Trans: Thủy Tích
Lý Tân Hạo suy nghĩ, quyết định che giấu sự thật: "Trong chuyện này tớ cũng có chỗ không đúng, thái độ không tốt, huấn luyện viên cũng có sai, xử lý tình huống không được cẩn thận, cho nên cả hai đều xin lỗi lẫn nhau, xem như đã giải quyết xong."
Lý Tân Hạo vẫn luôn cho rằng chuyện chăn lần này là có người muốn nhằm vào mình, mà nếu người đó không phải huấn luyện viên Diệp thì làm một lần sẽ có lần thứ hai, cho nên cậu che giấu sự thật, chờ đối phương ra tay lần tiếp theo.
Vì lời giải thích của cậu cũng hợp tình hợp lý, cho nên mọi người trong phòng cũng không nghi ngờ nữa.
Nghỉ ngơi trong ký túc xá một lát, buổi huấn luyện vào hai giờ chiều lại bắt đầu.
Trên đường Lý Tân Hạo đi tới sân huấn luyện vẫn luôn cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn mình. Cậu không thèm để ý, mà đi thẳng tới sân của lớp y học lâm sàng 3.
"Những người đó chỉ được cái nhiều chuyện thôi, cậu đừng quan tâm." Hoa Thu Ngụy mở miệng.
"Tớ mới chẳng thèm để ý tới bọn họ." Lý Tân Hạo thật sự không thèm quan tâm.
Các bạn học trong lớp y học lâm sàng 3 vốn đang thầm thì to nhỏ vừa nhìn thấy Lý Tân Hạo đi đến lập tức không nói nữa. Lý Tân Hạo cũng cảm nhận được, vì sao cô lập cậu? Vì cậu cãi nhau với huấn luyện viên? Hay là cô lập cậu vì có quan hệ với nhà họ Sơ? Lý Tân Hạo chỉ có thể cười ha ha.
Tiết huấn luyện buổi chiều bắt đầu từ hai giờ rưỡi đến năm giờ, hai tiếng rưỡi rất nhanh kết thúc. Nhưng lúc buổi huấn luyện kết thúc, huấn luyện viên Diệp đi tới, cái tay bị Sơ Lam Phong hung hăng bẻ gãy đã được cố định lại bằng thạch cao. Lập tức lại có người rầm rì sau lưng.
"Tay của huấn luyện viên bị làm sao vậy?"
"Chắc không phải bị đánh chứ?"
"Người nhà họ Sơ làm à?"
"Dựa vào quan hệ thì giỏi lắm sao?"
Lý Tân Hạo giả vờ như không nghe thấy những câu nói đầy mùi ganh tị đó, cậu nhìn về phía huấn luyện viên Diệp biết đối phương tới tìm mình.
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu." Sắc mặt huấn luyện viên Diệp bình tĩnh, không còn lạnh nhạt như mấy lần trước nữa.
"Vâng."
"Tân Hạo." Hoa Thu Ngụy giữ chặt cậu lại, cậu ta vẫn rất đề phòng huấn luyện viên Diệp.
"Không sao đâu."
Lý Tân Hạo đi theo huấn luyện viên Diệp sang bên cạnh.
"Nếu như cậu thật sự bị người khác hãm hại, tôi sẽ xin lỗi cậu, đây có thể là do tôi chủ quan trút giận sang cậu. Nhưng nếu cậu không phải bị người hãm hại thì tôi chấp nhận chịu thua trước thế lực to lớn phía sau lưng cậu." Huấn luyện viên Diệp nói.
"Ha ha ha..." Lý Tân Hạo nở nụ cười châm chọc, "Ông cho rằng tôi cố ý không gấp chăn là để gây sự ẩu đả với ông, hay là muốn đối phó ông?"
Huấn luyện viên Diệp không nói gì.
"Ông cũng phía thế lực phía sau lưng tôi rất mạnh, nếu tôi muốn đối phó ông thì còn cần dùng đến chiêu trò này sao? Không phải chỉ cần trực tiếp đá ông ra khỏi quân đội là được sao? Cần gì phải làm chăn lộn xộn để gây khó khăn cho chính mình? Chú của tôi có câu nói rất đúng, con người khác động vật ở chỗ con người có chỉ số thông minh cao, nhưng rõ ràng là ông không có thừa kế được ưu điểm lớn nhất này của con người." Lý Tân Hạo chưa bao giờ là người để người khác ức hiếp cả. Ở đời trước, lúc bản thân không có năng lực đã không phải loại người này rồi. Đời này ỷ vào có Sơ Lam Phong, cậu lại càng không phải loại người như vậy.
Trước đây là do cậu không thèm so đo, móng vuốt của cậu vẫn luôn rất sắc bén. Nhưng bây giờ nếu như Sơ Lam Phong đã tới đây, có một số việc không cần thiết phải giấu nữa cho nên cậu sẵn lòng khoe móng vuốt của bản thân, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.
"Cậu..." Huấn luyện viên Diệp thấy Lý Tân Hạo đột nhiên miệng mồm lanh lợi quá cũng vô cùng kinh ngạc. Cậu thiếu niên này vẫn luôn luôn tỏ ra ngoan ngoãn nhưng bây giờ trên người lại có loại khí thế của Sơ Lam Phong. Là từ trước đến nay đều là giả vờ sao?
"Dù sao có thể điều tra ra được hay không là chuyện của ông. Tôi đã giải thích với những người khác trong phòng ngủ là cả hai chúng ta đều quá kích động cho nên đã nói xin lỗi với nhau rồi, tiếp theo đây phải nhìn xem ông giải quyết thế nào. Nhưng mà..." Lý Tân Hạo hơi dừng lại, giọng điệu cậu hơi giương cao mang theo ý cười, "Nếu đến khi tôi kết thúc kỳ quân sự mà ông còn chưa điều tra ra được kết quả, chú của tôi sẽ không buông tha cho ông đâu. Chú tôi chỉ là không muốn ra tay trong lúc tôi còn học quân sự ở đây thôi, ông phải rõ ràng điểm ấy."
Cậu thiếu niên với gương mặt xinh đẹp, lúm đồng tiền động lòng người lại mang theo sự ác liệt của loài hoa anh túc.
Đến khi cậu ta kết thúc kỳ quân sự mà mình còn chưa điều tra ra người phía sau chuyện này thì Sơ Lam Phong sẽ không buông tha cho mình sao? Huấn luyện viên không hề nghi ngờ lời này của Lý Tân Hạo, người đàn ông đó rõ ràng muốn giết mình. Mình còn phải nhẫn nhịn, dùng thái độ tao nhã nhất, ôn hòa nhất mà nhẫn nhịn.
"Tạm biệt." Lý Tân Hạo vẫy tay rời đi.
"Khoan đã." Huấn luyện viên Diệp cản Lý Tân Hạo lại, ở cách đó không xa có không ít người đang nhìn, vẫn luôn chú ý tới từng hành động cử chỉ của họ. Đừng tưởng rằng là bọn họ tốt bụng định kéo họ ra nếu họ lại đánh nhau, mà sự thật là chỉ muốn xem kịch thôi. "Vậy thì, trong phòng ngủ của cậu, cậu thấy ai có động cơ hãm hại cậu nhất?"
Chuyện này... Lý Tân Hạo suy nghĩ một lúc: "Tôi không có mâu thuẫn với bất kỳ ai cả, tôi cũng không rõ ai có động cơ hãm hại tôi. Nhưng Hoa Thu Ngụy và Hồng Gia Vĩ không nằm trong số người đáng nghi."
"Vì sao không phải là cậu người đó?"
"Hoa Thu Ngụy vẫn luôn đi cùng tôi, chúng tôi cùng ra ngoài, cùng chạy bộ buổi sáng, cùng đi ăn sáng, rồi cùng quay về phòng, trừ khi cậu ta có thể rời đi lúc huấn luyện nhưng đây là chuyện không có khả năng. Còn Hồng Gia Vĩ cũng ra khỏi phòng cùng với tôi, tuy không biết lúc sau cậu ta có trở về phòng hay không nhưng trực giác nói cho tôi là không phải cậu ta."
Tuy cậu không thích Hồng Gia Vĩ, cũng không thích hắn ta cứ quấn lấy mình nhưng cảm giác sẽ không lừa gạt người. Lý Tân Hạo có thể cảm nhận được sự bảo vệ và chu đáo từ hắn ta.
Sau khi sự việc xảy ra, hắn ta và Hoa Thu Ngụy là người đầu tiên nói chuyện giúp mình, cũng là người đầu tiên giúp mình đánh nhau. "Trong phòng của tôi chỉ có tôi và Hồng Gia Vĩ thuộc lớp y học lâm sàng 3, còn những người khác là khoa thể dục. Có lẽ ông nên chờ thêm một thời gian, nếu người nọ muốn hãm hại tôi thì có thể sau khi lần này thành công, đối phương có thể tiếp tục hãm hại nữa đấy?"
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu đã cung cấp thông tin." Qua cuộc trò chuyện lần này với Lý Tân Hạo, huấn luyện viên Diệp cũng có cái nhìn khác về cậu.
Cậu bình tĩnh phân tích tình hình với ông ta, thái độ còn rất nghiêm túc, trung thực, khác xa những học sinh thuộc Học viện y học mà hắn ta đã từng tiếp xúc. Có lẽ, là do bản thân hắn ta có quá nhiều thành kiến, cũng có lẽ là bản thân đã hiểu lầm Lý Tân Hạo. Cũng giống như cậu đã nói, nếu cậu muốn đối phó với hắn ta thì cần gì phải vòng vo như vậy.
Vậy rốt cuộc thì gã độc ác đứng sau màn muốn đối phó Lý Tân Hạo, lại làm hại mình đắc tội với người khác là ai? Huấn luyện viên Diệp hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng rời đi, hắn ta phải điều tra cho ra mới được.
Vừa thấy huấn luyện viên Diệp rời đi, Hoa Thu Ngụy lập tức chạy tới: "Ông ta tìm cậu làm gì?"
"Không có việc gì, chỉ tới hỏi chút chuyện thôi." Lý Tân Hạo suy nghĩ rồi hỏi, "Tớ vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, trước khi chúng ta ra khỏi phòng, chăn của tớ đã được gấp gọn gàng rồi, xem huấn luyện viên thì có vẻ không phải do ông ta bày ra, vậy thì cậu nói xem người đó có thể là ai?"
Hoa Thu Ngụy vẫn luôn không nghĩ tới vấn đề này, bây giờ Lý Tân Hạo nhắc tới mới đột nhiên cảm thấy chuyện lần này có lẽ còn nghiêm trọng hơn mình nghĩ nhiều. Đã là quân nhân thì không có lý do gì dùng loại thủ đoạn này hãm hại Lý Tân Hạo được, vậy thì là ai đây? Người nào trong phòng ngủ? Hắn ta vừa nghĩ tới đây đột nhiên nổi da gà, tất cả mọi người trong phòng ngủ không hề có mâu thuẫn thì ai sẽ hèn hạ như vậy chứ? "Cậu nghĩ là ai sẽ có khả năng hơn?"
"Tớ cũng không nghĩ ra, chỉ muốn nghe thử ý kiến của cậu thôi."
Hoa Thu Ngụy suy nghĩ: "Có khi nào là Vu Lỗi hay không? Lúc trước ở trong trường vì đổi giường ngủ mà hai cậu từng có mâu thuẫn với nhau mà?"
"Nhưng mà hôm nay cậu ta lại giúp tớ. Tuy lúc cậu và Hồng Gia Vĩ giúp tớ, Vu Lỗi lại không nói gì nhưng là người đầu tiên đứng về phía tớ. Cậu ta là người không giỏi biểu đạt thôi, tớ không cảm thấy sẽ là cậu ta. Còn sinh viên khoa thể dục đều vì nể mặt Hồng Gia Vĩ mới giúp tớ nhưng tớ lại không quen họ, cho nên họ cũng có khả năng." Tuy Lý Tân Hạo và Vu Lỗi có mâu thuẫn nhưng cậu sẽ phân tích một cách khách quan.
"Cậu nói vậy cũng đúng." Trong phòng ngủ, Hoa Thu Ngụy là người thân thiết với Lý Tân Hạo nhất, gần như làm gì cũng cùng nhau, hắn ta cũng không nghĩ ra là ai.
"Để suy nghĩ thêm vậy." Lý Tân Hạo không rối rắm vấn đề này.
Ăn cơm chiều xong lúc trở về phòng ngủ, nhìn thấy Trần Cố Bình và Ngô Tân Duy cũng đến. Sắc mặt hai người đều rất nặng nề, vừa nhìn thấy Lý Tân Hạo đi vào, Ngô Tân Duy là người lên tiếng đầu tiên: "Cậu không sao chứ? Buổi chiều bọn tớ mới nghe nói chuyện này."
Sân tập của khoa máy tính và khoa ngoại ngữ cách khoa cậu rất xa, cho nên biết trễ cũng là chuyện bình thường.
"Không có sao cả, hai cậu đều biết rồi sao?"
"E là cả trường đều biết rồi, có một ít lời đồn rất khó nghe, cậu đừng để bụng." Trần Cố Bình nói.
"Tớ để ý cái rắm á, đều là một đám người ganh tị thôi. Mà khóe miệng cậu sao thế? Đừng nói với tớ là cậu đánh nhau với người ta nhé?" Lý Tân Hạo nhướng mày.
"Không có." Trần Cố Bình nói hai chữ nhưng xem thái độ của cậu ta thì rõ ràng là phải.
Lý Tân Hạo đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Là vì tớ sao? Trong trường có người nói xấu sau lưng tớ cho nên cậu đánh nhau với đối phương?"
"Nên dạy dỗ đám nhiều chuyện đó một trận. Họ nói chuyện quá khó nghe. Từ chuyện này lại liên tưởng tới chuyện cậu là thủ khoa khối khoa học tự nhiên là có nội tình trong đó. Con mẹ nó, một đám thiếu đánh... Năm đó lúc cậu đạt giải quán quân Olympic, bọn họ vẫn còn là một đám nhà quê không biết đang ở nơi nào đâu."
Lý Tân Hạo nghĩ tới vì năm đó mình thắng Trần Cố Bình cho nên trở thành thần tượng của cậu ta.
Phì... Lý Tân Hạo cười ra tiếng: "Người anh em, bọn họ chỉ có bao nhiêu đấy bản lĩnh thôi, cậu tranh cãi với họ chỉ tổ hạ thấp cấp bậc của chính mình. Tớ không để ý, mặc kệ họ muốn nói gì thì nói đi."
"Tùy cậu." Trần Cố Bình cũng nghĩ thông rồi.