Chương 13: Con ma kia đã bỏ trốn
Nói rồi, ông lão lấy một thanh kiếm gỗ từ trong túi xách, tương tự với kiếm gỗ của Giang Hàn. Chẳng qua thanh kiếm gỗ của ông lão có nhiều phù văn thâm ảo hơn, hơn nữa màu sắc cũng đậm hơn.
Đồng thời, ông lão lại lấy ra một tấm bùa, lẩm bẩm rồi đập lên ngực tôi, tấm bùa thoáng chốc bốc cháy rồi biến mất, tôi cảm thấy cảm người ấm áp, cảm giác lạnh lão tan biến rất nhiều.
“Trừ âm tà, bảo vệ cậu trong thời gian ngắn sẽ không bị âm khí nhập vào người, đề phòng bị ma nhập.” Thấy ánh mắt nghi hoặc của tôi, ông lão giải thích.
Sau đó, tôi đi theo ông lão vào làng.
Mới bước vào chưa được bao lâu thì đã thấy rất nhiều bóng người lảo đảo xuất hiện trên đường cái, có chú ba chú tư, còn có những người như hàng xóm trong làng.
Họ đều có sắc mặt trắng bệch, đôi mắt tỏa ra ánh sáng xanh lè, trên cổ thủng một lỗ, sắc mặt dữ tợn nhìn chúng tôi, gào thét nhào về phía chúng tôi. Tôi sợ tới mức hét lên, quay đầu chạy theo phản xạ.
Đúng lúc này, ông lão bỗng kéo tay tôi, tức giận quát: “Chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi, kêu la cái gì?”
Ảo giác? Tôi nhìn đám dân làng xông tới, thấy dáng vẻ đẫm máu của họ, vẻ mặt dữ tợn của họ… Đây chỉ là ảo giác ư?
Khi tôi đang ngây người thì đám dân làng đã đến rất gần. Tôi tuyệt vọng thâm nghĩ chết chắc rồi, ông lão bên cạnh tôi bỗng quát lên, lấy một lá bùa đè lên kiếm gõ, chỉ về phía đám dân làng xông về phía chúng tôi.
“Thái âm u minh, tốc hiện quang minh, vân quang nhật tinh, vĩnh chiếu ngã đình Vừa dứt lời, lá bùa trên kiếm gỗ bốc cháy rồi tan biến. Hình như có sóng nhiệt khuếch tán từ thanh kiếm gỗ, thân thể của đám dân làng nhào tới chợt run lên, sau đó dần dần trở phai nhạt, cuối cùng hoàn toàn tan biến.
Tôi kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, nhìn thôn làng lại trở nên tĩnh mịch, nhất thời không thể hoàn hồn. Thật sự là ảo giác sao? Nhưng sao lại chân thật như vậy? Vậy thì lúc tôi chạy khỏi làng, chú ba chú tư bắt tôi có phải cũng là ảo giác không?
“Chút tài mọn!” Ông lão bên cạnh tôi hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
Tôi hồi phục tinh thân, vội nói: “Đều là ảo giác, có phải là người trong làng đều không có chuyện gì…
“Đều chết rồi.” Ông lão ngắt lời tôi: “Oán khí ở đây quá nặng, những ảo giác này có thể đánh tráo sự thật, chủ yếu là tạo ra bằng oán niệm của người chết trong làng này.”
Nghe ông ấy nói vậy, trái tim tôi lạnh buốt. Nếu thật sự là như vậy thì chẳng phải bố mẹ tôi cũng…
Lúc này, ông lão kéo tôi, nói: “Đi thôi, đi gặp con ma kial Ông già này chỉ có một đứa đệ tử, nếu bị con ma kia giết chết thì sau này sẽ không ai dưỡng lão chăm sóc cho tôi.’ Tôi kinh ngạc ngây người, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, nhưng vẫn thấp thoáng một chút hy vọng. Đến nay tôi còn chưa thấy bố mẹ, có lẽ họ đã tránh được một kiếp cũng nên. Đương nhiên khả năng này quá nhỏ, gần như bằng .
0Nhưng dù sao đi nữa, chỉ cân không tận mắt thấy thi thể của bố mẹ thì chứng minh là vẫn còn một tia hy vọng. Đến nhà bác cả, tìm chị dâu, chắc chắn cô ta biết bố mẹ tôi đang ở đâu.
Lúc này, nỗi sợ hãi trong lòng tôi lại giảm bớt rất nhiều, cảm giác như đã bất chấp tất cả. Tôi dẫn ông lão đến nhà bác cả, cổng nhà đóng kính, tôi tiến lên đạp cổng. Lúc này tôi đã hơi điên cuồng, có lẽ bị việc này kích thích, tâm lý đã sắp sụp đổ. Khả năng thừa nhận của con người có hạn, một khi vượt qua cực hạn thì có người sẽ sợ chết khiếp, cả đời cũng không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh đó. Nhưng có người sẽ trở nên điên cuồng, hiển nhiên tôi chính là loại thứ hai.
Chết thì chết, sợ cái búal Gần đây tôi cứ lo lắng đề phòng, so với lúc nào cũng căng thẳng thì không bằng chết cho rồi.
Tôi điên cuông đạp cổng nhà bác cả, ông lão bên cạnh phát hiện nên kéo tôi lại.
“Cậu nhóc, bình tĩnh một chút.” Ông lão vỗ lên đầu tôi. Bàn tay này khiến tôi tỉnh táo hơn một chút, thở hổn hển nắm chặt tay, khớp xương trắng bệch, thân thể run rẩy. Ông lão thoáng liếc nhìn tôi rồi không để ý, đi đến trước cửa nhà, lấy một lá bùa đặt trên cổng, miệng lẩm bẩm. Lá bùa cháy lên, cổng sân bị ông ấy nhẹ nhàng đẩy ra.
Đi vào sân, ông lão nhìn lướt qua chung quanh, sau đó sải bước vào nhà.
Đến trước cửa nhà chính, ông ấy vẫn làm như lần trước, dán một lá bùa lên cửa rồi đẩy nhẹ, cửa nhà bị ông ấy mở ra.
Vừa mở cửa, một cơn gió lạnh lão thổi quét ra từ nhà chính, sau đó không có tình huống khác thường gì. Tôi cùng ông lão đi vào nhà chính, đến phòng cưới của anh họ. Tôi phát hiện thi thể của bác cả và bác gái đã không còn nằm trên giường, trong phòng cưới có thêm hai cái quan tài, đều không có nắp. Một chiếc quan tài chứa bác cả và bác gái. Họ lẳng lặng nằm ở đó, trên trán vẫn dán lá bùa của Giang Hàn, nhưng tơ hồng trói trên tay chân đều đứt hết. Còn một chiếc quan tài khác là Giang Hàn. Anh ta nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, nhưng không thấy có vết thương, lông ngực hơi phập phồng, còn chưa chết.
Thế này thì thật quái dị. Giang Hàn thế này rõ ràng là thua chị dâu lúc đánh nhau. Tại sao chị dâu không giết chết anh ta? Còn đặt hai cái quan tài ở đây làm gì?
Thế là thế nào?
Tôi thừa dịp đang điên cuồng, xông đến bên giường xốc ra giường che khuất gầm giường, hét lên: “Đi ral”
Gầm giường trống trơn, không có bóng dáng chị dâu, chỉ có một bãi máu đen tỏa ra mùi tanh tưởi khó ngửi.
“Đừng kêu nữa, con ma kia đã bỏ trốn rồi.” Ông lão lấy lá bùa ra khỏi túi xách, cắn lên đầu ngón tay vẽ vết máu trên bùa, sau đó đập lên đầu Giang Hàn.
“Tỉnh lại!” Ông lão quát lên. Lá bùa dính máu tự cháy rồi biến mất, Giang Hàn run lên, dân dân mở mắt.
“Sư phụ… Nhìn ông lão, Giang Hàn suy yếu nói.
“Cũng không tệ lắm, không làm thầy mất mặt.” Ông lão gật đầu, nói với Giang Hàn: “Con ma kia bị con gây thương tích đúng không?”
Sắc mặt Giang Hàn hơi kỳ kỳ, chần chờ một chút rồi khẽ gật đầu.
“Nếu không sao rồi thì mau bò ra quan tài đi. Nơi này âm khí quá nặng, không phù hợp ở đâu.” Ông lão nói.
Giang Hàn bò ra quan tài. Tôi xông tới bên cạnh anh ta, đôi mắt đỏ ngầu hỏi: “Con ma kia đâu? Bố mẹ tôi đâu?”
Câu hỏi này chẳng có chút logic nào, sao Giang Hàn biết bố mẹ tôi ở đâu?
Nhưng lúc này tôi chỉ có thể hỏi anh ta.
Giang Hàn nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói, chỉ khẽ lắc đầu. Đúng lúc này, ông lão cau mày, trâm giọng nói: “Đi mau, âm khí bắt đầu hội tụt”
Nói rồi, ông ấy ném mấy lá bùa vào quan tài của bác cả bác gái, miệng lẩm bẩm. “Phừng” một tiếng, ngọn lửa cháy hừng bực từ chiếc quan tài. Trong ngọn lửa sáng ngời còn pha lẫn chút màu xanh, đồng thời kèm theo mùi tanh hôi cháy khét.