Trans: Thuỷ Tích

[Phong Tử: Lý Khải Phi.]

Nhìn thấy ba chữ Sơ Lam Phong gửi tới, Lý Tân Hạo khá là ngạc nhiên, rồi lại không bất ngờ lắm, rất mâu thuẫn. Cậu không bất ngờ người đó là Lý Khải Phi, điều cậu không ngờ tới chính là vì sao Lý Khải Phi lại nhằm vào mình?

Họ ở cùng phòng ngủ, thỉnh thoảng còn cùng nhau ăn cơm, cậu chưa từng mâu thuẫn với Lý Khải Phi. Đột nhiên có một việc rõ ràng hơn, chuyện này là Lý Khải Phi làm, vậy chuyện lần trước ở trường quân sự thì sao? Chẳng lẽ cũng là hắn ta làm?

Tưởng tượng đến khả năng này, Lý Tân Hạo nổi giận, cậu lập tức ném máy tính sang một bên đi tới bên cạnh giường của Lý Khải Phi, đấm một cú lên mặt Lý Khải Phi.

Lý Khải Phi đang xem bài viết bịa đặt nói xấu kia, không chú ý tới động tác của Lý Tân Hạo. Giường họ đều là kề sát tường, Lý Tân Hạo là thiếu niên mười tám tuổi, sức dùng trong cú đấm này chắc chắn không phải yếu, sau đó đầu Lý Khải Phi đập lên vách tường.

"Lý Tân Hạo, cậu làm gì?"

"Đ* con mẹ mày." Lý Tân Hạo nắm lấy cổ áo Lý Khải Phi, "Lần trước lúc trong doanh trại, có phải mày làm loạn chăn cố ý hại tao không?"

Lý Khải Phi giãy dụa: "Cậu nói gì vậy? Cậu đừng đổ oan cho người khác."

"Tân Hạo, có chuyện gì vậy?" Hoa Thu Ngụy lập tức hỏi.

Trần Thạc Bình và Ngô Tân Duy cũng bị hành động của Lý Tân Hạo dọa sợ, điện thoại trên tay Vu Lỗi rơi xuống giường.

"Con mẹ nó." Lý Tân Hạo lại đấm một cú lên mặt Lý Khải Phi, "Đ* mẹ mày, mày đừng không biết xấu hổ, lần này mày còn làm ra chuyện bịa đặt nói xấu tao trên diễn đàn giáo dục thì làm sao tao biết chuyện trong doanh trại không phải là mày làm chứ? Mày có gan thì nói xem nào."

"Cậu đừng đổ oan cho tôi, chuyện trong doanh trại không liên quan gì tới tôi cả, chuyện bịa đặt về cậu trên diễn đàn giáo dục cũng không phải tôi. Nếu cậu ngay thẳng thì sợ gì người ta bịa chuyện chứ?" Lý Khải Phi hỏi.

Hắn ta vừa hỏi ra những lời này đã biết hắn ta có thù hằn với Lý Tân Hạo rồi.

Ai cũng biết Lý Tân Hạo dựa vào năng lực bản thân thi vào Đại học Quốc gia. Mà Lý Khải Phi là bạn cùng phòng lại có thể nói ra bản thân ngay thẳng gì đó rõ ràng là có vấn đề.

"Tao đổ oan cho mày? Bạn tao đã tra được IP quán net mà mày lên mạng khi đó rồi, còn đổ oan cho mày à?" Lý Tân Hạo buông cổ áo Lý Khải Phi ra, tức giận trừng hắn ta.

Người này làm ra chuyện càng khiến cậu tức giận hơn Hàn Đông Lỗi đã làm ở đời trước nữa.

"Người lên mạng trong quán net nhiều như vậy, tra được IP thì có thể chứng minh là tôi sao? Cũng có thể là bạn cậu tra sai rồi." Lý Khải Phi cãi lại.

"Mày có biết là ai tra ra mày không? Tao nói cho mày biết, đó là Hạ Hi Kiệt, thiên tài IT nổi tiếng của nước ta. Mày bảo với tao là anh ấy tra sai sao?" Lý Tân Hạo lại đấm một cú, mà cú đấm này trúng ngay mũi Lý Khải Phi.

Máu mũi lập tức chảy xuống.

Lý Khải Phi im lặng, hắn ta không có gan đánh trả ba cú đấm đã bị Lý Tân Hạo đánh này.

"Tao nói cho mày biết, tao sẽ giao chuyện này cho cảnh sát xử lý. Mày chờ đó mà xem, từ trước đến nay tao không đắc tội với ai nhưng người đắc tội với tao đừng hòng khóc lóc." Lý Tân Hạo để lại lời nói hung ác rồi trở lại giường mình.

Trong phòng ngủ, vì lời Lý Tân Hạo nói mà trở nên vô cùng im lặng. Mọi người không nghi ngờ lời cậu nói, bởi vì Lý Tân Hạo sẽ không bao giờ tùy tiện nói lời oan uổng người khác. Mà từ trong sự thanh minh bất lực của Lý Khải Phi, mọi người cũng đã có được đáp án rồi.

Có lẽ người bịa chuyện trên diễn đàn thật sự là Lý Khải Phi.

"Thạc Bình, Tân Duy, các cậu về trước đi, bên tớ không có chuyện gì đâu, bây giờ cũng đừng truyền chuyện này ra ngoài."

"Ừ." Trần Thạc Bình gật đầu nhưng suy nghĩ một lúc lại hỏi, "Cậu quen Hạ Hi Kiệt à?" Đây là thần tượng hiện giờ của Trần Thạc Bình.

"Ừ, năm tớ mười tuổi tới thủ đô thi Olympic đã quen rồi. Khi ấy, Hạ Hi Kiệt và Sơ Lam Phong ở nhà ga đợi tớ, mà tớ và Sơ Lam Phong... Quen biết từ nhỏ, cho nên mới quen anh Hạ." Lý Tân Hạo nói rồi như nghĩ tới cái gì, "Hôm nào tớ giới thiệu hai người làm quen."

"OK." Trần Thạc Bình ngại đề cập tới nhưng nếu Lý Tân Hạo đã nói ra thì cậu ta sẽ không khách sáo, "Bọn tớ về trước đây."

"Ừ, để các cậu phải lo lắng rồi, không có chuyện gì đâu."

"OK."

Thiếu Trần Thạc Bình và Ngô Tân Duy, trong phòng ngủ chỉ còn lại bốn người. Lý Khải Phi co rụt trên giường, mặc cho đầu đang đau, máu mũi tiếp tục chảy. Lý Tân Hạo không thèm đếm xỉa tới hắn ta, Hoa Thu Ngụy và Vu Lỗi tuy có thấy nhưng cũng không quan tâm.

Làm ra được chuyện bán đứng bạn bè thì ai còn dám thân với hắn ta nữa?

Lý Tân Hạo có bối cảnh lớn như vậy nhưng chưa từng ức hiếp ai, cậu thành thật ngoan ngoãn đi học, rất hiếm khi đến muộn hay vắng mặt. Họ thật sự không thể nghĩ ra được vì sao Lý Khải Phi lại nhắm vào Lý Tân Hạo.

"Tiết học lát nữa cậu có đi không?" Trừ Trần Thạc Bình và Ngô Tân Duy ra, Hoa Thu Ngụy có quan hệ tốt nhất với Lý Tân Hạo, cho nên trong bầu không khí im lặng như vậy vẫn là do cậu ta đánh vỡ.

"Đi."

[Phong Tử: Vợ à... Hú vợ ơi, em đâu rồi?]

[Phong Tử: Vợ à, nếu em không lên tiếng anh sẽ đến trường học gói em lại rồi mang đi đấy.]

Lý Tân Hạo nhìn fan trung thành - chú Sơ nhà mình thật sự không biết nói gì.

[Có kiếp sau hay không: Chú à, em vừa mới đánh Lý Khải Phi một trận.]

[Phong Tử: Tay có đau không?]

[Có kiếp sau hay không: ... Cút đi. Em đấm ba cái, cậu ta không đánh lại, cảm thấy vô nghĩa. Giao chuyện này lại cho cảnh sát xử lý đi, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho những việc mình đã làm... May mà không có ngủ lại trường.]

[Phong Tử: Tối nay muốn ăn gì? Chồng em tự mình xuống bếp.]

[Có kiếp sau hay không: Cút đi... Anh trừ nấu mì ra thì còn biết làm cái gì?]

[Phong Tử: ...  Biết làm tình.]

[Có kiếp sau hay không: Cút đi.]

[Phong Tử: Bên chỗ em còn ai biết chuyện này không?]

[Có kiếp sau hay không: Chỉ có mấy người trong phòng ngủ thôi. Anh có ý tưởng gì à? Anh biết không? Họ không giống em, đối với những người như họ mà nói, thi đậu Đại học Quốc gia là một chuyện vô cùng đáng kiêu ngạo, vô cùng vẻ vang. Nhưng lại vì chuyện này mà tự huỷ hoại tương lai của chính mình. Thành tích của Lý Khải Phi rất tốt, nếu không có chuyện lần này chắc chắn có thể làm một bác sĩ giỏi.]

[Phong Tử: Em cũng có thể làm một bác sĩ giỏi nhưng vì hành vi của cậu ta hôm nay lại suýt hủy hoại em. Nếu em không phải Trọng Sinh, nếu em không phải Hạo Hạo của anh thì cậu ta đã khiến em không thể hoàn thành ước mơ bác sĩ của mình rồi.]

Đúng vậy, nếu Lý Tân Hạo không phải là Lý Tân Hạo của Sơ Lam Phong thì hôm nay xảy ra chuyện như vậy ai sẽ giúp cậu đây? Thể nào dư luận cũng sẽ đè ép chết cậu. Lý Tân Hạo nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tuy người đàn ông này có rất nhiều khuyết điểm, quá tự phụ lại quá tự yêu bản thân, trên giường cũng không biết kiềm chế nhưng trên thế giới, trừ ba mẹ cậu ra, người đàn ông này là người duy nhất vì cậu mà sẵn sàng trả giá toàn bộ những gì anh có.

Tình yêu của anh vô cùng trực tiếp, sự cưng chiều của anh cũng vô cùng phóng túng. Đây là Sơ Lam Phong, là người có thể bảo vệ cậu thật tốt, nhưng cũng sẽ để cậu thấy rõ sự thật, giúp cậu trưởng thành từ trong hiện thực.

Anh sẽ không nói cho cậu biết chuyện nào được làm, chuyện nào không được làm, mà anh sẽ chứng mình cho cậu thấy. Cũng giống như huấn luyện viên trong doanh trại đó, Sơ Lam Phong không trực tiếp trả miếng đối phương, mà là cho ông ta cơ hội làm lại từ đầu.

Một người chu đáo, lại làm việc cẩn thận như vậy, là thuộc về cậu, vả lại đã thuộc về cậu bốn năm rồi.

[Có kiếp sau hay không: Em có từng nói, em rất yêu rất yêu anh chưa?]

Sơ Lam Phong đang ngồi trong văn phòng, vừa làm việc vừa online Q, vừa nhìn thấy lời này, khóe miệng lập tức gợi lên một nụ cười khêu gợi. Chuyện này không cần Lý Tân Hạo nói ra, anh cũng biết.  Nhưng anh lại càng thích nghe cậu nói, tốt nhất là mỗi ngày đều nói.

[Phong Tử: Hôm nay em mới vừa nói, hôm qua chưa nói, hôm kia cũng chưa nói, lại ngược dòng về phía trước đã rất lâu rồi chưa nói.]

[Có kiếp sau hay không: Sơ Lam Phong, em yêu anh, rất yêu rất yêu anh.]

[Phong Tử: Vợ à, anh cũng yêu em, rất yêu rất yêu em.]

[Có kiếp sau hay không... Em đi học đây.]

Lý Tân Hạo không muốn nói chuyện với anh nữa, không có một ngày nào đứng đắn xem thử.

Buổi chiều, lúc Lý Tân Hạo, Hoa Thu Ngụy và Vu Lỗi đi học, Lý Khải Phi vẫn nằm im không có đi. Sinh viên trong lớp khi nhìn thấy Lý Tân Hạo xuất hiện đột nhiên như nổ tung. Lâm Tiểu Khiết nhìn Lý Tân Hạo thật lâu, Lâm Tiểu Khiết vốn có hảo cảm với Lý Tân Hạo nhưng sau khi nghe nói nhà cậu có rất nhiều người, nhà còn nằm ở nông thôn hẻo lánh nữa cho nên đành buông tay. Nhưng lại chưa từng nghĩ tới, Lý Tân Hạo chính là tác giả Trọng Sinh nổi tiếng.

"Cô biết các em đang rất phấn khích, cô cũng phấn khích đây, bởi vì con gái của cô là độc giả của Trọng Sinh. Cho nên, cô muốn đưa ra một đề nghị là sau giờ học bạn học Lý Tân Hạo có thể ký tên giúp cô không? Mà bây giờ, chúng ta nên tiếp tục lên lớp thôi." Cô giáo này hài hước kéo theo bầu không khí, các sinh viên cũng bắt đầu nghiêm túc lại.

Cả buổi chiều, Lý Khải Phi đều không xuất hiện.

Sau khi tan học, Lý Tân Hạo rời khỏi trường học dưới cái nhìn chằm chằm của các bạn học. Nhưng cậu mới lên xe của Sơ Lam Phong, còn chưa tới nhà, Hoa Thu Ngụy đã gọi một cuộc điện thoại tới: "A lô, Tân Hạo, Lý Khải Phi xảy ra chuyện rồi."

"Xảy ra chuyện gì?" Lý Tân Hạo vừa nghe tới cái tên Lý Khải Phi đã thấy đau đầu.

"Lý Khải Phi đi bệnh viện rồi, bạn học phòng cách vách thấy cậu ta đổ máu ngã trước cửa phòng cho nên lập tức đưa tới phòng y tế. Phòng y tế phát hiện đầu cậu ta có vết thương, mũi cũng bị lệch cho nên đưa tới bệnh viện. Là bạn học cách vách nói cho tớ biết."

"Tớ biết rồi, cảm ơn người anh em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play