lại gần thêm một chút, ngay cả hô hấp đều có thể cảm giác được hương thơm nhàn nhạt từ trên người Hứa Lan truyền đến.

Mùi hương thanh lãnh thoang thoảng, không quá nồng nhưng cũng không quá nhạt, giống như con người của Hứa Lan, mọi thứ đều gãi đúng chỗ ngứa như vậy.

Làm người không tự giác mà có chút không kiểm soát được.

"Đã hiểu chưa?" Hứa Lan đột nhiên hỏi, đánh gãy Ngôn Xu ngẩn ngơ.

Nhìn bài trước mặt Hứa Lan chỉ, nàng chột dạ lắc đầu.

"Tập trung nghe giảng, đừng mất tập trung nữa."

Trong thanh âm Hứa Lan không nghe ra một tia không kiên nhẫn nào, điều này làm cho Ngôn Xu càng cảm thấy hổ thẹn, lần này lại nghe nghiêm túc hiếm thấy.

Hứa Lan giảng rất chậm, đều là nói từ cái cơ sở nhất, Ngôn Xu thế mà nghe hiểu hơn một nửa.

Đối với người có lịch sử ngu ngốc như Ngôn Xu, cái này quả thực là một kỳ tích.

Mãi cho đến khi sắc trời bắt đầu tối, Hứa Lan mới buông bút xuống, "Hôm nay giảng tới đây thôi, nhớ đọc nhiều một chút, ngày mai sẽ hỏi lại em."

"Vâng." Ngôn Xu lập tức đồng ý.

Cho đến khi Hứa Lan rời đi, Ngôn Xu nhìn bài tập trước mặt, lại xoa xoa đầu mình, có chút mờ mịt chớp chớp mắt.

Từ từ, vì sao Hứa Lan lại trở thành gia sư địa lý của nàng a?

Mà giờ phút này, dưới đèn đường bên ngoài biệt thự, một bóng hình đang đứng, thật lâu cũng chưa rời đi.

Lúc này biểu tình của Hứa Lan cũng thực phức tạp, kỳ thật cô còn ngốc hơn Ngôn Xu.

Mục đích của cô không phải là đuổi Sầm Nhược đi sao?

Nhưng mà Sầm Nhược cũng đã đi rồi, vì sao cô còn ở lại đây? Hơn nữa còn thật sự dạy địa lý cho Ngôn Xu hai giờ? Cô rảnh như vậy sao?

Ngay lúc Hứa Lan chìm vào trong hoài nghi vô tận đối với bản thân đối với nhân sinh và với việc làm vừa nãy, màn hình di động của cô đột nhiên sáng lên, Wechat mẹ Ngôn gửi tới lúc này "gãi đúng chỗ ngứa".

[Hôm nay làm phiền Hứa lão sư rồi!]

Sau đó còn có chuyển khoản một vạn tệ học phí.

Hứa Lan thấy tiền, theo bản năng liền nhấn nhận.

Hứa Lan: "......."

Tiền cũng đã nhận, nếu chạy thì hình như không thích hợp lắm.

Xem ra, cô thật sự phải trở thành một gia sư địa lý.

Cái này..... Thôi, dạy thì dạy đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play