Edit: Thủy Tích
"Rất xin lỗi." Lý Tân Hạo vội nhận lỗi với đối phương.
"Xin lỗi là xong hả?" Người bị đụng kéo lấy tay Lý Tân Hạo, "Này, mày đạp dơ giày của tao rồi, hàng Adidas mới mua hơn bảy trăm đó."
Lý Tân Hạo ngẩng đầu, đối phương nhìn cậu với ánh mắt dữ dằn, hành động này là muốn ăn vạ lấy tiền sao? "Vậy giờ phải làm sao đây?" Lý Tân Hạo cũng không sợ.
"Giặt giày cũng phải mất một trăm, mày bồi thường một trăm hoặc là mua đôi mới cho tao." Đối phương nói.
"Vậy tôi đền một trăm vậy." Lý Tân Hạo thật dứt khoát, "Nhưng mà tôi tới ăn sinh nhật bạn không mang tiền theo người, để tôi gọi điện thoại cho anh tôi, bảo anh ấy mang tiền tới, được không?" Lý Tân Hạo thành thật hỏi.
Đối phương thấy dáng vẻ của cậu còn là một học sinh trung học cho nên liền gật đầu đồng ý. Vả lại, gã thấy toàn thân cậu đều là nhãn hiệu nổi tiếng cho nên cũng biết cậu có tiền.
Lý Tân Hạo lấy điện thoại ra gọi điện: "Anh hai, em đạp dơ giày của người ta rồi, phải bồi thường một trăm đồng tiền giặt, nhưng em không có mang theo tiền, anh có thể mang tới cho em không? ... Cái gì, anh đang trực hả? Đã tối vậy rồi mà đồn cảnh sát vẫn còn bận rộn vậy hả? ... Thôi, vậy cũng được."
Cúp điện thoại, ánh mắt Lý Tân Hạo mang theo thành khẩn nhìn đối phương: "Anh tôi đang trực ở đồn cảnh sát Song Đông, anh có thể đi lấy với tôi không? Anh tôi sẽ trả tiền bắt xe."
"Mày... thôi thôi, phiền phức quá." Vừa nói, đối phương vừa đi ra khỏi Nhạc Viên. Học sinh trung học đầu óc đều có bệnh rồi sao? Bảo gã đến đồn cảnh sát lấy tiền? Gã đâu có ngu.
Lý Tân Hạo quay đầu nhìn đối phương, khóe miệng câu lên một nụ cười nhạt. Nhưng còn chưa kịp thu lại nụ cười thì đã có một bàn tay từ phía sau lưng cậu vươn tới, đè lên đầu cậu, xoa xoa vài cái: "Tuổi còn nhỏ mà đã học lừa gạt người ta rồi, giỏi lắm." Giọng nói dịu dàng mang theo ý cười khiến eo của Lý Tân Hạo đứng thẳng lên. Nhưng cậu cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, trái tim nhảy hai tiếng thình thịch. Người thanh niên tuấn tú trước mặt trừ thiếu gia nhà họ Sơ của thủ đô ra thì còn ai có được khí chất như vậy.
Dưới màn đêm tối, cao quý như ánh trăng bàng bạc.
Ban ngày, thì chói mắt như ánh mặt trời rực rỡ.
Đột nhiên, cậu nhớ tới mùa hè bốn năm trước, mình ngủ trên giường y, y ôm cậu rồi nói: "Thân thể của Hạo Hạo, ôm thật là thoải mái."
Lúc dắt cậu đi dạo công viên trò chơi, y đẩy con gấu Teddy cao một mét tám vào trong ngực cậu rồi nói: "Hạo Hạo, sau khi về nhà phải để nó thay tôi, ngủ cùng Hạo Hạo đấy." Từ đó, con gấu Teddy kia vẫn luôn đặt ở trên giường của cậu.
Lúc y đưa tiễn mình đến ga tàu hỏa, lại không nói lời gì cả, mà chỉ dùng đôi bàn tay vào giờ phút này đang sờ đầu mình, cũng sờ như vậy, giống như là đang cưng chiều một đứa con nít vậy.
Mà khi đó, cậu đúng thật vẫn còn là con nít.
"Sơ Lam Phong." Y... cũng về nước?
Từ sau hôm đó, hai người có trao đổi số điện thoại nhưng chưa bao giờ liên lạc với nhau.
"Tôi về nước rồi, Hạo Hạo có nhớ tôi không?" Giống như nghe thấy được tiếng lòng của Lý Tân Hạo, đại thiếu gia mỉm cười hỏi.
Lý Tân Hạo đẩy tay của y ra: "Từ trước tới nay chưa từng nhớ tới chút nào cả". Mặc dù là nói chắc như đinh đóng cột nhưng khuôn mặt lại dần ửng đỏ lên.
Mẹ nó, đời này ông đây cũng là đồng tính, đừng có khiêu khích như vậy được không?