Năm lớp 12, tui ngồi tám với một đám con gái, khi nói về ánh mắt người mình thích, một nữ sinh la lên: “Y thường xuyên nhìn bạn với ánh mắt đó!” Mọi người ồn ào, tui đỏ mặt, quay mặt lại thì phát hiện Y thật sự đang nhìn tui, cái kiểu ánh mắt rực lửa, trong tích tắc tui đỏ mặt và tim đập nhanh, sau đó, ảnh hé đôi môi mỏng và nói: “Tôi định nói cho bạn biết, khóe mắt của bạn có ghèn.” Tui muốn đánh ảnh, ảnh còn lải nhải, “Liên tục quan sát bạn mấy ngày nay, thấy bạn có thể hơi nóng trong người, để ý một chút…” Mọi người chuyển từ ồn ào thành cười ầm ĩ!
Khi đang viết văn chợt nhớ tới chuyện này, tui hỏi ảnh lúc ấy ảnh nhìn tui vì mắt tui thực sự có ghèn phải không. Ảnh nói: “Không phải, nếu khi đó anh thừa nhận anh thích em, em sẽ bay lên trời, không thể để em quá vênh váo.” Hừ! Làm như bây giờ ảnh nói thích tui thì tui sẽ không bay lên trời vậy!
CHUYỆN THỨ 23
Con người Y, phải nói thế này, giống trẻ nhỏ dễ dạy. Vì sao nói như vậy, để tui kể vài chuyện sẽ biết.
Chuyện đầu tiên: Quà tặng
Thất Tịch năm ngoái, ảnh tặng tui 99 đóa hoa hồng. Lúc ấy tui vui quá nên nói năng lộn xộn, dù sao đã kết hôn, đột nhiên còn nhận được hoa, loại tâm tình này quả thực!! Tui vừa nói: “Mua hoa làm gì, phí tiền.” vừa ôm hoa chụp hình để khoe vòng bạn bè.
Lễ Tình Nhân phương tây năm nay, Y nhớ kỹ lời tui nói năm ngoái, không tặng quà, trực tiếp thực hiện, tui nhìn số tiền chuyển qua WeChat, uyển chuyển ám chỉ lần sau tặng hoa tốt hơn.
Thất Tịch năm nay, Y hoàn toàn nắm vững kịch bản, tặng hoa, tặng dây chuyền đồng tâm bằng bạch kim của Châu Lục Phúc, còn gửi hai bao lì xì!
Chuyện thứ hai: Quần áo
Hôm đó tui rảnh rỗi không có gì làm nên dọn dẹp quần áo, chọn một số đồ không mặc để xử lý, kết quả phát hiện quần áo của tui lập tức giảm một phần ba! Buổi tối sau khi cơm nước và rửa chén xong, Y vắt chân ngồi xem TV, tui mặc một cái váy liền áo màu xanh lam ra hỏi ảnh: “Em mặc bộ này đẹp không?” Ảnh không thèm nhìn, trả lời cho có lệ: “Vợ anh mặc gì cũng đẹp.”
Tui không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: “Cho anh một cơ hội nữa, em mặc bộ này đẹp không?” Ảnh cuối cùng ngẩng đầu, vẻ mặt giả vờ đứng đắn nhìn một chặp, “Vợ, em nên mua quần áo.”
Tui đang đợi những lời này! Ngày hôm sau tui quẹt thẻ mua mua mua vô cùng tự tin!
Thấy chưa! Đây là trẻ nhỏ dễ dạy!
CHUYỆN THỨ 24
Để tui kể về lúc bọn tui thi đại học.
Thật ra Y tiên sinh không thi đại học, ảnh được cử đi học ở trường đại học đẳng cấp quốc tế ở Mỹ (người có chỉ số thông minh cao!), trong lúc bọn tui mệt chết mệt sống, thức đêm gian khổ để trở thành bảo vật quốc gia, đau khổ giãy giụa trong biển đề thi, ảnh ở bên cạnh vô cùng nhàn nhã. Còn ba tháng trước kỳ thi đại học, tui bị rụng tóc nghiêm trọng do áp lực quá lớn, trong nhà và chỗ ngồi toàn là tóc, sau đó phải uống đủ loại thuốc, tui thật sự trở thành cái ấm sắc thuốc. Người nào đó không cần thi đại học nhìn thấy tình huống của tui cũng tương đối lo lắng, nên nhờ mẹ ảnh (mẹ chồng của tui) làm các loại tráng miệng đem đến cho tui ăn, nào là chè mè đen, bánh mè cuốn… Cường điệu nhất là ảnh trực tiếp xách một túi mè nhỏ bảo tui rảnh rỗi thì phải ăn, làm tui bây giờ nhìn thấy mè còn hãi hùng khiếp vía! May mắn thay cuối cùng cũng đậu đại học mà mình thích.
Bởi vì Y không cần đi thi, tui nghĩ rằng trong lúc thiên hạ khắp nơi bận rộn cho kỳ thi đại học, ảnh sẽ ở nhà vắt chân xem TV, cắn hạt dưa, kết quả ảnh vẫn đến! Trước khi tui bước vào trường thi, ảnh nhét cho tui một cây bút máy rất đẹp và nói, “Coi như là tôi đi thi với bạn, cố lên, đừng lo lắng.” Sau đó rời đi.
—
Trà Xanh: edit chương này tự nhiên thèm chè mè đen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT