Trans: Thủy Tích
Sân bay Hoành Hải.
Trước khi Lý Tân Hạo và Hoa Thu Ngụy lên máy bay đã gọi điện cho Trương Tề Vực. Cho nên hai người vừa đáp máy bay, Trương Tề Vực đã ở cửa sân bay đợi họ.
"Bác sĩ Lý." Trương Tề Vực tự mình tới đón người.
"Xin chào anh Trương, tôi giới thiệu một chút, đây là Hoa Thu Ngụy, sinh viên tốt nghiệp Học viện y học Đại học Quốc gia." Lý Tân Hạo bắt tay với Trương Tề Vực.
"Xin chào cậu Hoa."
"Xin chào anh Trương."
Ba người chào hỏi xong lên xe của Trương Tề Vực. Trương Tề Vực đặt khách sạn bên cạnh bệnh viện cho Lý Tân Hạo để tiện cho Lý Tân Hạo đến bệnh viện. Trước khi đến, Lý Tân Hạo đã nói với Trương Tề Vực còn có một người bạn đi theo, cho nên Trương Tề Vực đặt hai căn phòng liền nhau cho họ.
"Về tình hình của bé, mấy ngày nay bệnh viện có tiến hành làm kiểm tra không?" Vừa lên xe, Lý Tân Hạo đã hỏi tình hình đứa bé.
Trương Tề Vực nghe mà mừng thầm, bởi vì Lý Tân Hạo vừa đến đã hỏi tình trạng của con mình đã chứng tỏ cậu rất quan tâm đến ca phẫu thuật lần này. Cho dù là ba của đứa bé nào nghe thấy thế cũng sẽ cảm động. "Có, đang quan sát, bác sĩ nói sức khỏe bé không thành vấn đề."
"Vậy thì chiều tôi sẽ kiểm tra lại cho bé, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai có thể sắp xếp phẫu thuật luôn. Nếu để tôi mổ chính thì các nhân viên cũng do tôi sắp xếp, anh có thể làm được không?"
"Tôi tin cậu." Trương Tề Vực không hề nghi ngờ. Mệnh của con mình là do Lý Tân Hạo cứu, có lẽ tin tưởng của anh ta với Lý Tân Hạo hơi mù quáng nhưng bác sĩ trẻ tuổi này lại mang tới cho anh ta một loại tin tưởng không thể kháng cự. Cậu chỉ mới tiếp xúc với con mình mà đã phát hiện ra bé có vấn đề về tim. Đây là chuyện chưa từng gặp phải khi làm kiểm tra trước đó.
Cho nên, sự tin tưởng Trương Tề Vực dành cho cậu đã vượt qua các bác sĩ khác.
"Tôi sẽ không khiến anh phải thất vọng." Đã lâu rồi Lý Tân Hạo chưa nhận được sự tin tưởng toàn tâm thế này. Đời trước, cậu khiến cho rất nhiều người tin tưởng, rất nhiều người không tiếc bỏ tiền mời cậu mổ đến mấy lần, chính là vì tin tưởng cậu.
Nhưng Lý Tân Hạo ở đời này lại không là cái gì cả, không nghĩ rằng sẽ có người tin tưởng cậu đến vậy.
Lý Tân Hạo hơi nghẹn nơi cổ họng, nói không nên lời.
"Bây giờ chúng ta đến khách sạn gửi hành lý trước, sau đó đến bệnh viện. Anh không để lộ thông tin của tôi với bên phía bệnh viện chứ?" Lý Tân Hạo dời đề tài.
"Không có. Bác sĩ Lý cứ yên tâm, tôi biết cậu không muốn bị làm phiền." Nếu không thì một bác sĩ xuất sắc như vậy đã đến bệnh viện làm việc rồi.
Lý Tân Hạo cười gật đầu: "Đúng là anh Trương rất hiểu tôi."
Tới khách sạn gửi hành lý xong, mọi người lại vội vàng đến bệnh viện.
Trương Tề Vực rất có danh tiếng ở Hoành Hải. Anh ta là chủ của một xí nghiệp cỡ trung, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, có quan hệ rất tốt với nhiều ông chủ lớn, cũng rất có mặt mũi trong giới thương nghiệp. Mà việc làm ăn của anh ta lại rất minh bạch rõ ràng.
"Anh Trương." Trương Tề Vực dẫn Lý Tân Hạo và Hoa Thu Ngụy đến bệnh viện, chủ nhiệm khoa ngoại tự ra đón tiếp.
"Để tôi giới thiệu một chút. Vị này là chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm khoa ngoại Bệnh viện nhân dân Hoành Hải. Còn đây là Lý Tân Hạo, bạn của tôi. Chủ nhiệm Trương, lúc trước tôi từng nói ca phẫu thuật của con tôi sẽ do bác sĩ Lý mổ chính, toàn bộ sắp xếp trong ca phẫu thuật đều do cậu ấy bố trí." Trương Tề Vực giới thiệu.
"Rất vui được làm quen, bác sĩ Lý." Chủ nhiệm Trương nói.
"Tôi cũng rất vui được làm quen chủ nhiệm Trương." Lý Tân Hạo cũng lễ phép nói.
"Đây là ca phẫu thuật của cậu Trương, anh Trương muốn bác sĩ Lý mổ chính, bệnh viện chúng tôi không có ý kiến gì khác. Nhưng vì an toàn của bé, tôi muốn hỏi bác sĩ có kế hoạch thế nào về ca phẫu thuật?" Chủ nhiệm Trương hỏi.
Mấy người vừa nói chuyện đã đi tới phòng họp.
Lý Tân Hạo gật đầu, lấy một bìa tài liệu ra: "Đây là kế hoạch phẫu thuật cùng với những nguy hiểm có thể xuất hiện, tôi đều viết trong đó. Còn về vấn đề nhân viên trong ca phẫu thuật, chủ nhiệm Trương có thể xem thử, nếu thấy có vấn đề gì cứ thảo luận với tôi. Còn nếu không có vấn đề, cứ dựa theo yêu cầu của tôi chọn nhân viên nhé."
Chủ nhiệm Trương nhận lấy bìa tài liệu của Lý Tân Hạo, mở ra.
Vừa mở ra, ông ta đã vô cùng kích động, mãi tới khi xem xong toàn bộ tài liệu cũng chưa có phản ứng gì. Thật lâu sau mới mở miệng: "Anh Trương, có thể mời được bác sĩ Lý mổ chính là vinh hạnh của anh đấy." Rốt cuộc người thanh niên trông như mới hai mươi mấy tuổi này là ai? Chủ nhiệm Trương không dám nói mình có bao nhiêu danh tiếng nhưng dù gì cũng là chủ nhiệm khoa ngoại của Bệnh viện nhân dân Hoành Hải, ông ta cũng biết rất nhiều nhân vật quyền uy nổi tiếng trong nước và quốc tế. Nhưng ông ta lại chưa từng gặp cậu thanh niên này.
Anh Trương chỉ giới thiệu cậu là bác sĩ Lý, ngay cả cái tên cũng không nói, có thể thấy bác sĩ Lý này không muốn cho người khác biết đến mình.
Lại nói về kế hoạch phẫu thuật, bên trong có nhắc tới một ít vấn đề ngay cả ông ta cũng chưa nghĩ đến, mà những tính toán trong phẫu thuật lại vô cùng chuẩn xác, đây là chuyện ông ta làm không được. Bởi vậy có thể thấy, tay nghề của thanh niên này cao hơn ông ta một bậc.
Đúng là tre già măng mọc.
"Nếu chủ nhiệm Trương đã nói vậy thì không có vấn đề gì nữa rồi." Trương Tề Vực cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta tin tưởng Lý Tân Hạo là một chuyện nhưng kia rốt cuộc cũng là con mình, sâu trong lòng vẫn phải có lo âu không muốn người khác biết. Bây giờ chủ nhiệm Trương đã nói vậy, anh ta lại càng không nghi ngờ Lý Tân Hạo. "Chuyện nhân viên giao cho chủ nhiệm Trương đấy."
"Anh Trương yên tâm." Chủ nhiệm Trương nói, "Đúng rồi, bây giờ bác sĩ Lý có rảnh không? Có muốn đi tham quan bệnh viện chúng tôi một lát không?"
Tuy Lý Tân Hạo thích nghề bác sĩ nhưng cậu lại không thích bị nhốt trong bệnh viện. Ở đời trước, cậu làm từ thiện, giúp đỡ người cũng là do thật sự thích. Có lẽ ngay từ đầu chỉ là lựa chọn, cũng không có bao nhiêu thích nhưng khi cậu cứu càng nhiều càng nhiều người, giúp đỡ càng nhiều càng nhiều người, cậu đã tìm được cảm giác sung sướng từ trong đó.
"Được, chúng ta đến khoa ung bướu đi?" Lý Tân Hạo nói.
"Mời đi bên này." Chủ nhiệm Trương dẫn đường. "Bác sĩ Lý có cái nhìn thế nào với bệnh ung thư hiện nay? Bệnh ung thư rất đáng sợ, chỗ đáng sợ không phải bệnh mà bởi vì loại bệnh này khiến người ta mất dần tự tin. Nếu giới y học nhân loại có thể nghiên cứu ra một loại thuốc chống ung thư, ức chế sự lan rộng của tế bào ung thư và cái chết thì tốt biết bao."
Ánh mắt Lý Tân Hạo lóe sáng.
Ở đời kia, cậu đã nghiên cứu ra được loại thuốc này nhưng đời này thì chưa. Đời trước là cậu và thầy Lâm Hán Ngôn cùng nhau nghiên cứu ra, mà công lao lớn hơn là của mình. Cậu dùng phòng nghiên cứu của bản thân làm thật nhiều thực nghiệm mới có được kết quả đó.
Mà bây giờ, tất cả cách điều chế thuốc đều đã nằm trong đầu cậu.
Nhưng nếu bây giờ đưa ra thị trường, không chỉ làm náo động đơn giản như vậy, mà cũng sẽ không có ai tin đơn thuốc do một người không có tiếng tăm gì như cậu cung cấp cả. Cậu đã không phải là Lý Tân Hạo đứng trên đỉnh của giới y học nữa rồi.
Mùi nước thuốc quen thuộc của bệnh viện, từng chiếc giường bệnh, từng bệnh nhân, cảnh tượng mọi người vật lộn với cái chết thế này, Lý Tân Hạo đã vô cùng quen thuộc.
Ánh mắt thanh niên chậm rãi thay đổi. Ánh mắt vốn hiền hòa mang theo chút lạnh lẽo bây giờ lại bén nhọn như một con dao, là dao phẫu thuật. Khí chất của cậu cũng thay đổi theo, vốn luôn thong dong và tùy tiện biến thành nghiêm túc và không thể khinh nhờn.
Lý Tân Hạo trong lĩnh vực y học là thần, cảm giác về sự ưu việt và kiêu ngạo từ đời trước mang đến chậm rãi thể hiện ra ngoài.
Cậu nhìn tài liệu của bệnh nhân, xem qua từng trang, trong mắt như cất giấu một ngọn lửa đang châm rãi nhen nhóm.
Chủ nhiệm Trương đi theo sau lưng cậu. Đường đường là chủ nhiệm của bệnh viện đi theo sau lưng cậu lại không hề để bụng. Ông ta kiên nhẫn nghe Lý Tân Hạo nói, như là đang nói tình trạng bệnh nhân cũng như là phân tích với chủ nhiệm Trương.
Từ những lời chủ nhiệm Trương chưa từng nghe nói, các phương diện chưa từng nghĩ tới, cảm giác đó là một loại y học càng tiên phong... Càng đi trước thời đại.
Nhưng chủ nhiệm Trương đi theo phía sau sẽ không nghĩ đến các vấn đề tiên phong hay đi trước thời đại. Mà là suy nghĩ, bác sĩ Lý này thật tài giỏi.
Từ trong khoa ung bướu đi ra, Lý Tân Hạo và Hoa Thu Ngụy lập tức chào từ biệt, chủ nhiệm Trương tự tiễn họ đến cổng bệnh viện.
Ra bệnh viện, Lý Tân Hạo thở ra một hơi thật dài.
Cậu nhắm mắt lại, ngẩng đầu, giang rộng hai tay để cho cả thể xác và tinh thần của mình hòa hợp với thế giới này. Hoa Thu Ngụy đi bên cạnh, không dám lên tiếng quấy rầy cậu.
Vừa rồi ở khoa ung bướu, Hoa Thu Ngụy đã được chứng kiến sự tài hoa của Lý Tân Hạo. Đó là những điều mà ở trong trường, chưa từng có giáo viên nào dạy, thậm chí, từ trước tới nay chưa có ai nói với cậu ta.
Trái tim Hoa Thu Ngụy đập liên hồi. Cậu ta có một loại cảm giác, cậu ta muốn bái người này làm thầy, cậu ta muốn đi theo phía sau cậu, cậu ta cảm thấy người này có thể dạy cho cậu ta càng nhiều thứ hơn là ở trong trường học.
Hai tay nắm chặt tựa như đã ra quyết tâm.
"Đi thôi, cậu còn đứng đó làm gì?" Lý Tân Hạo quay đầu lại, thấy Hoa Thu Ngụy vẫn còn đứng sững người tại chỗ.
"Đến ngay đây." Hoa Thu Ngụy chạy tới, "Thầy Lý, tôi muốn hỏi một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Cậu... Cậu có thể nhận tôi làm học trò được không? Tôi muốn theo cậu học tập."
"Đợi cậu thi đậu liên thông lên bác sĩ đi rồi nói sau." Lý Tân Hạo trả lời.
"Tôi xem như cậu đã đồng ý rồi nhé." Hoa Thu Ngụy phấn khích.
Khóe miệng Lý Tân Hạo cong lên thành một nụ cười, không có trả lời.
Xem như là cậu đã đồng ý rồi.